Ai cũng không ngờ tới Tiêu Phàm bị thương nặng lại còn dám hò hét Chiến Hồn Học Viện Vương Đạo Minh.
Nhưng trừ Vương Đạo Minh, ở đây không có một ai dám khinh thường Tiêu Phàm, bởi vì bọn hắn là tận mắt nhìn Tiêu Phàm giết Tần Đao.
- Vân sư huynh, sợ cái gì, hắn chỉ là một Chiến Vương cảnh trung kỳ chẳng lẽ còn có thể đối phó nhiều người chúng ta như vậy?
- Đúng vậy, Vương Đạo Minh chúng ta còn không có sợ qua ai, không thể bị một Chiến Vương cảnh trung kỳ thụ thương chấn nhiếp, trước diệt hắn rồi nói.
- Nhìn bộ dáng hắn như này khẳng định không có sức phản kháng, chỗ nào còn có thể giết chúng ta.
Người Vương Đạo Minh rốt cục nhịn không được, bắt đầu la ầm lên, ngươi một lời ta một câu, bọn hắn không tin Tiêu Phàm có thể giết Chiến Hoàng cảnh. Cho dù có như thế, bản thân hắn đã bị trọng thương cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn hắn.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Vân Chước hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Tiểu tử này dám lừa gạt hắn, thiếu chút nữa thì tin hắn rồi.
Đế Minh mấy người kia đương nhiên sẽ không nhắc nhở, bọn hắn ước gì người Vương Đạo Minh đi hỗ trợ giết Tiêu Phàm.
Tu sĩ bốn phía cũng sẽ không nhắc nhở, bởi vì con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh liếc nhìn bọn hắn, lộ ra một loại băng lãnh thấu xương. Bọn hắn không biết Tiêu Phàm đến cùng còn có lực lượng gì để ứng phó với người Vương Đạo Minh.
- Đại Yến, Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Tần Phi không nói cho ngươi sao?
- Cái gì Đại Yến, chưa nghe nói qua.
Vân Chước cười khinh bỉ nói.
- Vân sư huynh, phía dưới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có một Đại Yến Vương Triều, đoán chừng là Đại Yến đó.
Có người kịp thời nhắc nhở Vân Chước nói.
- A? Nguyên lai chỉ là một cái Vương Triều?
Vân Chước nghe vậy, rốt cục cười lên, cười thập phần vui vẻ.
Hắn thấy Vương Triều của tiểu tử có mạnh hơn cũng không mạnh hơn nơi đây được, cho dù thiên phú lợi hại hơn nữa cũng không đủ tài nguyên để tu luyện, cũng không thể đạt tới cấp độ này.
Hơn nữa, thực lực và thân phận của bọn hắn, từng người cũng không thua một Vương Triều chi chủ, nào sẽ đem một cái Vương Triều để ở trong mắt.
- Nếu là dạng này, tự nhiên cũng không có gì phải sợ.
Vân Chước nhe răng. Trong lòng nghĩ thầm, vừa mới kém chút bị tên tiểu Vương triều này lừa gạt, trong chớp nhoáng khiến hắn bùng lên lửa giận.
- Các huynh đệ làm thịt hắn, báo thù cho Tần Phi! Làm rạng danh Vương Đạo Minh!
Vân Chước cười lạnh giang tay ra, một chuôi đại đao đột ngột xuất hiện. Vung cánh tay lên một cái, mấy chục hơn trăm người toàn bộ hướng về phía Tiêu Phàm phóng đi, thanh thế cuồn cuộn, khí thế khiếp người.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn chậm rãi lấy ra một mảnh Tử Đan Tham ngậm trong miệng, lại lấy ra hai cây Long Văn Kim Châm, một cái đánh vào bên trong Hồn Hải, một cái chui vào đỉnh đầu hắn.
Đám người cổ quái nhìn Tiêu Phàm, không biết hắn đây là có ý gì, nhất là nhìn thấy một cái kim châm biến mất ở trong đầu, rất nhiều người còn coi là mình đang nằm mơ.
- Hô!
Thời khắc mọi người nghi hoặc, quanh thân Tiêu Phàm đột nhiên nổi lên từng đợt cuồng phong, thiên địa linh khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới, tất cả đều trút vào bên trong Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn một hai cái hô hấp, Hồn Lực bên trong thân thể Tiêu Phàm liền bổ sung hoàn toàn, cả người tản ra khí thế ngút trời.
- Đây là thủ đoạn gì?
Đám người con ngươi co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Phương pháp bổ sung Hồn Lực này cũng quá nhanh đi.
- Loại thủ đoạn này nhất định là có di chứng về sau, bất quá, Vương Đạo Minh những người này coi như thảm rồi. Không biết Tiêu Phàm có thể thực sự giết bọn hắn hay không.
Lại có người mở miệng.
Phốc!
Sự thật chứng minh lo lắng bọn hắn là dư thừa. Trong hư không đã bay lên mấy cái đầu, cột máu vẩy ra cao mấy trượng, người Vương Đạo Minh bị dọa đến lạnh cả người, trong nháy mắt ngừng bước chân.
Nhanh, quá nhanh!
Hơn nữa tốc độ nhanh không ngừng, thực lực cũng rất mạnh, bọn hắn căn bản không thấy rõ ràng Tiêu Phàm xuất thủ như thế nào.
Sắc mặt Vân Chước tái nhợt, tựa như khó chịu khi ăn phải chuột đồng chết. Mới vừa rồi là tên khốn kiếp nào nói hắn không có sức lực phản kháng, cái này đâu là phản kháng, căn bản chính là đồ sát mà.
- Huynh đệ, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, chúng ta là người Chiến Hồn Học Viện, ngươi không thể giết chúng ta.
Vân Chước vội vàng xin khoan dung nói, trong giọng nói còn mang theo một tia uy hiếp.
- Huynh đệ? Đừng làm bẩn hai chữ ‘Huynh đệ’, chỉ có Chiến Hồn Học Viện các ngươi có thể giết người, người khác không thể giết người Chiến Hồn Học Viện các ngươi ư? Trên đời này chỗ nào việc tốt như vậy!
Tiêu Phàm cười lạnh, chậm rãi bước lên, mỗi một bước ra một kiếm, mỗi một kiếm tất có một người chết.
Bọn hắn là tu sĩ Chiến Vương cảnh, trong tay Tiêu Phàm tựa như giấy, căn bản chịu không được sự tàn phá.
- Hỗn trướng, ngươi còn không ngừng tay!
Vân Chước gầm thét lên, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm thực có can đảm giết bọn hắn.
- Phốc! Phốc!
Nghênh đón hắn lại là hai cái đầu lâu, dưới kiếm lại nhiều thêm hai cái vong hồn, những người khác cũng hoàn toàn bị thủ đoạn Tiêu Phàm hạ phá lá gan.
Thiếu niên này quá đáng sợ, nhất định chính là một tên sát thần.
- Ranh con, ngươi động thủ lần nữa, ta liền giết huynh đệ ngươi và con tiểu súc sinh kia!
Vân Chước uy hiếp Tiêu Phàm không được, đành phải đem lực chú ý chuyển hướng Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang.
- Phốc!
Vừa dứt lời, Vân Chước cảm giác ngực đột nhiên truyền đến một trận đau thấu tim, trong miệng máu tươi dâng trào, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Trước người hắn là một đạo bóng người máu me đầm đìa, một tay nắm cổ của hắn, một tay khác cầm một chuôi tự kiếm phi kiếm, đao phi đao lãnh hung hăng cắm ở bộ ngực hắn.
- Tê ~
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, tất cả mọi người cảm giác toàn thân run lên. Tiêu Phàm này quá đáng sợ, vừa mới cách Vân Chước còn mười mấy mét, liền một cái trong nháy mắt giết Vân Chước?
Đúng thật sự theo câu Vân Chước vừa mới nói kia: Trong nháy mắt liền diệt ngươi.
Đáng tiếc người hiện tại chết là hắn, người xuất thủ lại là Tiêu Phàm.
- Ta ghét nhất bị uy hiếp, ngươi đã thành công chọc giận ta.
Tiêu Phàm lần nữa dùng sức đâm một cái. Đồ Lục Đao tỏa ra vô số đao khí, đem lục phủ ngũ tạng Vân Chước xé nát.
Vân Chước trong miệng máu tươi cuồng phun, căn bản chịu không được sức tàn phá, không đến một cái hô hấp liền tắt thở. Tiêu Phàm dùng sức nhấc Đồ Lục Đao, thân thể Vân Chước đột nhiên hóa thành mưa máu.
Từ đầu đến cuối Vân Chước không thể nói câu nào.
Một màn này khiến mọi người kinh hồn táng đảm. Ma quỷ, Tiêu Phàm tuyệt đối là ma quỷ!
Cho dù là Y Vân cũng cảm giác lần đầu mới thấy Tiêu Phàm như thế này. Thủ đoạn quá huyết tinh, quá bạo lực, cùng tính cách bình thường ôn tồn lễ độ hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Phàm không nói, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn đám người Vương Đạo Minh còn lại:
- Ta ở nơi này, các ngươi không phải nói muốn giết ta à, còn không mau xuất thủ? Qua một lúc các ngươi sẽ không có cơ hội!
Đám người Vương Đạo Minh nào còn dám xuất thủ. Bọn hắn bị dọa đến lùi lại không ngừng, mấy người càng bị dọa đến té cứt té đái, từng đám mùi khai nước tiểu xen lẫn mùi huyết tinh chi khí, khiến cho người ta buồn nôn.
- Nếu các ngươi không động thủ, vậy liền đến lượt ta.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng. Hắn không có dự định buông tha người muốn giết chính mình. Để bọn hắn rời đi, đến thời điểm trở về tuyệt đối sẽ giết chết hắn.
Tiêu Phàm xưa nay sẽ không lặp lại sự tình, có thể duy nhất một lần giải quyết, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian lần hai.
- Chạy mau!
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm dữ tợn, Vương Đạo Minh có người phản ứng tới, nhao nhao hướng bốn phía chạy trốn.
Đao cương kiếm khí lấp lóe, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, nơi đây sớm đã máu chảy thành sông, vô số thi thể đang nằm giống như một mảnh Tu La.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến, một cỗ khí thế ngút trời khiến ngũ tạng lục phủ người ta sôi trào không thôi.
Nhưng trừ Vương Đạo Minh, ở đây không có một ai dám khinh thường Tiêu Phàm, bởi vì bọn hắn là tận mắt nhìn Tiêu Phàm giết Tần Đao.
- Vân sư huynh, sợ cái gì, hắn chỉ là một Chiến Vương cảnh trung kỳ chẳng lẽ còn có thể đối phó nhiều người chúng ta như vậy?
- Đúng vậy, Vương Đạo Minh chúng ta còn không có sợ qua ai, không thể bị một Chiến Vương cảnh trung kỳ thụ thương chấn nhiếp, trước diệt hắn rồi nói.
- Nhìn bộ dáng hắn như này khẳng định không có sức phản kháng, chỗ nào còn có thể giết chúng ta.
Người Vương Đạo Minh rốt cục nhịn không được, bắt đầu la ầm lên, ngươi một lời ta một câu, bọn hắn không tin Tiêu Phàm có thể giết Chiến Hoàng cảnh. Cho dù có như thế, bản thân hắn đã bị trọng thương cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn hắn.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Vân Chước hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Tiểu tử này dám lừa gạt hắn, thiếu chút nữa thì tin hắn rồi.
Đế Minh mấy người kia đương nhiên sẽ không nhắc nhở, bọn hắn ước gì người Vương Đạo Minh đi hỗ trợ giết Tiêu Phàm.
Tu sĩ bốn phía cũng sẽ không nhắc nhở, bởi vì con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh liếc nhìn bọn hắn, lộ ra một loại băng lãnh thấu xương. Bọn hắn không biết Tiêu Phàm đến cùng còn có lực lượng gì để ứng phó với người Vương Đạo Minh.
- Đại Yến, Tiêu Phàm!
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, nói:
- Tần Phi không nói cho ngươi sao?
- Cái gì Đại Yến, chưa nghe nói qua.
Vân Chước cười khinh bỉ nói.
- Vân sư huynh, phía dưới Tuyết Nguyệt Hoàng Triều có một Đại Yến Vương Triều, đoán chừng là Đại Yến đó.
Có người kịp thời nhắc nhở Vân Chước nói.
- A? Nguyên lai chỉ là một cái Vương Triều?
Vân Chước nghe vậy, rốt cục cười lên, cười thập phần vui vẻ.
Hắn thấy Vương Triều của tiểu tử có mạnh hơn cũng không mạnh hơn nơi đây được, cho dù thiên phú lợi hại hơn nữa cũng không đủ tài nguyên để tu luyện, cũng không thể đạt tới cấp độ này.
Hơn nữa, thực lực và thân phận của bọn hắn, từng người cũng không thua một Vương Triều chi chủ, nào sẽ đem một cái Vương Triều để ở trong mắt.
- Nếu là dạng này, tự nhiên cũng không có gì phải sợ.
Vân Chước nhe răng. Trong lòng nghĩ thầm, vừa mới kém chút bị tên tiểu Vương triều này lừa gạt, trong chớp nhoáng khiến hắn bùng lên lửa giận.
- Các huynh đệ làm thịt hắn, báo thù cho Tần Phi! Làm rạng danh Vương Đạo Minh!
Vân Chước cười lạnh giang tay ra, một chuôi đại đao đột ngột xuất hiện. Vung cánh tay lên một cái, mấy chục hơn trăm người toàn bộ hướng về phía Tiêu Phàm phóng đi, thanh thế cuồn cuộn, khí thế khiếp người.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, hắn chậm rãi lấy ra một mảnh Tử Đan Tham ngậm trong miệng, lại lấy ra hai cây Long Văn Kim Châm, một cái đánh vào bên trong Hồn Hải, một cái chui vào đỉnh đầu hắn.
Đám người cổ quái nhìn Tiêu Phàm, không biết hắn đây là có ý gì, nhất là nhìn thấy một cái kim châm biến mất ở trong đầu, rất nhiều người còn coi là mình đang nằm mơ.
- Hô!
Thời khắc mọi người nghi hoặc, quanh thân Tiêu Phàm đột nhiên nổi lên từng đợt cuồng phong, thiên địa linh khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới, tất cả đều trút vào bên trong Tiêu Phàm.
Vẻn vẹn một hai cái hô hấp, Hồn Lực bên trong thân thể Tiêu Phàm liền bổ sung hoàn toàn, cả người tản ra khí thế ngút trời.
- Đây là thủ đoạn gì?
Đám người con ngươi co rụt lại, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc. Phương pháp bổ sung Hồn Lực này cũng quá nhanh đi.
- Loại thủ đoạn này nhất định là có di chứng về sau, bất quá, Vương Đạo Minh những người này coi như thảm rồi. Không biết Tiêu Phàm có thể thực sự giết bọn hắn hay không.
Lại có người mở miệng.
Phốc!
Sự thật chứng minh lo lắng bọn hắn là dư thừa. Trong hư không đã bay lên mấy cái đầu, cột máu vẩy ra cao mấy trượng, người Vương Đạo Minh bị dọa đến lạnh cả người, trong nháy mắt ngừng bước chân.
Nhanh, quá nhanh!
Hơn nữa tốc độ nhanh không ngừng, thực lực cũng rất mạnh, bọn hắn căn bản không thấy rõ ràng Tiêu Phàm xuất thủ như thế nào.
Sắc mặt Vân Chước tái nhợt, tựa như khó chịu khi ăn phải chuột đồng chết. Mới vừa rồi là tên khốn kiếp nào nói hắn không có sức lực phản kháng, cái này đâu là phản kháng, căn bản chính là đồ sát mà.
- Huynh đệ, hiểu lầm, đây là hiểu lầm, chúng ta là người Chiến Hồn Học Viện, ngươi không thể giết chúng ta.
Vân Chước vội vàng xin khoan dung nói, trong giọng nói còn mang theo một tia uy hiếp.
- Huynh đệ? Đừng làm bẩn hai chữ ‘Huynh đệ’, chỉ có Chiến Hồn Học Viện các ngươi có thể giết người, người khác không thể giết người Chiến Hồn Học Viện các ngươi ư? Trên đời này chỗ nào việc tốt như vậy!
Tiêu Phàm cười lạnh, chậm rãi bước lên, mỗi một bước ra một kiếm, mỗi một kiếm tất có một người chết.
Bọn hắn là tu sĩ Chiến Vương cảnh, trong tay Tiêu Phàm tựa như giấy, căn bản chịu không được sự tàn phá.
- Hỗn trướng, ngươi còn không ngừng tay!
Vân Chước gầm thét lên, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm thực có can đảm giết bọn hắn.
- Phốc! Phốc!
Nghênh đón hắn lại là hai cái đầu lâu, dưới kiếm lại nhiều thêm hai cái vong hồn, những người khác cũng hoàn toàn bị thủ đoạn Tiêu Phàm hạ phá lá gan.
Thiếu niên này quá đáng sợ, nhất định chính là một tên sát thần.
- Ranh con, ngươi động thủ lần nữa, ta liền giết huynh đệ ngươi và con tiểu súc sinh kia!
Vân Chước uy hiếp Tiêu Phàm không được, đành phải đem lực chú ý chuyển hướng Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang.
- Phốc!
Vừa dứt lời, Vân Chước cảm giác ngực đột nhiên truyền đến một trận đau thấu tim, trong miệng máu tươi dâng trào, trên mặt đều là vẻ khó tin.
Trước người hắn là một đạo bóng người máu me đầm đìa, một tay nắm cổ của hắn, một tay khác cầm một chuôi tự kiếm phi kiếm, đao phi đao lãnh hung hăng cắm ở bộ ngực hắn.
- Tê ~
Đám người hít vào ngụm khí lạnh, tất cả mọi người cảm giác toàn thân run lên. Tiêu Phàm này quá đáng sợ, vừa mới cách Vân Chước còn mười mấy mét, liền một cái trong nháy mắt giết Vân Chước?
Đúng thật sự theo câu Vân Chước vừa mới nói kia: Trong nháy mắt liền diệt ngươi.
Đáng tiếc người hiện tại chết là hắn, người xuất thủ lại là Tiêu Phàm.
- Ta ghét nhất bị uy hiếp, ngươi đã thành công chọc giận ta.
Tiêu Phàm lần nữa dùng sức đâm một cái. Đồ Lục Đao tỏa ra vô số đao khí, đem lục phủ ngũ tạng Vân Chước xé nát.
Vân Chước trong miệng máu tươi cuồng phun, căn bản chịu không được sức tàn phá, không đến một cái hô hấp liền tắt thở. Tiêu Phàm dùng sức nhấc Đồ Lục Đao, thân thể Vân Chước đột nhiên hóa thành mưa máu.
Từ đầu đến cuối Vân Chước không thể nói câu nào.
Một màn này khiến mọi người kinh hồn táng đảm. Ma quỷ, Tiêu Phàm tuyệt đối là ma quỷ!
Cho dù là Y Vân cũng cảm giác lần đầu mới thấy Tiêu Phàm như thế này. Thủ đoạn quá huyết tinh, quá bạo lực, cùng tính cách bình thường ôn tồn lễ độ hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Phàm không nói, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn đám người Vương Đạo Minh còn lại:
- Ta ở nơi này, các ngươi không phải nói muốn giết ta à, còn không mau xuất thủ? Qua một lúc các ngươi sẽ không có cơ hội!
Đám người Vương Đạo Minh nào còn dám xuất thủ. Bọn hắn bị dọa đến lùi lại không ngừng, mấy người càng bị dọa đến té cứt té đái, từng đám mùi khai nước tiểu xen lẫn mùi huyết tinh chi khí, khiến cho người ta buồn nôn.
- Nếu các ngươi không động thủ, vậy liền đến lượt ta.
Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng. Hắn không có dự định buông tha người muốn giết chính mình. Để bọn hắn rời đi, đến thời điểm trở về tuyệt đối sẽ giết chết hắn.
Tiêu Phàm xưa nay sẽ không lặp lại sự tình, có thể duy nhất một lần giải quyết, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian lần hai.
- Chạy mau!
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm dữ tợn, Vương Đạo Minh có người phản ứng tới, nhao nhao hướng bốn phía chạy trốn.
Đao cương kiếm khí lấp lóe, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, nơi đây sớm đã máu chảy thành sông, vô số thi thể đang nằm giống như một mảnh Tu La.
- Dừng tay!
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến, một cỗ khí thế ngút trời khiến ngũ tạng lục phủ người ta sôi trào không thôi.
/3257
|