- Ngươi chính là Tiêu Phàm?
Con ngươi Chu Văn Bác lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, lạnh lùng nói một câu, ánh mắt kia tựa như nhìn một người chết.
Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Chu Văn Bác, trong lòng đám người rung động, quả không hổ xếp thứ sáu trong Hoàng Thành Thập Tú. Cỗ ngạo khí kia ai có thể địch lại.
- Là ta.
Tiêu Phàm không yếu thế chút nào, nam nhi giữa đất trời, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lúc ấy cho dù đối mặt với cường giả Chiến Vương Hoàng Trùng Tiêu, khí thế của hắn cũng không thua kém, huống chi chỉ đối mặt với một tu sĩ Chiến Tông cảnh.
- Vậy thì ta không có giết lầm người.
Đôi mắt Chu Văn Bác lóe lên tia sáng, ánh mắt xuyên thấu tất cả xông thẳng về Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tay lấy ra Vô Phong Kiếm, từng bước một hướng về Chu Văn Bác. Mỗi bước đi, Kiếm Thế trên người liền tăng thêm mấy phần, không gian xung quanh trong nháy mắt bị một cỗ Kiếm Thế bành trướng bao vây.
- Chết!
Một thanh âm cuồng bá từ trong miệng Chu Văn Bác thốt ra, kiếm khí cuồn cuộn bạo phát, chớp mắt liền tới gần Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không trốn tránh, trực tiếp nghênh kiếm tiếp đón, không gian run lên bần bật, kiếm hai người kịch liệt đâm vào cùng một chỗ.
Một tiếng vang nhỏ, hai người vừa chạm vào liền lập tức tách ra, cơ thể Tiêu Phàm rút lui năm bước mà Chu Văn Bác phía đối diện vẻn vẹn chỉ lùi lại một bước.
Cả khu trong nháy mắt tĩnh mịch lại. Lần thứ nhất giao phong, Tiêu Phàm rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Phàm cũng chỉ là Chiến Tông trung kỳ mà Chu Văn Bác lại là Chiến Tông đỉnh phong, khoảng cách cường giả Chiến Vương tuy chỉ cách một bước, sự chênh lệch cảnh giới không phải tuỳ tiện là có thể bù đắp.
Đám người lại không thấy được, cánh tay Chu Văn Bác đang rung động rất nhỏ, vừa rồi một kiếm kia liền khiến hắn nhận biết được thực lực Tiêu Phàm. Nếu như không có cảnh giới áp chế, có lẽ hắn thật đúng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.
-Cũng chỉ có vậy mà thôi, một tên phế vật cũng dám đến Hoàng Thành quát tháo, xem thân phận ngươi hiện là Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế đi tu vi ngươi, chặt đứt tứ chi!
Chu Văn Bác dữ tợn cười một tiếng, cực kỳ cuồng bá ác độc.
Phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi so với cái chết còn không phải thống khổ hơn?
Tiêu Phàm không nói, rút kiếm liền biến mất tại chỗ, tựa như lười không muốn phí lời cùng Chu Văn Bác.
Một màn này khiến đám người kinh ngạc, dũng khí tên Tiêu Phàm này thật lớn. Biết rõ phải chết vậy mà cũng dám tiến lên, đây không phải muốn đi tìm cái chết sao?
- Đây không phải là điểm mà mọi người không bằng Tiêu Phàm sao?
Một thanh âm bỗng vang lên.
- A? Đây là ý gì?
Đám người nhìn lại phía thanh âm, trong nháy mắt nhận ra người kia, chính là Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn thấy Chu Văn Bác xuất thủ, trong lòng chút kích động mơ hồ. Chỉ cần Tiêu Phàm chết ở trong tay Chu Văn Bác, nhiệm vụ của Tuyết Lâu liền có thể hủy bỏ, hơn nữa, hắn cũng không cần đắc tội Luyện Dược Sư Công Hội.
- Biết rõ không địch lại, lại sợ bị phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi, sống không bằng chết, còn không bằng chịu chết trong thoải mái.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng.
Đám người không khỏi gật đầu, Trần Hạo nói không sai, Tiêu Phàm sao có thể là đối thủ của Chu Văn Bác? Sống không bằng chết, không bằng chết thống khoái một chút.
Nhưng mà sau một khắc, đám người lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, Tiêu Phàm không như bọn hắn mong muốn, ngược lại còn cùng Chu Văn Bác giao đấu kịch liệt, không phân thắng thua.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, hai đạo thân ảnh bay ngược ra, trượt xa mười mấy mét mới dừng lại.
Khóe miệng Tiêu Phàm tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt hơi trắng bệch. Chu Văn Bác này quả thực không phải Chiến Tông cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh, xét về kỹ năng chiến đấu hay thủ đoạn công kích đều là thiên tài.
- Như thế đã không chịu nổi sao? Ngay cả sáu phần lực lượng của ta đã tiếp không nổi?
Chu Văn Bác nhe răng cười, sau đó khí thế lần nữa tăng lên.
- Vừa rồi chỉ là sáu phần lực lượng của hắn?
Đám người kinh hãi, quả không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, nếu như thi triển ra mười phần lực lượng, Tiêu Phàm chẳng phải sớm đã phơi thây tại đây?
Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, nắm chặt nắm đấm, lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ.
- Phải vậy không?
Tiêu Phàm đột nhiên thu hồi Kiếm Thế, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, mặt ngạo nghễ nhìn Chu Văn Bác.
- Chẳng lẽ hắn còn có át chủ bài gì sao? Không đúng, kiếm của hắn đều đã thu hồi, đây là nhận thua sao?
Đám người kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu.
- Không phản kháng sao? Cũng tốt, ta sẽ giúp được ngươi chết thống khoái!
Chu Văn Bác thấy thế, khinh thường cười nói. Sau một khắc, một cỗ kiếm khí cuồng bạo từ trên người hắn quét sạch ra, như là cuộn sóng quét ngang tất cả, xông thẳng về Tiêu Phàm.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng không nhúc nhích, mặc cho kiếm khí kia tới gần.
Lúc thấy kiếm khí kia sắp tới gần Tiêu Phàm, khóe miệng Chu Văn Bác lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Oanh!
Đúng lúc này, một cỗ chiến ý trên người Tiêu Phàm cuồn cuộn bùng lên, điên cuồng phóng về bốn phía.
Kiếm khí như cuộn sóng kia không ngừng va chạm trên không, mảy may không thể tới gần. Áo bào của hắn lay động, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm.
- Huyết Sát!
Theo một tiếng quát nhẹ nhàn nhạt vang lên, một đạo huyết sắc thần hồng xẹt qua chân trời, tất cả kiếm khí đột nhiên vỡ nát, kiếm khí màu đỏ không hề giảm, khóa chặt Chu Văn Bác.
Nụ cười trên mặt Chu Văn Bác cứng đờ, con ngươi lộ ra một cỗ lãnh ý, liên tục vung ra hai kiếm, lúc này mới ngăn trở được đạo huyết quang kia, góc áo hắn bị chém toạc, trên vai trái lộ ra một vết kiếm.
- Mạnh thật!
Con ngươi của đám người co rụt lại. Tiêu Phàm này không phải đang nhận thua chờ chết, với thực lực thế này của hắn, căn bản đã ngang với Chu Văn Bác rồi.
Mặt Trần Hạo âm trầm, hi vọng của hắn tạm thời thất bại, sắc mặt ngày càng khó coi.
Cũng đúng lúc này, một thân ảnh từ xa đi tới, khí thế cường đại khiến đám người kinh ngạc.
- Tam Hoàng Tử vậy mà cũng tới!
- Đối diện còn có Bát Hoàng Tử.
- Bạch Vũ, Vũ Thừa Quân, Bách Lý Văn Phong.
Đám người kinh hô vang dội, vội vàng nhường ra đường vào, trong mắt đầy vẻ dè dặt. Những người này là lớp tuấn kiệt trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cho dù thế hệ tu sĩ trước cũng nhìn có chút phát khiếp.
- Hai vị hãy nghe một lời của ta.
Đột nhiên, một thanh âm vang thu hút vang lên, đám người nhìn lại, người nói chính là Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long.
- Tam Hoàng Tử, hôm nay ta nhất định phải giết người này!
Chu Văn Bác liếc nhìn Tuyết Ngọc Long, con ngươi lạnh lẽo lại rơi vào trên người Tiêu Phàm.
Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long cau mày một cái, ngưng tiếng nói:
- Đã như vậy, tùy hai vị.
Ngạn Huyền cách Tuyết Ngọc Long không xa vừa muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ cảm thán một hơi, lời nói vừa đến miệng liền bị nuốt vào trong.
- Người này bản cung bảo hộ, khụ khụ.
Đột nhiên, lại một thanh âm hữu lực vang lên, chỉ thấy một nam tử mặc chiến bào trắng tiến lên. Nam tử phong thần như ngọc, tư thế hiên ngang, chỉ là trông hơi bệnh.
Ở bên cạnh hắn, một nữ tử váy trắng đang đỡ hắn, chính là Tuyết Lung Giác, Tiêu Phàm tự nhiên suy đoán ra thân phận của nam tử chiến bào màu trắng, hẳn là Bát Hoàng Tử: Tuyết Ngọc Hiên bị Vũ Thừa Quân đánh lén.
- Bát Hoàng Tử, ngươi nên tự chăm sóc cho bản thân mình đi, trời tuyết lớn gió lớn, cẩn thận kẻo bị thổi bay.
Chu Văn Bác liếc Tuyết Ngọc Hiên, căn bản không để ở trong lòng.
- Tên hỗ xược, ngươi đang nói với ai vậy?
Tuyết Lung Giác nổi xung, tư thế sẵn sàng xuất thủ.
- Các ngươi là Hoàng Tộc, một bách tính nhỏ như ta tất nhiên các ngươi không để vào mắt. Có điều, ta thân là người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, báo thù cho người thân, các ngươi lại muốn che chở cho một người Vương Triều nho nhỏ sao?
Chu Văn Bác tranh cãi quyết liệt, không có ý nhường nhịn.
Nhất thời, Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên không biết nói gì, lời nói của Chu Văn Bác rất có đạo lý, nơi này dù sao cũng là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, một khi chống đối Chu Văn Bác, hắn nhất định sẽ mất đi lòng dân.
Tiêu Phàm cảm kích liếc nhìn Tuyết Lung Giác và Tuyết Ngọc Hiên, Chu Văn Bác dù có muốn thế thì cũng chắc gì đã đủ bản lĩnh làm.
- Bát Đệ, Lung Giác, đây là việc của người khác, chúng ta không nên nhúng tay.
Đột nhiên, âm thanh của Tuyết Ngọc Long tiếp tục vang lên.
Con ngươi Chu Văn Bác lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, lạnh lùng nói một câu, ánh mắt kia tựa như nhìn một người chết.
Cảm nhận được khí tức lạnh lẽo trên người Chu Văn Bác, trong lòng đám người rung động, quả không hổ xếp thứ sáu trong Hoàng Thành Thập Tú. Cỗ ngạo khí kia ai có thể địch lại.
- Là ta.
Tiêu Phàm không yếu thế chút nào, nam nhi giữa đất trời, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, lúc ấy cho dù đối mặt với cường giả Chiến Vương Hoàng Trùng Tiêu, khí thế của hắn cũng không thua kém, huống chi chỉ đối mặt với một tu sĩ Chiến Tông cảnh.
- Vậy thì ta không có giết lầm người.
Đôi mắt Chu Văn Bác lóe lên tia sáng, ánh mắt xuyên thấu tất cả xông thẳng về Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tay lấy ra Vô Phong Kiếm, từng bước một hướng về Chu Văn Bác. Mỗi bước đi, Kiếm Thế trên người liền tăng thêm mấy phần, không gian xung quanh trong nháy mắt bị một cỗ Kiếm Thế bành trướng bao vây.
- Chết!
Một thanh âm cuồng bá từ trong miệng Chu Văn Bác thốt ra, kiếm khí cuồn cuộn bạo phát, chớp mắt liền tới gần Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không trốn tránh, trực tiếp nghênh kiếm tiếp đón, không gian run lên bần bật, kiếm hai người kịch liệt đâm vào cùng một chỗ.
Một tiếng vang nhỏ, hai người vừa chạm vào liền lập tức tách ra, cơ thể Tiêu Phàm rút lui năm bước mà Chu Văn Bác phía đối diện vẻn vẹn chỉ lùi lại một bước.
Cả khu trong nháy mắt tĩnh mịch lại. Lần thứ nhất giao phong, Tiêu Phàm rơi vào thế hạ phong.
Tiêu Phàm cũng chỉ là Chiến Tông trung kỳ mà Chu Văn Bác lại là Chiến Tông đỉnh phong, khoảng cách cường giả Chiến Vương tuy chỉ cách một bước, sự chênh lệch cảnh giới không phải tuỳ tiện là có thể bù đắp.
Đám người lại không thấy được, cánh tay Chu Văn Bác đang rung động rất nhỏ, vừa rồi một kiếm kia liền khiến hắn nhận biết được thực lực Tiêu Phàm. Nếu như không có cảnh giới áp chế, có lẽ hắn thật đúng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm.
-Cũng chỉ có vậy mà thôi, một tên phế vật cũng dám đến Hoàng Thành quát tháo, xem thân phận ngươi hiện là Khách Khanh Luyện Dược Sư Công Hội, ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế đi tu vi ngươi, chặt đứt tứ chi!
Chu Văn Bác dữ tợn cười một tiếng, cực kỳ cuồng bá ác độc.
Phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi so với cái chết còn không phải thống khổ hơn?
Tiêu Phàm không nói, rút kiếm liền biến mất tại chỗ, tựa như lười không muốn phí lời cùng Chu Văn Bác.
Một màn này khiến đám người kinh ngạc, dũng khí tên Tiêu Phàm này thật lớn. Biết rõ phải chết vậy mà cũng dám tiến lên, đây không phải muốn đi tìm cái chết sao?
- Đây không phải là điểm mà mọi người không bằng Tiêu Phàm sao?
Một thanh âm bỗng vang lên.
- A? Đây là ý gì?
Đám người nhìn lại phía thanh âm, trong nháy mắt nhận ra người kia, chính là Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn thấy Chu Văn Bác xuất thủ, trong lòng chút kích động mơ hồ. Chỉ cần Tiêu Phàm chết ở trong tay Chu Văn Bác, nhiệm vụ của Tuyết Lâu liền có thể hủy bỏ, hơn nữa, hắn cũng không cần đắc tội Luyện Dược Sư Công Hội.
- Biết rõ không địch lại, lại sợ bị phế đi tu vi, chặt đứt tứ chi, sống không bằng chết, còn không bằng chịu chết trong thoải mái.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng.
Đám người không khỏi gật đầu, Trần Hạo nói không sai, Tiêu Phàm sao có thể là đối thủ của Chu Văn Bác? Sống không bằng chết, không bằng chết thống khoái một chút.
Nhưng mà sau một khắc, đám người lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, Tiêu Phàm không như bọn hắn mong muốn, ngược lại còn cùng Chu Văn Bác giao đấu kịch liệt, không phân thắng thua.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, hai đạo thân ảnh bay ngược ra, trượt xa mười mấy mét mới dừng lại.
Khóe miệng Tiêu Phàm tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt hơi trắng bệch. Chu Văn Bác này quả thực không phải Chiến Tông cảnh đỉnh phong bình thường có thể so sánh, xét về kỹ năng chiến đấu hay thủ đoạn công kích đều là thiên tài.
- Như thế đã không chịu nổi sao? Ngay cả sáu phần lực lượng của ta đã tiếp không nổi?
Chu Văn Bác nhe răng cười, sau đó khí thế lần nữa tăng lên.
- Vừa rồi chỉ là sáu phần lực lượng của hắn?
Đám người kinh hãi, quả không hổ là Hoàng Thành Thập Tú, nếu như thi triển ra mười phần lực lượng, Tiêu Phàm chẳng phải sớm đã phơi thây tại đây?
Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, nắm chặt nắm đấm, lúc nào cũng sẵn sàng xuất thủ.
- Phải vậy không?
Tiêu Phàm đột nhiên thu hồi Kiếm Thế, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, mặt ngạo nghễ nhìn Chu Văn Bác.
- Chẳng lẽ hắn còn có át chủ bài gì sao? Không đúng, kiếm của hắn đều đã thu hồi, đây là nhận thua sao?
Đám người kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu.
- Không phản kháng sao? Cũng tốt, ta sẽ giúp được ngươi chết thống khoái!
Chu Văn Bác thấy thế, khinh thường cười nói. Sau một khắc, một cỗ kiếm khí cuồng bạo từ trên người hắn quét sạch ra, như là cuộn sóng quét ngang tất cả, xông thẳng về Tiêu Phàm.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng không nhúc nhích, mặc cho kiếm khí kia tới gần.
Lúc thấy kiếm khí kia sắp tới gần Tiêu Phàm, khóe miệng Chu Văn Bác lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Oanh!
Đúng lúc này, một cỗ chiến ý trên người Tiêu Phàm cuồn cuộn bùng lên, điên cuồng phóng về bốn phía.
Kiếm khí như cuộn sóng kia không ngừng va chạm trên không, mảy may không thể tới gần. Áo bào của hắn lay động, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm.
- Huyết Sát!
Theo một tiếng quát nhẹ nhàn nhạt vang lên, một đạo huyết sắc thần hồng xẹt qua chân trời, tất cả kiếm khí đột nhiên vỡ nát, kiếm khí màu đỏ không hề giảm, khóa chặt Chu Văn Bác.
Nụ cười trên mặt Chu Văn Bác cứng đờ, con ngươi lộ ra một cỗ lãnh ý, liên tục vung ra hai kiếm, lúc này mới ngăn trở được đạo huyết quang kia, góc áo hắn bị chém toạc, trên vai trái lộ ra một vết kiếm.
- Mạnh thật!
Con ngươi của đám người co rụt lại. Tiêu Phàm này không phải đang nhận thua chờ chết, với thực lực thế này của hắn, căn bản đã ngang với Chu Văn Bác rồi.
Mặt Trần Hạo âm trầm, hi vọng của hắn tạm thời thất bại, sắc mặt ngày càng khó coi.
Cũng đúng lúc này, một thân ảnh từ xa đi tới, khí thế cường đại khiến đám người kinh ngạc.
- Tam Hoàng Tử vậy mà cũng tới!
- Đối diện còn có Bát Hoàng Tử.
- Bạch Vũ, Vũ Thừa Quân, Bách Lý Văn Phong.
Đám người kinh hô vang dội, vội vàng nhường ra đường vào, trong mắt đầy vẻ dè dặt. Những người này là lớp tuấn kiệt trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, cho dù thế hệ tu sĩ trước cũng nhìn có chút phát khiếp.
- Hai vị hãy nghe một lời của ta.
Đột nhiên, một thanh âm vang thu hút vang lên, đám người nhìn lại, người nói chính là Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long.
- Tam Hoàng Tử, hôm nay ta nhất định phải giết người này!
Chu Văn Bác liếc nhìn Tuyết Ngọc Long, con ngươi lạnh lẽo lại rơi vào trên người Tiêu Phàm.
Tam Hoàng Tử Tuyết Ngọc Long cau mày một cái, ngưng tiếng nói:
- Đã như vậy, tùy hai vị.
Ngạn Huyền cách Tuyết Ngọc Long không xa vừa muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ cảm thán một hơi, lời nói vừa đến miệng liền bị nuốt vào trong.
- Người này bản cung bảo hộ, khụ khụ.
Đột nhiên, lại một thanh âm hữu lực vang lên, chỉ thấy một nam tử mặc chiến bào trắng tiến lên. Nam tử phong thần như ngọc, tư thế hiên ngang, chỉ là trông hơi bệnh.
Ở bên cạnh hắn, một nữ tử váy trắng đang đỡ hắn, chính là Tuyết Lung Giác, Tiêu Phàm tự nhiên suy đoán ra thân phận của nam tử chiến bào màu trắng, hẳn là Bát Hoàng Tử: Tuyết Ngọc Hiên bị Vũ Thừa Quân đánh lén.
- Bát Hoàng Tử, ngươi nên tự chăm sóc cho bản thân mình đi, trời tuyết lớn gió lớn, cẩn thận kẻo bị thổi bay.
Chu Văn Bác liếc Tuyết Ngọc Hiên, căn bản không để ở trong lòng.
- Tên hỗ xược, ngươi đang nói với ai vậy?
Tuyết Lung Giác nổi xung, tư thế sẵn sàng xuất thủ.
- Các ngươi là Hoàng Tộc, một bách tính nhỏ như ta tất nhiên các ngươi không để vào mắt. Có điều, ta thân là người Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, báo thù cho người thân, các ngươi lại muốn che chở cho một người Vương Triều nho nhỏ sao?
Chu Văn Bác tranh cãi quyết liệt, không có ý nhường nhịn.
Nhất thời, Tuyết Lung Giác cùng Tuyết Ngọc Hiên không biết nói gì, lời nói của Chu Văn Bác rất có đạo lý, nơi này dù sao cũng là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, một khi chống đối Chu Văn Bác, hắn nhất định sẽ mất đi lòng dân.
Tiêu Phàm cảm kích liếc nhìn Tuyết Lung Giác và Tuyết Ngọc Hiên, Chu Văn Bác dù có muốn thế thì cũng chắc gì đã đủ bản lĩnh làm.
- Bát Đệ, Lung Giác, đây là việc của người khác, chúng ta không nên nhúng tay.
Đột nhiên, âm thanh của Tuyết Ngọc Long tiếp tục vang lên.
/3257
|