Nhìn Sở Khinh Cuồng run rẩy trên mặt đất, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi. Ý chí Sở Khinh Cuồng thật đúng là mạnh mẽ và cứng cỏi.
Nếu đổi lại là những người khác, đoán chừng sớm đã chết.
- Tỉnh lại là không sao.
Tiêu Phàm bàn giao vài câu liền rời khỏi mật thất.
Bên ngoài đã là giữa trưa, cũng may hôm nay Sinh Tử Đấu Trường không có trận đấu, Tiêu Phàm cũng có thể nghỉ chút.
Bên trong biệt viện, Phong Lang hộ pháp cho Tiêu Phàm, tất cả việc bên ngoài Tiêu Phàm cũng không để ý nữa.
Tiêu Phàm phát hiện luyện dược vậy mà rất tốt đối với tu luyện Hồn Lực, gông cùm xiềng xích giữa Chiến Vương cảnh trung kỳ và Chiến Vương cảnh hậu kỳ đã có dấu hiệu buông lỏng.
Hắn tin chỉ cần có một cơ duyên, có lẽ liền có thể đột phá đến Chiến Vương hậu kỳ.
Lúc buổi chiều, bên ngoài Vân Lai Khách Sạn đột nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ, không bao lâu, một cỗ sát khí lăng lệ hướng về biệt viện Tiêu Phàm.
- Hướng ta mà đến?
Tiêu Phàm cau mày một cái, bản thân đợi trong phòng cũng sẽ gặp phiền phức?
- Tiểu Lang, đồ vật này cho ngươi.
Tiêu Phàm tiện tay ném cho Phong Lang một đồ vật.
- Công tử? Ta...
Phong Lang kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn biết rõ đồ vật này quý giá, nhưng mà Tiêu Phàm liền dễ dàng như vậy cho hắn, điều này khiến hắn thế nào mà không khiếp sợ.
- Tiên Thiên Kiếm Thai thích hợp với ngươi nhất, lúc đầu trở về liền chuẩn bị đưa cho ngươi, ban đêm lại phát sinh một chút việc ngoài ý muốn.
Tiêu Phàm cười cười nói. Không sai, đồ vật hắn cho Phong Lang chính là Tiên Thiên Kiếm Thai.
Nếu đặt ở bên ngoài đấu giá, tuyệt đối có thể bán được một cái giá trên trời, nhưng mà Tiêu Phàm lại không cần nghĩ ngợi cho Phong Lang.
Riêng khí phách phần này, người khác khó có thể so sánh.
- Đa tạ công tử.
Phong Lang hít sâu một hơi, trong lòng cũng càng thêm kiên định.
- Tiêu Phàm, lăn ra đây nhận chết!
- Dám đả thương thiếu gia Tần gia ta, xem ngươi có mấy cái mạng!
Tiếng ồn ào truyền đến, một cỗ khí thế cường đại vây quanh vị trí biệt viện Tiêu Phàm.
- Tần Hạo, ngươi đúng thực sự là lớn gan, chạy đến chỗ ta giương oai!
Gầm lên một tiếng, đó là thanh âm Y Vân.
- Ra ngoài thôi.
Tiêu Phàm đại khái đã đoán được là người nào, trừ Tần gia còn có thể là ai.
Tiêu Phàm cũng hơi ngoài dự liệu, xem ra Tần gia này thực sự là không đơn giản, cũng dám đến Vân Lai Khách Sạn giương oai, Y Vân mặc dù chỉ là chi mạch Y gia, nhưng mà chung quy là người Y gia.
Ở Ngoại Thành này ai không nể mặt Y Vân? Dù là gia tộc nhị lưu đối đãi với hắn cũng phải khách khí.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Tiêu Phàm mang theo Phong Lang cùng Tiểu Kim đi tới, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Ai là Tiêu Phàm, cút tới đây tự chặt hai tay, phế Chiến Hồn, bằng không việc này ta không để yên cho ngươi!
Ngoài biệt viện, một nam tử trung niên áo bào đen con ngươi lạnh lẽo quét về phía Tiêu Phàm.
- Tự chặt hai tay, phế Chiến Hồn ta? Ngươi xác định chứ?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm đi về phía nam tử hắc bào, không mảy may khiếp đảm.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Phế Chiến Hồn ngươi là nhân từ nhất đối với ngươi rồi. Cháu của ta đắc tội ngươi ở đâu, ngươi lại tàn nhẫn như vậy, chặt một tay hắn?
Nam tử hắc bào cười gằn nói.
Con ngươi Tiêu Phàm cũng lạnh lẽo, Đường gia phách lối, Tần gia càng phách lối hơn. Những gia tộc này đều là ác nhân bắt nạt kẻ yếu, không cho bọn hắn tự điểm lại nhan sắc, bọn hắn sẽ cứ coi bản thân vô địch thiên hạ.
- Ta với hắn cược thạch, có chơi có chịu, thế nào, chẳng lẽ Tần Phi không nói cho ngươi? Đường đường Tần gia tự nhiên thua không dậy nổi, ta thấy Ly Hỏa Đế Đô này Tần gia ngươi cũng đừng ngốc, nhìn đã muốn ói.
Tiêu Phàm ngữ khí lạnh như băng nói.
Có một chữ lý, Tiêu Phàm liền không sợ hãi, có đánh được hay không chỉ có chiến đấu mới biết.
- Bất luận lý do gì, ngươi cũng không nên tàn nhẫn như vậy!
Nam tử hắc bào nghẹn lời, nhắm mắt nói.
- Ta chặt một tay hắn chính là tàn nhẫn, ngươi mới vừa nói muốn chặt hai tay ta, phế Chiến Hồn ta, chính là nhân từ?
Tiêu Phàm cười, cười vô cùng dữ tợn.
Y Vân thầm nói không tốt, hắn biết rõ Tiêu Phàm đã nổi giận, vội vàng quát nói:
- Tần Hạo, cút ra ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Tần Hạo sầm mặt lại, Y Vân dám không cho hắn mặt mũi, dù sao phía sau Y Vân là Y gia.
- Tiểu tử, có gan ngươi liền vĩnh viễn ở lại Vân Lai Khách Sạn, chỉ cần ngươi bước ra khỏi một bước, Tần gia ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi muốn giết ta? Được, hôm nay cho ngươi một cơ hội!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên đạp không mà lên, thoáng cái xuất hiện ở bên ngoài Vân Lai Khách Sạn.
- Tốt, tốt, tốt!
Tần Hạo vô cùng tức giận, mang theo đám người Tần gia nhao nhao cùng ra ngoài.
Trên đường cái, Tiêu Phàm một người một kiếm, tóc dài phiêu đãng, áo bào bay phất phới, một cỗ sát khí lăng lệ từ trên người hắn tỏa ra.
Phong Lang cùng Tiểu Kim đứng sau lưng hắn cách đó không xa, lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.
Đối diện, hai mươi, ba mươi người Tần gia đứng sừng sững, trên mặt đều là vẻ khinh thường. Một tiểu tử Chiến Vương cảnh trung kỳ, vậy mà cũng dám phách lối như thế, thực không biết một lúc nữa chết như thế nào.
- Người kia là ai, sao ngông cuồng như vậy, dám động thủ cùng Tần gia?
- Ngươi không biết à, cái con người kia lần trước diệt Đường gia, ta tận mắt thấy, sát phạt quả đoán không có mảy may lưu tình. Tần gia tự nhận là thế lớn, có thể ức hiếp hắn, ta thấy chưa hẳn.
- Những gia tộc này ở Ly Hỏa Đế Đô quá phách lối, hôm qua ta vừa tới Ly Hỏa Đế Đô, liền bị một người doạ dẫm 10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, nên giáo huấn tốt bọn hắn.
Không ít người lộ ra vẻ bực tức, bởi vì sắp đến thời gian khảo hạch Chiến Hồn Học Viện, các thiên tài dưới Hoàng Triều cũng lần lượt tới, không ít người từng thua thiệt trong tay gia tộc của Ly Hỏa Đế Đô.
- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Tần Hạo.
Tần Hạo phẫn nộ quát, sau đó dẫn theo một chuôi đại đao lăng không chém tới, đỉnh đầu hắn lơ lửng một chuôi lôi quang xen lẫn đại đao.
Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Lôi Đao!
Có điều, ở đây đại bộ phận đều là thiên tài Hoàng Triều, không ít người cũng có Thất Phẩm Chiến Hồn, cũng không cảm thấy có hiếm lạ cho lắm.
Đặc biệt là Ly Hỏa Đế Đô, đến Bát Phẩm Chiến Hồn đều không ít, Thất Phẩm Chiến Hồn cũng không tính là chân chính thiên tài.
- Lôi Bá Thiên Hạ!
Một tiếng quát lên điên cuồng, Tần Hạo như là một đạo tuyệt thế lôi đình thẳng hướng Tiêu Phàm, tốc độ nhanh vô cùng, Đao Thế hung mãnh như thần hồng, cực kỳ đáng sợ.
- Chiến Vương đỉnh phong, Nhị Trọng Đao Thế?
Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra tu vi Tần Hạo, nếu là đặt ở trong Hoàng Triều, Tần Hạo này cũng coi là cường giả.
Oanh!
Đao cương chém xuống, trên đường cái thạch vụn bay tứ tung, cuồng phong thổi loạn, thế đao lít nha lít nhít tràn ngập tứ phương, tu sĩ bốn phía bị chấn động nhao nhao rút lui.
- Chết?
Đám người lấy lại tinh thần, lại không thấy được bóng dáng Tiêu Phàm.
- Quá chậm.
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một âm thanh bình thản.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại là nhìn thấy một thân ảnh áo đen đứng lơ lửng trên không, một tay cầm kiếm, tay kia vác đứng thẳng về sau, tóc dài phiêu đãng, giống như một tôn Kiếm Thần giáng thế.
- Tốc độ thật nhanh, ta cũng không thấy hắn thế nào tránh thoát một đao kia.
Đám người cảm giác có chút mộng ảo, không thể tưởng tượng nổi, tốc độ này quá không thể tưởng tượng, thực sự là tốc độ người sao?
Từ khi lĩnh ngộ Nhị Trọng Phong Thế, tốc độ Tiêu Phàm đã nhanh gấp bội, cho dù cường giả Chiến Vương đỉnh phong bình thường cũng không nhanh bằng hắn, trừ phi cường giả Phong Vương, bằng không tốc độ Tiêu Phàm liền nghiền ép tất cả.
- Tiểu tử, nạp mạng đi.
Tần Hạo sắc mặt khó coi vô cùng, bản thân đường đường là Chiến Vương đỉnh phong, vậy mà không bắt được thân ảnh một Chiến Vương cảnh trung kỳ, đây quả thực là mất mặt.
Nếu đổi lại là những người khác, đoán chừng sớm đã chết.
- Tỉnh lại là không sao.
Tiêu Phàm bàn giao vài câu liền rời khỏi mật thất.
Bên ngoài đã là giữa trưa, cũng may hôm nay Sinh Tử Đấu Trường không có trận đấu, Tiêu Phàm cũng có thể nghỉ chút.
Bên trong biệt viện, Phong Lang hộ pháp cho Tiêu Phàm, tất cả việc bên ngoài Tiêu Phàm cũng không để ý nữa.
Tiêu Phàm phát hiện luyện dược vậy mà rất tốt đối với tu luyện Hồn Lực, gông cùm xiềng xích giữa Chiến Vương cảnh trung kỳ và Chiến Vương cảnh hậu kỳ đã có dấu hiệu buông lỏng.
Hắn tin chỉ cần có một cơ duyên, có lẽ liền có thể đột phá đến Chiến Vương hậu kỳ.
Lúc buổi chiều, bên ngoài Vân Lai Khách Sạn đột nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ, không bao lâu, một cỗ sát khí lăng lệ hướng về biệt viện Tiêu Phàm.
- Hướng ta mà đến?
Tiêu Phàm cau mày một cái, bản thân đợi trong phòng cũng sẽ gặp phiền phức?
- Tiểu Lang, đồ vật này cho ngươi.
Tiêu Phàm tiện tay ném cho Phong Lang một đồ vật.
- Công tử? Ta...
Phong Lang kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn biết rõ đồ vật này quý giá, nhưng mà Tiêu Phàm liền dễ dàng như vậy cho hắn, điều này khiến hắn thế nào mà không khiếp sợ.
- Tiên Thiên Kiếm Thai thích hợp với ngươi nhất, lúc đầu trở về liền chuẩn bị đưa cho ngươi, ban đêm lại phát sinh một chút việc ngoài ý muốn.
Tiêu Phàm cười cười nói. Không sai, đồ vật hắn cho Phong Lang chính là Tiên Thiên Kiếm Thai.
Nếu đặt ở bên ngoài đấu giá, tuyệt đối có thể bán được một cái giá trên trời, nhưng mà Tiêu Phàm lại không cần nghĩ ngợi cho Phong Lang.
Riêng khí phách phần này, người khác khó có thể so sánh.
- Đa tạ công tử.
Phong Lang hít sâu một hơi, trong lòng cũng càng thêm kiên định.
- Tiêu Phàm, lăn ra đây nhận chết!
- Dám đả thương thiếu gia Tần gia ta, xem ngươi có mấy cái mạng!
Tiếng ồn ào truyền đến, một cỗ khí thế cường đại vây quanh vị trí biệt viện Tiêu Phàm.
- Tần Hạo, ngươi đúng thực sự là lớn gan, chạy đến chỗ ta giương oai!
Gầm lên một tiếng, đó là thanh âm Y Vân.
- Ra ngoài thôi.
Tiêu Phàm đại khái đã đoán được là người nào, trừ Tần gia còn có thể là ai.
Tiêu Phàm cũng hơi ngoài dự liệu, xem ra Tần gia này thực sự là không đơn giản, cũng dám đến Vân Lai Khách Sạn giương oai, Y Vân mặc dù chỉ là chi mạch Y gia, nhưng mà chung quy là người Y gia.
Ở Ngoại Thành này ai không nể mặt Y Vân? Dù là gia tộc nhị lưu đối đãi với hắn cũng phải khách khí.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra, Tiêu Phàm mang theo Phong Lang cùng Tiểu Kim đi tới, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
- Ai là Tiêu Phàm, cút tới đây tự chặt hai tay, phế Chiến Hồn, bằng không việc này ta không để yên cho ngươi!
Ngoài biệt viện, một nam tử trung niên áo bào đen con ngươi lạnh lẽo quét về phía Tiêu Phàm.
- Tự chặt hai tay, phế Chiến Hồn ta? Ngươi xác định chứ?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm đi về phía nam tử hắc bào, không mảy may khiếp đảm.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm? Phế Chiến Hồn ngươi là nhân từ nhất đối với ngươi rồi. Cháu của ta đắc tội ngươi ở đâu, ngươi lại tàn nhẫn như vậy, chặt một tay hắn?
Nam tử hắc bào cười gằn nói.
Con ngươi Tiêu Phàm cũng lạnh lẽo, Đường gia phách lối, Tần gia càng phách lối hơn. Những gia tộc này đều là ác nhân bắt nạt kẻ yếu, không cho bọn hắn tự điểm lại nhan sắc, bọn hắn sẽ cứ coi bản thân vô địch thiên hạ.
- Ta với hắn cược thạch, có chơi có chịu, thế nào, chẳng lẽ Tần Phi không nói cho ngươi? Đường đường Tần gia tự nhiên thua không dậy nổi, ta thấy Ly Hỏa Đế Đô này Tần gia ngươi cũng đừng ngốc, nhìn đã muốn ói.
Tiêu Phàm ngữ khí lạnh như băng nói.
Có một chữ lý, Tiêu Phàm liền không sợ hãi, có đánh được hay không chỉ có chiến đấu mới biết.
- Bất luận lý do gì, ngươi cũng không nên tàn nhẫn như vậy!
Nam tử hắc bào nghẹn lời, nhắm mắt nói.
- Ta chặt một tay hắn chính là tàn nhẫn, ngươi mới vừa nói muốn chặt hai tay ta, phế Chiến Hồn ta, chính là nhân từ?
Tiêu Phàm cười, cười vô cùng dữ tợn.
Y Vân thầm nói không tốt, hắn biết rõ Tiêu Phàm đã nổi giận, vội vàng quát nói:
- Tần Hạo, cút ra ngoài, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Tần Hạo sầm mặt lại, Y Vân dám không cho hắn mặt mũi, dù sao phía sau Y Vân là Y gia.
- Tiểu tử, có gan ngươi liền vĩnh viễn ở lại Vân Lai Khách Sạn, chỉ cần ngươi bước ra khỏi một bước, Tần gia ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!
Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ngươi muốn giết ta? Được, hôm nay cho ngươi một cơ hội!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm đột nhiên đạp không mà lên, thoáng cái xuất hiện ở bên ngoài Vân Lai Khách Sạn.
- Tốt, tốt, tốt!
Tần Hạo vô cùng tức giận, mang theo đám người Tần gia nhao nhao cùng ra ngoài.
Trên đường cái, Tiêu Phàm một người một kiếm, tóc dài phiêu đãng, áo bào bay phất phới, một cỗ sát khí lăng lệ từ trên người hắn tỏa ra.
Phong Lang cùng Tiểu Kim đứng sau lưng hắn cách đó không xa, lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.
Đối diện, hai mươi, ba mươi người Tần gia đứng sừng sững, trên mặt đều là vẻ khinh thường. Một tiểu tử Chiến Vương cảnh trung kỳ, vậy mà cũng dám phách lối như thế, thực không biết một lúc nữa chết như thế nào.
- Người kia là ai, sao ngông cuồng như vậy, dám động thủ cùng Tần gia?
- Ngươi không biết à, cái con người kia lần trước diệt Đường gia, ta tận mắt thấy, sát phạt quả đoán không có mảy may lưu tình. Tần gia tự nhận là thế lớn, có thể ức hiếp hắn, ta thấy chưa hẳn.
- Những gia tộc này ở Ly Hỏa Đế Đô quá phách lối, hôm qua ta vừa tới Ly Hỏa Đế Đô, liền bị một người doạ dẫm 10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, nên giáo huấn tốt bọn hắn.
Không ít người lộ ra vẻ bực tức, bởi vì sắp đến thời gian khảo hạch Chiến Hồn Học Viện, các thiên tài dưới Hoàng Triều cũng lần lượt tới, không ít người từng thua thiệt trong tay gia tộc của Ly Hỏa Đế Đô.
- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, người giết ngươi tên là Tần Hạo.
Tần Hạo phẫn nộ quát, sau đó dẫn theo một chuôi đại đao lăng không chém tới, đỉnh đầu hắn lơ lửng một chuôi lôi quang xen lẫn đại đao.
Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Lôi Đao!
Có điều, ở đây đại bộ phận đều là thiên tài Hoàng Triều, không ít người cũng có Thất Phẩm Chiến Hồn, cũng không cảm thấy có hiếm lạ cho lắm.
Đặc biệt là Ly Hỏa Đế Đô, đến Bát Phẩm Chiến Hồn đều không ít, Thất Phẩm Chiến Hồn cũng không tính là chân chính thiên tài.
- Lôi Bá Thiên Hạ!
Một tiếng quát lên điên cuồng, Tần Hạo như là một đạo tuyệt thế lôi đình thẳng hướng Tiêu Phàm, tốc độ nhanh vô cùng, Đao Thế hung mãnh như thần hồng, cực kỳ đáng sợ.
- Chiến Vương đỉnh phong, Nhị Trọng Đao Thế?
Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra tu vi Tần Hạo, nếu là đặt ở trong Hoàng Triều, Tần Hạo này cũng coi là cường giả.
Oanh!
Đao cương chém xuống, trên đường cái thạch vụn bay tứ tung, cuồng phong thổi loạn, thế đao lít nha lít nhít tràn ngập tứ phương, tu sĩ bốn phía bị chấn động nhao nhao rút lui.
- Chết?
Đám người lấy lại tinh thần, lại không thấy được bóng dáng Tiêu Phàm.
- Quá chậm.
Đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một âm thanh bình thản.
Đám người ngẩng đầu nhìn lại, lại là nhìn thấy một thân ảnh áo đen đứng lơ lửng trên không, một tay cầm kiếm, tay kia vác đứng thẳng về sau, tóc dài phiêu đãng, giống như một tôn Kiếm Thần giáng thế.
- Tốc độ thật nhanh, ta cũng không thấy hắn thế nào tránh thoát một đao kia.
Đám người cảm giác có chút mộng ảo, không thể tưởng tượng nổi, tốc độ này quá không thể tưởng tượng, thực sự là tốc độ người sao?
Từ khi lĩnh ngộ Nhị Trọng Phong Thế, tốc độ Tiêu Phàm đã nhanh gấp bội, cho dù cường giả Chiến Vương đỉnh phong bình thường cũng không nhanh bằng hắn, trừ phi cường giả Phong Vương, bằng không tốc độ Tiêu Phàm liền nghiền ép tất cả.
- Tiểu tử, nạp mạng đi.
Tần Hạo sắc mặt khó coi vô cùng, bản thân đường đường là Chiến Vương đỉnh phong, vậy mà không bắt được thân ảnh một Chiến Vương cảnh trung kỳ, đây quả thực là mất mặt.
/3257
|