Khiêu chiến Chiến Hoàng?
Đám người trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Phàm này ăn tim gấu gan báo cũng dám đối chiến Hoàng cảnh, đây không phải muốn chết?
Trừ phi Tuyệt Thế Chiến Vương, những người khác sao có thể là đối thủ của Tần Đao.
- Tần Đao là Chiến Hoàng trung kỳ, bốn người Tiêu Phàm bọn hắn thực sự là đối thủ sao?
Trong lòng Y Vân cũng có chút lẩm bẩm. Phong Lang cùng Tiểu Kim hai người có lẽ có thể cùng Chiến Hoàng sơ kỳ chiến một trận.
Nhưng Tiêu Phàm cùng thiếu niên kia chỉ là Chiến Vương trung kỳ và hậu kỳ, hai người cùng Tần Đao chênh lệch một đại cảnh giới, ba bốn tiểu cảnh giới.
- Sâu kiến chính là sâu kiến, ánh sáng đom đóm cũng có thể cùng nhật nguyệt tranh huy?
Tần Đao cười gằn nói, trong lòng hắn lại không dám khinh thường. Bốn người bọn Tiêu Phàm phát ra khí thế khiến hắn đều cảm giác hãi hùng khiếp vía.
- Kiến càng cũng có thể lay đại thụ, đom đóm cũng có thể tỏa sáng, ta sẽ để cho ngươi thấy.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, mở tay trái, Đồ Lục nắm trong tay.
Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, nhìn qua thập phần quái dị, nhưng giờ phút này không người nào dám khinh thường Tiêu Phàm.
- Bắt đầu đi.
Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm lại liền biến mất tại chỗ.
- Huyết La!
- Huyết Sát!
Hai tấm lụa tại hư không vẽ ra, khí tức cuồng bạo, khắc nghiệt tràn ngập toàn trường. Kiếm Thế, Đao Thế phát huy cực hạn, chỉ thấy đao kiếm quang mang chiếu rọi lẫn nhau, khí thế cả hai đang không ngừng tăng lên.
- Cuồng Bá Thiên Hạ!
Tần Đao cười lạnh, trong tay một chuôi loan đao lăng không chém một cái, khí thế tăng lên, một đạo đao cương hung mãnh ngưng tụ thành hình, dài đến mười trượng, lăng lệ tuyệt thế.
Xung quanh đao cương sinh ra một cỗ khí lưu quỷ dị, thời khắc ở gần Tiêu Phàm, đột nhiên hướng tản ra bốn phía sinh ra vô số lưỡi đao.
Cũng đúng lúc này Phong Lang động, lật tay nắm lấy Tiên Thiên Kiếm Thai đi tới sau lưng Tần Đao, khí thế hung mãnh phát ra. Tiên Thiên Kiếm Thai lóe ra hàn quang, một vòng huyết sắc quang mang chợt lóe lên rồi biến mất.
- Muốn chết!
Tần Đao gầm thét, trở tay một chưởng đẩy ra, cùng Tiên Thiên Kiếm Thai đâm vào cùng một chỗ. Lòng bàn tay hắn bị Tiên Thiên Kiếm Thai vạch một cái, máu tươi chảy ra.
- Đây chính là Tiên Thiên Kiếm Thai? Quả nhiên là đồ tốt!
Trong mắt Tần Đao lóe lên một tia tham lam nồng đậm. Hắn đánh trả tùy ý một kích uy lực siêu việt Lục Phẩm Chiến Kỹ, lại bị Tiên Thiên Kiếm Thai phá vỡ.
Ai nhìn thấy dạng đồ tốt này đều sẽ nổi lên lòng tham lam.
Sưu!
Nhưng mà đang lúc hắn thất thần, một đạo hỏa diễm lưu quang từ đằng xa gào thét đến, tốc độ nhanh chóng siêu việt cực hạn Chiến Vương, cơ hồ lấy gấp bội vận tốc âm thanh đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Tần Đao không hổ là Chiến Hoàng cường giả, phản ứng cực nhanh, lấy tay liền tóm lấy đạo hỏa diễm quang mang kia. Nhưng khi hắn đụng đến hỏa diễm lưu quang đột nhiên nổ tung, hóa thành từng đạo lợi nhận phóng tới tứ phương, cánh tay hắn kém chút bị xé nát.
Nơi xa, Quan Tiểu Thất cười ha hả nhìn Tần Đao, tựa như âm mưu đã đạt được.
- Thằng ranh con, ta làm thịt ngươi trước!
Tần Đao hét lên giận dữ, hắn thấy trong bốn người kia, Quan Tiểu Thất là nguy hiểm nhất.
Tiểu tử này căn bản không tấn công chính diện mà tại nơi xa bắn lén. Bên trong tên bắn lén còn giấu giếm cơ quan, nguy hiểm hung ác.
- Vô Tận Chi Kiếm!
Tiêu Phàm công kích đến, một đạo kiếm khí màu vàng óng tản mát ra vô cùng khí thế.
Vô Tận Chi Kiếm một mực trưởng thành, bây giờ Tiêu Phàm khống chế kiếm chiêu hoà hợp cùng chiến kỹ, đã nắm giữ uy năng Lục Phẩm Chiến Kỹ.
Ngay sau đó, hỏa diễm cuồn cuộn tới, bên trong hỏa diễm còn bí mật mang theo một tia hàn khí. Thủy Hỏa vốn bất tương dung, thời khắc hai cỗ khí thế tới gần Tần Đao đột nhiên oanh một tiếng nổ tung.
Một đóa mây hình nấm màu xám phóng lên tận trời, không gian chấn động, phía dưới không ít kiến trúc kém chút bị sụp đổ.
Thấy cảnh này, đám người phía dưới sớm đã trợn mắt hốc mồm. Bọn hắn vốn cho là cái này chỉ có một bên đồ sát, nào sẽ nghĩ đến bốn người Tiêu Phàm lại còn ở vào thế thượng phong.
- A ~~
Tần Đao thét dài, áo bào vỡ vụn, toàn thân máu me đầm đìa, hận không thể đem bốn người Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
- Rống!
Một tiếng gầm thét ngập trời truyền ra, chỉ thấy đỉnh đầu Tần Đao hiển hiện một đầu cự hổ dài hơn mười mét, cao năm sáu mét. Chỉ vừa hô, bốn phía không gian liền mãnh liệt rung rung.
Cự hổ toàn thân tuyết bạch, một ánh mắt màu đỏ tươi vô cùng như bảo ngọc chiếu lấp lánh.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Huyết Ngọc Bạch Hổ?
Mấy người Tiêu Phàm hơi trầm xuống một cái. Sau một khắc, đỉnh đầu Tiêu Phàm cũng đột nhiên xuất hiện một mảnh hắc sắc hư ảnh, U Linh Chiến Hồn hiển hiện.
Phong Lang cùng Tiểu Kim hai người cũng chuẩn bị động tác, lại bị ánh mắt Tiêu Phàm ngăn lại. Phong Lang Chiến Hồn một khi hiển lộ, rất có thể bị người Sinh Tử Đấu Trường biết rõ.
Tiểu Kim một khi biến thân, người khác nhất định sẽ nhìn thấu thân phận nó. Lấy năng lực Tiêu Phàm còn không đủ để bảo hộ một đầu Hoàng Kim Thánh Sư.
Ngược lại là Quan Tiểu Thất nơi xa, đỉnh đầu hắn lại hiển hiện một trương trường cung to lớn. Trường cung toàn thân kim quang lóng lánh như là hỏa diễm đang thiêu đốt.
Hơn nữa, trường cung kéo căng, xa xa nhìn lại giống như một vòng húc nhật, đâm vào mắt người không mở ra được.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn: Trục Nhật Cung?!
Đám người nhìn thấy trường cung liền hít vào ngụm khí lạnh.
Cửu Phẩm Chiến Hồn đấy, toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô cũng không có mấy cái đâu, tiểu tử này vậy mà nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung?
Tần Đao cũng nhìn một trận hãi hùng khiếp vía. Hắn ngược lại là không sợ Chiến Hồn Quan Tiểu Thất, mà là sợ thế lực sau lưng Quan Tiểu Thất.
Một người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn lại có thể lấy Thất Giai Hồn Thú làm vật để cưỡi thì làm sao có thể đơn giản được?
Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung xuất hiện, một đạo thân ảnh đi ra đại điện Ly Hỏa Đế Đô, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về nơi này.
Sau một khắc, đám người nhao nhao đạp không mà lên, hướng về Vân Lai Khách Sạn bay tới.
- Lại đến!
Tất cả những thứ này Tiêu Phàm bọn hắn tự nhiên không rõ ràng. Quan Tiểu Thất cười lớn một tiếng, lần nữa đem trường cung kéo căng, Chiến Hồn Trục Nhật Cung đỉnh đầu hắn tản mát ra lực lượng bàng bạc, rót vào thân thể hắn.
- Sưu sưu sưu!
Ba mũi tên tề phát, thế như thiểm điện, nhanh như bôn lôi, trong nháy mắt đi tới trước người Tần Đao.
- Hừ!
Tần Đao hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trực tiếp rơi vào mi tâm Huyết Ngọc Bạch Hổ. Ngay sau đó, Huyết Ngọc Bạch Hổ nâng móng vuốt nhẹ nhàng vung lên, ba đạo tiễn mang liền bị tung bay.
- Cuối cùng lại giết ngươi!
Tần Đao từ bỏ dự định chém giết Quan Tiểu Thất. Tiểu tử này mặc dù khó chơi, nhưng hắn không dám giết.
Tần Đao bỗng nhiên quay người, con ngươi băng lãnh nhìn về phía Tiêu Phàm. Trước mặt Huyết Ngọc Bạch Hổ, Tiêu Phàm cảm giác được bản thân nhỏ bé vô cùng.
Vẻn vẹn chỉ phát ra khí thế, đã để Tiêu Phàm lạnh cả người.
- Tiểu tử, hiện tại các ngươi minh bạch Chiến Vương cảnh cùng Chiến Hoàng cảnh chênh lệch như thế nào rồi chứ? Chiến Hoàng cảnh có thể nhân hồn hợp nhất, một bàn tay ta liền có thể chụp chết các ngươi.
Tần Đao cất tiếng cười to.
Huyết Ngọc Bạch Hổ móng vuốt to lớn hướng Tiêu Phàm vỗ tới. Hư không hô hô vang lên, mang theo một cỗ kình phong cuồng bạo đánh tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm từng kiếm một vung ra, đủ loại chiến kỹ bất tận, nhưng mà căn bản không phá nổi công kích móng vuốt kia.
Quan Tiểu Thất, Phong Lang cùng Tiểu Kim đồng thời xuất thủ, từ bốn phương tám hướng công kích Huyết Ngọc Bạch Hổ.
- Ha ha, vô dụng, hôm nay ai cũng cứu không được các ngươi!
Tần Đao mặt lộ vẻ dữ tợn. Móng vuốt Huyết Ngọc Bạch Hổ bỗng nhiên vung xuống, tốc độ nhanh vô cùng, một kích này tuyệt đối sẽ đem Tiêu Phàm đánh thành thịt nát.
Đám người trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Tiêu Phàm này ăn tim gấu gan báo cũng dám đối chiến Hoàng cảnh, đây không phải muốn chết?
Trừ phi Tuyệt Thế Chiến Vương, những người khác sao có thể là đối thủ của Tần Đao.
- Tần Đao là Chiến Hoàng trung kỳ, bốn người Tiêu Phàm bọn hắn thực sự là đối thủ sao?
Trong lòng Y Vân cũng có chút lẩm bẩm. Phong Lang cùng Tiểu Kim hai người có lẽ có thể cùng Chiến Hoàng sơ kỳ chiến một trận.
Nhưng Tiêu Phàm cùng thiếu niên kia chỉ là Chiến Vương trung kỳ và hậu kỳ, hai người cùng Tần Đao chênh lệch một đại cảnh giới, ba bốn tiểu cảnh giới.
- Sâu kiến chính là sâu kiến, ánh sáng đom đóm cũng có thể cùng nhật nguyệt tranh huy?
Tần Đao cười gằn nói, trong lòng hắn lại không dám khinh thường. Bốn người bọn Tiêu Phàm phát ra khí thế khiến hắn đều cảm giác hãi hùng khiếp vía.
- Kiến càng cũng có thể lay đại thụ, đom đóm cũng có thể tỏa sáng, ta sẽ để cho ngươi thấy.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, mở tay trái, Đồ Lục nắm trong tay.
Tay trái cầm đao, tay phải cầm kiếm, nhìn qua thập phần quái dị, nhưng giờ phút này không người nào dám khinh thường Tiêu Phàm.
- Bắt đầu đi.
Sắc mặt Tiêu Phàm nghiêm lại liền biến mất tại chỗ.
- Huyết La!
- Huyết Sát!
Hai tấm lụa tại hư không vẽ ra, khí tức cuồng bạo, khắc nghiệt tràn ngập toàn trường. Kiếm Thế, Đao Thế phát huy cực hạn, chỉ thấy đao kiếm quang mang chiếu rọi lẫn nhau, khí thế cả hai đang không ngừng tăng lên.
- Cuồng Bá Thiên Hạ!
Tần Đao cười lạnh, trong tay một chuôi loan đao lăng không chém một cái, khí thế tăng lên, một đạo đao cương hung mãnh ngưng tụ thành hình, dài đến mười trượng, lăng lệ tuyệt thế.
Xung quanh đao cương sinh ra một cỗ khí lưu quỷ dị, thời khắc ở gần Tiêu Phàm, đột nhiên hướng tản ra bốn phía sinh ra vô số lưỡi đao.
Cũng đúng lúc này Phong Lang động, lật tay nắm lấy Tiên Thiên Kiếm Thai đi tới sau lưng Tần Đao, khí thế hung mãnh phát ra. Tiên Thiên Kiếm Thai lóe ra hàn quang, một vòng huyết sắc quang mang chợt lóe lên rồi biến mất.
- Muốn chết!
Tần Đao gầm thét, trở tay một chưởng đẩy ra, cùng Tiên Thiên Kiếm Thai đâm vào cùng một chỗ. Lòng bàn tay hắn bị Tiên Thiên Kiếm Thai vạch một cái, máu tươi chảy ra.
- Đây chính là Tiên Thiên Kiếm Thai? Quả nhiên là đồ tốt!
Trong mắt Tần Đao lóe lên một tia tham lam nồng đậm. Hắn đánh trả tùy ý một kích uy lực siêu việt Lục Phẩm Chiến Kỹ, lại bị Tiên Thiên Kiếm Thai phá vỡ.
Ai nhìn thấy dạng đồ tốt này đều sẽ nổi lên lòng tham lam.
Sưu!
Nhưng mà đang lúc hắn thất thần, một đạo hỏa diễm lưu quang từ đằng xa gào thét đến, tốc độ nhanh chóng siêu việt cực hạn Chiến Vương, cơ hồ lấy gấp bội vận tốc âm thanh đánh tới.
Ầm ầm ầm!
Tần Đao không hổ là Chiến Hoàng cường giả, phản ứng cực nhanh, lấy tay liền tóm lấy đạo hỏa diễm quang mang kia. Nhưng khi hắn đụng đến hỏa diễm lưu quang đột nhiên nổ tung, hóa thành từng đạo lợi nhận phóng tới tứ phương, cánh tay hắn kém chút bị xé nát.
Nơi xa, Quan Tiểu Thất cười ha hả nhìn Tần Đao, tựa như âm mưu đã đạt được.
- Thằng ranh con, ta làm thịt ngươi trước!
Tần Đao hét lên giận dữ, hắn thấy trong bốn người kia, Quan Tiểu Thất là nguy hiểm nhất.
Tiểu tử này căn bản không tấn công chính diện mà tại nơi xa bắn lén. Bên trong tên bắn lén còn giấu giếm cơ quan, nguy hiểm hung ác.
- Vô Tận Chi Kiếm!
Tiêu Phàm công kích đến, một đạo kiếm khí màu vàng óng tản mát ra vô cùng khí thế.
Vô Tận Chi Kiếm một mực trưởng thành, bây giờ Tiêu Phàm khống chế kiếm chiêu hoà hợp cùng chiến kỹ, đã nắm giữ uy năng Lục Phẩm Chiến Kỹ.
Ngay sau đó, hỏa diễm cuồn cuộn tới, bên trong hỏa diễm còn bí mật mang theo một tia hàn khí. Thủy Hỏa vốn bất tương dung, thời khắc hai cỗ khí thế tới gần Tần Đao đột nhiên oanh một tiếng nổ tung.
Một đóa mây hình nấm màu xám phóng lên tận trời, không gian chấn động, phía dưới không ít kiến trúc kém chút bị sụp đổ.
Thấy cảnh này, đám người phía dưới sớm đã trợn mắt hốc mồm. Bọn hắn vốn cho là cái này chỉ có một bên đồ sát, nào sẽ nghĩ đến bốn người Tiêu Phàm lại còn ở vào thế thượng phong.
- A ~~
Tần Đao thét dài, áo bào vỡ vụn, toàn thân máu me đầm đìa, hận không thể đem bốn người Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi.
- Rống!
Một tiếng gầm thét ngập trời truyền ra, chỉ thấy đỉnh đầu Tần Đao hiển hiện một đầu cự hổ dài hơn mười mét, cao năm sáu mét. Chỉ vừa hô, bốn phía không gian liền mãnh liệt rung rung.
Cự hổ toàn thân tuyết bạch, một ánh mắt màu đỏ tươi vô cùng như bảo ngọc chiếu lấp lánh.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Huyết Ngọc Bạch Hổ?
Mấy người Tiêu Phàm hơi trầm xuống một cái. Sau một khắc, đỉnh đầu Tiêu Phàm cũng đột nhiên xuất hiện một mảnh hắc sắc hư ảnh, U Linh Chiến Hồn hiển hiện.
Phong Lang cùng Tiểu Kim hai người cũng chuẩn bị động tác, lại bị ánh mắt Tiêu Phàm ngăn lại. Phong Lang Chiến Hồn một khi hiển lộ, rất có thể bị người Sinh Tử Đấu Trường biết rõ.
Tiểu Kim một khi biến thân, người khác nhất định sẽ nhìn thấu thân phận nó. Lấy năng lực Tiêu Phàm còn không đủ để bảo hộ một đầu Hoàng Kim Thánh Sư.
Ngược lại là Quan Tiểu Thất nơi xa, đỉnh đầu hắn lại hiển hiện một trương trường cung to lớn. Trường cung toàn thân kim quang lóng lánh như là hỏa diễm đang thiêu đốt.
Hơn nữa, trường cung kéo căng, xa xa nhìn lại giống như một vòng húc nhật, đâm vào mắt người không mở ra được.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn: Trục Nhật Cung?!
Đám người nhìn thấy trường cung liền hít vào ngụm khí lạnh.
Cửu Phẩm Chiến Hồn đấy, toàn bộ Ly Hỏa Đế Đô cũng không có mấy cái đâu, tiểu tử này vậy mà nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung?
Tần Đao cũng nhìn một trận hãi hùng khiếp vía. Hắn ngược lại là không sợ Chiến Hồn Quan Tiểu Thất, mà là sợ thế lực sau lưng Quan Tiểu Thất.
Một người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn lại có thể lấy Thất Giai Hồn Thú làm vật để cưỡi thì làm sao có thể đơn giản được?
Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung xuất hiện, một đạo thân ảnh đi ra đại điện Ly Hỏa Đế Đô, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về nơi này.
Sau một khắc, đám người nhao nhao đạp không mà lên, hướng về Vân Lai Khách Sạn bay tới.
- Lại đến!
Tất cả những thứ này Tiêu Phàm bọn hắn tự nhiên không rõ ràng. Quan Tiểu Thất cười lớn một tiếng, lần nữa đem trường cung kéo căng, Chiến Hồn Trục Nhật Cung đỉnh đầu hắn tản mát ra lực lượng bàng bạc, rót vào thân thể hắn.
- Sưu sưu sưu!
Ba mũi tên tề phát, thế như thiểm điện, nhanh như bôn lôi, trong nháy mắt đi tới trước người Tần Đao.
- Hừ!
Tần Đao hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trực tiếp rơi vào mi tâm Huyết Ngọc Bạch Hổ. Ngay sau đó, Huyết Ngọc Bạch Hổ nâng móng vuốt nhẹ nhàng vung lên, ba đạo tiễn mang liền bị tung bay.
- Cuối cùng lại giết ngươi!
Tần Đao từ bỏ dự định chém giết Quan Tiểu Thất. Tiểu tử này mặc dù khó chơi, nhưng hắn không dám giết.
Tần Đao bỗng nhiên quay người, con ngươi băng lãnh nhìn về phía Tiêu Phàm. Trước mặt Huyết Ngọc Bạch Hổ, Tiêu Phàm cảm giác được bản thân nhỏ bé vô cùng.
Vẻn vẹn chỉ phát ra khí thế, đã để Tiêu Phàm lạnh cả người.
- Tiểu tử, hiện tại các ngươi minh bạch Chiến Vương cảnh cùng Chiến Hoàng cảnh chênh lệch như thế nào rồi chứ? Chiến Hoàng cảnh có thể nhân hồn hợp nhất, một bàn tay ta liền có thể chụp chết các ngươi.
Tần Đao cất tiếng cười to.
Huyết Ngọc Bạch Hổ móng vuốt to lớn hướng Tiêu Phàm vỗ tới. Hư không hô hô vang lên, mang theo một cỗ kình phong cuồng bạo đánh tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm từng kiếm một vung ra, đủ loại chiến kỹ bất tận, nhưng mà căn bản không phá nổi công kích móng vuốt kia.
Quan Tiểu Thất, Phong Lang cùng Tiểu Kim đồng thời xuất thủ, từ bốn phương tám hướng công kích Huyết Ngọc Bạch Hổ.
- Ha ha, vô dụng, hôm nay ai cũng cứu không được các ngươi!
Tần Đao mặt lộ vẻ dữ tợn. Móng vuốt Huyết Ngọc Bạch Hổ bỗng nhiên vung xuống, tốc độ nhanh vô cùng, một kích này tuyệt đối sẽ đem Tiêu Phàm đánh thành thịt nát.
/3257
|