Chiến Vương? Ảnh Phong là Chiến Vương?
Đám người kinh ngạc nhìn Ảnh Phong, lập tức lấy lại tinh thần, dần dần hiểu ra, có thể một kích trọng thương Chiến Vương, lại một kích chém giết Chiến Vương, trừ Chiến Vương còn ai có thể làm được đây?
Tiêu Phàm cũng hơi ngoài dự liệu, mấy ngày trước Ảnh Phong chỉ là Chiến Tông đỉnh phong, làm sao đột nhiên liền trở thành Chiến Vương?
- Chỉ có Chiến Vương mới có thể giết ngươi sao?
Ảnh Phong rút về trường kiếm, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.
- Ngươi không phải...
Nam tử kim bào không cam lòng ngã trên mặt băng, sau một hồi run rẩy, liền tắt thở.
- Đi!
Nữ tử váy tím biến sắc, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ảnh Phong vẫn chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Chiến Tông cảnh đỉnh phong có thể chém giết Chiến Vương, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong đáng sợ.
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím xoay người rời đi, nàng phát hiện mấy người nàng đã quá khinh thường Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Vốn dĩ nghĩ bốn người Chiến Vương cảnh bọn họ đủ để quét ngang thế hệ trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng không nghĩ tới lại bại dưới tay một tên Chiến Tông đỉnh phong cùng một tu sĩ Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Bọn hắn rất rõ, lưu lại chỗ này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, giết không được Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không nói, còn có thể đem mệnh lưu ở đây, giờ phút này không đi, chờ đến khi nào?
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, một nữ tử khác thấy thế, nhìn Huyết Yêu Nhiêu thật sâu cũng vội vàng đạp không mà lên, nhưng mà lúc này, một đạo huyết kiếm sắc bén từ trên người Huyết Yêu Nhiêu gào thét mà ra, trực tiếp từ xẹt qua trên cổ nữ tử, máu tươi cuồng phún, thi thể rơi khỏi Ánh Tuyết Lâu.
Nữ tử váy tím bỏ chạy vừa lúc thấy cảnh này, toàn thân không khỏi run run, tốc độ càng tăng mấy phần, chớp mắt biến mất ở chân trời.
Trên Ánh Tuyết Lâu, con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong ba người không khỏi run run.
Bọn hắn thế nhưng rõ ràng, Huyết Yêu Nhiêu đứng về phía Tiêu Phàm, may mà bọn hắn chỉ làm khó Tiêu Phàm, nếu quả thật muốn ra tay giết Tiêu Phàm, bản thân mấy người còn có thể còn sống sao?
Vẫn may mình bị Tiêu Phàm đánh bại, cũng coi là nhặt về một cái mạng.
Trong lòng Tuyết Ngọc Long vô cùng hối hận trước đó không nghe theo đề nghị của Ngạn Huyền mà dây dưa Tiêu Phàm, cho dù không dây dưa, chí ít cũng không nên đắc tội, đáng tiếc bây giờ hối hận đã trễ.
Chỉ là trong lòng mấy người còn có một nghi hoặc, bọn hắn trước kia chưa từng thấy qua nữ tử này, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều làm sao hiện lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử cường đại như thế? Có nữ tử này ở đây, còn cần Hoàng Thành Thập Tú bọn hắn làm gì?
Trong đám người, toàn thân Trần Hạo run một cái, trong lòng ngưng tiếng nói:
- Còn may không tìm người đi giết nàng, bằng không ta liền chết chắc, không được, nàng muốn ta gom góp 50 triệu Hồn Thạch, nhất định phải mau chóng đem cho nàng.
- Không đúng, làm sao nàng lại trợ giúp Tiêu Phàm?
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:
- Đúng rồi, Tiêu Phàm có vẻ như tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, Tiêu Phàm kia há không phải Tuyết Lâu? Còn có Ảnh Phong kia, cũng là ngời Tuyết Lâu! Nói cách khác, Tuyết Lâu tham dự vào bên trong Hoàng Tử phân tranh?
Nghĩ vậy, Trần Hạo biến sắc, hít sâu một hơi nói:
- Không được, phụ thân nói Trần gia chuẩn bị gia nhập vào Tam Hoàng Tử, hiện tại Tuyết Lâu nhúng tay, phần thắng của Tam Hoàng Tử cơ hồ cực kỳ bé nhỏ, Trần gia ta nếu nhúng tay trong đó, tuyệt đối sẽ toàn quân bị diệt!
Trần Hạo càng nghĩ càng sợ, toàn thân run rẩy, hít vào mấy ngụm khí, cũng không lo sau này chiến đấu như thế nào, quay người liền rời khỏi Ánh Tuyết Lâu trở về gia tộc.
Trên mặt sông, Tiêu Phàm đỡ Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh dậy, nhìn Ảnh Phong một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuyết Ngọc Long trên Ánh Tuyết Lâu, châm chọc nói:
- Tam Hoàng Tử, còn không tuyên bố kết quả tranh tài? Chẳng lẽ để ngươi thất vọng sao?
Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng băng lãnh, chậm rãi hiện ra một nụ cười:
- Ngươi không khiến ta thất vọng.
Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, không biết Tuyết Ngọc Long có ý gì, nhưng mà sau một khắc, Tuyết Ngọc Long đột nhiên khua tay nói:
- Người đâu, bắt lấy Tiêu Phàm.
- Hô hô!
Mấy đạo thân ảnh từ tứ phương Ánh Tuyết Lâu phóng lên tận trời, ròng rã trên trăm đạo thân ảnh vây quanh mấy người Tiêu Phàm, khí tức trên thân mỗi người phát ra cũng không dưới Chiến Tông cảnh, thậm chí còn có bốn cường giả Chiến Vương cảnh.
Một màn bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi, Tuyết Ngọc Long lại muốn động thủ với Tiêu Phàm, hơn nữa đại động lộ liễu như vậy!
Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông cảnh mà thôi, cường đại thế nào, lại có tài đức gì khiến bốn Chiến Vương cảnh, trên trăm Chiến Tông cảnh xuất thủ?
- Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn làm cái gì!
Tuyết Ngọc Hiên gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long, sau đó nhìn hằm hằm hơn trăm người kia, nhìn một nam tử trung niên mặc áo giáp hoàng kim trong đó, lạnh giọng nói:
- Trần Thiên Minh, ngươi đang làm cái gì, còn không lui ra phía sau!
Dứt lời, Tuyết Ngọc Hiên xoay người nhảy xuống Ánh Tuyết Lâu, phóng về hướng Tiêu Phàm bọn hắn.
- Bát Hoàng Tử, xin dừng bước!
Đúng lúc này, nam tử áo giáp hoàng kim Trần Thiên Minh ngăn ở trước người Tuyết Ngọc Hiên.
- Trần Thiên Minh, ngươi làm gì? Ngươi thân là Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân, chỉ nghe lệnh Phụ Hoàng ta, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?
Tuyết Ngọc Hiên tranh phong mạnh mẽ, hắn biết muốn vượt qua Trần Thiên Minh là không thể nào, Trần Thiên Minh là Chiến Vương đỉnh phong, Chí Cường Giả bên trong Chiến Vương.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vô cùng bình tĩnh, đột nhiên hướng về Ánh Tuyết Lâu một chân quỳ trên đất, nói:
- Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân Trần Thiên Minh, bái kiến tân hoàng, Ngô Hoàng vạn an!
Ngay sau đó, trên trăm Ngự Lâm Quân tất cả đều quỳ xuống dưới, cung kính bái hướng Tuyết Ngọc Long.
- Tân hoàng?
Ánh mắt đám người co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, không ít người hít một hơi lạnh.
Cựu Hoàng chưa chết, Tuyết Ngọc Long liền tự lập làm tân hoàng? Chẳng lẽ Thiên Tài Trà Hội này chỉ là lấy cớ, muốn đem người phản đối Tuyết Ngọc Long hắn một mẻ hốt gọn sao?
- Ái khanh bình thân.
Tuyết Ngọc Long đã thay đổi áo bào màu vàng, đầu đội ngọc quan, bộ dáng cao cao tại thượng.
- Tuyết Ngọc Long, ngươi thế này là mưu phản? Ngươi đem Phụ Hoàng đặt chỗ nào?
Tuyết Ngọc Hiên gào thét.
- Uổng cho ngươi vẫn là Tuyết Nguyệt Hoàng Tử! Ngươi chẳng lẽ không biết, đêm qua Tiêu Phàm ám sát Phụ Hoàng sao? Cùng địch nhân thông đồng làm bậy, nên giết! Trần ái khanh, còn không bắt lấy!
Thần sắc Tuyết Ngọc Long vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
- Cái gì? Phụ Hoàng băng hà? Không có khả năng!
Tuyết Ngọc Hiên mắt trợn tròn, đầu như là trống rỗng lúc lắc lay động, không đợi hắn phản ứng, Trần Thiên Minh đã trở tay chế trụ hắn, trong nháy mắt phong ấn đan điền hắn.
Đám người cũng kinh ngạc không thôi, Hoàng Chủ băng hà? Là bị Tiêu Phàm giết chết?
- Không có khả năng, Tiêu Phàm thực lực mặc dù không yếu, nhưng chỉ là một Chiến Tông cảnh mà thôi, lại làm sao có thể xâm nhập Hoàng Cung, Hoàng Cung là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Thành!
- Mặc dù ta cũng không tin, nhưng được làm vua thua làm giặc, ngươi có tranh luận thế nào cũng vô dụng, thế lực lớn đã đứng ở phía Tuyết Ngọc Long rồi!
- Tuyết Ngọc Long thủ đoạn quả nhiên siêu phàm, tất cả những thứ này chỉ là một cái nguỵ trang, thế nhưng không phải còn các quan, còn có mấy đại gia tộc sao?
- Ngươi cảm thấy mấy đại gia tộc cùng bách quan sẽ gia nhập cuộc phân tranh này sao? Tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tồn tại mấy ngàn năm, tự nhiên có nội tình, các Đại Hoàng Tử tranh phong cho tới bây giờ không có gia tộc cùng bách quan gia nhập trong đó, cái này cũng là quy củ của nhiều Đế Quốc và Hoàng Triều!
- Cũng đúng, năm đó lão Hoàng Chủ vẫn chỉ là Chiến Tôn cảnh, không phải cũng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ ta, gia tộc khác không giống nhau ngầm thừa nhận, Tuyết Ngọc Long tài hoa thiên phú đều được cho là Thượng Đẳng, Hoàng Thất tự nhiên sẽ không nói gì nhiều, chỉ có thể nói mỗi người cần dựa vào thủ đoạn của mình.
Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù kết quả này vượt qua bọn hắn dự kiến, nhưng ai cũng không dám nói thêm gì, lực lượng Hoàng Thất không phải bọn hắn có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm như nhìn người chết, đối mặt Ngự Lâm Quân, đừng nói một Chiến Tông cảnh, cho dù Chiến Vương cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại không có động tĩnh gì, ngược lại cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Long:
- Rốt cục chân tướng phơi bày rồi sao?
Đám người kinh ngạc nhìn Ảnh Phong, lập tức lấy lại tinh thần, dần dần hiểu ra, có thể một kích trọng thương Chiến Vương, lại một kích chém giết Chiến Vương, trừ Chiến Vương còn ai có thể làm được đây?
Tiêu Phàm cũng hơi ngoài dự liệu, mấy ngày trước Ảnh Phong chỉ là Chiến Tông đỉnh phong, làm sao đột nhiên liền trở thành Chiến Vương?
- Chỉ có Chiến Vương mới có thể giết ngươi sao?
Ảnh Phong rút về trường kiếm, khóe miệng lộ ra một vòng cười lạnh.
- Ngươi không phải...
Nam tử kim bào không cam lòng ngã trên mặt băng, sau một hồi run rẩy, liền tắt thở.
- Đi!
Nữ tử váy tím biến sắc, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ảnh Phong vẫn chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong. Chiến Tông cảnh đỉnh phong có thể chém giết Chiến Vương, chỉ bằng vào điểm này cũng đủ để chứng minh Ảnh Phong đáng sợ.
Nghĩ vậy, nữ tử váy tím xoay người rời đi, nàng phát hiện mấy người nàng đã quá khinh thường Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
Vốn dĩ nghĩ bốn người Chiến Vương cảnh bọn họ đủ để quét ngang thế hệ trẻ tuổi của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, nhưng không nghĩ tới lại bại dưới tay một tên Chiến Tông đỉnh phong cùng một tu sĩ Chiến Tông cảnh hậu kỳ.
Bọn hắn rất rõ, lưu lại chỗ này đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, giết không được Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu không nói, còn có thể đem mệnh lưu ở đây, giờ phút này không đi, chờ đến khi nào?
Bên trên Ánh Tuyết Lâu, một nữ tử khác thấy thế, nhìn Huyết Yêu Nhiêu thật sâu cũng vội vàng đạp không mà lên, nhưng mà lúc này, một đạo huyết kiếm sắc bén từ trên người Huyết Yêu Nhiêu gào thét mà ra, trực tiếp từ xẹt qua trên cổ nữ tử, máu tươi cuồng phún, thi thể rơi khỏi Ánh Tuyết Lâu.
Nữ tử váy tím bỏ chạy vừa lúc thấy cảnh này, toàn thân không khỏi run run, tốc độ càng tăng mấy phần, chớp mắt biến mất ở chân trời.
Trên Ánh Tuyết Lâu, con ngươi đám người hơi hơi co rụt lại, Bách Lý Cuồng Phong, Bách Lý Văn Phong cùng Trần Phong ba người không khỏi run run.
Bọn hắn thế nhưng rõ ràng, Huyết Yêu Nhiêu đứng về phía Tiêu Phàm, may mà bọn hắn chỉ làm khó Tiêu Phàm, nếu quả thật muốn ra tay giết Tiêu Phàm, bản thân mấy người còn có thể còn sống sao?
Vẫn may mình bị Tiêu Phàm đánh bại, cũng coi là nhặt về một cái mạng.
Trong lòng Tuyết Ngọc Long vô cùng hối hận trước đó không nghe theo đề nghị của Ngạn Huyền mà dây dưa Tiêu Phàm, cho dù không dây dưa, chí ít cũng không nên đắc tội, đáng tiếc bây giờ hối hận đã trễ.
Chỉ là trong lòng mấy người còn có một nghi hoặc, bọn hắn trước kia chưa từng thấy qua nữ tử này, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều làm sao hiện lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử cường đại như thế? Có nữ tử này ở đây, còn cần Hoàng Thành Thập Tú bọn hắn làm gì?
Trong đám người, toàn thân Trần Hạo run một cái, trong lòng ngưng tiếng nói:
- Còn may không tìm người đi giết nàng, bằng không ta liền chết chắc, không được, nàng muốn ta gom góp 50 triệu Hồn Thạch, nhất định phải mau chóng đem cho nàng.
- Không đúng, làm sao nàng lại trợ giúp Tiêu Phàm?
Trần Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:
- Đúng rồi, Tiêu Phàm có vẻ như tu luyện Đạp Tuyết Vô Ngân, Tiêu Phàm kia há không phải Tuyết Lâu? Còn có Ảnh Phong kia, cũng là ngời Tuyết Lâu! Nói cách khác, Tuyết Lâu tham dự vào bên trong Hoàng Tử phân tranh?
Nghĩ vậy, Trần Hạo biến sắc, hít sâu một hơi nói:
- Không được, phụ thân nói Trần gia chuẩn bị gia nhập vào Tam Hoàng Tử, hiện tại Tuyết Lâu nhúng tay, phần thắng của Tam Hoàng Tử cơ hồ cực kỳ bé nhỏ, Trần gia ta nếu nhúng tay trong đó, tuyệt đối sẽ toàn quân bị diệt!
Trần Hạo càng nghĩ càng sợ, toàn thân run rẩy, hít vào mấy ngụm khí, cũng không lo sau này chiến đấu như thế nào, quay người liền rời khỏi Ánh Tuyết Lâu trở về gia tộc.
Trên mặt sông, Tiêu Phàm đỡ Vân Lạc Vũ cùng Triệu Vô Bệnh dậy, nhìn Ảnh Phong một cái, lúc này mới nhìn về phía Tuyết Ngọc Long trên Ánh Tuyết Lâu, châm chọc nói:
- Tam Hoàng Tử, còn không tuyên bố kết quả tranh tài? Chẳng lẽ để ngươi thất vọng sao?
Con ngươi Tuyết Ngọc Long vô cùng băng lãnh, chậm rãi hiện ra một nụ cười:
- Ngươi không khiến ta thất vọng.
Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, không biết Tuyết Ngọc Long có ý gì, nhưng mà sau một khắc, Tuyết Ngọc Long đột nhiên khua tay nói:
- Người đâu, bắt lấy Tiêu Phàm.
- Hô hô!
Mấy đạo thân ảnh từ tứ phương Ánh Tuyết Lâu phóng lên tận trời, ròng rã trên trăm đạo thân ảnh vây quanh mấy người Tiêu Phàm, khí tức trên thân mỗi người phát ra cũng không dưới Chiến Tông cảnh, thậm chí còn có bốn cường giả Chiến Vương cảnh.
Một màn bất thình lình khiến tất cả mọi người kinh hãi không thôi, Tuyết Ngọc Long lại muốn động thủ với Tiêu Phàm, hơn nữa đại động lộ liễu như vậy!
Tiêu Phàm chỉ là Chiến Tông cảnh mà thôi, cường đại thế nào, lại có tài đức gì khiến bốn Chiến Vương cảnh, trên trăm Chiến Tông cảnh xuất thủ?
- Tuyết Ngọc Long, ngươi muốn làm cái gì!
Tuyết Ngọc Hiên gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn Tuyết Ngọc Long, sau đó nhìn hằm hằm hơn trăm người kia, nhìn một nam tử trung niên mặc áo giáp hoàng kim trong đó, lạnh giọng nói:
- Trần Thiên Minh, ngươi đang làm cái gì, còn không lui ra phía sau!
Dứt lời, Tuyết Ngọc Hiên xoay người nhảy xuống Ánh Tuyết Lâu, phóng về hướng Tiêu Phàm bọn hắn.
- Bát Hoàng Tử, xin dừng bước!
Đúng lúc này, nam tử áo giáp hoàng kim Trần Thiên Minh ngăn ở trước người Tuyết Ngọc Hiên.
- Trần Thiên Minh, ngươi làm gì? Ngươi thân là Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân, chỉ nghe lệnh Phụ Hoàng ta, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?
Tuyết Ngọc Hiên tranh phong mạnh mẽ, hắn biết muốn vượt qua Trần Thiên Minh là không thể nào, Trần Thiên Minh là Chiến Vương đỉnh phong, Chí Cường Giả bên trong Chiến Vương.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vô cùng bình tĩnh, đột nhiên hướng về Ánh Tuyết Lâu một chân quỳ trên đất, nói:
- Thống Lĩnh Ngự Lâm Quân Trần Thiên Minh, bái kiến tân hoàng, Ngô Hoàng vạn an!
Ngay sau đó, trên trăm Ngự Lâm Quân tất cả đều quỳ xuống dưới, cung kính bái hướng Tuyết Ngọc Long.
- Tân hoàng?
Ánh mắt đám người co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, không ít người hít một hơi lạnh.
Cựu Hoàng chưa chết, Tuyết Ngọc Long liền tự lập làm tân hoàng? Chẳng lẽ Thiên Tài Trà Hội này chỉ là lấy cớ, muốn đem người phản đối Tuyết Ngọc Long hắn một mẻ hốt gọn sao?
- Ái khanh bình thân.
Tuyết Ngọc Long đã thay đổi áo bào màu vàng, đầu đội ngọc quan, bộ dáng cao cao tại thượng.
- Tuyết Ngọc Long, ngươi thế này là mưu phản? Ngươi đem Phụ Hoàng đặt chỗ nào?
Tuyết Ngọc Hiên gào thét.
- Uổng cho ngươi vẫn là Tuyết Nguyệt Hoàng Tử! Ngươi chẳng lẽ không biết, đêm qua Tiêu Phàm ám sát Phụ Hoàng sao? Cùng địch nhân thông đồng làm bậy, nên giết! Trần ái khanh, còn không bắt lấy!
Thần sắc Tuyết Ngọc Long vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói tràn ngập uy nghiêm.
- Cái gì? Phụ Hoàng băng hà? Không có khả năng!
Tuyết Ngọc Hiên mắt trợn tròn, đầu như là trống rỗng lúc lắc lay động, không đợi hắn phản ứng, Trần Thiên Minh đã trở tay chế trụ hắn, trong nháy mắt phong ấn đan điền hắn.
Đám người cũng kinh ngạc không thôi, Hoàng Chủ băng hà? Là bị Tiêu Phàm giết chết?
- Không có khả năng, Tiêu Phàm thực lực mặc dù không yếu, nhưng chỉ là một Chiến Tông cảnh mà thôi, lại làm sao có thể xâm nhập Hoàng Cung, Hoàng Cung là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất Tuyết Nguyệt Hoàng Thành!
- Mặc dù ta cũng không tin, nhưng được làm vua thua làm giặc, ngươi có tranh luận thế nào cũng vô dụng, thế lực lớn đã đứng ở phía Tuyết Ngọc Long rồi!
- Tuyết Ngọc Long thủ đoạn quả nhiên siêu phàm, tất cả những thứ này chỉ là một cái nguỵ trang, thế nhưng không phải còn các quan, còn có mấy đại gia tộc sao?
- Ngươi cảm thấy mấy đại gia tộc cùng bách quan sẽ gia nhập cuộc phân tranh này sao? Tuyệt đối không có khả năng, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều tồn tại mấy ngàn năm, tự nhiên có nội tình, các Đại Hoàng Tử tranh phong cho tới bây giờ không có gia tộc cùng bách quan gia nhập trong đó, cái này cũng là quy củ của nhiều Đế Quốc và Hoàng Triều!
- Cũng đúng, năm đó lão Hoàng Chủ vẫn chỉ là Chiến Tôn cảnh, không phải cũng trở thành Tuyết Nguyệt Hoàng Chủ ta, gia tộc khác không giống nhau ngầm thừa nhận, Tuyết Ngọc Long tài hoa thiên phú đều được cho là Thượng Đẳng, Hoàng Thất tự nhiên sẽ không nói gì nhiều, chỉ có thể nói mỗi người cần dựa vào thủ đoạn của mình.
Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù kết quả này vượt qua bọn hắn dự kiến, nhưng ai cũng không dám nói thêm gì, lực lượng Hoàng Thất không phải bọn hắn có thể tưởng tượng.
Rất nhiều người nhìn Tiêu Phàm như nhìn người chết, đối mặt Ngự Lâm Quân, đừng nói một Chiến Tông cảnh, cho dù Chiến Vương cũng chẳng thể làm gì.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại không có động tĩnh gì, ngược lại cười lạnh nhìn Tuyết Ngọc Long:
- Rốt cục chân tướng phơi bày rồi sao?
/3257
|