- Thiếu Chủ, sự tình trong Huyết Lâu cũng không phải rất tốt, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Nghe thấy Tiêu Phàm hỏi, trong mắt Huyết Yêu Nhiêu lóe lên một tia ngưng trọng.
- Nói tiếp.
Tiêu Phàm ngược lại thập phần bình tĩnh.
- Vâng, Thiếu Chủ.
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Mặc dù mặt ngoài Huyết Lâu thập phần đoàn kết, nhưng từ khi Lâu Chủ ba năm trước đây ngoài ý muốn bị mất tích, Huyết Lâu cũng đã không còn là Huyết Lâu trước kia. Vì tranh đoạt chức môn chủ, Huyết Lâu tổng cộng chia thành hai thế lực.
- Một phái duy trì thế hệ tuổi trẻ Chiến gia Chiến Vô Cực, một phái ủng hộ ca ca ta Huyết Vô Tuyệt.
Nói đến đây, Huyết Yêu Nhiêu không khỏi nhìn về phía Tiêu Phàm, muốn thăm dò ý Tiêu Phàm. Nhưng lại khiến cho nàng thất vọng là ánh mắt Tiêu Phàm lại bình tĩnh tới cực điểm.
- Cô không cần nhìn ta, chẳng lẽ cô cảm thấy ta có khối lệnh bài thì có thể làm cho ca ca cô đoạt được vị trí Huyết Lâu Lâu Chủ? Nếu như cô cảm thấy có thể, ta tặng lại cho cô có được không?
Tiêu Phàm nhún vai, lơ đễnh nói.
- Thuộc hạ không dám!
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng quỳ một chân xuống đất.
- Được rồi, nữ hài tử nhà ngươi, làm sao lại ưa thích quỳ đến thế, về sau ngươi không không được quỳ, không cho phép quỳ!
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói, hắn đối Huyết Yêu Nhiêu có chút vừa mắt.
Tu La Điện bị phá hủy ngàn năm, cho dù dư uy vẫn còn nhưng đoán chừng sẽ có rất ít người chân chính để ở trong lòng, nói câu không dễ nghe, cho dù Tiêu Phàm hắn thông cáo thiên hạ hắn là Tu La Điện Điện Chủ, lại có mấy người tin đây?
Không có thực lực tuyệt đối, Tu La Lệnh cũng không đổi được mạng hắn, mà sẽ trở thành tấm phù đoạt sinh mạng hắn.
Huyết Yêu Nhiêu trước tiên không xuất thủ ứng phó bản thân, cướp đoạt Tu La Lệnh, ngược lại rất có lễ với mình, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Phàm đã cảm thấy nàng thập phần không tồi rồi.
- Vâng, Thiếu Chủ!
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, nhìn thấy Tiêu Phàm không có một chút quan tâm, nàng cũng buông lỏng một hơi, thân làm người Huyết Lâu, nàng chỉ nghe qua Tu La Điện Chủ đều là Tuyệt Thế Sát Thần giết người không chớp mắt.
- Cũng không còn sớm, cô trở về trước đi, ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, buổi trưa còn muốn đi tham gia đấu giá hội, Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiêu Phàm khoát tay, trong lòng hắn còn đang băn khoăn về Luyện Dược Đỉnh.
Lần này, Tiêu Phàm cũng không tiếp tục để ý Huyết Yêu Nhiêu, trực tiếp mang theo Tiểu Kim chân dùng Đạp Tuyết Vô Ngân hướng về Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Tu La Lệnh xuất hiện, Tu La Điện nhất định sẽ lần nữa quật khởi! Thanh kiếm trong tay Thiếu Chủ chẳng lẽ chính là Tu La Kiếm trong truyền thuyết?
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một cái, trong mắt đại phóng tinh quang, lập tức cười nói: - Lăng Vân Thương Hội đấu giá hội sao? Vừa vặn ngày mai ta cũng đi nhìn xem.
Ngay sau đó, Huyết Yêu Nhiêu cũng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đêm đó, Tiêu Phàm không ngủ được, hắn đột nhiên cảm thấy không có Tuyết Lâu tập sát cũng là một sự kiện thập phần tốt.
Thế nhưng Tiêu Phàm lại đang rầu rỉ một vấn đề, chính là Tu La Lệnh bị bại lộ. Nếu như Huyết Yêu Nhiêu đem việc này nói ra ngoài, bản thân nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là, bởi vì Tu La Lệnh xuất hiện mới cứu hắn một mạng, một khi nhiệm vụ lần này Tuyết Lâu thất bại, có khả năng rất lớn phái ra sát thủ Chiến Vương để giết mình.
Tiêu Phàm mặc dù tự thấy thực lực bất phàm, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, tu sĩ cùng giai hắn có thể không để vào mắt, nhưng tuyệt đối không bao gồm cường giả Chiến Vương cảnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim tùy tiện ăn một chút đồ liền rời khỏi khách sạn, chuẩn bị hướng Lăng Vân Thương Hội tham gia đấu giá hội. Thế nhưng vừa ra cửa liền nhìn thấy rất nhiều người ngăn ở cửa khách sạn.
- Đây không phải thiên tài Luyện Dược Sư Tần Mộng Điệp sao? Nàng ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là đang chờ người?
- Quả nhiên không hổ là thần nữ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, có thể so sánh cùng Tuyết Lung Giác Quận Chúa.
- Ngươi không biết hai người này hiện tại là tuyết nguyệt song kiều, không biết có bao nhiêu người hàng đêm khổ tư đâu.
Tiêu Phàm đẩy cửa chuẩn bị gạt mở đám người đó ra, lập tức nghe được tiếng nghị luận của mọi người. Phóng tầm mắt nhìn tới liền thấy sắc mặt Tần Mộng Điệp ửng đỏ đang đứng ở đó.
Tần Mộng Điệp lúc này như thiên chi kiêu nữ, xác thực nên có loại đãi ngộ này. Vô luận đi tới chỗ nào, đều sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, như tồn tại chúng tinh phủng nguyệt .
- Tần Mộng Điệp, ngươi ở chỗ này làm gì?
Tiêu Phàm ngẫm lại, vẫn cảm thấy nên cùng với nàng chào hỏi.
- Tiểu tử này, chẳng lẽ còn biết Tần Mộng Điệp hay sao? Cách chào hỏi cũng quá thấp kém đi.
Đám người xem thường nhìn Tiêu Phàm.
Có ít người nhận ra Tiêu Phàm, vội vàng lui mấy bước về phía sau, tên sát thần này đến Chu Văn Bác cũng dám phế, thậm chí dám khiêu khích quyền uy của Tuyết Ngọc Long.
- Tiêu Phàm, đi theo ta!
Tần Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Phàm, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó nghiêm nghị nói.
Cũng không đợi Tiêu Phàm phản ứng, nàng đã nắm tay Tiêu Phàm hướng về nơi xa chạy tới. Ngây ngốc ở chỗ này thời gian một nén nhang, nàng phảng phất qua như bị dày vò 1 năm.
- Ta khinh, Tần Mộng Điệp sẽ không thực sự là đang chờ người kia chứ?
- Hừ, cái này còn phải nói sao? Ngươi gặp qua Tần Mộng Điệp dắt tay người nào chưa? Đáng tiếc, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thật là cải trắng để cho heo gặm.
- Nữ Thần của ta aaaa, tên tiểu bạch kiểm kia là ai, dám cướp Nữ Thần của ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu! Liều mạng!
- Hắn chính là người phế Chu Văn Bác, Tiêu Phàm!
-...
Đám người giận dữ vô cùng, rất nhiều người nằm mơ đều mơ ước cùng Tần Mộng Điệp ngồi uống chút trà, nói chuyện lý tưởng nhân sinh, bây giờ biết rõ hoa đã có chủ, lập tức bi phẫn vô cùng. Càng có người muốn cùng Tiêu Phàm quyết đấu, chỉ là khi biết rõ đại danh của Tiêu Phàm, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người lập tức lặng yên rời đi.
- Ta nói Tần Mộng Điệp này, ngươi cấp bách làm gì?
Tiêu Phàm dừng thân hình.
- Rốt cục cũng không có người nào.
Tần Mộng Điệp khẩn trương nhìn bốn phía, không thấy bóng người, rốt cục buông lỏng một hơi, ngẫu nhiên nhìn hằm hằm Tiêu Phàm nói:
- Đều tại ngươi, nếu như không phải ngươi, gia gia của ta cũng sẽ không để cho ta tới đón ngươi!
- Cũng không phải ta muốn ngươi tới, hiện tại là ngươi lôi kéo ta tới mà?
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt bộ dáng không quan tâm.
- Ngươi!
Tần Mộng Điệp còn muốn phản bác, lại phát hiện tay mình đang nắm lấy tay Tiêu Phàm, quả thực là một câu cũng nói không được, vội vàng hất cánh tay Tiêu Phàm ra, sắc mặt giống như táo đỏ tươi non ướt át, hồi lâu mới xuất ra một câu:
- Là ngươi nắm tay ta!
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ, lộ ra thần sắc khó chịu, giống như lại nói, nếu như không phải ngươi túm lấy Tiêu Phàm, ta cần phải chạy theo nhanh như vậy sao.
- Ha ha.
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kim liền cười ha ha một tiếng, trực tiếp hướng Lăng Vân Thương Hội đi đến, Tần Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau.
Thời điểm hắn đến, một đám người trùng trùng điệp điệp hướng vào sàn bán đấu giá. Tại cửa ra vào, Tần Mặc đã chờ đợi lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm cùng tôn nữ Tần Mộng Điệp cùng đi đến, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
- Tiêu Phàm, ngươi tới thật đúng lúc, chỉ còn thời gian nửa nén hương đấu giá hội sẽ bắt đầu.
Tần Mặc cười nói, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Phàm và Tần Mộng Điệp, tựa như luôn cảm giác hai người đã phát sinh chút gì.
- Đi vào trước đi.
Tiêu Phàm ngược lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Có Tần Mặc dẫn đầu rất nhanh liền đi tới đại sảnh của Lăng Vân Thương Hội.
Ánh mắt Tiêu Phàm thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong đó vậy mà không hề thiếu Chiến Tông cảnh cường giả duy trì trật tự.
- Xem ra buổi đấu giá này thật đúng là không đơn giản.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm hít sâu một hơi, đột nhiên hắn cảm giác thật giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, hắn liền quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Nghe thấy Tiêu Phàm hỏi, trong mắt Huyết Yêu Nhiêu lóe lên một tia ngưng trọng.
- Nói tiếp.
Tiêu Phàm ngược lại thập phần bình tĩnh.
- Vâng, Thiếu Chủ.
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Mặc dù mặt ngoài Huyết Lâu thập phần đoàn kết, nhưng từ khi Lâu Chủ ba năm trước đây ngoài ý muốn bị mất tích, Huyết Lâu cũng đã không còn là Huyết Lâu trước kia. Vì tranh đoạt chức môn chủ, Huyết Lâu tổng cộng chia thành hai thế lực.
- Một phái duy trì thế hệ tuổi trẻ Chiến gia Chiến Vô Cực, một phái ủng hộ ca ca ta Huyết Vô Tuyệt.
Nói đến đây, Huyết Yêu Nhiêu không khỏi nhìn về phía Tiêu Phàm, muốn thăm dò ý Tiêu Phàm. Nhưng lại khiến cho nàng thất vọng là ánh mắt Tiêu Phàm lại bình tĩnh tới cực điểm.
- Cô không cần nhìn ta, chẳng lẽ cô cảm thấy ta có khối lệnh bài thì có thể làm cho ca ca cô đoạt được vị trí Huyết Lâu Lâu Chủ? Nếu như cô cảm thấy có thể, ta tặng lại cho cô có được không?
Tiêu Phàm nhún vai, lơ đễnh nói.
- Thuộc hạ không dám!
Huyết Yêu Nhiêu vội vàng quỳ một chân xuống đất.
- Được rồi, nữ hài tử nhà ngươi, làm sao lại ưa thích quỳ đến thế, về sau ngươi không không được quỳ, không cho phép quỳ!
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói, hắn đối Huyết Yêu Nhiêu có chút vừa mắt.
Tu La Điện bị phá hủy ngàn năm, cho dù dư uy vẫn còn nhưng đoán chừng sẽ có rất ít người chân chính để ở trong lòng, nói câu không dễ nghe, cho dù Tiêu Phàm hắn thông cáo thiên hạ hắn là Tu La Điện Điện Chủ, lại có mấy người tin đây?
Không có thực lực tuyệt đối, Tu La Lệnh cũng không đổi được mạng hắn, mà sẽ trở thành tấm phù đoạt sinh mạng hắn.
Huyết Yêu Nhiêu trước tiên không xuất thủ ứng phó bản thân, cướp đoạt Tu La Lệnh, ngược lại rất có lễ với mình, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Phàm đã cảm thấy nàng thập phần không tồi rồi.
- Vâng, Thiếu Chủ!
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, nhìn thấy Tiêu Phàm không có một chút quan tâm, nàng cũng buông lỏng một hơi, thân làm người Huyết Lâu, nàng chỉ nghe qua Tu La Điện Chủ đều là Tuyệt Thế Sát Thần giết người không chớp mắt.
- Cũng không còn sớm, cô trở về trước đi, ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, buổi trưa còn muốn đi tham gia đấu giá hội, Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiêu Phàm khoát tay, trong lòng hắn còn đang băn khoăn về Luyện Dược Đỉnh.
Lần này, Tiêu Phàm cũng không tiếp tục để ý Huyết Yêu Nhiêu, trực tiếp mang theo Tiểu Kim chân dùng Đạp Tuyết Vô Ngân hướng về Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
- Tu La Lệnh xuất hiện, Tu La Điện nhất định sẽ lần nữa quật khởi! Thanh kiếm trong tay Thiếu Chủ chẳng lẽ chính là Tu La Kiếm trong truyền thuyết?
Huyết Yêu Nhiêu hít sâu một cái, trong mắt đại phóng tinh quang, lập tức cười nói: - Lăng Vân Thương Hội đấu giá hội sao? Vừa vặn ngày mai ta cũng đi nhìn xem.
Ngay sau đó, Huyết Yêu Nhiêu cũng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Đêm đó, Tiêu Phàm không ngủ được, hắn đột nhiên cảm thấy không có Tuyết Lâu tập sát cũng là một sự kiện thập phần tốt.
Thế nhưng Tiêu Phàm lại đang rầu rỉ một vấn đề, chính là Tu La Lệnh bị bại lộ. Nếu như Huyết Yêu Nhiêu đem việc này nói ra ngoài, bản thân nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, thậm chí sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là, bởi vì Tu La Lệnh xuất hiện mới cứu hắn một mạng, một khi nhiệm vụ lần này Tuyết Lâu thất bại, có khả năng rất lớn phái ra sát thủ Chiến Vương để giết mình.
Tiêu Phàm mặc dù tự thấy thực lực bất phàm, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, tu sĩ cùng giai hắn có thể không để vào mắt, nhưng tuyệt đối không bao gồm cường giả Chiến Vương cảnh.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim tùy tiện ăn một chút đồ liền rời khỏi khách sạn, chuẩn bị hướng Lăng Vân Thương Hội tham gia đấu giá hội. Thế nhưng vừa ra cửa liền nhìn thấy rất nhiều người ngăn ở cửa khách sạn.
- Đây không phải thiên tài Luyện Dược Sư Tần Mộng Điệp sao? Nàng ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là đang chờ người?
- Quả nhiên không hổ là thần nữ Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, có thể so sánh cùng Tuyết Lung Giác Quận Chúa.
- Ngươi không biết hai người này hiện tại là tuyết nguyệt song kiều, không biết có bao nhiêu người hàng đêm khổ tư đâu.
Tiêu Phàm đẩy cửa chuẩn bị gạt mở đám người đó ra, lập tức nghe được tiếng nghị luận của mọi người. Phóng tầm mắt nhìn tới liền thấy sắc mặt Tần Mộng Điệp ửng đỏ đang đứng ở đó.
Tần Mộng Điệp lúc này như thiên chi kiêu nữ, xác thực nên có loại đãi ngộ này. Vô luận đi tới chỗ nào, đều sẽ trở thành nhân vật tiêu điểm, như tồn tại chúng tinh phủng nguyệt .
- Tần Mộng Điệp, ngươi ở chỗ này làm gì?
Tiêu Phàm ngẫm lại, vẫn cảm thấy nên cùng với nàng chào hỏi.
- Tiểu tử này, chẳng lẽ còn biết Tần Mộng Điệp hay sao? Cách chào hỏi cũng quá thấp kém đi.
Đám người xem thường nhìn Tiêu Phàm.
Có ít người nhận ra Tiêu Phàm, vội vàng lui mấy bước về phía sau, tên sát thần này đến Chu Văn Bác cũng dám phế, thậm chí dám khiêu khích quyền uy của Tuyết Ngọc Long.
- Tiêu Phàm, đi theo ta!
Tần Mộng Điệp nhìn thấy Tiêu Phàm, đôi mắt đẹp lóe lên, sau đó nghiêm nghị nói.
Cũng không đợi Tiêu Phàm phản ứng, nàng đã nắm tay Tiêu Phàm hướng về nơi xa chạy tới. Ngây ngốc ở chỗ này thời gian một nén nhang, nàng phảng phất qua như bị dày vò 1 năm.
- Ta khinh, Tần Mộng Điệp sẽ không thực sự là đang chờ người kia chứ?
- Hừ, cái này còn phải nói sao? Ngươi gặp qua Tần Mộng Điệp dắt tay người nào chưa? Đáng tiếc, một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thật là cải trắng để cho heo gặm.
- Nữ Thần của ta aaaa, tên tiểu bạch kiểm kia là ai, dám cướp Nữ Thần của ta, ta muốn cùng hắn quyết đấu! Liều mạng!
- Hắn chính là người phế Chu Văn Bác, Tiêu Phàm!
-...
Đám người giận dữ vô cùng, rất nhiều người nằm mơ đều mơ ước cùng Tần Mộng Điệp ngồi uống chút trà, nói chuyện lý tưởng nhân sinh, bây giờ biết rõ hoa đã có chủ, lập tức bi phẫn vô cùng. Càng có người muốn cùng Tiêu Phàm quyết đấu, chỉ là khi biết rõ đại danh của Tiêu Phàm, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người lập tức lặng yên rời đi.
- Ta nói Tần Mộng Điệp này, ngươi cấp bách làm gì?
Tiêu Phàm dừng thân hình.
- Rốt cục cũng không có người nào.
Tần Mộng Điệp khẩn trương nhìn bốn phía, không thấy bóng người, rốt cục buông lỏng một hơi, ngẫu nhiên nhìn hằm hằm Tiêu Phàm nói:
- Đều tại ngươi, nếu như không phải ngươi, gia gia của ta cũng sẽ không để cho ta tới đón ngươi!
- Cũng không phải ta muốn ngươi tới, hiện tại là ngươi lôi kéo ta tới mà?
Tiêu Phàm nhún vai, một mặt bộ dáng không quan tâm.
- Ngươi!
Tần Mộng Điệp còn muốn phản bác, lại phát hiện tay mình đang nắm lấy tay Tiêu Phàm, quả thực là một câu cũng nói không được, vội vàng hất cánh tay Tiêu Phàm ra, sắc mặt giống như táo đỏ tươi non ướt át, hồi lâu mới xuất ra một câu:
- Là ngươi nắm tay ta!
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ, lộ ra thần sắc khó chịu, giống như lại nói, nếu như không phải ngươi túm lấy Tiêu Phàm, ta cần phải chạy theo nhanh như vậy sao.
- Ha ha.
Tiêu Phàm nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kim liền cười ha ha một tiếng, trực tiếp hướng Lăng Vân Thương Hội đi đến, Tần Mộng Điệp nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau.
Thời điểm hắn đến, một đám người trùng trùng điệp điệp hướng vào sàn bán đấu giá. Tại cửa ra vào, Tần Mặc đã chờ đợi lâu, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm cùng tôn nữ Tần Mộng Điệp cùng đi đến, trên mặt lập tức tươi cười như hoa.
- Tiêu Phàm, ngươi tới thật đúng lúc, chỉ còn thời gian nửa nén hương đấu giá hội sẽ bắt đầu.
Tần Mặc cười nói, thỉnh thoảng đánh giá Tiêu Phàm và Tần Mộng Điệp, tựa như luôn cảm giác hai người đã phát sinh chút gì.
- Đi vào trước đi.
Tiêu Phàm ngược lại như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Có Tần Mặc dẫn đầu rất nhanh liền đi tới đại sảnh của Lăng Vân Thương Hội.
Ánh mắt Tiêu Phàm thỉnh thoảng liếc nhìn bốn phía, nơi này đề phòng sâm nghiêm, trong đó vậy mà không hề thiếu Chiến Tông cảnh cường giả duy trì trật tự.
- Xem ra buổi đấu giá này thật đúng là không đơn giản.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm hít sâu một hơi, đột nhiên hắn cảm giác thật giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, hắn liền quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.
/3257
|