- Tứ Phẩm Sơ Giai? Tứ Phẩm Luyện Dược Sư đầu tiên đã xuất hiện!
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô, tất cả mọi người lộ ra vẻ chấn động.
Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, bất luận là ở đâu đều là cực kỳ nổi tiếng, cho dù là Hoàng Thành, Tứ Phẩm Luyện Dược Sư đều nhận đuợc sự tôn trọng.
Mọi người nhìn về phía Trương Hi, ánh mắt tràn ngập hâm mộ và đố kị, càng có không ít người của gia tộc nhỏ hướng về hắn lấy lòng.
Trương Hi chỉ hơn hai mươi tuổi, có hy vọng rất lớn thăng cấp Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, một khi trở thành Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, cho dù Hoàng Thành thế gia cũng không muốn tuỳ tiện đắc tội.
- Đa tạ mọi người, may mắn mà thôi.
Trương Hi từ trong đám người đi ra, hướng về bốn phía chắp tay nói, trong lòng cũng buông lỏng thở ra một hơi, lúc ánh mắt hắn đảo qua Tiêu Phàm lại ẩn ẩn một tia sát khí băng lãnh.
Hắn trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, có thể coi hắn đuợc hoan nghênh hơn cả phụ thần Trương Nhiễm Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư của hắn, dù sao thứ mà rất nhiều gia tộc coi trọng là tiềm lực.
Trương Nhiễm đã không có khả năng lại đột phá, nhưng Trương Hi lại khác, việc này cũng đồng nghĩa với hắn sẽ được rất nhiều gia tộc lôi kéo, đến lúc đó muốn giết chết Tiêu Phàm, còn không dễ như trở bàn tay sao.
- Không kiêu căng không gấp gáp, ngươi cũng không tệ.
Chu Hùng hài lòng nhìn Trương Hi, nói:
- Trương Hi, ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?
Lời này vừa nói ra, cả một vùng đều xao động, rất nhiều người ánh mắt biến đổi nhìn về phía Trương Hi. Chu Hùng chính là Trưởng Lão của Luyện Dược Sư Công Hội, nếu như có thể trở thành đệ tử của hắn thì về sau tại Hoàng Thành còn không phải đi ngang?
Cho dù những con em thế gia lớn muốn động tới hắn, cũng phải nhìn tới mặt mũi của Chu Hùng.
- Sư đệ, phụ thân ta trước giờ chưa thu qua đồ đệ đó.
Chu Văn Bân vỗ bả vai Trương Hi cười cười.
Trương Hi phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu đập vang ầm ầm:
- Trương Hi bái kiến sư tôn!
- Ha ha, đồ nhi ngoan, đứng lên trước đã, sau này vi sư cho ngươi thêm lễ gặp mặt.
Chu Hùng đỡ Trương Hi dậy, trên mặt nở nụ cuời xán lạn.
Trương Hi cười không ngậm được miệng, hữu ý vô ý nhìn Tiêu Phàm, một bên thần sắc Chu Văn Bân khẽ động, tiến đến bên tai Trương Hi nói:
- Sư đệ, ngươi cùng hắn có thù?
- Không đội trời chung!
Trương Hi khẽ cắn môi, lạnh giọng nói:
- Người này là người Đại Yến Vương Triều ỷ vào thực lực bản thân, đuổi ta và phụ thân ta ra khỏi Đại Yến.
Không thể không nói, khả năng đổi trắng thay đen của Trương Hi không thấp, một câu nói kia liền làm bản thân đứng ở phía chính nghĩa.
- Yên tâm, hắn sống không qua hôm nay.
Chu Văn Bân cười lạnh.
- Kiếm Tam, Tứ Phẩm Sơ Giai, ba mươi chín điểm.
Chu Hùng lại tiếp tực hô.
Ánh mắt đám người rơi vào thanh niên mặc áo đen kia, bọn hắn muốn nịnh nọt hắn, có điều thanh niên mặc áo đen chỉ nhàn nhạt gật đầu, thần sắc rất lạnh lùng.
- Tuyết Lung Giác, Tứ Phẩm Trung Giai, bốn mươi hai điểm, chúc mừng Quận Chúa.
Chu Hùng nịnh nọt nhìn Tuyết Lung Giác.
Đám người cũng truyền tới một loạt âm thanh chúc mừng, Tuyết Lung Giác thân làm Quận Chúa Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, dù đi đến đâu đều là nhân vật tiêu điểm, có điều, Tuyết Lung Giác chỉ nhàn nhạt gật đầu.
- Ngạn Huyền, Tứ Phẩm Trung Giai, bốn mươi hai điểm.
Chu Hùng đánh giá thiếu niên áo bào xanh cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ:
- Ngạn Huyền, ngươi nguyện bái ta làm thầy?
- Đa tạ Chu trưởng lão hậu ái, tiểu tử đã có sư phụ.
Ngạn Huyền cười nhạt một tiếng, hơi hơi thi lễ cự tuyệt hảo ý của Chu Hùng.
Một màn này không khỏi làm nhiều người liếc mắt nhìn Ngạn Huyền. Cho dù là Tiêu Phàm cũng lóe qua vẻ kinh dị, thiếu niên tên Ngạn Huyền này nhìn qua so với hắn cũng không hơn bao nhiêu tuổi, vậy mà cũng là Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
Cho tới nay, ai cũng không để tướng mạo bình thường của thiếu niên, nếu như không phải từ thành tích, có ai biết rõ thiếu niên này lại là một Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
Chu Hùng cũng không tức giận, cười ha ha một tiếng nói:
- Là lão phu lỗ mãng.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, hắn dù sao cũng là Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội, là người mà sư tôn ngươi có thể so sánh sao?
- Bạch Vũ, Tứ Phẩm Cao Giai, bốn mươi lăm điểm!
Chu Hùng hít sâu một hơi nhìn Bạch Vũ, lần này cũng không muốn thu Bạch Vũ làm đồ đệ.
Bạch Vũ thân là một trong Hoàng Thành Thập Tú, dù thực lực hay là thiên phú luyện dược cũng đều không đem Chu Hùng hắn để vào mắt, đương nhiên, hắn cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã.
- Chu Văn Bân, Tứ Phẩm Cao Giai, bốn mươi lăm điểm.
Lúc Chu Hùng nhắc tới cái tên này, trên mặt lần nữa tràn đầy nét cười.
Không vì cái gì khác, Chu Văn Bân chính là nhi tử hắn, nhi tử không thua kém ai, trên mặt phụ thân hắn cũng có nét tự hào.
- Cái gọi là hổ phụ sinh hổ tử, Chu trưởng lão đúng thực sự là sinh ra thiên tài.
- Tuổi mới hai mươi liền trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, đợi một thời gian sau, Chu thiếu gia rất có thể trở thành Dược Vương a.
Một vài Tu Sĩ vội vàng nịnh nọt, việc này khiến Tiêu Phàm cùng Bàn Tử nơi xa cảm thấy buồn nôn, thế nhưng thế giới này chính là như vậy, chỉ có cường giả mới đáng giá được người khác tôn trọng.
- Đâu có đâu có, khuyển tử chỉ là vận khí tốt thôi.
Chu Hùng khoát khoát tay cười nói, một bên Chu Văn Bân cũng hướng bốn phía chắp tay một cái, nhưng ngạo nghễ trong mắt hắn lại không hề che dấu.
- Mọi người im lặng một chút.
Chu Hùng đột nhiên đề cao âm thanh, toàn bộ yên tĩnh xuống, Chu Hùng không khỏi liếc mắt nhìn Tần Mặc, nào ngờ thần sắc Tần Mặc bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.
- Tần Mộng Điệp, Tứ Phẩm Đỉnh Giai, bốn mười tám điểm!
Chu Hùng cơ hồ là từng chữ nói ra nói ra, lời này vừa nói ra, đám người toàn bộ chấn động vô cùng.
- Trời ạ, bốn mười tám điểm, khoảng cách với Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư chỉ còn một bước, Tần Mộng Điệp có vẻ như chỉ có mười bảy tuổi thôi đó.
- Nữ Thần! Đây là Dược Vương tương lai sao?!
Đám người lên tiếng kinh hô, rất nhiều nam tu sĩ trong mắt bắn ra hình trái tim, hận không thể nhào đi lên ôm đùi ngọc của Tần Mộng Điệp, sùng bái thoả thích một phen.
Có điều, Tần Mộng Điệp ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn tu sĩ bốn phía, ngược lại đi đến bên người Tần Mặc, nắm cả cánh tay Tần Mặc, làm nũng nói:
- Gia gia, Mộng Điệp không làm ngài thất vọng chứ.
- Cũng coi như tạm được.
Tần Mặc cười cười, nét âm u trên mặt rốt cục tiêu tán mấy phần.
- Tần gia gia, nếu thành tích của Mộng Điệp như vậy vẫn chỉ được coi là tạm được, vậy thì những người chúng ta há không phải xấu hổ muốn chết.
Chu Văn Bân một mặt nịnh nọt nhìn Tần Mộng Điệp.
- Nói đi, ngươi muốn thưởng gì?
Tần Mặc yêu chiều nhìn Tần Mộng Điệp.
- Ta còn chưa nghĩ ra, để sau sẽ nói cho ngươi biết.
Tần Mộng Điệp le le chiếc lưỡi thơm tho, khá là hoạt bát đáng yêu.
- Tất cả thành tích đều công bố, lần Luyện Dược Sư khảo hạch này cũng coi là kết thúc mỹ mãn.
Chu Hùng cười cười, sắc mặt lập tức đột nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Có điều, còn có một sự tình phải xử lý.
Nói đến đây, con ngươi Chu Hùng bỗng nhiên quét về phía giữa Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:
- Luyện Dược Sư Công Hội là một nơi thần thánh, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người dám giương oai tại đây. Người này, nhiễu loạn trật tự khảo hạch Luyện Dược Sư, hủy hoại thanh danh Luyện Dược Sư Công Hội ta, suýt chút nữa tạo thành tổn thất không thể đo lường cho Luyện Dược Sư Công Hội, mọi người cảm thấy nên xử lý như thế nào?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo,Chu Hùng này thực sự là âm hiểm, lập tức đổ tội lên đầu mình, đây không phải đem bản thân đẩy vào trong hố lửa sao?
- Chỉ có máu mới có thể thể hiện được uy nghiêm của Luyện Dược Sư Công Hội!
Trương Hi không cần nghĩ ngợi nói ra, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
- Không sai, người này phải chết!
Chu Văn Bân cũng vội vàng phụ họa, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm.
Lời này vừa nói ra, nhất thời, trong đại sảnh cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng!
Trong đám người vang lên tiếng kinh hô, tất cả mọi người lộ ra vẻ chấn động.
Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, bất luận là ở đâu đều là cực kỳ nổi tiếng, cho dù là Hoàng Thành, Tứ Phẩm Luyện Dược Sư đều nhận đuợc sự tôn trọng.
Mọi người nhìn về phía Trương Hi, ánh mắt tràn ngập hâm mộ và đố kị, càng có không ít người của gia tộc nhỏ hướng về hắn lấy lòng.
Trương Hi chỉ hơn hai mươi tuổi, có hy vọng rất lớn thăng cấp Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, một khi trở thành Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, cho dù Hoàng Thành thế gia cũng không muốn tuỳ tiện đắc tội.
- Đa tạ mọi người, may mắn mà thôi.
Trương Hi từ trong đám người đi ra, hướng về bốn phía chắp tay nói, trong lòng cũng buông lỏng thở ra một hơi, lúc ánh mắt hắn đảo qua Tiêu Phàm lại ẩn ẩn một tia sát khí băng lãnh.
Hắn trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, có thể coi hắn đuợc hoan nghênh hơn cả phụ thần Trương Nhiễm Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư của hắn, dù sao thứ mà rất nhiều gia tộc coi trọng là tiềm lực.
Trương Nhiễm đã không có khả năng lại đột phá, nhưng Trương Hi lại khác, việc này cũng đồng nghĩa với hắn sẽ được rất nhiều gia tộc lôi kéo, đến lúc đó muốn giết chết Tiêu Phàm, còn không dễ như trở bàn tay sao.
- Không kiêu căng không gấp gáp, ngươi cũng không tệ.
Chu Hùng hài lòng nhìn Trương Hi, nói:
- Trương Hi, ngươi có nguyện bái ta làm thầy không?
Lời này vừa nói ra, cả một vùng đều xao động, rất nhiều người ánh mắt biến đổi nhìn về phía Trương Hi. Chu Hùng chính là Trưởng Lão của Luyện Dược Sư Công Hội, nếu như có thể trở thành đệ tử của hắn thì về sau tại Hoàng Thành còn không phải đi ngang?
Cho dù những con em thế gia lớn muốn động tới hắn, cũng phải nhìn tới mặt mũi của Chu Hùng.
- Sư đệ, phụ thân ta trước giờ chưa thu qua đồ đệ đó.
Chu Văn Bân vỗ bả vai Trương Hi cười cười.
Trương Hi phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đầu đập vang ầm ầm:
- Trương Hi bái kiến sư tôn!
- Ha ha, đồ nhi ngoan, đứng lên trước đã, sau này vi sư cho ngươi thêm lễ gặp mặt.
Chu Hùng đỡ Trương Hi dậy, trên mặt nở nụ cuời xán lạn.
Trương Hi cười không ngậm được miệng, hữu ý vô ý nhìn Tiêu Phàm, một bên thần sắc Chu Văn Bân khẽ động, tiến đến bên tai Trương Hi nói:
- Sư đệ, ngươi cùng hắn có thù?
- Không đội trời chung!
Trương Hi khẽ cắn môi, lạnh giọng nói:
- Người này là người Đại Yến Vương Triều ỷ vào thực lực bản thân, đuổi ta và phụ thân ta ra khỏi Đại Yến.
Không thể không nói, khả năng đổi trắng thay đen của Trương Hi không thấp, một câu nói kia liền làm bản thân đứng ở phía chính nghĩa.
- Yên tâm, hắn sống không qua hôm nay.
Chu Văn Bân cười lạnh.
- Kiếm Tam, Tứ Phẩm Sơ Giai, ba mươi chín điểm.
Chu Hùng lại tiếp tực hô.
Ánh mắt đám người rơi vào thanh niên mặc áo đen kia, bọn hắn muốn nịnh nọt hắn, có điều thanh niên mặc áo đen chỉ nhàn nhạt gật đầu, thần sắc rất lạnh lùng.
- Tuyết Lung Giác, Tứ Phẩm Trung Giai, bốn mươi hai điểm, chúc mừng Quận Chúa.
Chu Hùng nịnh nọt nhìn Tuyết Lung Giác.
Đám người cũng truyền tới một loạt âm thanh chúc mừng, Tuyết Lung Giác thân làm Quận Chúa Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, dù đi đến đâu đều là nhân vật tiêu điểm, có điều, Tuyết Lung Giác chỉ nhàn nhạt gật đầu.
- Ngạn Huyền, Tứ Phẩm Trung Giai, bốn mươi hai điểm.
Chu Hùng đánh giá thiếu niên áo bào xanh cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ khác lạ:
- Ngạn Huyền, ngươi nguyện bái ta làm thầy?
- Đa tạ Chu trưởng lão hậu ái, tiểu tử đã có sư phụ.
Ngạn Huyền cười nhạt một tiếng, hơi hơi thi lễ cự tuyệt hảo ý của Chu Hùng.
Một màn này không khỏi làm nhiều người liếc mắt nhìn Ngạn Huyền. Cho dù là Tiêu Phàm cũng lóe qua vẻ kinh dị, thiếu niên tên Ngạn Huyền này nhìn qua so với hắn cũng không hơn bao nhiêu tuổi, vậy mà cũng là Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
Cho tới nay, ai cũng không để tướng mạo bình thường của thiếu niên, nếu như không phải từ thành tích, có ai biết rõ thiếu niên này lại là một Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
Chu Hùng cũng không tức giận, cười ha ha một tiếng nói:
- Là lão phu lỗ mãng.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút khó chịu, hắn dù sao cũng là Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội, là người mà sư tôn ngươi có thể so sánh sao?
- Bạch Vũ, Tứ Phẩm Cao Giai, bốn mươi lăm điểm!
Chu Hùng hít sâu một hơi nhìn Bạch Vũ, lần này cũng không muốn thu Bạch Vũ làm đồ đệ.
Bạch Vũ thân là một trong Hoàng Thành Thập Tú, dù thực lực hay là thiên phú luyện dược cũng đều không đem Chu Hùng hắn để vào mắt, đương nhiên, hắn cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã.
- Chu Văn Bân, Tứ Phẩm Cao Giai, bốn mươi lăm điểm.
Lúc Chu Hùng nhắc tới cái tên này, trên mặt lần nữa tràn đầy nét cười.
Không vì cái gì khác, Chu Văn Bân chính là nhi tử hắn, nhi tử không thua kém ai, trên mặt phụ thân hắn cũng có nét tự hào.
- Cái gọi là hổ phụ sinh hổ tử, Chu trưởng lão đúng thực sự là sinh ra thiên tài.
- Tuổi mới hai mươi liền trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, đợi một thời gian sau, Chu thiếu gia rất có thể trở thành Dược Vương a.
Một vài Tu Sĩ vội vàng nịnh nọt, việc này khiến Tiêu Phàm cùng Bàn Tử nơi xa cảm thấy buồn nôn, thế nhưng thế giới này chính là như vậy, chỉ có cường giả mới đáng giá được người khác tôn trọng.
- Đâu có đâu có, khuyển tử chỉ là vận khí tốt thôi.
Chu Hùng khoát khoát tay cười nói, một bên Chu Văn Bân cũng hướng bốn phía chắp tay một cái, nhưng ngạo nghễ trong mắt hắn lại không hề che dấu.
- Mọi người im lặng một chút.
Chu Hùng đột nhiên đề cao âm thanh, toàn bộ yên tĩnh xuống, Chu Hùng không khỏi liếc mắt nhìn Tần Mặc, nào ngờ thần sắc Tần Mặc bình tĩnh, không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì.
- Tần Mộng Điệp, Tứ Phẩm Đỉnh Giai, bốn mười tám điểm!
Chu Hùng cơ hồ là từng chữ nói ra nói ra, lời này vừa nói ra, đám người toàn bộ chấn động vô cùng.
- Trời ạ, bốn mười tám điểm, khoảng cách với Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư chỉ còn một bước, Tần Mộng Điệp có vẻ như chỉ có mười bảy tuổi thôi đó.
- Nữ Thần! Đây là Dược Vương tương lai sao?!
Đám người lên tiếng kinh hô, rất nhiều nam tu sĩ trong mắt bắn ra hình trái tim, hận không thể nhào đi lên ôm đùi ngọc của Tần Mộng Điệp, sùng bái thoả thích một phen.
Có điều, Tần Mộng Điệp ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn tu sĩ bốn phía, ngược lại đi đến bên người Tần Mặc, nắm cả cánh tay Tần Mặc, làm nũng nói:
- Gia gia, Mộng Điệp không làm ngài thất vọng chứ.
- Cũng coi như tạm được.
Tần Mặc cười cười, nét âm u trên mặt rốt cục tiêu tán mấy phần.
- Tần gia gia, nếu thành tích của Mộng Điệp như vậy vẫn chỉ được coi là tạm được, vậy thì những người chúng ta há không phải xấu hổ muốn chết.
Chu Văn Bân một mặt nịnh nọt nhìn Tần Mộng Điệp.
- Nói đi, ngươi muốn thưởng gì?
Tần Mặc yêu chiều nhìn Tần Mộng Điệp.
- Ta còn chưa nghĩ ra, để sau sẽ nói cho ngươi biết.
Tần Mộng Điệp le le chiếc lưỡi thơm tho, khá là hoạt bát đáng yêu.
- Tất cả thành tích đều công bố, lần Luyện Dược Sư khảo hạch này cũng coi là kết thúc mỹ mãn.
Chu Hùng cười cười, sắc mặt lập tức đột nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Có điều, còn có một sự tình phải xử lý.
Nói đến đây, con ngươi Chu Hùng bỗng nhiên quét về phía giữa Tiêu Phàm, lạnh lùng nói:
- Luyện Dược Sư Công Hội là một nơi thần thánh, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có người dám giương oai tại đây. Người này, nhiễu loạn trật tự khảo hạch Luyện Dược Sư, hủy hoại thanh danh Luyện Dược Sư Công Hội ta, suýt chút nữa tạo thành tổn thất không thể đo lường cho Luyện Dược Sư Công Hội, mọi người cảm thấy nên xử lý như thế nào?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo,Chu Hùng này thực sự là âm hiểm, lập tức đổ tội lên đầu mình, đây không phải đem bản thân đẩy vào trong hố lửa sao?
- Chỉ có máu mới có thể thể hiện được uy nghiêm của Luyện Dược Sư Công Hội!
Trương Hi không cần nghĩ ngợi nói ra, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
- Không sai, người này phải chết!
Chu Văn Bân cũng vội vàng phụ họa, nghiền ngẫm nhìn Tiêu Phàm.
Lời này vừa nói ra, nhất thời, trong đại sảnh cây kim rơi cũng nghe rõ tiếng!
/3257
|