Thoáng cái qua ba ngày, khảo hạch Chiến Hồn Học Viện thời gian rốt cục cũng tới gần. Bên trong lầu các, đám người Tiêu Phàm chờ đợi hồi lâu nhưng mà không nhìn thấy thân ảnh Quan Tiểu Thất.
- Quan Tiểu Ngũ sao còn chưa quay về? Tiểu tử này sẽ không theo Y Thiên Linh bỏ trốn chứ.
Tiêu Phàm uống một ngụm trà, trêu ghẹo nói.
Phong Lang từ nội viện đi tới, nhíu mày nói:
- Công tử, Quan Tiểu Thất không ở trong phòng, ta chỉ nhìn thấy cái này.
Dứt lời, Phong Lang lấy ra một mũi tên, còn có một tờ giấy viết ngoáy.
- Ta sẽ không nói đúng đi, thật đúng là bỏ trốn?
Tiêu Phàm cổ quái nói.
- Không phải, hắn bị người khác bắt cóc.
Phong Lang vẻ mặt nghiêm túc, cầm giấy viết thư trong tay đưa cho Tiêu Phàm.
Tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm cứng đờ, tiếp nhận giấy, mở ra xem. Bên trong chỉ viết một câu:
- Muốn cứu Quan Tiểu Thất, Trường Lĩnh Cốc ngoài cửa Nam trăm dặm.
- Là ai?
Nhìn giấy viết thư, trên mặt Tiêu Phàm lóe qua sát ý nồng đậm, trong đầu lóe qua một vài thân ảnh. Hắn trong khoảng thời gian này đắc tội cũng không ít người, trong lúc nhất thời không biết là ai ra tay với Quan Tiểu Thất.
- Trường Lĩnh Cốc sao? Tiểu Kim, ngươi theo ta đi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, kêu Tiểu Kim đang ngủ gật hướng lầu các đi ra ngoài.
- Công tử, chúng ta theo ngươi đi.
Phong Lang vội vàng nói.
Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn gật đầu:
- Các ngươi sau lưng chúng ta, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
- Ta cũng đi.
Tần Mộng Điệp cũng mở miệng nói.
- Tần lão, ngươi mang theo nàng đi tham gia khảo hạch.
Tiêu Phàm lắc đầu, ngữ khí thập phần kiên quyết, lách mình ngồi trên lưng Tiểu Kim hướng chân trời bay đi.
Đối diện, Y Vân mới vừa đi đến bắt gặp Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim hướng ngoài cửa thành bay đi, vội vàng đi đến hỏi:
- Tần lão, hôm nay là thời gian khảo hạch, Tiêu lão đệ muốn đi đâu vậy?
- Quan Tiểu Thất bị bắt cóc.
Tần lão sắc mặt khó coi nói, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
- Cái gì?
Sắc mặt Y Vân hoàn toàn thay đổi:
- Ai mẹ nó tự tìm cái chết, không biết Quan Tiểu Thất là đồ đệ tiền bối Hỏa Hoàng sao? Không được, ta phải đi Chiến Hồn Học Viện, xem có thể tìm Hỏa Hoàng tiền bối hay không.
- Đúng rồi, nếu như tìm thấy Hỏa Hoàng, lập tức chạy tới Trường Lĩnh Cốc ngoài cửa Nam trăm dặm.
Tần lão vội vàng nhắc nhở.
Thời khắc Y Vân biến mất, Thiên Tàn cùng Phong Lang hai người cũng lặng yên biến mất.
Lại nói Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim rời Ly Hỏa Đế Đô, lấy tốc độ Tiểu Kim trăm dặm khoảng cách cũng không tính là gì, vẻn vẹn không đến thời gian một nén nhang liền chạy tới.
Một tòa sơn cốc cổ lâm rậm rạp hiện lên trước mắt Tiêu Phàm và Tiểu Kim. Trong sơn cốc mê vụ bốc hơi che khuất tầm mắt, phóng tầm mắt nhìn tới đều là một mảnh sương mù, căn bản không thấy rõ cái gì.
- Tiêu Phàm ở đây!
Tiêu Phàm mặc dù không muốn bại lộ bản thân, nhưng vì an nguy Quan Tiểu Thất, hắn không thể không tới đây, hơn nữa còn là không có chút do dự.
Hắn trong lòng bất an, càng đến gần sơn cốc, loại bất an kia càng ngày càng mãnh liệt, một cỗ khí tức tử vong quanh quẩn trong lòng.
- Nếu đến rồi thì vào đi.
Đột nhiên, trong sơn cốc truyền đến một đạo thanh âm phiêu miểu. Theo tiếng kêu nhìn lại, lại không phát hiện bất luận thanh âm gì.
Thanh âm này cũng thập phần lạ lẫm, nghĩ đến không phải thanh âm chân thực của người nào đó.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, vỗ đầu Tiểu Kim, nói:
- Tiểu Kim, ta đi vào trước, ngươi lưu ở chỗ này.
Trong sơn cốc này khẳng định rất nguy hiểm, hắn không muốn Tiểu Kim mạo hiểm, dù Tiểu Kim đã đột phá Thất Giai.
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự đi theo bên người Tiêu Phàm.
- Đã như vậy, vậy liền đồng sinh cộng tử.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Tiểu Kim, thả Hồn Lực chậm rãi đi vào trong sơn cốc.
Trong sơn cốc thập phần ẩm ướt, hơi nước lượn lờ cho người ta một loại cảm giác ngạt thở.
Đột nhiên, U Linh Chiến Hồn trong thân thể Tiêu Phàm rung động nhè nhẹ một cái, từng đạo sương mù màu đen bao phủ toàn thân. Tiêu Phàm biến sắc:
- Không tốt, có độc!
- Ha ha, thực sự đã khinh thường ngươi, Tiêu Phàm!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên xuất hiện ở cách đó không xa, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
- An Lan, là ngươi!
Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, hắn nghĩ qua rất nhiều người, nhưng lại không nghĩ rằng làm ra sự tình âm hiểm bậc này lại là An Lan.
- Làm sao, không thể là ta sao?
An Lan tà tà cười một tiếng, cười thập phần âm trầm. Nụ cười chậm rãi biến mất, thần sắc trở nên dữ tợn:
- Hoàng Mao tiểu nhi, dám để cho An Lan ta mất hết mặt mũi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
- Quan Tiểu Thất đâu?
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn bốn phía, lại không thấy được thân ảnh Quan Tiểu Thất.
- Sắp chết đến nơi còn quan tâm người khác sao?
An Lan cười lạnh, lấy tay vung lên, nơi xa lại có hai hắc y nhân mang theo một đạo thân ảnh máu me đầm đìa xuất hiện.
Trừ Quan Tiểu Thất còn có thể là ai?
Bất quá giờ phút này Quan Tiểu Thất mặt không có chút máu, ánh mắt vô thần tựa như một cái xác chết.
- Các ngươi đã làm gì hắn?!
Tiêu Phàm cảm giác được Quan Tiểu Thất có chút không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía An Lan nói.
- Cũng không làm gì, chỉ là ngay trước mặt hắn để mấy đại hán đem nữ nhân hắn yêu cưỡng hiếp mà thôi. Ai, người trẻ tuổi chính là không chịu được đả kích.
An Lan ra vẻ thâm trầm nói, lập tức càn rỡ cười ha hả, cười thập phần dữ tợn.
- Ngươi là cái đồ khốn kiếp, không bằng cầm thú!
Tiêu Phàm nghe vậy, phẫn nộ tới cực điểm. Nữ nhân Quan Tiểu Thất yêu mến không phải là Y Thiên Linh sao?
Đám cầm thú này cũng dám làm ra sự tình bẩn thỉu như thế, hổ thẹn cho nhân loại!
Nhưng hắn vừa mới điều động Hồn Lực lại phát hiện căn bản không có bất kỳ lực lượng gì, thân thể có chút như nhũn ra.
- Có phải phát hiện toàn thân bất lực hay không, cả tòa sơn cốc này phủ đầy Hủ Cốt Phệ Hồn Tán, ngươi sao có thể làm khó dễ được ta?
An Lan cười thập phần càn rỡ, từng bước một hướng về Tiêu Phàm.
- Hủ Cốt Phệ Hồn Tán!
Tiêu Phàm biến sắc, bất quá trong lòng thấy có chút may mắn, bởi vì hắn biết phương pháp trừ Hủ Cốt Phệ Hồn Tán.
Trong bàn tay, ba cây Long Văn Kim Châm đâm vào vị trí Hồn Hải, bên trong U Linh Chiến Hồn cùng Bạch Thạch lập tức tỏa ra Hồn Lực cuồn cuộn hướng về kinh mạch trong toàn thân.
Chỉ một thoáng từng tia hắc khí hướng về U Linh Chiến Hồn cấp tốc hội tụ, đồng thời U Linh Chiến Hồn tản ra từng tia hắc khí bao phủ toàn thân, ngăn cản ngoại giới ăn mòn Hồn Lực.
Khi hắn nhìn thấy Tiểu Kim lại phát hiện, toàn thân Tiểu Kim thiêu đốt kim sắc hỏa diễm, những khí độc đó căn bản tới gần không được hắn.
Kể từ đó, an nguy hắn tạm thời được bảo đảm, chỉ là muốn cứu Quan Tiểu Thất lại không đơn giản như vậy.
- Không sai, Hủ Cốt Thực Hồn Tán là Thất Phẩm độc dược, ngươi không phải Thất Phẩm Luyện Dược Sư à. Làm sao, hiện tại ngươi cũng không có cách nào?
An Lan cười lạnh nói.
- Quan Tiểu Thất là đồ đệ Hỏa Hoàng, Hỏa Hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Còn nữa, Y Thiên Linh là người Y gia, ngươi cùng Y gia sẽ là địch!
Tiêu Phàm cười gằn nói, nếu như có thể, hắn hận không thể lập tức đem An Lan lột da tróc thịt.
- Hỏa Hoàng thì như thế nào? Y gia thì làm sao? Các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này, làm sao có người khác biết được?
An Lan mặt coi thường, sau đó lấy tay vung lên, quát lạnh nói:
- Giết hắn!
Vừa dứt lời, An Lan đạp chân xuống, trường đao cầm trong tay hóa thành một vệt sáng hướng Tiêu Phàm chém giết.
Ngay tại lúc đó, hai hắc y nhân nơi xa nâng bàn tay lên, hướng về Quan Tiểu Thất đánh tới.
- Tiểu Kim, động thủ!
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên sát khí, một cỗ khắc nghiệt chi khí hướng bốn phía tràn ngập đi.
- Quan Tiểu Ngũ sao còn chưa quay về? Tiểu tử này sẽ không theo Y Thiên Linh bỏ trốn chứ.
Tiêu Phàm uống một ngụm trà, trêu ghẹo nói.
Phong Lang từ nội viện đi tới, nhíu mày nói:
- Công tử, Quan Tiểu Thất không ở trong phòng, ta chỉ nhìn thấy cái này.
Dứt lời, Phong Lang lấy ra một mũi tên, còn có một tờ giấy viết ngoáy.
- Ta sẽ không nói đúng đi, thật đúng là bỏ trốn?
Tiêu Phàm cổ quái nói.
- Không phải, hắn bị người khác bắt cóc.
Phong Lang vẻ mặt nghiêm túc, cầm giấy viết thư trong tay đưa cho Tiêu Phàm.
Tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm cứng đờ, tiếp nhận giấy, mở ra xem. Bên trong chỉ viết một câu:
- Muốn cứu Quan Tiểu Thất, Trường Lĩnh Cốc ngoài cửa Nam trăm dặm.
- Là ai?
Nhìn giấy viết thư, trên mặt Tiêu Phàm lóe qua sát ý nồng đậm, trong đầu lóe qua một vài thân ảnh. Hắn trong khoảng thời gian này đắc tội cũng không ít người, trong lúc nhất thời không biết là ai ra tay với Quan Tiểu Thất.
- Trường Lĩnh Cốc sao? Tiểu Kim, ngươi theo ta đi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, kêu Tiểu Kim đang ngủ gật hướng lầu các đi ra ngoài.
- Công tử, chúng ta theo ngươi đi.
Phong Lang vội vàng nói.
Ngẫm lại, Tiêu Phàm vẫn gật đầu:
- Các ngươi sau lưng chúng ta, để tránh phát sinh ngoài ý muốn.
- Ta cũng đi.
Tần Mộng Điệp cũng mở miệng nói.
- Tần lão, ngươi mang theo nàng đi tham gia khảo hạch.
Tiêu Phàm lắc đầu, ngữ khí thập phần kiên quyết, lách mình ngồi trên lưng Tiểu Kim hướng chân trời bay đi.
Đối diện, Y Vân mới vừa đi đến bắt gặp Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim hướng ngoài cửa thành bay đi, vội vàng đi đến hỏi:
- Tần lão, hôm nay là thời gian khảo hạch, Tiêu lão đệ muốn đi đâu vậy?
- Quan Tiểu Thất bị bắt cóc.
Tần lão sắc mặt khó coi nói, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
- Cái gì?
Sắc mặt Y Vân hoàn toàn thay đổi:
- Ai mẹ nó tự tìm cái chết, không biết Quan Tiểu Thất là đồ đệ tiền bối Hỏa Hoàng sao? Không được, ta phải đi Chiến Hồn Học Viện, xem có thể tìm Hỏa Hoàng tiền bối hay không.
- Đúng rồi, nếu như tìm thấy Hỏa Hoàng, lập tức chạy tới Trường Lĩnh Cốc ngoài cửa Nam trăm dặm.
Tần lão vội vàng nhắc nhở.
Thời khắc Y Vân biến mất, Thiên Tàn cùng Phong Lang hai người cũng lặng yên biến mất.
Lại nói Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim rời Ly Hỏa Đế Đô, lấy tốc độ Tiểu Kim trăm dặm khoảng cách cũng không tính là gì, vẻn vẹn không đến thời gian một nén nhang liền chạy tới.
Một tòa sơn cốc cổ lâm rậm rạp hiện lên trước mắt Tiêu Phàm và Tiểu Kim. Trong sơn cốc mê vụ bốc hơi che khuất tầm mắt, phóng tầm mắt nhìn tới đều là một mảnh sương mù, căn bản không thấy rõ cái gì.
- Tiêu Phàm ở đây!
Tiêu Phàm mặc dù không muốn bại lộ bản thân, nhưng vì an nguy Quan Tiểu Thất, hắn không thể không tới đây, hơn nữa còn là không có chút do dự.
Hắn trong lòng bất an, càng đến gần sơn cốc, loại bất an kia càng ngày càng mãnh liệt, một cỗ khí tức tử vong quanh quẩn trong lòng.
- Nếu đến rồi thì vào đi.
Đột nhiên, trong sơn cốc truyền đến một đạo thanh âm phiêu miểu. Theo tiếng kêu nhìn lại, lại không phát hiện bất luận thanh âm gì.
Thanh âm này cũng thập phần lạ lẫm, nghĩ đến không phải thanh âm chân thực của người nào đó.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, vỗ đầu Tiểu Kim, nói:
- Tiểu Kim, ta đi vào trước, ngươi lưu ở chỗ này.
Trong sơn cốc này khẳng định rất nguy hiểm, hắn không muốn Tiểu Kim mạo hiểm, dù Tiểu Kim đã đột phá Thất Giai.
- Rống!
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự đi theo bên người Tiêu Phàm.
- Đã như vậy, vậy liền đồng sinh cộng tử.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Tiểu Kim, thả Hồn Lực chậm rãi đi vào trong sơn cốc.
Trong sơn cốc thập phần ẩm ướt, hơi nước lượn lờ cho người ta một loại cảm giác ngạt thở.
Đột nhiên, U Linh Chiến Hồn trong thân thể Tiêu Phàm rung động nhè nhẹ một cái, từng đạo sương mù màu đen bao phủ toàn thân. Tiêu Phàm biến sắc:
- Không tốt, có độc!
- Ha ha, thực sự đã khinh thường ngươi, Tiêu Phàm!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ thấy một nam tử trung niên xuất hiện ở cách đó không xa, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm.
- An Lan, là ngươi!
Con ngươi Tiêu Phàm co rụt lại, hắn nghĩ qua rất nhiều người, nhưng lại không nghĩ rằng làm ra sự tình âm hiểm bậc này lại là An Lan.
- Làm sao, không thể là ta sao?
An Lan tà tà cười một tiếng, cười thập phần âm trầm. Nụ cười chậm rãi biến mất, thần sắc trở nên dữ tợn:
- Hoàng Mao tiểu nhi, dám để cho An Lan ta mất hết mặt mũi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
- Quan Tiểu Thất đâu?
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn bốn phía, lại không thấy được thân ảnh Quan Tiểu Thất.
- Sắp chết đến nơi còn quan tâm người khác sao?
An Lan cười lạnh, lấy tay vung lên, nơi xa lại có hai hắc y nhân mang theo một đạo thân ảnh máu me đầm đìa xuất hiện.
Trừ Quan Tiểu Thất còn có thể là ai?
Bất quá giờ phút này Quan Tiểu Thất mặt không có chút máu, ánh mắt vô thần tựa như một cái xác chết.
- Các ngươi đã làm gì hắn?!
Tiêu Phàm cảm giác được Quan Tiểu Thất có chút không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía An Lan nói.
- Cũng không làm gì, chỉ là ngay trước mặt hắn để mấy đại hán đem nữ nhân hắn yêu cưỡng hiếp mà thôi. Ai, người trẻ tuổi chính là không chịu được đả kích.
An Lan ra vẻ thâm trầm nói, lập tức càn rỡ cười ha hả, cười thập phần dữ tợn.
- Ngươi là cái đồ khốn kiếp, không bằng cầm thú!
Tiêu Phàm nghe vậy, phẫn nộ tới cực điểm. Nữ nhân Quan Tiểu Thất yêu mến không phải là Y Thiên Linh sao?
Đám cầm thú này cũng dám làm ra sự tình bẩn thỉu như thế, hổ thẹn cho nhân loại!
Nhưng hắn vừa mới điều động Hồn Lực lại phát hiện căn bản không có bất kỳ lực lượng gì, thân thể có chút như nhũn ra.
- Có phải phát hiện toàn thân bất lực hay không, cả tòa sơn cốc này phủ đầy Hủ Cốt Phệ Hồn Tán, ngươi sao có thể làm khó dễ được ta?
An Lan cười thập phần càn rỡ, từng bước một hướng về Tiêu Phàm.
- Hủ Cốt Phệ Hồn Tán!
Tiêu Phàm biến sắc, bất quá trong lòng thấy có chút may mắn, bởi vì hắn biết phương pháp trừ Hủ Cốt Phệ Hồn Tán.
Trong bàn tay, ba cây Long Văn Kim Châm đâm vào vị trí Hồn Hải, bên trong U Linh Chiến Hồn cùng Bạch Thạch lập tức tỏa ra Hồn Lực cuồn cuộn hướng về kinh mạch trong toàn thân.
Chỉ một thoáng từng tia hắc khí hướng về U Linh Chiến Hồn cấp tốc hội tụ, đồng thời U Linh Chiến Hồn tản ra từng tia hắc khí bao phủ toàn thân, ngăn cản ngoại giới ăn mòn Hồn Lực.
Khi hắn nhìn thấy Tiểu Kim lại phát hiện, toàn thân Tiểu Kim thiêu đốt kim sắc hỏa diễm, những khí độc đó căn bản tới gần không được hắn.
Kể từ đó, an nguy hắn tạm thời được bảo đảm, chỉ là muốn cứu Quan Tiểu Thất lại không đơn giản như vậy.
- Không sai, Hủ Cốt Thực Hồn Tán là Thất Phẩm độc dược, ngươi không phải Thất Phẩm Luyện Dược Sư à. Làm sao, hiện tại ngươi cũng không có cách nào?
An Lan cười lạnh nói.
- Quan Tiểu Thất là đồ đệ Hỏa Hoàng, Hỏa Hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Còn nữa, Y Thiên Linh là người Y gia, ngươi cùng Y gia sẽ là địch!
Tiêu Phàm cười gằn nói, nếu như có thể, hắn hận không thể lập tức đem An Lan lột da tróc thịt.
- Hỏa Hoàng thì như thế nào? Y gia thì làm sao? Các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này, làm sao có người khác biết được?
An Lan mặt coi thường, sau đó lấy tay vung lên, quát lạnh nói:
- Giết hắn!
Vừa dứt lời, An Lan đạp chân xuống, trường đao cầm trong tay hóa thành một vệt sáng hướng Tiêu Phàm chém giết.
Ngay tại lúc đó, hai hắc y nhân nơi xa nâng bàn tay lên, hướng về Quan Tiểu Thất đánh tới.
- Tiểu Kim, động thủ!
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên sát khí, một cỗ khắc nghiệt chi khí hướng bốn phía tràn ngập đi.
/3257
|