Tiêu Phàm và Ảnh Phong hai người cẩn thận từng li từng tí ra khỏi hang động. Khiến hai người thở phào là Tử Điện Điêu cùng Hỏa Lân Thú cũng không ngồi chờ bên ngoài.
- Rốt cục cũng yên tĩnh.
Ảnh Phong ngồi ở bên trên một gốc cổ thụ cách cửa động không xa: - Công tử, ngươi nói vì sao Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú sợ Ám Dạ Minh Chuẩn?
- Nếu như ngươi nhìn thấy Chiến Đế, thậm chí Chiến Thánh. Chiến Thánh sẽ không chút do dự giết ngươi, ngươi có sợ hay không?
Tiêu Phàm cười cười.
Ảnh Phong không khỏi run run, Chiến Đế, Chiến Thánh đều là cường giả trong truyền thuyết, có thể nào không sợ?
- Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú cũng chưa chắc biết rõ bên trong huyệt động này là Ám Dạ Minh Chuẩn.
Ảnh Phong vẫn như cũ hơi nghi hoặc một chút.
- Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết.
Tiêu Phàm lắc đầu.
Hắn từ trên người Ám Dạ Minh Chuẩn cũng cảm nhận được một cỗ khí tức riêng biệt. Ám Dạ Minh Chuẩn trước kia hẳn không phải là Cửu Giai Ám Dạ Minh Chuẩn, mà là phát sinh biến dị nào đó mới trở thành Cửu Giai Hồn Thú.
Hơn nữa thực lực Ám Dạ Minh Chuẩn trước kia cũng tuyệt đối không chỉ là Lục Giai đỉnh phong. Hồn tinh trong huyệt động kia cũng đủ để chứng minh Ám Dạ Minh Chuẩn thuế biến đáng sợ đến cỡ nào.
Điểm này Tiêu Phàm cũng hoài nghi, một đầu Hồn Thú cao giai biến dị, vì sao tu vi sẽ hạ xuống?
Nghĩ không ra, Tiêu Phàm cũng không tiếp tục đắm chìm bên trong vấn đề này.
- Nếu như không biết mà nói, Tử Điện Điêu bọn hắn không cần thiết phải sợ hãi?
Ảnh Phong lại hỏi, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Phàm ý vị thâm trường, Ảnh Phong lập tức minh bạch.
Có lẽ Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú không biết trong huyệt động là Ám Dạ Minh Chuẩn, nhưng chỉ muốn biết rõ, thứ tồn tại bên trong không phải bọn hắn có thể đụng vào.
Tựa như một tu sĩ cấp thấp cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội với tu sĩ cao giai.
Hai người một trận trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi Tiểu Kim cùng Ám Dạ Minh Chuẩn kết thúc trận chiến, thời gian ở đây cũng chậm rãi trôi qua.
- Kíu ~
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai từ trên cao truyền đến, thanh âm này quá quen thuộc, Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong bỗng nhiên lách mình, chuẩn bị xông vào bên trong hang động.
Nhưng mà thời khắc bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không lại phát hiện, Tử Điện Điêu vậy mà đang điên cuồng chạy trốn. Trên lưng Tử Điện Điêu mơ hồ còn đứng một bóng người.
Ngay sau đó, vài luồng khí tức cường đại từ phía sau đuổi tới.
- Dừng lại, ngươi dám cướp Tử Điện Điêu, Sở gia ta tuyệt không để yên cho ngươi!
Một tiếng khẽ kêu trong đám người truyền đến, đó là một thiếu nữ mặc váy trắng.
Cũng đúng lúc này, bóng người trên lưng Tử Điện Điêu đột nhiên từ trên lưng lấy ra một mũi tên, trường cung trong tay kéo căng, một cỗ khí thế ác liệt tản ra.
- Tử Điện Điêu là bằng hữu của ta, các ngươi không cần tiếp tục dây dưa, bằng không đừng trách ta vô tình.
Một thanh âm trầm thấp từ trên lưng Tử Điện Điêu truyền đến.
Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong dậm chân mà lên, đứng ở trong cổ lâm, lúc này mới thấy bóng người kia.
Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mặc bộ áo bào xanh gọn gàng, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra quang trạch trắng nõn, tóc đen dày đặc choàng sau vai, cho người ta một loại cảm giác sáng sủa, siêu phàm.
Tay hắn nắm trường cung, một bộ khí thế hiên ngang mảy may không sợ cường giả phía sau.
- Hỗn trướng, Tử Điện Điêu này là chúng ta phát hiện ra trước, ngươi là cường thủ cướp đoạt!
Nữ tử váy trắng bực tức nói, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía.
- Cường thủ cướp đoạt? Mười năm trước ta nhận biết Tử Điện, ngươi nói là các ngươi phát hiện ra trước?
Con ngươi thiếu niên mặc áo bào xanh cũng chầm chậm biến thành băng lạnh.
- Nói không bằng chứng, ta nói phải, chính là phải!
Thiếu nữ váy trắng trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, thập phần bá đạo nói.
- Là ai cường thủ cướp đoạt? Các ngươi thực sự là vô sỉ!
Thiếu niên áo bào xanh tức giận nói.
- Lý Đoàn Trưởng, Viên lão, giết hắn cho ta!
Thiếu nữ váy trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng ra giá thật lớn, đặc biệt vì bắt Thương Mang Cốc Tử Điện Điêu mà đến, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng. Mắt thấy Tử Điện Điêu đang ở trước mắt, nàng đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Rất hiển nhiên, đám người này chính là kẻ mấy ngày trước bị Hồn Thú bạo loạn đuổi ra khỏi Thương Mang Cốc.
- Đúng!
Lý Phong Vân cùng một lão giả áo xám gật đầu, lách mình hướng lấy Tử Điện Điêu đánh tới.
- Vậy liền không có thương lượng?
Thiếu niên áo bào xanh thần sắc lạnh lẽo.
- Thương lượng? Ngươi đi chết đi!
Thiếu nữ váy trắng gần như gầm hét lên, nhìn về phía thiếu niên áo bào xanh, ánh mắt tựa như nhìn một người chết.
- Ta không muốn giết người, người lại muốn giết ta, Lục bá bá quả nhiên nói không sai, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Thiếu niên áo bào xanh trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn.
Sau đó đột nhiên giơ trường cung trong tay lên, lấy một cái mũi tên, kéo thành căng. Mũi tên phá không mà ra, hướng không trung vọt tới, mũi tên xẹt qua hư không truyền ra một thanh âm tiếng rít.
- Oanh!
Mũi tên đột nhiên nổ tung giống như pháo hoa nở rộ, tiếng vang cực lớn chấn động trên không Thương Mang Cốc.
- Đây là đang làm gì?
Nơi xa, Ảnh Phong cổ quái nhìn trên không, không hiểu vì sao.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng thiếu niên áo bào xanh chuẩn bị đại sát đặc sát, nào sẽ nghĩ đến hắn vậy mà bỏ chạy.
- Ngươi cảm thấy hắn là một Chiến Vương cảnh, tăng thêm một đầu Tử Điện Điêu lại dám làm đối thủ với nhiều người như vậy sao?
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, nhưng trong lòng thì hơi hơi ngưng tụ.
Nếu quả thật như thiếu niên áo bào xanh nói, mười năm trước hắn đã nhận biết Tử Điện Điêu, vậy thì có chút đáng sợ.
- Chẳng lẽ?
Tiêu Phàm nghĩ đến, Ảnh Phong cũng trong nháy mắt nghĩ đến.
Vừa dứt lời, bên trong Thương Mang Cốc lập tức phát ra một tiếng rống rung trời, vô số thân ảnh từ trong cổ lâm xông ra. Hồn Lực bàng bạc cuồn cuộn, hư không không ngừng rung động.
Vô số phi cầm cấp tốc hướng về vị trí thiếu niên áo bào xanh bay tới, như là vệ binh, sắp xếp quanh bốn phía hắn, con ngươi hung lệ lạnh lùng liếc nhìn đám người đối diện.
Phía dưới còn có rất nhiều Hồn Thú nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm không trung.
Lý Phong Vân cùng lão giả áo xám vội vàng ngừng thân hình, sắc mặt khó coi vô cùng, lão giả áo xám hét lớn:
- Tiểu thư, đi mau!
Không cần lão giả áo xám nhắc nhở, thiếu nữ váy trắng cùng nữ tử váy đen cũng không phản ứng kịp, sắc mặt trắng bệch vô cùng, muốn chạy trốn cũng không dám trốn.
Các nàng rốt cục biết rõ câu nói trước đó của thiếu niên áo bào xanh kia cũng không lừa các nàng, là thật sự đã sớm nhận biết Tử Điện Điêu.
- Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Tới giết đi, chúng ta đấu với các ngươi.
Thiếu niên áo bào xanh xếp bằng ở trên lưng Tử Điện Điêu, nghiền ngẫm nhìn hơn hai mươi người đối diện.
Giết?
Lấy cái gì đi giết?
Nữ tử váy trắng hận không thể quất chết thiếu niên áo bào xanh. Thế nhưng hiện tại nàng muốn động cũng không dám động. Lần trước Hồn Thú bạo động, nàng đã khắc sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ những Hồn Thú phát cuồng là cực kỳ nguy hiểm.
- Các hạ, chúng ta sẽ rời đi, thấy thế nào?
Hồi lâu, nữ tử váy đen hít sâu khẩu khí, bình tĩnh nói.
- Rời đi? Thời điểm bảo các ngươi để bọn ta rời đi, các ngươi nói thế nào? Làm tổn thương bằng hữu của ta hiện tại liền muốn như thế rời đi?
Thiếu niên cười nhạt một tiếng.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Váy đen nữ tử trầm giọng nói, ngữ khí cũng trở nên cường ngạnh.
- Ta cũng sẽ không giết các ngươi.
Thiếu niên híp mắt, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ váy trắng. Váy trắng nữ tử thần tình biến đổi, tên gia hỏa này sẽ không đánh chủ ý lên ta chứ?
- Bình thường các ngươi tự cho là cao cao tại thượng, ta rất muốn lĩnh ngộ một cái, các ngươi bị người khác giẫm ở dưới chân xem có tư vị gì.
Thiếu niên áo bào xanh tiếp tục nói:
- Tát nàng ba cái, bằng không các ngươi ai cũng đừng mong rời đi.
- Ngươi!
Thiếu nữ váy trắng nhìn hằm hằm thiếu niên áo bào xanh, chẳng qua là khi nhìn thấy thiếu niên áo bào xanh con ngươi băng lãnh, quả thực là một chữ đều không nói được.
Phía sau nàng nguyên một đám cúi đầu, ai cũng không dám động thủ, một khi động thủ, chết không phải chỉ bọn hắn, còn có gia tộc bọn họ.
- Thực sự là hả giận a, những đại gia tộc này quá ngang ngược, nên hảo hảo đả kích một chút.
Ảnh Phong nhếch miệng cười nói.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn cảm giác thiếu niên áo bào xanh thật không đơn giản, nhìn qua giản dị tự nhiên, nhưng thực chất bên trong lộ ra một cỗ ngạo khí, còn có một loại bá đạo.
- Làm sao, muốn ta tự mình động thủ sao?
Thanh âm thiếu niên áo bào xanh băng lãnh vang lên lần nữa.
- Rốt cục cũng yên tĩnh.
Ảnh Phong ngồi ở bên trên một gốc cổ thụ cách cửa động không xa: - Công tử, ngươi nói vì sao Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú sợ Ám Dạ Minh Chuẩn?
- Nếu như ngươi nhìn thấy Chiến Đế, thậm chí Chiến Thánh. Chiến Thánh sẽ không chút do dự giết ngươi, ngươi có sợ hay không?
Tiêu Phàm cười cười.
Ảnh Phong không khỏi run run, Chiến Đế, Chiến Thánh đều là cường giả trong truyền thuyết, có thể nào không sợ?
- Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú cũng chưa chắc biết rõ bên trong huyệt động này là Ám Dạ Minh Chuẩn.
Ảnh Phong vẫn như cũ hơi nghi hoặc một chút.
- Có lẽ biết, cũng có lẽ không biết.
Tiêu Phàm lắc đầu.
Hắn từ trên người Ám Dạ Minh Chuẩn cũng cảm nhận được một cỗ khí tức riêng biệt. Ám Dạ Minh Chuẩn trước kia hẳn không phải là Cửu Giai Ám Dạ Minh Chuẩn, mà là phát sinh biến dị nào đó mới trở thành Cửu Giai Hồn Thú.
Hơn nữa thực lực Ám Dạ Minh Chuẩn trước kia cũng tuyệt đối không chỉ là Lục Giai đỉnh phong. Hồn tinh trong huyệt động kia cũng đủ để chứng minh Ám Dạ Minh Chuẩn thuế biến đáng sợ đến cỡ nào.
Điểm này Tiêu Phàm cũng hoài nghi, một đầu Hồn Thú cao giai biến dị, vì sao tu vi sẽ hạ xuống?
Nghĩ không ra, Tiêu Phàm cũng không tiếp tục đắm chìm bên trong vấn đề này.
- Nếu như không biết mà nói, Tử Điện Điêu bọn hắn không cần thiết phải sợ hãi?
Ảnh Phong lại hỏi, nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Phàm ý vị thâm trường, Ảnh Phong lập tức minh bạch.
Có lẽ Tử Điện Điêu và Hỏa Lân Thú không biết trong huyệt động là Ám Dạ Minh Chuẩn, nhưng chỉ muốn biết rõ, thứ tồn tại bên trong không phải bọn hắn có thể đụng vào.
Tựa như một tu sĩ cấp thấp cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội với tu sĩ cao giai.
Hai người một trận trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi Tiểu Kim cùng Ám Dạ Minh Chuẩn kết thúc trận chiến, thời gian ở đây cũng chậm rãi trôi qua.
- Kíu ~
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai từ trên cao truyền đến, thanh âm này quá quen thuộc, Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong bỗng nhiên lách mình, chuẩn bị xông vào bên trong hang động.
Nhưng mà thời khắc bọn hắn ngẩng đầu nhìn về phía hư không lại phát hiện, Tử Điện Điêu vậy mà đang điên cuồng chạy trốn. Trên lưng Tử Điện Điêu mơ hồ còn đứng một bóng người.
Ngay sau đó, vài luồng khí tức cường đại từ phía sau đuổi tới.
- Dừng lại, ngươi dám cướp Tử Điện Điêu, Sở gia ta tuyệt không để yên cho ngươi!
Một tiếng khẽ kêu trong đám người truyền đến, đó là một thiếu nữ mặc váy trắng.
Cũng đúng lúc này, bóng người trên lưng Tử Điện Điêu đột nhiên từ trên lưng lấy ra một mũi tên, trường cung trong tay kéo căng, một cỗ khí thế ác liệt tản ra.
- Tử Điện Điêu là bằng hữu của ta, các ngươi không cần tiếp tục dây dưa, bằng không đừng trách ta vô tình.
Một thanh âm trầm thấp từ trên lưng Tử Điện Điêu truyền đến.
Tiêu Phàm cùng Ảnh Phong dậm chân mà lên, đứng ở trong cổ lâm, lúc này mới thấy bóng người kia.
Đó là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mặc bộ áo bào xanh gọn gàng, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra quang trạch trắng nõn, tóc đen dày đặc choàng sau vai, cho người ta một loại cảm giác sáng sủa, siêu phàm.
Tay hắn nắm trường cung, một bộ khí thế hiên ngang mảy may không sợ cường giả phía sau.
- Hỗn trướng, Tử Điện Điêu này là chúng ta phát hiện ra trước, ngươi là cường thủ cướp đoạt!
Nữ tử váy trắng bực tức nói, trong mắt sát khí bắn ra bốn phía.
- Cường thủ cướp đoạt? Mười năm trước ta nhận biết Tử Điện, ngươi nói là các ngươi phát hiện ra trước?
Con ngươi thiếu niên mặc áo bào xanh cũng chầm chậm biến thành băng lạnh.
- Nói không bằng chứng, ta nói phải, chính là phải!
Thiếu nữ váy trắng trong mắt lóe lên một tia tàn khốc, thập phần bá đạo nói.
- Là ai cường thủ cướp đoạt? Các ngươi thực sự là vô sỉ!
Thiếu niên áo bào xanh tức giận nói.
- Lý Đoàn Trưởng, Viên lão, giết hắn cho ta!
Thiếu nữ váy trắng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nàng ra giá thật lớn, đặc biệt vì bắt Thương Mang Cốc Tử Điện Điêu mà đến, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng. Mắt thấy Tử Điện Điêu đang ở trước mắt, nàng đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Rất hiển nhiên, đám người này chính là kẻ mấy ngày trước bị Hồn Thú bạo loạn đuổi ra khỏi Thương Mang Cốc.
- Đúng!
Lý Phong Vân cùng một lão giả áo xám gật đầu, lách mình hướng lấy Tử Điện Điêu đánh tới.
- Vậy liền không có thương lượng?
Thiếu niên áo bào xanh thần sắc lạnh lẽo.
- Thương lượng? Ngươi đi chết đi!
Thiếu nữ váy trắng gần như gầm hét lên, nhìn về phía thiếu niên áo bào xanh, ánh mắt tựa như nhìn một người chết.
- Ta không muốn giết người, người lại muốn giết ta, Lục bá bá quả nhiên nói không sai, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.
Thiếu niên áo bào xanh trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn.
Sau đó đột nhiên giơ trường cung trong tay lên, lấy một cái mũi tên, kéo thành căng. Mũi tên phá không mà ra, hướng không trung vọt tới, mũi tên xẹt qua hư không truyền ra một thanh âm tiếng rít.
- Oanh!
Mũi tên đột nhiên nổ tung giống như pháo hoa nở rộ, tiếng vang cực lớn chấn động trên không Thương Mang Cốc.
- Đây là đang làm gì?
Nơi xa, Ảnh Phong cổ quái nhìn trên không, không hiểu vì sao.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng thiếu niên áo bào xanh chuẩn bị đại sát đặc sát, nào sẽ nghĩ đến hắn vậy mà bỏ chạy.
- Ngươi cảm thấy hắn là một Chiến Vương cảnh, tăng thêm một đầu Tử Điện Điêu lại dám làm đối thủ với nhiều người như vậy sao?
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, nhưng trong lòng thì hơi hơi ngưng tụ.
Nếu quả thật như thiếu niên áo bào xanh nói, mười năm trước hắn đã nhận biết Tử Điện Điêu, vậy thì có chút đáng sợ.
- Chẳng lẽ?
Tiêu Phàm nghĩ đến, Ảnh Phong cũng trong nháy mắt nghĩ đến.
Vừa dứt lời, bên trong Thương Mang Cốc lập tức phát ra một tiếng rống rung trời, vô số thân ảnh từ trong cổ lâm xông ra. Hồn Lực bàng bạc cuồn cuộn, hư không không ngừng rung động.
Vô số phi cầm cấp tốc hướng về vị trí thiếu niên áo bào xanh bay tới, như là vệ binh, sắp xếp quanh bốn phía hắn, con ngươi hung lệ lạnh lùng liếc nhìn đám người đối diện.
Phía dưới còn có rất nhiều Hồn Thú nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm không trung.
Lý Phong Vân cùng lão giả áo xám vội vàng ngừng thân hình, sắc mặt khó coi vô cùng, lão giả áo xám hét lớn:
- Tiểu thư, đi mau!
Không cần lão giả áo xám nhắc nhở, thiếu nữ váy trắng cùng nữ tử váy đen cũng không phản ứng kịp, sắc mặt trắng bệch vô cùng, muốn chạy trốn cũng không dám trốn.
Các nàng rốt cục biết rõ câu nói trước đó của thiếu niên áo bào xanh kia cũng không lừa các nàng, là thật sự đã sớm nhận biết Tử Điện Điêu.
- Các ngươi không phải muốn giết ta sao? Tới giết đi, chúng ta đấu với các ngươi.
Thiếu niên áo bào xanh xếp bằng ở trên lưng Tử Điện Điêu, nghiền ngẫm nhìn hơn hai mươi người đối diện.
Giết?
Lấy cái gì đi giết?
Nữ tử váy trắng hận không thể quất chết thiếu niên áo bào xanh. Thế nhưng hiện tại nàng muốn động cũng không dám động. Lần trước Hồn Thú bạo động, nàng đã khắc sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ những Hồn Thú phát cuồng là cực kỳ nguy hiểm.
- Các hạ, chúng ta sẽ rời đi, thấy thế nào?
Hồi lâu, nữ tử váy đen hít sâu khẩu khí, bình tĩnh nói.
- Rời đi? Thời điểm bảo các ngươi để bọn ta rời đi, các ngươi nói thế nào? Làm tổn thương bằng hữu của ta hiện tại liền muốn như thế rời đi?
Thiếu niên cười nhạt một tiếng.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Váy đen nữ tử trầm giọng nói, ngữ khí cũng trở nên cường ngạnh.
- Ta cũng sẽ không giết các ngươi.
Thiếu niên híp mắt, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ váy trắng. Váy trắng nữ tử thần tình biến đổi, tên gia hỏa này sẽ không đánh chủ ý lên ta chứ?
- Bình thường các ngươi tự cho là cao cao tại thượng, ta rất muốn lĩnh ngộ một cái, các ngươi bị người khác giẫm ở dưới chân xem có tư vị gì.
Thiếu niên áo bào xanh tiếp tục nói:
- Tát nàng ba cái, bằng không các ngươi ai cũng đừng mong rời đi.
- Ngươi!
Thiếu nữ váy trắng nhìn hằm hằm thiếu niên áo bào xanh, chẳng qua là khi nhìn thấy thiếu niên áo bào xanh con ngươi băng lãnh, quả thực là một chữ đều không nói được.
Phía sau nàng nguyên một đám cúi đầu, ai cũng không dám động thủ, một khi động thủ, chết không phải chỉ bọn hắn, còn có gia tộc bọn họ.
- Thực sự là hả giận a, những đại gia tộc này quá ngang ngược, nên hảo hảo đả kích một chút.
Ảnh Phong nhếch miệng cười nói.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn cảm giác thiếu niên áo bào xanh thật không đơn giản, nhìn qua giản dị tự nhiên, nhưng thực chất bên trong lộ ra một cỗ ngạo khí, còn có một loại bá đạo.
- Làm sao, muốn ta tự mình động thủ sao?
Thanh âm thiếu niên áo bào xanh băng lãnh vang lên lần nữa.
/3257
|