Phù phù!
Trong nháy mắt Hồn Lực Tiêu Phàm vừa mới chạm đến Phong Lang, Phong Lang lần nữa ngã vào bên trong vũng máu, cơ hồ không có bất kỳ âm thanh gì.
Nếu như không phải lồng ngực kia còn hơi hơi phập phồng, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ coi là Phong Lang đã chết.
- Gặp được ta, coi như ngươi không đáng chết.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nâng Phong Lang lên, đạp chân xuống, đột nhiên biến mất bên trong bóng đêm.
Tiêu Phàm chân trước vừa đi, vài hô hấp sau, trong hẻm nhỏ xuất hiện một bóng người, đó là một người cụt một tay. Người cụt một tay nhìn vũng máu đọng trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Trong một tửu lâu cách không xa Vân Lai Khách Sạn, một nam tử trung niên ngồi gần đường, con ngươi gắt gao nhìn chăm chú Vân Lai Khách Sạn.
Nam tử không phải người khác, chính là Bao Chính Đức, đêm qua nhìn thấy Tiêu Phàm diệt Đường gia, hắn lặng yên không một tiếng động rời đi.
Nhưng trong lòng hắn vẫn nuốt không trôi cục tức kia, cố ý chuẩn bị một chút đồ vật. Xế chiều hôm nay liền đi tới nơi này ôm cây đợi thỏ, chờ Tiêu Phàm rời khỏi Vân Lai Khách Sạn.
Nhưng chờ đợi nửa ngày, hắn cũng chưa thấy Tiêu Phàm rời đi, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
- Chẳng lẽ tiểu tử kia thực một mực ở trong Vân Lai Khách Sạn hay sao?
Trong lòng Bao Chính Đức giận mắng, sắc mặt âm trầm vô cùng, tay phải không ngừng vuốt ve cái gì trên người.
- Thực mẹ hắn quái sự, làm sao hôm qua đến hôm nay, trên người đều ngứa như thế. Tối hôm qua còn mơ một cơn ác mộng, chẳng lẽ thực sự là báo ứng?
Bao Chính Đức ngứa toàn thân, hơn nữa càng cào càng ngứa, mấy chỗ đã máu thịt be bét.
- Lão Tử cũng không tin ngươi thực không rời Vân Lai Khách Sạn.
Bao Chính Đức khẽ cắn môi, trong mắt lóe lên một tia băng lãnh:
- Ngươi đã không rời đi, lão tử đêm nay liền đi tìm ngươi, vô luận như thế nào đều không thể để cho ngươi sống qua đêm nay.
Nâng chung trà lên, bỗng nhiên lướt qua miệng trà, Bao Chính Đức biến mất ở trong màn đêm.
Cũng ngay lúc Bao Chính Đức rời đi không lâu sau đó, một đạo thân ảnh từ không trung lướt qua, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không có khả năng phát hiện. Thân ảnh tiến nhập vào bên trong Vân Lai Khách Sạn.
- Két!
Tiêu Phàm đẩy cửa phòng tiểu viện ra, một đạo lợi mang từ hư không kích xạ mà tới, đạo hắc ảnh kia vội vàng kêu lên:
- Tiểu Kim, là ta!
Người tới chính là Tiêu Phàm, trên lưng hắn còn khiêng một đạo thân thể máu me đầm đìa, trừ Phong Lang còn có thể là ai?
- Tiểu Kim, thay ta hộ pháp.
Tiêu Phàm đơn giản bàn giao Tiểu Kim một câu, liền đem Phong Lang đặt lên giường.
Dùng sức xé mở quần áo hắn, lập tức lộ ra mấy đạo vết kiếm dữ tợn, trong đó một kiếm từ vai trái chém xéo xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng mà cái này cũng không phải kinh khủng nhất, vết thương kinh khủng nhất là ở khoảng cách vị trí trái tim Phong Lang, hoàn toàn xuyên thấu lồng ngực.
- Chỉ kém không đến một cm, liền trực tiếp xé rách trái tim, một kiếm này thực sự là hung hiểm.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lấy tay trên người Phong Lang điểm mấy lần, phong bế huyệt vị chủ yếu của hắn.
Loại thủ pháp này cũng chỉ có bản thân Tiêu Phàm biết rõ. Chiến Hồn Đại Lục mặc dù sùng thượng vũ lực, nhưng đối với huyệt vị cùng cấu tạo thân thể lại cực kỳ lạc hậu.
Tiêu Phàm lấy ra từng cây kim châm, dùng Hồn Lực trừ độc, bắt đầu công việc. Hắn muốn làm đầu tiên, chính là kích hoạt sinh cơ Phong Lang.
Bằng không làm gì cũng không có bất kỳ ý nghĩa.
May mắn là linh dược trong tay Tiêu Phàm không ít, tùy ý tìm kiếm mấy loại Linh Dược bổ sung huyết khí, dùng Hồn Lực luyện hóa đưa vào trong miệng Phong Lang.
Nếu như đem những Linh Dược này luyện chế thành Đan Dược, đương nhiên là tốt nhất, chỉ là hiện tại thời gian không còn kịp nữa.
Sau khi thôn phệ hai gốc Lục Phẩm Long Huyết Chi, sinh cơ Phong Lang rốt cục ổn định lại. Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, chí ít cho đến bây giờ, Phong Lang muốn chết cũng khó khăn.
Chỉ là còn có một vấn đề làm khó hắn, chính là tu bổ đan điền và kinh mạch Phong Lang.
Nếu như mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch, Tiêu Phàm có thể tuỳ tiện để cho khôi phục, nhưng Tiêu Phàm không dám làm như vậy.
Thực lực Phong Lang như vậy, nếu để cho hắn khôi phục hoàn toàn, Phong Lang sẽ tuyệt đối không bỏ qua hắn, đây không phải lấy oán trả ơn, mà là một loại bản năng đến từ nội tâm.
Bởi vì một khi có người biết rõ Phong Lang còn sống, Sinh Tử Đấu Trường không thể nào bỏ qua cho hắn.
- Trước thay hắn trị chắc thương thế rồi nói, về phần kinh mạch và đan điền, chậm rãi sau, chí ít ta cũng có sức tự vệ mới được.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Không phải hắn không đồng tình đi cứu một người lạ có thể uy hiếp sinh mệnh hắn.
Mà là trong lòng Tiêu Phàm tiếc tài chi tâm, đây là loại nam nhân cùng chung chí hướng. Tiêu Phàm không muốn Phong Lang chết ở trên đường, chỉ là đơn giản như vậy thôi.
Quá trình dài đằng đẵng, rất nhanh đã đến đêm khuya. Tiêu Phàm trán chảy mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch, tâm thần cùng Hồn Lực hao tổn cực lớn.
- Đúng là muốn chết!
Sắc mặt Tiêu Phàm đột nhiên hung ác, cho Tiểu Kim một cái ánh mắt, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, con ngươi u lãnh gắt gao nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Sau mấy tức, một cái ống trúc từ khe cửa đưa vào, một cỗ sương mù nhàn nhạt từ trong ống trúc tràn ra.
Tiểu Kim một tiếng gầm nhẹ, móng vuốt dùng sức vỗ một cái, ống trúc lập tức bay ra, bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiểu Kim trong nháy mắt mở cửa phòng, như là một đạo thiểm điện bay ra.
Trong sân, một đạo thân ảnh từ mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, ống trúc kia xuyên phá khuôn mặt hắn, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ hung ác nhìn Tiểu Kim.
Trừ Bao Chính Đức, còn có thể là ai có thể âm hiểm như thế?
- Súc sinh lông lá, ngươi muốn chết!
Bao Chính Đức nhìn thấy Tiểu Kim xuất hiện ở trước người hắn, lập tức giận tím mặt, trong lúc nói chuyện, máu tươi trong miệng bay vụt.
Nguyên bản hắn tưởng rằng Tiêu Phàm đang đánh lén hắn, không nghĩ tới là một đầu sư tử con, Bao Chính Đức chỗ nào nuốt xuống khẩu khí này. Thân hình lóe lên, tùy ý một chưởng hướng đầu Tiểu Kim phủ xuống.
Ánh mắt Tiểu Kim lộ ra một tia đăm chiêu, thật sự cho rằng lão sư không phát uy, coi ta là con mèo bệnh sao?
Hô! Thân ảnh Tiểu Kim lóe lên, trực tiếp tránh thoát công kích Bao Chính Đức, móng vuốt sắc bén như cuồng đao từ bả vai Chính Đức chém xuống.
Phốc một tiếng, cánh tay Bao Chính Đức bị lợi trảo chém xuống, bị lợi trảo Tiểu Kim xé nát. Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp cả tòa Vân Lai Khách Sạn.
Một chút tu sĩ bị đánh thức, nhao nhao hướng về vị trí tiểu viện Tiêu Phàm chạy tới.
Bao Chính Đức kinh hãi nhìn Tiểu Kim, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sư tử con này vậy mà cường đại như thấ, thực lực này tuyệt đối là Lục Giai đỉnh phong.
Rống! Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên thật cao, móng vuốt bá đạo trực tiếp đem Bao Chính Đức đè xuống đất không thể động đậy. Lợi trảo lần nữa đảo qua, chặt đứt một cái tay khác của Bao Chính Đức, đau nhức tê tâm liệt phế.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Một đạo tiếng hét phẫn nộ vang lên. Trong tiểu viện, đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Y Vân kịp thời chạy tới.
Khi hắn nhìn lợi trảo Tiểu Kim cùng mục tiêu phía dưới hư hao hoàn toàn Bao Chính Đức, khóe miệng giật một cái, trong lòng thầm mắng không thôi. Con mẹ nó ngươi đây không phải muốn chết sao? Gây ai không gây, đi gây đầu sư tử Lục Giai đỉnh phong này.
- Y Tam Gia, Vân Lai Khách Sạn làm sao không an toàn như thế.
Thanh âm uể oải từ trong phòng truyền đến.
Y Vân trong lòng ngưng tụ, nếu như là bình thường, hắn đã sớm nổi giận, đây không phải cố ý làm khó hắn à, nếu để cho người khác biết Vân Lai Khách Sạn không an toàn, về sau ai còn dám ở ở chỗ này?
Bất quá nghe được thanh âm Tiêu Phàm, hắn biết đây là Tiêu Phàm cố ý bỏ qua một bên quan hệ, về sau gặp được Đường Nghiêu, cũng sẽ không làm khó Y Vân.
Y Vân cười khổ một tiếng, nhìn Bao Chính Đức trên mặt đất nghiêm nghị nói:
- Tiêu huynh đệ, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Trong nháy mắt Hồn Lực Tiêu Phàm vừa mới chạm đến Phong Lang, Phong Lang lần nữa ngã vào bên trong vũng máu, cơ hồ không có bất kỳ âm thanh gì.
Nếu như không phải lồng ngực kia còn hơi hơi phập phồng, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ coi là Phong Lang đã chết.
- Gặp được ta, coi như ngươi không đáng chết.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nâng Phong Lang lên, đạp chân xuống, đột nhiên biến mất bên trong bóng đêm.
Tiêu Phàm chân trước vừa đi, vài hô hấp sau, trong hẻm nhỏ xuất hiện một bóng người, đó là một người cụt một tay. Người cụt một tay nhìn vũng máu đọng trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Trong một tửu lâu cách không xa Vân Lai Khách Sạn, một nam tử trung niên ngồi gần đường, con ngươi gắt gao nhìn chăm chú Vân Lai Khách Sạn.
Nam tử không phải người khác, chính là Bao Chính Đức, đêm qua nhìn thấy Tiêu Phàm diệt Đường gia, hắn lặng yên không một tiếng động rời đi.
Nhưng trong lòng hắn vẫn nuốt không trôi cục tức kia, cố ý chuẩn bị một chút đồ vật. Xế chiều hôm nay liền đi tới nơi này ôm cây đợi thỏ, chờ Tiêu Phàm rời khỏi Vân Lai Khách Sạn.
Nhưng chờ đợi nửa ngày, hắn cũng chưa thấy Tiêu Phàm rời đi, trong lòng có chút không kiên nhẫn.
- Chẳng lẽ tiểu tử kia thực một mực ở trong Vân Lai Khách Sạn hay sao?
Trong lòng Bao Chính Đức giận mắng, sắc mặt âm trầm vô cùng, tay phải không ngừng vuốt ve cái gì trên người.
- Thực mẹ hắn quái sự, làm sao hôm qua đến hôm nay, trên người đều ngứa như thế. Tối hôm qua còn mơ một cơn ác mộng, chẳng lẽ thực sự là báo ứng?
Bao Chính Đức ngứa toàn thân, hơn nữa càng cào càng ngứa, mấy chỗ đã máu thịt be bét.
- Lão Tử cũng không tin ngươi thực không rời Vân Lai Khách Sạn.
Bao Chính Đức khẽ cắn môi, trong mắt lóe lên một tia băng lãnh:
- Ngươi đã không rời đi, lão tử đêm nay liền đi tìm ngươi, vô luận như thế nào đều không thể để cho ngươi sống qua đêm nay.
Nâng chung trà lên, bỗng nhiên lướt qua miệng trà, Bao Chính Đức biến mất ở trong màn đêm.
Cũng ngay lúc Bao Chính Đức rời đi không lâu sau đó, một đạo thân ảnh từ không trung lướt qua, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không có khả năng phát hiện. Thân ảnh tiến nhập vào bên trong Vân Lai Khách Sạn.
- Két!
Tiêu Phàm đẩy cửa phòng tiểu viện ra, một đạo lợi mang từ hư không kích xạ mà tới, đạo hắc ảnh kia vội vàng kêu lên:
- Tiểu Kim, là ta!
Người tới chính là Tiêu Phàm, trên lưng hắn còn khiêng một đạo thân thể máu me đầm đìa, trừ Phong Lang còn có thể là ai?
- Tiểu Kim, thay ta hộ pháp.
Tiêu Phàm đơn giản bàn giao Tiểu Kim một câu, liền đem Phong Lang đặt lên giường.
Dùng sức xé mở quần áo hắn, lập tức lộ ra mấy đạo vết kiếm dữ tợn, trong đó một kiếm từ vai trái chém xéo xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Nhưng mà cái này cũng không phải kinh khủng nhất, vết thương kinh khủng nhất là ở khoảng cách vị trí trái tim Phong Lang, hoàn toàn xuyên thấu lồng ngực.
- Chỉ kém không đến một cm, liền trực tiếp xé rách trái tim, một kiếm này thực sự là hung hiểm.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lấy tay trên người Phong Lang điểm mấy lần, phong bế huyệt vị chủ yếu của hắn.
Loại thủ pháp này cũng chỉ có bản thân Tiêu Phàm biết rõ. Chiến Hồn Đại Lục mặc dù sùng thượng vũ lực, nhưng đối với huyệt vị cùng cấu tạo thân thể lại cực kỳ lạc hậu.
Tiêu Phàm lấy ra từng cây kim châm, dùng Hồn Lực trừ độc, bắt đầu công việc. Hắn muốn làm đầu tiên, chính là kích hoạt sinh cơ Phong Lang.
Bằng không làm gì cũng không có bất kỳ ý nghĩa.
May mắn là linh dược trong tay Tiêu Phàm không ít, tùy ý tìm kiếm mấy loại Linh Dược bổ sung huyết khí, dùng Hồn Lực luyện hóa đưa vào trong miệng Phong Lang.
Nếu như đem những Linh Dược này luyện chế thành Đan Dược, đương nhiên là tốt nhất, chỉ là hiện tại thời gian không còn kịp nữa.
Sau khi thôn phệ hai gốc Lục Phẩm Long Huyết Chi, sinh cơ Phong Lang rốt cục ổn định lại. Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, chí ít cho đến bây giờ, Phong Lang muốn chết cũng khó khăn.
Chỉ là còn có một vấn đề làm khó hắn, chính là tu bổ đan điền và kinh mạch Phong Lang.
Nếu như mượn nhờ lực lượng Bạch Thạch, Tiêu Phàm có thể tuỳ tiện để cho khôi phục, nhưng Tiêu Phàm không dám làm như vậy.
Thực lực Phong Lang như vậy, nếu để cho hắn khôi phục hoàn toàn, Phong Lang sẽ tuyệt đối không bỏ qua hắn, đây không phải lấy oán trả ơn, mà là một loại bản năng đến từ nội tâm.
Bởi vì một khi có người biết rõ Phong Lang còn sống, Sinh Tử Đấu Trường không thể nào bỏ qua cho hắn.
- Trước thay hắn trị chắc thương thế rồi nói, về phần kinh mạch và đan điền, chậm rãi sau, chí ít ta cũng có sức tự vệ mới được.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Không phải hắn không đồng tình đi cứu một người lạ có thể uy hiếp sinh mệnh hắn.
Mà là trong lòng Tiêu Phàm tiếc tài chi tâm, đây là loại nam nhân cùng chung chí hướng. Tiêu Phàm không muốn Phong Lang chết ở trên đường, chỉ là đơn giản như vậy thôi.
Quá trình dài đằng đẵng, rất nhanh đã đến đêm khuya. Tiêu Phàm trán chảy mồ hôi, sắc mặt có chút trắng bệch, tâm thần cùng Hồn Lực hao tổn cực lớn.
- Đúng là muốn chết!
Sắc mặt Tiêu Phàm đột nhiên hung ác, cho Tiểu Kim một cái ánh mắt, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, con ngươi u lãnh gắt gao nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Sau mấy tức, một cái ống trúc từ khe cửa đưa vào, một cỗ sương mù nhàn nhạt từ trong ống trúc tràn ra.
Tiểu Kim một tiếng gầm nhẹ, móng vuốt dùng sức vỗ một cái, ống trúc lập tức bay ra, bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiểu Kim trong nháy mắt mở cửa phòng, như là một đạo thiểm điện bay ra.
Trong sân, một đạo thân ảnh từ mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, ống trúc kia xuyên phá khuôn mặt hắn, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ hung ác nhìn Tiểu Kim.
Trừ Bao Chính Đức, còn có thể là ai có thể âm hiểm như thế?
- Súc sinh lông lá, ngươi muốn chết!
Bao Chính Đức nhìn thấy Tiểu Kim xuất hiện ở trước người hắn, lập tức giận tím mặt, trong lúc nói chuyện, máu tươi trong miệng bay vụt.
Nguyên bản hắn tưởng rằng Tiêu Phàm đang đánh lén hắn, không nghĩ tới là một đầu sư tử con, Bao Chính Đức chỗ nào nuốt xuống khẩu khí này. Thân hình lóe lên, tùy ý một chưởng hướng đầu Tiểu Kim phủ xuống.
Ánh mắt Tiểu Kim lộ ra một tia đăm chiêu, thật sự cho rằng lão sư không phát uy, coi ta là con mèo bệnh sao?
Hô! Thân ảnh Tiểu Kim lóe lên, trực tiếp tránh thoát công kích Bao Chính Đức, móng vuốt sắc bén như cuồng đao từ bả vai Chính Đức chém xuống.
Phốc một tiếng, cánh tay Bao Chính Đức bị lợi trảo chém xuống, bị lợi trảo Tiểu Kim xé nát. Ngay sau đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp cả tòa Vân Lai Khách Sạn.
Một chút tu sĩ bị đánh thức, nhao nhao hướng về vị trí tiểu viện Tiêu Phàm chạy tới.
Bao Chính Đức kinh hãi nhìn Tiểu Kim, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sư tử con này vậy mà cường đại như thấ, thực lực này tuyệt đối là Lục Giai đỉnh phong.
Rống! Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên thật cao, móng vuốt bá đạo trực tiếp đem Bao Chính Đức đè xuống đất không thể động đậy. Lợi trảo lần nữa đảo qua, chặt đứt một cái tay khác của Bao Chính Đức, đau nhức tê tâm liệt phế.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Một đạo tiếng hét phẫn nộ vang lên. Trong tiểu viện, đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Y Vân kịp thời chạy tới.
Khi hắn nhìn lợi trảo Tiểu Kim cùng mục tiêu phía dưới hư hao hoàn toàn Bao Chính Đức, khóe miệng giật một cái, trong lòng thầm mắng không thôi. Con mẹ nó ngươi đây không phải muốn chết sao? Gây ai không gây, đi gây đầu sư tử Lục Giai đỉnh phong này.
- Y Tam Gia, Vân Lai Khách Sạn làm sao không an toàn như thế.
Thanh âm uể oải từ trong phòng truyền đến.
Y Vân trong lòng ngưng tụ, nếu như là bình thường, hắn đã sớm nổi giận, đây không phải cố ý làm khó hắn à, nếu để cho người khác biết Vân Lai Khách Sạn không an toàn, về sau ai còn dám ở ở chỗ này?
Bất quá nghe được thanh âm Tiêu Phàm, hắn biết đây là Tiêu Phàm cố ý bỏ qua một bên quan hệ, về sau gặp được Đường Nghiêu, cũng sẽ không làm khó Y Vân.
Y Vân cười khổ một tiếng, nhìn Bao Chính Đức trên mặt đất nghiêm nghị nói:
- Tiêu huynh đệ, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.
/3257
|