Vương Đạo Minh mấy người hoàn toàn bị sát khí Tiêu Phàm trước đó triệt để chấn nhiếp, dù hiện tại Tiêu Phàm nằm trên mặt đất, bọn hắn cũng không dám tùy tiện tiến lên.
- Hắn thực không động được!
Đi cách Tiêu Phàm mười mét có hơn, một người trong đó con ngươi sáng lên, Hồn Lực hắn bao phủ Tiêu Phàm, phát hiện Tiêu Phàm không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ta biết rồi, hắn trước đó là cố ý kéo dài thời gian mới có thể có sức phản kháng, chúng ta bị hắn lừa gạt!
Trong đám người cũng có người lộ ra vẻ hoảng hốt.
- Nhanh, giết hắn!
Ninh Triết thét vang lần nữa.
- Yên tâm đi, Phó Minh Chủ, hắn nhất định sẽ chết!
Mấy người thập phần hưng phấn, những người khác cũng kích động. Người Vương Đạo Minh sống sót đều hướng lên.
- Chiến Hồn Học Viện đều quen lấy nhiều khi ít sao?
Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước người Tiêu Phàm.
Đó là một người thanh niên mặc trường bào màu trắng mộc mạc, tóc dài đơn giản choàng sau vai, trong tay nắm một chuôi trường kiếm, nhìn qua cực kỳ bình thường.
Nhưng con ngươi kia xán lạn như tinh hà, lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Ngươi là ai, dám ngăn người Vương Đạo Minh!
Một người phẫn nộ quát, nếu như không phải cảm nhận được khí thế trên người đối phương, bọn hắn đã sớm đi lên.
- Tuyết Nguyệt, Lâu Ngạo Thiên.
Thanh niên áo bào trắng nhàn nhạt mở miệng.
- Cái quỷ gì chưa nghe qua, giết hắn.
Vương Đạo Minh một mặt coi thường, nhao nhao hướng lên.
Tuyết Nguyệt, dĩ nhiên chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, chỉ là một người Hoàng Triều, thật đúng là không đáng để vào mắt.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều? Có vẻ như vị trí Đại Yến Vương Triều của Tiêu Phàm cũng là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đi, bọn họ là cùng một chỗ?
Trong đám người có người trong nháy mắt nghĩ đến cái gì.
Chỉ là lúc này, người Vương Đạo Minh đã hướng lên.
- Xoẹt xẹt ~
Một trận quang mang sáng chói nhấp nháy xung quanh, như là tinh hà xán lạn phổ chiếu, chẳng biết lúc nào, trường kiếm trong tay Lâu Ngạo Thiên đã ra khỏi vỏ.
- Kiếm Đạo Trường Ca!
Ra khỏi vỏ, vào vỏ!
Một động tác đơn giản nhất, đám người nhìn thấy tinh hà xán lạn trong nháy mắt chôn vùi, lóe lên một cái rồi biến mất, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
- Tiểu tử, ngươi mất mặt xấu hổ sao?
Vương Đạo Minh cười ha ha, tiểu tử này thật sự cho rằng như vậy thì có thể giết người?
Phốc phốc phốc!
Lời nói chưa dứt thanh âm, trong hư không đột nhiên bắn ra một đạo huyết mang lăng lệ, thân thể nhào về phía Lâu Ngạo Thiên đột nhiên giải thể, hóa thành một đám huyết thủy.
Kiếm khí quỷ dị căn bản không phải mắt thường có khả năng bắt được, tựa như là từ bên trong thân thể bọn hắn gào thét ra.
Tiêu Phàm thấy cảnh này, toàn thân cũng run rẩy một cái, bởi vì một kiếm này hắn cũng không hoàn toàn thấy rõ ràng, chỉ thấy quang mang chớp nháy, trong nháy mắt bao phủ thân thể rất nhiều người.
Phàm là tu sĩ bị quang mang bao phủ, tất cả đều chết oan chết uổng, hơn nữa có mấy người chỉ có một phần thân thể bị quang mang kia bao phủ, ngay sau đó, một phần thân thể kia liền hóa thành mưa máu.
- Từ ngoài vào trong, lại từ trong ra ngoài, đây là một loại Kiếm Ý!
Tiêu Phàm híp hai mắt, hít sâu khẩu khí nói.
Thực lực Lâu Ngạo Thiên thực sự là vượt quá dự liệu của hắn, dù là Ảnh Phong một tháng trước chính diện cùng hắn giao phong, tỷ số thắng tuyệt đối sẽ không cao hơn một thành.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lâu Ngạo Thiên vậy mà sẽ giúp hắn.
Một trận hàn phong thổi qua, tiếng ô ô bên tai không dứt, đám người cảm giác toàn thân run rẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâu Ngạo Thiên.
Hắn áo bào trắng trắng hơn tuyết, đón gió phiêu động, không có tiêm nhiễm một chút vết bẩn. Hắn liền như thế tay cầm trường kiếm lẳng lặng đứng ở trên đường cái, con ngươi không hề bận tâm, không nổi lên bất luận gợn sóng gì.
Ninh Triết nơi xa nhìn thấy Lâu Ngạo Thiên, con ngươi hơi hơi rung động: - Kiếm Ý, hắn vậy mà lĩnh ngộ Kiếm Ý!
Cũng khó trách Ninh Triết kinh ngạc như thế, cho dù là hắn cũng chỉ bắt được da lông Kiếm Ý, cũng chưa có lĩnh ngộ Kiếm Ý chân chính.
Một khi lĩnh ngộ Kiếm Ý, Ninh Triết hắn cũng liền có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh, thế nhưng chỉ là tồn tại hư vô phiêu miểu, so với Thế càng khó nắm bắt hơn.
Bằng không mà nói, rất nhiều người nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, hàng năm cũng sẽ không dừng bước tại Chiến Vương cảnh đỉnh phong.
Liền giống như Tiêu Phàm trước đó đột nhiên đụng chạm đến Cử Trọng Nhược Khinh”, cũng là một loại ý. Chỉ là Tiêu Phàm cũng vẻn vẹn đụng chạm đến da lông, không tính là chân chính lĩnh ngộ.
- Hỗn trướng!
Ninh Triết phẫn nộ gầm rú một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
Nơi xa mười mấy người còn may mắn sống sót nhìn về phía Lâu Ngạo Thiên, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, dù trước đó gặp Tiêu Phàm cũng không có sợ hãi như thế.
- Lâu Ngạo Thiên, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rốt cuộc lại xuất hiện thêm một tên Yêu Nghiệt!
Ánh mắt Y Vân sáng quắc nhìn chằm chằm Lâu Ngạo Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc nói.
Vẻn vẹn một kiếm liền diệt sạch tâm đám người Vương Đạo Minh, việc này không phải đáng sợ bình thường!
Đột nhiên, Y Vân ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy vô số đạo thân ảnh lăng không mà tới, một cỗ khí tức siêu tuyệt ép tu sĩ hiện trường có chút không thở nổi.
Đám người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy ba đạo thân ảnh chậm rãi rơi vào trong đống phế thạch rách nát.
Cầm đầu là một nam tử trung niên, đứng ở đó tản ra một cỗ khí thế siêu nhiên, không nhiễm khói lửa, tựa như một chuôi tuyệt thế lợi kiếm đứng ngạo nghễ thẳng tắp.
Tại bên trái nam tử trung niên, là một lão giả khôi ngô. Lão giả tựa như đắm chìm trong hỏa diễm, dù thu liễm khí thế cũng khiến cho người ta thấy rõ một loại cảm giác cực kỳ cuồng bạo.
Bên phải là một bà lão, khí tức nàng rất yên tĩnh, nếu như Sở Khinh Cuồng nhìn thấy, khẳng định sẽ nhận ra được, người này chính là sư tôn Nhược Lưu Thường, Hoa Hoàng!
- Gặp qua Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Hoa Hoàng tiền bối!
Y Vân liền vội vàng tiến lên, hướng phía ba người cung kính thi lễ, không có ba người cho phép, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Hoa Hoàng?
Đám người bỗng nhiên hít mấy khẩu khí, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng tràn ngập sùng bái, sau đó không chút do dự quỳ bái.
Cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, ba người này là tam đại Chiến Hoàng lợi hại nhất Nội Viện, có thể có được phong hào bản thân cũng đủ để chứng minh ba người cường đại tới cỡ nào.
Tựa như Chiến Vương, cho dù là Chiến Vương đỉnh phong, chỉ cần không lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Thế, cũng không dám Phong Vương, Chiến Hoàng cũng giống như thế.
- Ngươi tên là gì, có nguyện bái ta làm vi sư?
Đột nhiên, nam tử trung niên nhàn nhạt nhìn Lâu Ngạo Thiên nói.
- Cái gì, Kiếm Hoàng đại nhân tự nhiên muốn đích thân thu nhận đồ đệ?
Đám người kinh ngạc nhìn Lâu Ngạo Thiên, bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái. Có thể tại Chiến Vương cảnh hậu kỳ lĩnh ngộ Kiếm Ý, người này có tư cách làm đệ tử Kiếm Hoàng.
- Xin lỗi.
Vượt quá tất cả ý liệu mọi người, sắc mặt Lâu Ngạo Thiên thập phần bình tĩnh, trực tiếp uyển chuyển cự tuyệt Kiếm Hoàng.
Lời này vừa nói ra, đám người tưởng là lỗ tai mình nghe lầm.
Rất nhiều người trong lòng thầm mắng Lâu Ngạo Thiên không biết tốt xấu, Kiếm Hoàng đại nhân tự mình mở miệng thu ngươi làm đồ, việc này vô cùng vinh quang, tiểu tử ngươi lại còn không đáp ứng?
Lâu Ngạo Thiên trả lời, hiển nhiên cũng vượt quá dự kiến của Kiếm Hoàng, bất quá sắc mặt hắn thập phần bình tĩnh, không mảy may có ý tứ sinh khí, ngược lại lộ ra vẻ hài lòng.
- Không sao, ngươi nếu tại Kiếm Đạo có cái gì không hiểu, tùy thời có thể tới tìm ta.
Kiếm Hoàng gật đầu, tiện tay hất lên, một vệt sáng bắn về phía Lâu Ngạo Thiên.
- Hắn thực không động được!
Đi cách Tiêu Phàm mười mét có hơn, một người trong đó con ngươi sáng lên, Hồn Lực hắn bao phủ Tiêu Phàm, phát hiện Tiêu Phàm không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ta biết rồi, hắn trước đó là cố ý kéo dài thời gian mới có thể có sức phản kháng, chúng ta bị hắn lừa gạt!
Trong đám người cũng có người lộ ra vẻ hoảng hốt.
- Nhanh, giết hắn!
Ninh Triết thét vang lần nữa.
- Yên tâm đi, Phó Minh Chủ, hắn nhất định sẽ chết!
Mấy người thập phần hưng phấn, những người khác cũng kích động. Người Vương Đạo Minh sống sót đều hướng lên.
- Chiến Hồn Học Viện đều quen lấy nhiều khi ít sao?
Một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện trước người Tiêu Phàm.
Đó là một người thanh niên mặc trường bào màu trắng mộc mạc, tóc dài đơn giản choàng sau vai, trong tay nắm một chuôi trường kiếm, nhìn qua cực kỳ bình thường.
Nhưng con ngươi kia xán lạn như tinh hà, lại khiến cho người ta không dám khinh thường.
- Ngươi là ai, dám ngăn người Vương Đạo Minh!
Một người phẫn nộ quát, nếu như không phải cảm nhận được khí thế trên người đối phương, bọn hắn đã sớm đi lên.
- Tuyết Nguyệt, Lâu Ngạo Thiên.
Thanh niên áo bào trắng nhàn nhạt mở miệng.
- Cái quỷ gì chưa nghe qua, giết hắn.
Vương Đạo Minh một mặt coi thường, nhao nhao hướng lên.
Tuyết Nguyệt, dĩ nhiên chính là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, chỉ là một người Hoàng Triều, thật đúng là không đáng để vào mắt.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều? Có vẻ như vị trí Đại Yến Vương Triều của Tiêu Phàm cũng là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều đi, bọn họ là cùng một chỗ?
Trong đám người có người trong nháy mắt nghĩ đến cái gì.
Chỉ là lúc này, người Vương Đạo Minh đã hướng lên.
- Xoẹt xẹt ~
Một trận quang mang sáng chói nhấp nháy xung quanh, như là tinh hà xán lạn phổ chiếu, chẳng biết lúc nào, trường kiếm trong tay Lâu Ngạo Thiên đã ra khỏi vỏ.
- Kiếm Đạo Trường Ca!
Ra khỏi vỏ, vào vỏ!
Một động tác đơn giản nhất, đám người nhìn thấy tinh hà xán lạn trong nháy mắt chôn vùi, lóe lên một cái rồi biến mất, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.
- Tiểu tử, ngươi mất mặt xấu hổ sao?
Vương Đạo Minh cười ha ha, tiểu tử này thật sự cho rằng như vậy thì có thể giết người?
Phốc phốc phốc!
Lời nói chưa dứt thanh âm, trong hư không đột nhiên bắn ra một đạo huyết mang lăng lệ, thân thể nhào về phía Lâu Ngạo Thiên đột nhiên giải thể, hóa thành một đám huyết thủy.
Kiếm khí quỷ dị căn bản không phải mắt thường có khả năng bắt được, tựa như là từ bên trong thân thể bọn hắn gào thét ra.
Tiêu Phàm thấy cảnh này, toàn thân cũng run rẩy một cái, bởi vì một kiếm này hắn cũng không hoàn toàn thấy rõ ràng, chỉ thấy quang mang chớp nháy, trong nháy mắt bao phủ thân thể rất nhiều người.
Phàm là tu sĩ bị quang mang bao phủ, tất cả đều chết oan chết uổng, hơn nữa có mấy người chỉ có một phần thân thể bị quang mang kia bao phủ, ngay sau đó, một phần thân thể kia liền hóa thành mưa máu.
- Từ ngoài vào trong, lại từ trong ra ngoài, đây là một loại Kiếm Ý!
Tiêu Phàm híp hai mắt, hít sâu khẩu khí nói.
Thực lực Lâu Ngạo Thiên thực sự là vượt quá dự liệu của hắn, dù là Ảnh Phong một tháng trước chính diện cùng hắn giao phong, tỷ số thắng tuyệt đối sẽ không cao hơn một thành.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Lâu Ngạo Thiên vậy mà sẽ giúp hắn.
Một trận hàn phong thổi qua, tiếng ô ô bên tai không dứt, đám người cảm giác toàn thân run rẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâu Ngạo Thiên.
Hắn áo bào trắng trắng hơn tuyết, đón gió phiêu động, không có tiêm nhiễm một chút vết bẩn. Hắn liền như thế tay cầm trường kiếm lẳng lặng đứng ở trên đường cái, con ngươi không hề bận tâm, không nổi lên bất luận gợn sóng gì.
Ninh Triết nơi xa nhìn thấy Lâu Ngạo Thiên, con ngươi hơi hơi rung động: - Kiếm Ý, hắn vậy mà lĩnh ngộ Kiếm Ý!
Cũng khó trách Ninh Triết kinh ngạc như thế, cho dù là hắn cũng chỉ bắt được da lông Kiếm Ý, cũng chưa có lĩnh ngộ Kiếm Ý chân chính.
Một khi lĩnh ngộ Kiếm Ý, Ninh Triết hắn cũng liền có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh, thế nhưng chỉ là tồn tại hư vô phiêu miểu, so với Thế càng khó nắm bắt hơn.
Bằng không mà nói, rất nhiều người nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, hàng năm cũng sẽ không dừng bước tại Chiến Vương cảnh đỉnh phong.
Liền giống như Tiêu Phàm trước đó đột nhiên đụng chạm đến Cử Trọng Nhược Khinh”, cũng là một loại ý. Chỉ là Tiêu Phàm cũng vẻn vẹn đụng chạm đến da lông, không tính là chân chính lĩnh ngộ.
- Hỗn trướng!
Ninh Triết phẫn nộ gầm rú một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng.
Nơi xa mười mấy người còn may mắn sống sót nhìn về phía Lâu Ngạo Thiên, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, dù trước đó gặp Tiêu Phàm cũng không có sợ hãi như thế.
- Lâu Ngạo Thiên, Tuyết Nguyệt Hoàng Triều rốt cuộc lại xuất hiện thêm một tên Yêu Nghiệt!
Ánh mắt Y Vân sáng quắc nhìn chằm chằm Lâu Ngạo Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc nói.
Vẻn vẹn một kiếm liền diệt sạch tâm đám người Vương Đạo Minh, việc này không phải đáng sợ bình thường!
Đột nhiên, Y Vân ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy vô số đạo thân ảnh lăng không mà tới, một cỗ khí tức siêu tuyệt ép tu sĩ hiện trường có chút không thở nổi.
Đám người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy ba đạo thân ảnh chậm rãi rơi vào trong đống phế thạch rách nát.
Cầm đầu là một nam tử trung niên, đứng ở đó tản ra một cỗ khí thế siêu nhiên, không nhiễm khói lửa, tựa như một chuôi tuyệt thế lợi kiếm đứng ngạo nghễ thẳng tắp.
Tại bên trái nam tử trung niên, là một lão giả khôi ngô. Lão giả tựa như đắm chìm trong hỏa diễm, dù thu liễm khí thế cũng khiến cho người ta thấy rõ một loại cảm giác cực kỳ cuồng bạo.
Bên phải là một bà lão, khí tức nàng rất yên tĩnh, nếu như Sở Khinh Cuồng nhìn thấy, khẳng định sẽ nhận ra được, người này chính là sư tôn Nhược Lưu Thường, Hoa Hoàng!
- Gặp qua Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Hoa Hoàng tiền bối!
Y Vân liền vội vàng tiến lên, hướng phía ba người cung kính thi lễ, không có ba người cho phép, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
- Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Hoa Hoàng?
Đám người bỗng nhiên hít mấy khẩu khí, ánh mắt nhìn về phía ba người cũng tràn ngập sùng bái, sau đó không chút do dự quỳ bái.
Cũng khó trách bọn hắn khiếp sợ như vậy, ba người này là tam đại Chiến Hoàng lợi hại nhất Nội Viện, có thể có được phong hào bản thân cũng đủ để chứng minh ba người cường đại tới cỡ nào.
Tựa như Chiến Vương, cho dù là Chiến Vương đỉnh phong, chỉ cần không lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Thế, cũng không dám Phong Vương, Chiến Hoàng cũng giống như thế.
- Ngươi tên là gì, có nguyện bái ta làm vi sư?
Đột nhiên, nam tử trung niên nhàn nhạt nhìn Lâu Ngạo Thiên nói.
- Cái gì, Kiếm Hoàng đại nhân tự nhiên muốn đích thân thu nhận đồ đệ?
Đám người kinh ngạc nhìn Lâu Ngạo Thiên, bất quá ngẫm lại cũng liền thoải mái. Có thể tại Chiến Vương cảnh hậu kỳ lĩnh ngộ Kiếm Ý, người này có tư cách làm đệ tử Kiếm Hoàng.
- Xin lỗi.
Vượt quá tất cả ý liệu mọi người, sắc mặt Lâu Ngạo Thiên thập phần bình tĩnh, trực tiếp uyển chuyển cự tuyệt Kiếm Hoàng.
Lời này vừa nói ra, đám người tưởng là lỗ tai mình nghe lầm.
Rất nhiều người trong lòng thầm mắng Lâu Ngạo Thiên không biết tốt xấu, Kiếm Hoàng đại nhân tự mình mở miệng thu ngươi làm đồ, việc này vô cùng vinh quang, tiểu tử ngươi lại còn không đáp ứng?
Lâu Ngạo Thiên trả lời, hiển nhiên cũng vượt quá dự kiến của Kiếm Hoàng, bất quá sắc mặt hắn thập phần bình tĩnh, không mảy may có ý tứ sinh khí, ngược lại lộ ra vẻ hài lòng.
- Không sao, ngươi nếu tại Kiếm Đạo có cái gì không hiểu, tùy thời có thể tới tìm ta.
Kiếm Hoàng gật đầu, tiện tay hất lên, một vệt sáng bắn về phía Lâu Ngạo Thiên.
/3257
|