Lại nói Tiêu Phàm bị mang đi, bên trong một tòa cung điện Linh Điện, Hướng Vinh một mực vô cùng nóng nảy, hắn nhiều lần muốn tiến vào Nội Viện tìm Hỏa Hoàng, thế nhưng là hồi tưởng lúc Tiêu Phàm rời đi với nụ cười tự tin, Hướng Vinh áp chế xúc động trong lòng.
- Đại Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão!
Đột nhiên, bên ngoài đại điện một trận bước chân gấp rút vang lên, chỉ thấy một Trưởng Lão chạy vào, thở không ra hơi nói:
- Đại Trưởng Lão, ngươi để cho ta tìm hiểu tin tức Tiêu Phàm, hắn, hắn...
- Hắn làm sao?
Hướng Vinh biến sắc, một phát bắt được cổ áo Trưởng Lão.
- Tiêu Phàm hắn, hắn giết hơn ba mươi người Đế Minh, sau đó bị Hình Điện Nghiêm Trưởng Lão mang đi!
Tấm kia lão nuốt nước miếng, một hơi nói hết lời.
- Giết hơn ba mươi người Đế Minh? Bị Hình Điện Nghiêm Trưởng Lão mang đi? Xong rồi, xong rồi.
Thân thể Hướng Vinh lay động một trận, có chút đứng không vững.
Sự tình này so với Tiêu Phàm bị Úy Thiên Lang mang đi càng làm cho hắn bất an. Đế Minh là thế lực Nam Cung Thiên Dật, Tiêu Phàm giết hơn ba mươi người Đế Minh cũng triệt để đắc tội Nam Cung Thiên Dật, việc này cùng chết có khác biệt gì?
Hơn nữa, Nghiêm Trưởng Lão là Hình Điện nổi danh nghiêm ngặt, người phạm tội ở dưới tay hắn, một khi bị hắn tóm lấy, không chết cũng sẽ lột da, Tiêu Phàm tại Huyền Cung giết nhiều người như vậy, đã đầy đủ chết rất nhiều lần.
- Không được, ta phải đi Nội Viện một chuyến tìm Hỏa Hoàng đại nhân.
Hướng Vinh hít sâu một hơi, thần sắc khó coi hướng về đại điện đi ra ngoài.
Mà giờ phút này Tiêu Phàm lại đứng ở rừng trúc kia, cổ quái nhìn Nghiêm Trưởng Lão, nói:
- Ngươi thực sự là Hình Điện Trưởng Lão?
- Thật trăm phần trăm.
Nghiêm Trưởng Lão gật gật đầu.
- Ta giết hơn ba mươi người Đế Minh, ngươi không nên xử tử ta sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, Nghiêm Trưởng Lão khiến hắn có chút nhìn không thấu.
- Vào đi.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn từ bên trong tiểu viện truyền đến. Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại là đột nhiên nhìn thấy trong sân xuất hiện một lão giả áo bào trắng.
- Lão sư.
Tiêu Phàm cả kinh kêu lên. Không sai, trong sân lão giả áo bào trắng đúng là lão sư hắn, chỉ là hắn bây giờ cũng không biết lão sư hắn tên gọi là gì.
Đẩy cửa gỗ nhỏ tiểu viện ra, Tiêu Phàm cùng Nghiêm Trưởng Lão đi vào.
- Tiểu Nghiêm, vừa rồi các ngươi nói cái gì giết hơn ba mươi người Đế Minh?
Lão giả áo bào trắng hỏi.
- Bắc Lão, sự tình là như thế này.
Nghiêm Trưởng Lão cung kính thi lễ, điều này khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên không thôi. Nghiêm Trưởng Lão là Hình Điện Trưởng Lão đó, địa vị tất nhiên không thấp, tại trước mặt sư tôn hắn vậy mà cũng phải hành lễ?
Bắc lão? Đây chính là tên sư tôn hắn sao?
- Bắc lão để ta đi đem Tiêu Phàm mang đến, thời điểm ta đi đến Ngoại Viện, hắn đã bị người Đế Minh mang đi, ta sau đó liền âm thầm cùng đi, phát hiện người Đế Minh muốn gây bất lợi cho Tiêu Phàm, lúc đầu muốn xuất thủ, thế nhưng...
Thế nhưng là thực lực Tiêu Phàm vượt ngoài ý muốn, giết chín Phong Vương Chiến Vương, cộng lại tổng cộng giết ba mươi tám người.
Nghiêm Trưởng Lão hít sâu một hơi nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng hơi đổi.
Hắn rõ ràng, Bắc Lão yêu cầu rất cao, hiếm thấy trên đời, bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư nhưng chưa từng có người thành công.
Tiểu tử này lại bị Bắc Lão thu làm đồ đệ, có thể thấy tiểu tử này cũng không đơn giản.
- Lại có việc này?
Bắc Lão tức giận nhìn Tiêu Phàm nói.
- Nghiêm Trưởng Lão, nguyên lai ngươi một mực trong bóng tối nhìn xem, vừa rồi ngươi còn cố ý làm ta sợ?
Tiêu Phàm giận dữ nhìn liếc mắt Nghiêm Trưởng Lão, vội vàng nói:
- Lão sư, người Đế Minh bắt ta qua, muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn đứng ở đó không nhúc nhích mặc người chém giết sao?
- Vậy ngươi cũng không nên giết sạch bọn họ, giáo huấn chút là được.
Bắc Lão lắc lắc đầu nói.
- Lão sư lời này, Tiêu Phàm không dám gật bừa.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: - Cái thế giới này, ngươi không giết người, người khác liền sẽ giết ngươi, có ít người, ngươi đối với bọn hắn nhân từ, chính là đối với bản thân tàn nhẫn.
- Nói tiếp.
Bắc Lão mị mị hai mắt. Nghiêm Trưởng Lão hơi hơi khẩn trương, hắn còn chưa thấy ai dám phản đối Bắc Lão nói, Tiêu Phàm là người đầu tiên.
- Như Đế Minh mà nói, chúng cho ta hai con đường, một là thần phục, hai là chết. Tiêu Phàm tự do quen, không thích thần phục, nhưng lại không thích chết, cho nên ta liền phản kháng.
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, trên người có một cỗ sát khí như ẩn như hiện.
- Bằng vào thực lực ta, ta có thể không giết bọn hắn, nhưng bọn hắn sẽ cảm kích ta sao? Sẽ không, bọn hắn chẳng những sẽ không cảm kích ta, hơn nữa còn sẽ đi ứng phó thân bằng hảo hữu của ta, chẳng lẽ muốn đợi đến thân bằng hảo hữu sau khi chết, ta mới báo thù cho bọn hắn sao?
- Không, Tiêu Phàm thích đề phòng việc chưa xảy ra, ta không muốn cho bọn hắn cơ hội đối phó thân bằng hảo hữu ta, nếu như đây là một loại tội nghiệt, ta nguyện ý một người gánh chịu.
Tiêu Phàm một hơi đem nói cho hết lời, thẳng tZtRMdSYqṜắp đứng tại chỗ, rất tự hào như tùng, kinh lịch quá nhiều giết chóc, Tiêu Phàm đã sớm đem cái thế giới này nhìn thấu.
Dã hỏa thiêu bất tẫn, gió xuân thổi lại mọc, rất nhiều người sẽ không cảm kích người khác nhân từ. Bọn hắn còn ngày một thậm tệ hơn, dạng sự tình này Tiêu Phàm cũng trải qua không ít.
Bắc Lão cùng Nghiêm Trưởng Lão hai người trầm mặc một trận. Tiêu Phàm nói không phải không có lý, sự việc xảy ra mới truy cứu, không bằng ngay từ đầu liền lôi đình xuất thủ, diệt sát địch nhân.
Trên đời này, lấy thực lực vi tôn, nếu như Tiêu Phàm thực lực yếu, trước đó chết chính là hắn chứ không phải ba mươi tám người Đế Minh.
Huống chi, coi như Tiêu Phàm nhân từ nương tay buông tha bọn hắn, người Đế Minh cũng tuyệt đối không cảm kích, còn coi là Tiêu Phàm nhát gan sợ phiền phức, đến thời điểm ấy phiền phức sẽ càng nhiều.
Không thần phục Nam Cung Thiên Dật là đã đắc tội hắn. Nam Cung Thiên Dật cũng sẽ không bỏ qua, kể từ đó, cùng giết hơn ba mươi người Đế Minh có gì khác biệt?
Bắc Lão hít sâu một hơi nhìn Tiêu Phàm, hồi lâu mới nhìn hướng Nghiêm Trưởng Lão nói:
- Tiểu Nghiêm, việc này ngươi thấy thế nào?
Nghiêm Trưởng Lão lộ ra nụ cười khổ, nói: - Việc này đúng là Đế Minh không tử tế. Tiêu Phàm nói không sai, trừ phi hắn lựa chọn thần phục, bằng không Đế Minh là không thể nào buông tha hắn. Hơn nữa, Đế Minh muốn giết hắn trước, hắn chỉ là tự vệ, tất cả những thứ này ta trước đó dùng Ký Ức Thủy Tinh ghi chép. Dựa theo quy củ Hình Điện, Tiêu Phàm nhất định phải tiến về Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì bật cười, hắn vốn là muốn đi Vô Kiếm Nhai lĩnh ngộ Kiếm Thế, thời gian nửa tháng với hắn mà nói cũng không tính dài.
Đây căn bản không tính là trừng phạt, nếu như bị những người Đế Minh kia biết, đoán chừng sẽ tức hộc máu, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngậm bồ hòn, Đế Minh ăn chắc.
- Vậy cứ như thế đi.
Bắc Lão khoát tay một cái nói:
- Tiêu Phàm, hôm nay ngươi đi Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng!
- Vâng, lão sư!
Tiêu Phàm cung kính gật đầu.
- Bắc Lão, vậy ta cáo lui trước.
Nghiêm Trưởng Lão hơi thi lễ, dư quang không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, tựa như phải nhớ kỹ hình dạng Tiêu Phàm.
Bắc Lão không nói, nhẹ nhàng khoát khoát tay, Nghiêm Trưởng Lão cung kính thối lui, hắn tin tưởng việc này không thể trách Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đứng ở trong sân, trầm mặc không nói, trong lúc nhất thời hắn đoán không ra tâm tư Bắc Lão.
Qua hồi lâu, Bắc Lão mới tức giận nói:
- Tiêu Phàm, ngươi có biết sai!
- Đồ nhi biết sai.
Tiêu Phàm vội vàng chắp tay, thân thể cúi xuống 90 độ.
- Vậy ngươi có biết ngươi sai ở điểm nào?
Bắc Lão trầm giọng nói.
Tiêu Phàm khẽ ngẩng đầu nhìn xem Bắc Lão, chỉ thấy Bắc Lão bình tĩnh như trước, Tiêu Phàm không biết vì sao, đành phải nhắm mắt nói: - Đồ nhi không biết.
- Đại Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão!
Đột nhiên, bên ngoài đại điện một trận bước chân gấp rút vang lên, chỉ thấy một Trưởng Lão chạy vào, thở không ra hơi nói:
- Đại Trưởng Lão, ngươi để cho ta tìm hiểu tin tức Tiêu Phàm, hắn, hắn...
- Hắn làm sao?
Hướng Vinh biến sắc, một phát bắt được cổ áo Trưởng Lão.
- Tiêu Phàm hắn, hắn giết hơn ba mươi người Đế Minh, sau đó bị Hình Điện Nghiêm Trưởng Lão mang đi!
Tấm kia lão nuốt nước miếng, một hơi nói hết lời.
- Giết hơn ba mươi người Đế Minh? Bị Hình Điện Nghiêm Trưởng Lão mang đi? Xong rồi, xong rồi.
Thân thể Hướng Vinh lay động một trận, có chút đứng không vững.
Sự tình này so với Tiêu Phàm bị Úy Thiên Lang mang đi càng làm cho hắn bất an. Đế Minh là thế lực Nam Cung Thiên Dật, Tiêu Phàm giết hơn ba mươi người Đế Minh cũng triệt để đắc tội Nam Cung Thiên Dật, việc này cùng chết có khác biệt gì?
Hơn nữa, Nghiêm Trưởng Lão là Hình Điện nổi danh nghiêm ngặt, người phạm tội ở dưới tay hắn, một khi bị hắn tóm lấy, không chết cũng sẽ lột da, Tiêu Phàm tại Huyền Cung giết nhiều người như vậy, đã đầy đủ chết rất nhiều lần.
- Không được, ta phải đi Nội Viện một chuyến tìm Hỏa Hoàng đại nhân.
Hướng Vinh hít sâu một hơi, thần sắc khó coi hướng về đại điện đi ra ngoài.
Mà giờ phút này Tiêu Phàm lại đứng ở rừng trúc kia, cổ quái nhìn Nghiêm Trưởng Lão, nói:
- Ngươi thực sự là Hình Điện Trưởng Lão?
- Thật trăm phần trăm.
Nghiêm Trưởng Lão gật gật đầu.
- Ta giết hơn ba mươi người Đế Minh, ngươi không nên xử tử ta sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, Nghiêm Trưởng Lão khiến hắn có chút nhìn không thấu.
- Vào đi.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn từ bên trong tiểu viện truyền đến. Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại là đột nhiên nhìn thấy trong sân xuất hiện một lão giả áo bào trắng.
- Lão sư.
Tiêu Phàm cả kinh kêu lên. Không sai, trong sân lão giả áo bào trắng đúng là lão sư hắn, chỉ là hắn bây giờ cũng không biết lão sư hắn tên gọi là gì.
Đẩy cửa gỗ nhỏ tiểu viện ra, Tiêu Phàm cùng Nghiêm Trưởng Lão đi vào.
- Tiểu Nghiêm, vừa rồi các ngươi nói cái gì giết hơn ba mươi người Đế Minh?
Lão giả áo bào trắng hỏi.
- Bắc Lão, sự tình là như thế này.
Nghiêm Trưởng Lão cung kính thi lễ, điều này khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên không thôi. Nghiêm Trưởng Lão là Hình Điện Trưởng Lão đó, địa vị tất nhiên không thấp, tại trước mặt sư tôn hắn vậy mà cũng phải hành lễ?
Bắc lão? Đây chính là tên sư tôn hắn sao?
- Bắc lão để ta đi đem Tiêu Phàm mang đến, thời điểm ta đi đến Ngoại Viện, hắn đã bị người Đế Minh mang đi, ta sau đó liền âm thầm cùng đi, phát hiện người Đế Minh muốn gây bất lợi cho Tiêu Phàm, lúc đầu muốn xuất thủ, thế nhưng...
Thế nhưng là thực lực Tiêu Phàm vượt ngoài ý muốn, giết chín Phong Vương Chiến Vương, cộng lại tổng cộng giết ba mươi tám người.
Nghiêm Trưởng Lão hít sâu một hơi nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng hơi đổi.
Hắn rõ ràng, Bắc Lão yêu cầu rất cao, hiếm thấy trên đời, bao nhiêu người muốn bái hắn làm sư nhưng chưa từng có người thành công.
Tiểu tử này lại bị Bắc Lão thu làm đồ đệ, có thể thấy tiểu tử này cũng không đơn giản.
- Lại có việc này?
Bắc Lão tức giận nhìn Tiêu Phàm nói.
- Nghiêm Trưởng Lão, nguyên lai ngươi một mực trong bóng tối nhìn xem, vừa rồi ngươi còn cố ý làm ta sợ?
Tiêu Phàm giận dữ nhìn liếc mắt Nghiêm Trưởng Lão, vội vàng nói:
- Lão sư, người Đế Minh bắt ta qua, muốn giết ta, chẳng lẽ ta còn đứng ở đó không nhúc nhích mặc người chém giết sao?
- Vậy ngươi cũng không nên giết sạch bọn họ, giáo huấn chút là được.
Bắc Lão lắc lắc đầu nói.
- Lão sư lời này, Tiêu Phàm không dám gật bừa.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: - Cái thế giới này, ngươi không giết người, người khác liền sẽ giết ngươi, có ít người, ngươi đối với bọn hắn nhân từ, chính là đối với bản thân tàn nhẫn.
- Nói tiếp.
Bắc Lão mị mị hai mắt. Nghiêm Trưởng Lão hơi hơi khẩn trương, hắn còn chưa thấy ai dám phản đối Bắc Lão nói, Tiêu Phàm là người đầu tiên.
- Như Đế Minh mà nói, chúng cho ta hai con đường, một là thần phục, hai là chết. Tiêu Phàm tự do quen, không thích thần phục, nhưng lại không thích chết, cho nên ta liền phản kháng.
Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, trên người có một cỗ sát khí như ẩn như hiện.
- Bằng vào thực lực ta, ta có thể không giết bọn hắn, nhưng bọn hắn sẽ cảm kích ta sao? Sẽ không, bọn hắn chẳng những sẽ không cảm kích ta, hơn nữa còn sẽ đi ứng phó thân bằng hảo hữu của ta, chẳng lẽ muốn đợi đến thân bằng hảo hữu sau khi chết, ta mới báo thù cho bọn hắn sao?
- Không, Tiêu Phàm thích đề phòng việc chưa xảy ra, ta không muốn cho bọn hắn cơ hội đối phó thân bằng hảo hữu ta, nếu như đây là một loại tội nghiệt, ta nguyện ý một người gánh chịu.
Tiêu Phàm một hơi đem nói cho hết lời, thẳng tZtRMdSYqṜắp đứng tại chỗ, rất tự hào như tùng, kinh lịch quá nhiều giết chóc, Tiêu Phàm đã sớm đem cái thế giới này nhìn thấu.
Dã hỏa thiêu bất tẫn, gió xuân thổi lại mọc, rất nhiều người sẽ không cảm kích người khác nhân từ. Bọn hắn còn ngày một thậm tệ hơn, dạng sự tình này Tiêu Phàm cũng trải qua không ít.
Bắc Lão cùng Nghiêm Trưởng Lão hai người trầm mặc một trận. Tiêu Phàm nói không phải không có lý, sự việc xảy ra mới truy cứu, không bằng ngay từ đầu liền lôi đình xuất thủ, diệt sát địch nhân.
Trên đời này, lấy thực lực vi tôn, nếu như Tiêu Phàm thực lực yếu, trước đó chết chính là hắn chứ không phải ba mươi tám người Đế Minh.
Huống chi, coi như Tiêu Phàm nhân từ nương tay buông tha bọn hắn, người Đế Minh cũng tuyệt đối không cảm kích, còn coi là Tiêu Phàm nhát gan sợ phiền phức, đến thời điểm ấy phiền phức sẽ càng nhiều.
Không thần phục Nam Cung Thiên Dật là đã đắc tội hắn. Nam Cung Thiên Dật cũng sẽ không bỏ qua, kể từ đó, cùng giết hơn ba mươi người Đế Minh có gì khác biệt?
Bắc Lão hít sâu một hơi nhìn Tiêu Phàm, hồi lâu mới nhìn hướng Nghiêm Trưởng Lão nói:
- Tiểu Nghiêm, việc này ngươi thấy thế nào?
Nghiêm Trưởng Lão lộ ra nụ cười khổ, nói: - Việc này đúng là Đế Minh không tử tế. Tiêu Phàm nói không sai, trừ phi hắn lựa chọn thần phục, bằng không Đế Minh là không thể nào buông tha hắn. Hơn nữa, Đế Minh muốn giết hắn trước, hắn chỉ là tự vệ, tất cả những thứ này ta trước đó dùng Ký Ức Thủy Tinh ghi chép. Dựa theo quy củ Hình Điện, Tiêu Phàm nhất định phải tiến về Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng.
Nghe nói như thế, Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì bật cười, hắn vốn là muốn đi Vô Kiếm Nhai lĩnh ngộ Kiếm Thế, thời gian nửa tháng với hắn mà nói cũng không tính dài.
Đây căn bản không tính là trừng phạt, nếu như bị những người Đế Minh kia biết, đoán chừng sẽ tức hộc máu, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngậm bồ hòn, Đế Minh ăn chắc.
- Vậy cứ như thế đi.
Bắc Lão khoát tay một cái nói:
- Tiêu Phàm, hôm nay ngươi đi Vô Kiếm Nhai diện bích nửa tháng!
- Vâng, lão sư!
Tiêu Phàm cung kính gật đầu.
- Bắc Lão, vậy ta cáo lui trước.
Nghiêm Trưởng Lão hơi thi lễ, dư quang không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phàm, tựa như phải nhớ kỹ hình dạng Tiêu Phàm.
Bắc Lão không nói, nhẹ nhàng khoát khoát tay, Nghiêm Trưởng Lão cung kính thối lui, hắn tin tưởng việc này không thể trách Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đứng ở trong sân, trầm mặc không nói, trong lúc nhất thời hắn đoán không ra tâm tư Bắc Lão.
Qua hồi lâu, Bắc Lão mới tức giận nói:
- Tiêu Phàm, ngươi có biết sai!
- Đồ nhi biết sai.
Tiêu Phàm vội vàng chắp tay, thân thể cúi xuống 90 độ.
- Vậy ngươi có biết ngươi sai ở điểm nào?
Bắc Lão trầm giọng nói.
Tiêu Phàm khẽ ngẩng đầu nhìn xem Bắc Lão, chỉ thấy Bắc Lão bình tĩnh như trước, Tiêu Phàm không biết vì sao, đành phải nhắm mắt nói: - Đồ nhi không biết.
/3257
|