- Ngươi cứ nói đi?
Ảnh Phong con ngươi băng lãnh nhìn thiếu niên áo bào xanh. Hắn vừa mới ra tay với Tiêu Phàm, lòng Ảnh Phong vẫn có chút khúc mắc.
Thiếu niên áo bào xanh cười khổ một tiếng, đột nhiên khom người bái nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài.
- Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm hơi hơi ôm quyền, một lễ này xem như tiếp nhận, dù sao, nếu như không có hắn, thiếu niên áo bào xanh hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Quan Tiểu Thất!
Thiếu niên áo bào xanh ôm quyền tự báo danh tính, sau đó nhìn vẻ mặt sát khí Ảnh Phong nói:
- Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?
- Hừ!
Ảnh Phong hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Thiếu niên áo bào xanh Quan Tiểu Thất một mặt xấu hổ, nhưng trong lòng thì thanh minh vô cùng:
- Người này bởi vì ta vừa mới ra tay với Tiêu Phàm mà giận lây sang ta, xem ra địa vị Tiêu Phàm trong lòng hắn không tầm thường.
Quan Tiểu Thất đoán không sai, Ảnh Phong sớm đã coi Tiêu Phàm là chủ thượng của hắn. Ai ra tay với Tiêu Phàm, Ảnh Phong tuyệt đối sẽ liều mạng.
- Đúng rồi, Tiêu huynh, ngươi có thể cứu ta, vậy có biện pháp cứu những Hồn Thú này không?
Quan Tiểu Thất chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Phương pháp cứu ngươi khá là phiền toái, Hồn Thú Thương Mang Cốc cũng không ít, chờ ta cứu nguyên một đám, đoán chừng cứu không được bao nhiêu.
Tiêu Phàm lắc đầu, không phải hắn không nguyện ý mà là Hồn Thú thật sự quá nhiều.
Trong mắt Quan Tiểu Thất lóe lên một tia sát ý nồng đậm, giọng căm hận nói:
- Xú nha đầu kia, lần sau đừng cho ta thấy nàng, bằng không không làm thịt nàng!
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, lời này sao quen tai như vậy?
Nơi xa Ảnh Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn đến, hiển nhiên không lâu trước đó Ảnh Phong cũng là nói như vậy.
- Quan huynh, ta ngược lại có biện pháp có thể cứu chúng.
Tiêu Phàm có chút không đành lòng nói.
- Biện pháp gì.
Thần sắc Quan Tiểu Thất xúc động, trực tiếp lách mình xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm:
- Chỉ cần ngươi có thể cứu chúng nó, về sau mạng ta liền là của ngươi!
- Quan huynh, không nghiêm trọng như thế, ta hiện tại còn chưa nhất định có thể cứu chúng nó.
Tiêu Phàm nói thật, hắn cũng rất muốn kết giao với Quan Tiểu Thất.
Người này hàng năm cùng Hồn Thú làm bạn, hơn nữa lại nhìn không ra tu vi Quan Tiểu Thất. Quan Tiểu Thất tuyệt đối không đơn giản.
- Tiêu huynh, ngươi không biết, những Hồn Thú này từ nhỏ nhìn ta lớn lên, không có bọn chúng thì ta sớm đã chết!
Quan Tiểu Thất phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm không nguyện ý cứu.
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn nhìn Quan Tiểu Thất, một Chiến Vương cảnh vì một chút Hồn Thú lại có thể quỳ xuống, việc này nhìn qua có chút quái dị.
Nhưng Tiêu Phàm biết rõ, Quan Tiểu Thất tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa, người này đáng giá kết giao.
Khinh thường và lạnh lùng trong mắt Ảnh Phong cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa, thậm chí có chút bội phục nhìn Quan Tiểu Thất.
- Quan huynh, ngươi mau dậy đi.
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Quan Tiểu Thất dậy, nói:
- Không phải ta không nguyện ý, chỉ là ta còn thiếu chút đồ vật.
- Thứ gì?
Quan Tiểu Thất không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Ta đây có mười bảy loại Linh Thảo, nhưng là còn thiếu hai thứ.
Tiêu Phàm cười khổ nói, chỉ nơi xa bày biện mười bảy loại Dược Tài nói:
- Âm Hàn Ma Diễm Thảo, Tuyết Ngọc Cốt Tham, hai thứ này là chủ dược để cứu chúng nó.
Quan Tiểu Thất nhìn mười bảy gốc thảo dược, trong lòng có chút hổ thẹn, hắn biết bản thân hắn suy nghĩ nhiều rồi. Tiêu Phàm sớm đã suy nghĩ biện pháp cứu đám Hồn Thú này.
- Đúng rồi, ta đây có một chút Linh Thảo, ngươi xem có hữu dụng không?
Hồn Giới tay phải Quan Tiểu Thất lóe lên quang mang, một đống lớn Linh Thảo như rác rưởi ném ra.
Tiêu Phàm hoàn toàn mắt trợn tròn, trong lòng không khỏi mắng thầm:
- Đây chỉ là một chút Linh Thảo sao? Căn bản chính là một đống a!
Không hổ là người sinh trưởng trong Thương Mang Cốc, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Thương Mang Cốc Linh Thảo đoán chừng đại bộ phận đều bị hắn ngắt lấy.
Sau đó Tiêu Phàm ở trong đống dược liệu tìm kiếm, trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh. Quan Tiểu Thất cùng bọn hắn so sánh, nhất định chính là thổ hào.
- Lục Phẩm Huyết Liên Tinh, Xà Tiên Quả, Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa... Thất Phẩm Dạ Linh Diệp, Thiên Kim Đằng...
Tiêu Phàm dọn dẹp Linh Thảo, trái tim nhỏ của hắn phù phù phù phù nhảy không ngừng.
Quá đả kích ta rồi, người so với người làm người ta tức chết!
Tiêu Phàm nguyên bản coi là mình giàu có, nhưng cùng Quan Tiểu Thất so sánh, hoàn toàn chính là một trời một đất.
- Bát Phẩm Tử Đan Tham!
Tiêu Phàm trực tiếp kinh hô ra. Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy, Bát Phẩm Tử Đan Tham cực kỳ hiếm có đó.
Cầm lấy đi đấu giá, tuyệt đối là giá trên trời. Lần trước tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đấu giá hội, một gốc Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo liền đánh ra mấy chục vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Không để cho Tiêu Phàm thất vọng là, ở đống bên trong Linh Thảo, thật đúng là tìm được Âm Hàm Ma Diễm Thảo và Tuyết Ngọc Cốt Tham.
Tiêu Phàm nhìn đống Linh Thảo, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Nếu là một người khác, đoán chừng đã giết người đoạt bảo.
Vung tay một cái, trên tảng đá đột nhiên xuất hiện một cái Dược Đỉnh màu đen, quang trạch đen nhánh cực kỳ hấp dẫn sự chú ý.
- Tiêu huynh, ngươi là Luyện Dược Sư?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, ta không phải Luyện Dược Sư vậy muốn Dược Tài làm cái gì, tưởng ta lấy đi ăn thay cơm sao?
- Ta chỉ nghe Lục bá bá nói qua, bên ngoài Luyện Dược Sư rất được hoan nghênh, đáng tiếc ta không có thiên phú, ngươi đã là Luyện Dược Sư, những Dược Tài này cho ngươi một nửa, còn lại ta lấy làm đồ ăn vặt.
Quan Tiểu Thất cười ha ha, không có ý tứ gãi đầu một cái.
Làm đồ ăn vặt? Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, trong lòng cực kỳ mất thăng bằng. Dùng Linh Dược làm đồ ăn vặt, cho dù là đệ tử đại gia tộc Đế Triều cũng chưa chắc có.
Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại!
Tiêu Phàm cảm giác thế giới của mình bị hung hăng đả kích, thật muốn rút cái tai tên gia hỏa này thành hai tai con chim, đây quả thực là đang khoe của mà!
- Đúng rồi, bình thường ngươi đều đem linh dược làm đồ ăn vặt sao?
Tiêu Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
- Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên.
Quan Tiểu Thất cũng cảm thấy mình nói lỡ miệng.
- Khó trách thời điểm thay ngươi giải độc, phát hiện bên trong dòng máu của ngươi có một cỗ năng lượng huyền diệu, có thể ngăn cản độc này.
Tiêu Phàm sáng tỏ thông suốt, trước đó hắn còn thập phần nghi hoặc, trên đời làm sao sẽ có dạng thể chất này.
Nguyên lai gia hỏa Quan Tiểu Thất này hàng năm dùng linh dược làm đồ ăn vặt, lúc này mới tạo nên thể chất đặc thù này.
Nếu như kiên trì, có lẽ tương lai một ngày nào đó có thể bách độc bất xâm!
- Có đúng không? Vậy huyết dịch của ta có thể cứu chúng nó?
Ánh mắt Quan Tiểu Thất sáng lên.
Tiêu Phàm thầm than, Quan Tiểu Thất đúng thực sự là Xích Tử Chi Tâm(ý nói người có trái tim trong sáng lương thiện). Hắn cũng không có giấu diếm nói:
- Không sai, máu ngươi đối với giải độc rất có chỗ tốt, còn nữa, những Dược Tài này đối với ngươi cũng hữu dụng, ta chỉ lấy một chút, cái khác ngươi tiếp tục ăn, có lẽ có một ngày có thể bách độc bất xâm!
Phốc phốc!
Lời nói chưa dứt, một đạo thanh âm thanh tịnh vang lên, Tiêu Phàm hơi giận dữ, bởi vì hắn phát hiện Quan Tiểu Thất đưa lưng về phía bản thân, căn bản không có nghe mình nói.
Chỉ là thời khắc Quan Tiểu Thất xoay người lại, lửa giận Tiêu Phàm trong nháy mắt bị dập tắt. Ánh mắt nhìn về phía Quan Tiểu Thất tràn ngập kính nể.
- Tiêu huynh, ngươi xem máu này có đủ hay không, còn chưa đủ cứ nói, ta lại lấy tiếp.
Chỉ thấy cổ tay trái Quan Tiểu Thất máu me đầm đìa, tay phải cầm một chuôi dao găm cùng một cái bình ngọc, bên trong lấy ra một bình máu tươi.
Ảnh Phong cách đó không xa nhìn thấy một màn này đều hơi hơi động dung. Cái tên gia hỏa này thực sự hạ thủ, nói lấy máu là lấy máu, tựa như cánh tay này không phải của hắn.
- Đủ rồi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ấn tượng đối với Quan Tiểu Thất cũng hoàn toàn thay đổi.
Ảnh Phong con ngươi băng lãnh nhìn thiếu niên áo bào xanh. Hắn vừa mới ra tay với Tiêu Phàm, lòng Ảnh Phong vẫn có chút khúc mắc.
Thiếu niên áo bào xanh cười khổ một tiếng, đột nhiên khom người bái nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài.
- Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm hơi hơi ôm quyền, một lễ này xem như tiếp nhận, dù sao, nếu như không có hắn, thiếu niên áo bào xanh hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Quan Tiểu Thất!
Thiếu niên áo bào xanh ôm quyền tự báo danh tính, sau đó nhìn vẻ mặt sát khí Ảnh Phong nói:
- Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?
- Hừ!
Ảnh Phong hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Thiếu niên áo bào xanh Quan Tiểu Thất một mặt xấu hổ, nhưng trong lòng thì thanh minh vô cùng:
- Người này bởi vì ta vừa mới ra tay với Tiêu Phàm mà giận lây sang ta, xem ra địa vị Tiêu Phàm trong lòng hắn không tầm thường.
Quan Tiểu Thất đoán không sai, Ảnh Phong sớm đã coi Tiêu Phàm là chủ thượng của hắn. Ai ra tay với Tiêu Phàm, Ảnh Phong tuyệt đối sẽ liều mạng.
- Đúng rồi, Tiêu huynh, ngươi có thể cứu ta, vậy có biện pháp cứu những Hồn Thú này không?
Quan Tiểu Thất chợt nhớ tới cái gì, vội vàng nhìn Tiêu Phàm nói.
- Phương pháp cứu ngươi khá là phiền toái, Hồn Thú Thương Mang Cốc cũng không ít, chờ ta cứu nguyên một đám, đoán chừng cứu không được bao nhiêu.
Tiêu Phàm lắc đầu, không phải hắn không nguyện ý mà là Hồn Thú thật sự quá nhiều.
Trong mắt Quan Tiểu Thất lóe lên một tia sát ý nồng đậm, giọng căm hận nói:
- Xú nha đầu kia, lần sau đừng cho ta thấy nàng, bằng không không làm thịt nàng!
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, lời này sao quen tai như vậy?
Nơi xa Ảnh Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn đến, hiển nhiên không lâu trước đó Ảnh Phong cũng là nói như vậy.
- Quan huynh, ta ngược lại có biện pháp có thể cứu chúng.
Tiêu Phàm có chút không đành lòng nói.
- Biện pháp gì.
Thần sắc Quan Tiểu Thất xúc động, trực tiếp lách mình xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm:
- Chỉ cần ngươi có thể cứu chúng nó, về sau mạng ta liền là của ngươi!
- Quan huynh, không nghiêm trọng như thế, ta hiện tại còn chưa nhất định có thể cứu chúng nó.
Tiêu Phàm nói thật, hắn cũng rất muốn kết giao với Quan Tiểu Thất.
Người này hàng năm cùng Hồn Thú làm bạn, hơn nữa lại nhìn không ra tu vi Quan Tiểu Thất. Quan Tiểu Thất tuyệt đối không đơn giản.
- Tiêu huynh, ngươi không biết, những Hồn Thú này từ nhỏ nhìn ta lớn lên, không có bọn chúng thì ta sớm đã chết!
Quan Tiểu Thất phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm không nguyện ý cứu.
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn nhìn Quan Tiểu Thất, một Chiến Vương cảnh vì một chút Hồn Thú lại có thể quỳ xuống, việc này nhìn qua có chút quái dị.
Nhưng Tiêu Phàm biết rõ, Quan Tiểu Thất tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa, người này đáng giá kết giao.
Khinh thường và lạnh lùng trong mắt Ảnh Phong cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa, thậm chí có chút bội phục nhìn Quan Tiểu Thất.
- Quan huynh, ngươi mau dậy đi.
Tiêu Phàm vội vàng đỡ Quan Tiểu Thất dậy, nói:
- Không phải ta không nguyện ý, chỉ là ta còn thiếu chút đồ vật.
- Thứ gì?
Quan Tiểu Thất không cần nghĩ ngợi hỏi.
- Ta đây có mười bảy loại Linh Thảo, nhưng là còn thiếu hai thứ.
Tiêu Phàm cười khổ nói, chỉ nơi xa bày biện mười bảy loại Dược Tài nói:
- Âm Hàn Ma Diễm Thảo, Tuyết Ngọc Cốt Tham, hai thứ này là chủ dược để cứu chúng nó.
Quan Tiểu Thất nhìn mười bảy gốc thảo dược, trong lòng có chút hổ thẹn, hắn biết bản thân hắn suy nghĩ nhiều rồi. Tiêu Phàm sớm đã suy nghĩ biện pháp cứu đám Hồn Thú này.
- Đúng rồi, ta đây có một chút Linh Thảo, ngươi xem có hữu dụng không?
Hồn Giới tay phải Quan Tiểu Thất lóe lên quang mang, một đống lớn Linh Thảo như rác rưởi ném ra.
Tiêu Phàm hoàn toàn mắt trợn tròn, trong lòng không khỏi mắng thầm:
- Đây chỉ là một chút Linh Thảo sao? Căn bản chính là một đống a!
Không hổ là người sinh trưởng trong Thương Mang Cốc, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Thương Mang Cốc Linh Thảo đoán chừng đại bộ phận đều bị hắn ngắt lấy.
Sau đó Tiêu Phàm ở trong đống dược liệu tìm kiếm, trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh. Quan Tiểu Thất cùng bọn hắn so sánh, nhất định chính là thổ hào.
- Lục Phẩm Huyết Liên Tinh, Xà Tiên Quả, Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa... Thất Phẩm Dạ Linh Diệp, Thiên Kim Đằng...
Tiêu Phàm dọn dẹp Linh Thảo, trái tim nhỏ của hắn phù phù phù phù nhảy không ngừng.
Quá đả kích ta rồi, người so với người làm người ta tức chết!
Tiêu Phàm nguyên bản coi là mình giàu có, nhưng cùng Quan Tiểu Thất so sánh, hoàn toàn chính là một trời một đất.
- Bát Phẩm Tử Đan Tham!
Tiêu Phàm trực tiếp kinh hô ra. Cũng khó trách hắn khiếp sợ như vậy, Bát Phẩm Tử Đan Tham cực kỳ hiếm có đó.
Cầm lấy đi đấu giá, tuyệt đối là giá trên trời. Lần trước tại Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đấu giá hội, một gốc Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo liền đánh ra mấy chục vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Không để cho Tiêu Phàm thất vọng là, ở đống bên trong Linh Thảo, thật đúng là tìm được Âm Hàm Ma Diễm Thảo và Tuyết Ngọc Cốt Tham.
Tiêu Phàm nhìn đống Linh Thảo, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Nếu là một người khác, đoán chừng đã giết người đoạt bảo.
Vung tay một cái, trên tảng đá đột nhiên xuất hiện một cái Dược Đỉnh màu đen, quang trạch đen nhánh cực kỳ hấp dẫn sự chú ý.
- Tiêu huynh, ngươi là Luyện Dược Sư?
Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, ta không phải Luyện Dược Sư vậy muốn Dược Tài làm cái gì, tưởng ta lấy đi ăn thay cơm sao?
- Ta chỉ nghe Lục bá bá nói qua, bên ngoài Luyện Dược Sư rất được hoan nghênh, đáng tiếc ta không có thiên phú, ngươi đã là Luyện Dược Sư, những Dược Tài này cho ngươi một nửa, còn lại ta lấy làm đồ ăn vặt.
Quan Tiểu Thất cười ha ha, không có ý tứ gãi đầu một cái.
Làm đồ ăn vặt? Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, trong lòng cực kỳ mất thăng bằng. Dùng Linh Dược làm đồ ăn vặt, cho dù là đệ tử đại gia tộc Đế Triều cũng chưa chắc có.
Tỉnh táo lại! Tỉnh táo lại!
Tiêu Phàm cảm giác thế giới của mình bị hung hăng đả kích, thật muốn rút cái tai tên gia hỏa này thành hai tai con chim, đây quả thực là đang khoe của mà!
- Đúng rồi, bình thường ngươi đều đem linh dược làm đồ ăn vặt sao?
Tiêu Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
- Ngẫu nhiên, ngẫu nhiên.
Quan Tiểu Thất cũng cảm thấy mình nói lỡ miệng.
- Khó trách thời điểm thay ngươi giải độc, phát hiện bên trong dòng máu của ngươi có một cỗ năng lượng huyền diệu, có thể ngăn cản độc này.
Tiêu Phàm sáng tỏ thông suốt, trước đó hắn còn thập phần nghi hoặc, trên đời làm sao sẽ có dạng thể chất này.
Nguyên lai gia hỏa Quan Tiểu Thất này hàng năm dùng linh dược làm đồ ăn vặt, lúc này mới tạo nên thể chất đặc thù này.
Nếu như kiên trì, có lẽ tương lai một ngày nào đó có thể bách độc bất xâm!
- Có đúng không? Vậy huyết dịch của ta có thể cứu chúng nó?
Ánh mắt Quan Tiểu Thất sáng lên.
Tiêu Phàm thầm than, Quan Tiểu Thất đúng thực sự là Xích Tử Chi Tâm(ý nói người có trái tim trong sáng lương thiện). Hắn cũng không có giấu diếm nói:
- Không sai, máu ngươi đối với giải độc rất có chỗ tốt, còn nữa, những Dược Tài này đối với ngươi cũng hữu dụng, ta chỉ lấy một chút, cái khác ngươi tiếp tục ăn, có lẽ có một ngày có thể bách độc bất xâm!
Phốc phốc!
Lời nói chưa dứt, một đạo thanh âm thanh tịnh vang lên, Tiêu Phàm hơi giận dữ, bởi vì hắn phát hiện Quan Tiểu Thất đưa lưng về phía bản thân, căn bản không có nghe mình nói.
Chỉ là thời khắc Quan Tiểu Thất xoay người lại, lửa giận Tiêu Phàm trong nháy mắt bị dập tắt. Ánh mắt nhìn về phía Quan Tiểu Thất tràn ngập kính nể.
- Tiêu huynh, ngươi xem máu này có đủ hay không, còn chưa đủ cứ nói, ta lại lấy tiếp.
Chỉ thấy cổ tay trái Quan Tiểu Thất máu me đầm đìa, tay phải cầm một chuôi dao găm cùng một cái bình ngọc, bên trong lấy ra một bình máu tươi.
Ảnh Phong cách đó không xa nhìn thấy một màn này đều hơi hơi động dung. Cái tên gia hỏa này thực sự hạ thủ, nói lấy máu là lấy máu, tựa như cánh tay này không phải của hắn.
- Đủ rồi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, ấn tượng đối với Quan Tiểu Thất cũng hoàn toàn thay đổi.
/3257
|