Tiêu Phàm trở lại trong trạch viện, thoáng cái qua ba ngày.
Trong ba ngày đó, Tiêu Phàm đi gặp Bắc Lão một chút. Bắc Lão nhìn thấy Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Vương đỉnh phong, trong lòng ngày càng hài lòng, có điều vẫn còn chưa dạy Tiêu Phàm phương pháp vẽ Hồn Văn.
Chỉ giao phó Tiêu Phàm, mỗi ngày đều phải dùng Hồn Văn Cầu tu luyện Hồn Lực. Tiêu Phàm vừa hay cũng không muốn giậm chân tại chỗ. Có điều lúc rời đi, Bắc Lão lại đưa Tiêu Phàm một khối bảng hiệu.
Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, Bắc Lão vậy mà cũng biết rõ việc bản thân muốn mở tiệm thuốc. Đương nhiên, làm cho Tiêu Phàm kinh ngạc nhất là Bắc Lão lại không phản đối.
Hắn không biết, Bắc Lão đã đối đãi hắn như với một tên yêu nghiệt, mười bảy tuổi Tuyệt Thế Chiến Vương, Thất Phẩm Luyện Dược Sư, Bắc Lão còn có thể yêu cầu gì hắn đây?
Thời gian ba ngày này, Tần Mặc đã chuẩn bị ổn thỏa cho tiệm thuốc khai trương.
Ngày hôm nay chính là ngày tiệm thuốc khai trương. Bên ngoài lầu các, treo một khối bảng hiệu mạ vàng. Bên trên bảng hiệu khắc ba chữ lớn cứng cáp hữu lực, Thần Châm Các.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy, trên bảng hiệu khắc ba chữ Thần Châm Các kia, đường vân che kín lít nha lít nhít, tản ra khí tức yếu ớt, người bình thường căn bản không thấy được.
Bảng hiệu này chính là do Bắc Lão đặc biệt chế tác cho hắn. Lúc nhìn thấy ba chữ này, Tiêu Phàm có chấn kinh, cũng có nghi hoặc.
Chấn kinh là, Bắc Lão quả thực là quá đề cao Tiêu Phàm, thuật châm cứu của hắn mặc dù xuất thần nhập hóa, nhưng còn xa mới đạt tới cấp độ thần châm.
Nếu như tu luyện Huyền Hoàng Cửu Châm tới cảnh giới cực hạn, mới được xưng tụng hai chữ Thần Châm.
Mà khiến hắn nghi hoặc là, Bắc Lão làm sao lại biết rõ mình am hiểu thuật châm cứu?
Trong lòng Tiêu Phàm bất đắc dĩ, có lẽ nhất cử nhất động của hắn đều không thoát khỏi ánh mắt của Bắc Lão, đương nhiên, khả năng trong đó cũng có sự xuất hiện của Hỏa Hoàng.
Dù sao, bệnh của Hỏa Hoàng chính là do hắn dùng Long Văn Kim Châm chữa trị, đến cả Hề Lão cũng tán dương rất nhiều.
Nghi thức khai trương rất đơn giản, không có gióng trống khua chiêng. Tiêu Phàm mặc dù muốn thông qua xem bệnh cứu người để nâng cao thuật châm cứu của bản thân, nhưng bệnh bình thường sẽ không có bất kỳ cái gì tác dụng để thuật châm cứu của hắn tiến bộ.
Đám người đi ngang qua nhìn thấy ba chữ Thần Châm Các, không biết nguyên cớ tại sao, vẫn có không ít người đi vào trong Thần Châm Các, lúc nhìn chung quanh mới biết đây là một tiệm thuốc.
Chỉ là sau khi đi dạo một vòng, những người kia lại trực tiếp rời đi, vẻn vẹn chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Trong lòng mọi người, có vấn đề về bệnh, trước tiên đều sẽ nghĩ đến Luyện Dược Sư Công Hội, gian tiệm thuốc nho nhỏ này làm sao lọt vào mắt bọn họ.
Cả buổi trưa, trong Thần Châm Các đều hết sức quạnh hiu, cơ hồ không có mấy bóng người.
Ông cháu hai người Tần Mặc cùng Tần Mộng Như Điệp ngồi trong đại sảnh, không có việc gì, Tần Mộng Như Điệp rốt cục nhịn không được nói: - Gia gia, Tiêu Phàm sao đang yên đang lành lại đi mở tiệm thuốc, còn lấy tên Thần Châm Các, đây không phải lãng phí thời gian sao?
- Mộng Điệp, chớ có nói bậy, sư huynh làm như thế khẳng định có đạo lý của hắn.
Tần Mặc xị mặt, sự tin phục của hắn đối Tiêu Phàm phát ra từ nội tâm.
Những ngày qua, hắn một mực nghiên cứu thuật châm cứu, điều này khiến Tần Mặc tựa như phát hiện ra một thế giới mới tinh, ngày đêm đắm chìm trong đó, hắn trên con đường Luyện Dược Sư cũng có không ít tiến bộ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mấy cây kim châm cũng có thể trị bệnh cứu người. Hơn nữa qua nhiều lần thí nghiệm, hắn phát hiện thuật châm cứu bác đại tinh thâm, dù hắn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng có rất nhiều điểm không hiểu.
Tần Mộng Như Điệp chu chu mỏ, bộ dáng không phục, mặc dù nàng biết phương diện chế thuốc của Tiêu Phàm thiên phú hết sức kinh người, nhưng nàng vẫn cho rằng thuật châm cứu không ra gì.
- Ngươi không học thuật châm cứu, gia gia không trách ngươi, nhưng đừng có phủ định môn học vấn này, nó còn cường đại hơn so với ngươi nghĩ nhiều.
Tần Mặc sao không nhìn ra tâm tư Tần Mộng Như Điệp, lập tức nhắc nhở.
- Biết rồi.
Tần Mộng Như điệp bĩu môi nói.
- Tần Đại Sư, Hướng mỗ tới chậm, Tiêu huynh đệ đâu?
Đột nhiên, cửa ra vào truyền đến thanh âm của Hướng Vinh, chỉ thấy trong tay Hướng Vinh cầm một hộp quà đi tới.
- Bái kiến Hướng Trưởng Lão.
Tần Mộng Như Điệp vội vàng mở miệng, bởi vì duyên cớ Tiêu Phàm lựa chọn gia nhập Linh Điện nên nàng cũng gia nhập Linh Điện, lại được biết Hướng Vinh là Linh Điện Đại Trưởng Lão, trong lòng nàng kinh ngạc không thôi.
- Hướng Lão, tối như vậy mới đến, có phải chuẩn bị hậu lễ cho ta hay không?
Tiêu Phàm như một trận gió đột nhiên xuất hiện ở trong đại sảnh, đến vô ảnh, đi vô tung.
Đột phá Chiến Vương đỉnh phong, thực lực Tiêu Phàm càng ngày càng thâm sâu khó đoán.
Phong Lang cung kính đứng ở bên cạnh hắn, biết tin Tiêu Phàm trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương, những ngày qua Phong Lang cùng Thiên Tàn hai người cũng ở đây điên cuồng tu luyện.
- Lễ mọn nhỏ, thành ý là chính.
Hướng Vinh trực tiếp mở hộp quà trong tay đưa cho Tiêu Phàm.
- Thất Phẩm Đỉnh Tiêm Linh Dược, Long Tu Quả?
Hai mắt Tần Mặc nhìn chằm chằm quả kim sắc bên trong hộp quà, trên trái cây như có hai tiểu long màu vàng, có điều nhìn kỹ, cái kia chỉ là râu rồng mà thôi, cũng chính vì thế nên mới có tên gọi Long Tu Quả (nghĩa là quả râu rồng).
Đừng thấy quả trái cây này nhỏ, vậy mà ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Đa tạ Hướng Lão.
Tiêu Phàm mỉm cười thu hồi Long Tu Quả, đồ vật này, đối với hắn mà nói, giá trị có thể lớn có thể nhỏ, nghe đồn, Long Tu Quả có thể chữa trị Chiến Hồn.
Đương nhiên cũng chỉ là vết thương nhỏ mới có thể chữa trị, một khi Chiến Hồn trọng thương, Long Tu Quả liền không thể chữa trị, bằng không Đại Trưởng Lão Mạc Thiên Nhai cũng sẽ không rớt xuống Chiến Hoàng cảnh.
- Hướng Lão, ngươi lại còn tới trước cả ta?
Thân ảnh Y Vân xuất hiện ở cửa ra vào, thần sắc có chút lẻ loi. Cái chết của Y Thiên Linh đả kích rất lớn đối với hắn, đoán chừng phải qua một thời gian mới có thể khôi phục.
- Ta vừa mới đến, cái mông còn chưa đặt xuống đâu.
Hướng Vinh cười cười nói.
- Tiêu lão đệ, thật ngại quá, về sau chúng ta chính là hàng xóm.
Y Vân cũng đưa ra lễ của mình, mở ra hộp quà, một cỗ hương thơm phả vào mặt.
- Thất Phẩm Linh Dược, Thất Thải Nguyệt Lan!
Hai mắt Tần Mộng Như Điệp tỏa ánh sáng, ánh mắt nhìn chằm chằm một đóa hoa lan sáng loá bên trong hộp quà, nữ nhân đều thích hoa, Tần Mộng Như Điệp cũng không ngoại lệ.
- Đa tạ Tam Gia.
Tiêu Phàm vội vàng nhận hộp quà, đưa cho Phong Lang ở bên cạnh.
- Tiêu Đại Sư, Tần huynh, Lê Ngự không mời mà tới, quấy rầy rồi.
Đúng lúc này, một lão giả áo xám mang theo một thanh niên mặc kim bào đi tới.
- Lê Đại Sư đừng nói vậy, ngài có thể tới là đã cho vãn bối mặt mũi rồi, mời ngồi bên này.
Tiêu Phàm khách khí nói, hình ảnh Lê Ngự trong mắt hắn cũng tạm được, huống chi tất cả mọi người là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, tự nhiên cũng gần gũi hơn nhiều.
- Lần này ta đến là mượn hoa hiến phật, Hề Lão đã chuẩn bị một phần hậu lễ.
Lê Ngự cười ha ha một tiếng nói:
- Đạo Hiên, còn không mang đồ vật lên. Tiêu Đại Sư, đây là tiểu đồ Lý Đạo Hiên, mong rằng về sau được Tiêu Đại Sư chỉ giáo nhiều hơn.
- Vâng, sư tôn.
Thanh niên mặc kim bào Lý Đạo Hiên cung kính tiến lên, không thấy phách lối cùng cuồng vọng như lần đầu tiên gặp Tiêu Phàm.
Hắn thân làm người Huyền Cung, những ngày qua cũng bị tên Tiêu Phàm chấn nhiếp. Tiêu Phàm không chỉ là thiên phú kinh người trên đường luyện dược, trên con đường tu luyện lại càng thêm yêu nghiệt.
- Đa tạ Tiêu Đại Sư báo thù cho Thiên Linh sư muội.
Lý Đạo Hiên hướng về phía Tiêu Phàm cung kính thi lễ nói, hắn cảm tạ Tiêu Phàm là phát ra từ nội tâm.
Nghe nói vậy, tất cả lập tức yên tĩnh. Trên mặt Y Vân cùng Lê Ngự đều lóe qua sát ý nồng đậm, chỉ là An Dược Hoàng đã chết, bọn hắn muốn tìm người báo thù cũng không thể.
Tiêu Phàm gật đầu, ra hiệu Phong Lang tiếp nhận hộp quà, chẳng qua là khi Phong Lang vừa mới chuẩn bị mở ra hộp quà, cửa ra vào lại truyền tới một đạo thanh âm âm dương quái khí.
- Cái cẩu thí Thần Châm Các gì đây, một Ma Vương giết người cũng dám lấy chiêu bài hành y cứu thế gạt người sao?
Trong ba ngày đó, Tiêu Phàm đi gặp Bắc Lão một chút. Bắc Lão nhìn thấy Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Vương đỉnh phong, trong lòng ngày càng hài lòng, có điều vẫn còn chưa dạy Tiêu Phàm phương pháp vẽ Hồn Văn.
Chỉ giao phó Tiêu Phàm, mỗi ngày đều phải dùng Hồn Văn Cầu tu luyện Hồn Lực. Tiêu Phàm vừa hay cũng không muốn giậm chân tại chỗ. Có điều lúc rời đi, Bắc Lão lại đưa Tiêu Phàm một khối bảng hiệu.
Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, Bắc Lão vậy mà cũng biết rõ việc bản thân muốn mở tiệm thuốc. Đương nhiên, làm cho Tiêu Phàm kinh ngạc nhất là Bắc Lão lại không phản đối.
Hắn không biết, Bắc Lão đã đối đãi hắn như với một tên yêu nghiệt, mười bảy tuổi Tuyệt Thế Chiến Vương, Thất Phẩm Luyện Dược Sư, Bắc Lão còn có thể yêu cầu gì hắn đây?
Thời gian ba ngày này, Tần Mặc đã chuẩn bị ổn thỏa cho tiệm thuốc khai trương.
Ngày hôm nay chính là ngày tiệm thuốc khai trương. Bên ngoài lầu các, treo một khối bảng hiệu mạ vàng. Bên trên bảng hiệu khắc ba chữ lớn cứng cáp hữu lực, Thần Châm Các.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ nhìn thấy, trên bảng hiệu khắc ba chữ Thần Châm Các kia, đường vân che kín lít nha lít nhít, tản ra khí tức yếu ớt, người bình thường căn bản không thấy được.
Bảng hiệu này chính là do Bắc Lão đặc biệt chế tác cho hắn. Lúc nhìn thấy ba chữ này, Tiêu Phàm có chấn kinh, cũng có nghi hoặc.
Chấn kinh là, Bắc Lão quả thực là quá đề cao Tiêu Phàm, thuật châm cứu của hắn mặc dù xuất thần nhập hóa, nhưng còn xa mới đạt tới cấp độ thần châm.
Nếu như tu luyện Huyền Hoàng Cửu Châm tới cảnh giới cực hạn, mới được xưng tụng hai chữ Thần Châm.
Mà khiến hắn nghi hoặc là, Bắc Lão làm sao lại biết rõ mình am hiểu thuật châm cứu?
Trong lòng Tiêu Phàm bất đắc dĩ, có lẽ nhất cử nhất động của hắn đều không thoát khỏi ánh mắt của Bắc Lão, đương nhiên, khả năng trong đó cũng có sự xuất hiện của Hỏa Hoàng.
Dù sao, bệnh của Hỏa Hoàng chính là do hắn dùng Long Văn Kim Châm chữa trị, đến cả Hề Lão cũng tán dương rất nhiều.
Nghi thức khai trương rất đơn giản, không có gióng trống khua chiêng. Tiêu Phàm mặc dù muốn thông qua xem bệnh cứu người để nâng cao thuật châm cứu của bản thân, nhưng bệnh bình thường sẽ không có bất kỳ cái gì tác dụng để thuật châm cứu của hắn tiến bộ.
Đám người đi ngang qua nhìn thấy ba chữ Thần Châm Các, không biết nguyên cớ tại sao, vẫn có không ít người đi vào trong Thần Châm Các, lúc nhìn chung quanh mới biết đây là một tiệm thuốc.
Chỉ là sau khi đi dạo một vòng, những người kia lại trực tiếp rời đi, vẻn vẹn chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Trong lòng mọi người, có vấn đề về bệnh, trước tiên đều sẽ nghĩ đến Luyện Dược Sư Công Hội, gian tiệm thuốc nho nhỏ này làm sao lọt vào mắt bọn họ.
Cả buổi trưa, trong Thần Châm Các đều hết sức quạnh hiu, cơ hồ không có mấy bóng người.
Ông cháu hai người Tần Mặc cùng Tần Mộng Như Điệp ngồi trong đại sảnh, không có việc gì, Tần Mộng Như Điệp rốt cục nhịn không được nói: - Gia gia, Tiêu Phàm sao đang yên đang lành lại đi mở tiệm thuốc, còn lấy tên Thần Châm Các, đây không phải lãng phí thời gian sao?
- Mộng Điệp, chớ có nói bậy, sư huynh làm như thế khẳng định có đạo lý của hắn.
Tần Mặc xị mặt, sự tin phục của hắn đối Tiêu Phàm phát ra từ nội tâm.
Những ngày qua, hắn một mực nghiên cứu thuật châm cứu, điều này khiến Tần Mặc tựa như phát hiện ra một thế giới mới tinh, ngày đêm đắm chìm trong đó, hắn trên con đường Luyện Dược Sư cũng có không ít tiến bộ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, mấy cây kim châm cũng có thể trị bệnh cứu người. Hơn nữa qua nhiều lần thí nghiệm, hắn phát hiện thuật châm cứu bác đại tinh thâm, dù hắn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng có rất nhiều điểm không hiểu.
Tần Mộng Như Điệp chu chu mỏ, bộ dáng không phục, mặc dù nàng biết phương diện chế thuốc của Tiêu Phàm thiên phú hết sức kinh người, nhưng nàng vẫn cho rằng thuật châm cứu không ra gì.
- Ngươi không học thuật châm cứu, gia gia không trách ngươi, nhưng đừng có phủ định môn học vấn này, nó còn cường đại hơn so với ngươi nghĩ nhiều.
Tần Mặc sao không nhìn ra tâm tư Tần Mộng Như Điệp, lập tức nhắc nhở.
- Biết rồi.
Tần Mộng Như điệp bĩu môi nói.
- Tần Đại Sư, Hướng mỗ tới chậm, Tiêu huynh đệ đâu?
Đột nhiên, cửa ra vào truyền đến thanh âm của Hướng Vinh, chỉ thấy trong tay Hướng Vinh cầm một hộp quà đi tới.
- Bái kiến Hướng Trưởng Lão.
Tần Mộng Như Điệp vội vàng mở miệng, bởi vì duyên cớ Tiêu Phàm lựa chọn gia nhập Linh Điện nên nàng cũng gia nhập Linh Điện, lại được biết Hướng Vinh là Linh Điện Đại Trưởng Lão, trong lòng nàng kinh ngạc không thôi.
- Hướng Lão, tối như vậy mới đến, có phải chuẩn bị hậu lễ cho ta hay không?
Tiêu Phàm như một trận gió đột nhiên xuất hiện ở trong đại sảnh, đến vô ảnh, đi vô tung.
Đột phá Chiến Vương đỉnh phong, thực lực Tiêu Phàm càng ngày càng thâm sâu khó đoán.
Phong Lang cung kính đứng ở bên cạnh hắn, biết tin Tiêu Phàm trở thành Tuyệt Thế Chiến Vương, những ngày qua Phong Lang cùng Thiên Tàn hai người cũng ở đây điên cuồng tu luyện.
- Lễ mọn nhỏ, thành ý là chính.
Hướng Vinh trực tiếp mở hộp quà trong tay đưa cho Tiêu Phàm.
- Thất Phẩm Đỉnh Tiêm Linh Dược, Long Tu Quả?
Hai mắt Tần Mặc nhìn chằm chằm quả kim sắc bên trong hộp quà, trên trái cây như có hai tiểu long màu vàng, có điều nhìn kỹ, cái kia chỉ là râu rồng mà thôi, cũng chính vì thế nên mới có tên gọi Long Tu Quả (nghĩa là quả râu rồng).
Đừng thấy quả trái cây này nhỏ, vậy mà ít nhất cũng phải hơn ngàn vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Đa tạ Hướng Lão.
Tiêu Phàm mỉm cười thu hồi Long Tu Quả, đồ vật này, đối với hắn mà nói, giá trị có thể lớn có thể nhỏ, nghe đồn, Long Tu Quả có thể chữa trị Chiến Hồn.
Đương nhiên cũng chỉ là vết thương nhỏ mới có thể chữa trị, một khi Chiến Hồn trọng thương, Long Tu Quả liền không thể chữa trị, bằng không Đại Trưởng Lão Mạc Thiên Nhai cũng sẽ không rớt xuống Chiến Hoàng cảnh.
- Hướng Lão, ngươi lại còn tới trước cả ta?
Thân ảnh Y Vân xuất hiện ở cửa ra vào, thần sắc có chút lẻ loi. Cái chết của Y Thiên Linh đả kích rất lớn đối với hắn, đoán chừng phải qua một thời gian mới có thể khôi phục.
- Ta vừa mới đến, cái mông còn chưa đặt xuống đâu.
Hướng Vinh cười cười nói.
- Tiêu lão đệ, thật ngại quá, về sau chúng ta chính là hàng xóm.
Y Vân cũng đưa ra lễ của mình, mở ra hộp quà, một cỗ hương thơm phả vào mặt.
- Thất Phẩm Linh Dược, Thất Thải Nguyệt Lan!
Hai mắt Tần Mộng Như Điệp tỏa ánh sáng, ánh mắt nhìn chằm chằm một đóa hoa lan sáng loá bên trong hộp quà, nữ nhân đều thích hoa, Tần Mộng Như Điệp cũng không ngoại lệ.
- Đa tạ Tam Gia.
Tiêu Phàm vội vàng nhận hộp quà, đưa cho Phong Lang ở bên cạnh.
- Tiêu Đại Sư, Tần huynh, Lê Ngự không mời mà tới, quấy rầy rồi.
Đúng lúc này, một lão giả áo xám mang theo một thanh niên mặc kim bào đi tới.
- Lê Đại Sư đừng nói vậy, ngài có thể tới là đã cho vãn bối mặt mũi rồi, mời ngồi bên này.
Tiêu Phàm khách khí nói, hình ảnh Lê Ngự trong mắt hắn cũng tạm được, huống chi tất cả mọi người là Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, tự nhiên cũng gần gũi hơn nhiều.
- Lần này ta đến là mượn hoa hiến phật, Hề Lão đã chuẩn bị một phần hậu lễ.
Lê Ngự cười ha ha một tiếng nói:
- Đạo Hiên, còn không mang đồ vật lên. Tiêu Đại Sư, đây là tiểu đồ Lý Đạo Hiên, mong rằng về sau được Tiêu Đại Sư chỉ giáo nhiều hơn.
- Vâng, sư tôn.
Thanh niên mặc kim bào Lý Đạo Hiên cung kính tiến lên, không thấy phách lối cùng cuồng vọng như lần đầu tiên gặp Tiêu Phàm.
Hắn thân làm người Huyền Cung, những ngày qua cũng bị tên Tiêu Phàm chấn nhiếp. Tiêu Phàm không chỉ là thiên phú kinh người trên đường luyện dược, trên con đường tu luyện lại càng thêm yêu nghiệt.
- Đa tạ Tiêu Đại Sư báo thù cho Thiên Linh sư muội.
Lý Đạo Hiên hướng về phía Tiêu Phàm cung kính thi lễ nói, hắn cảm tạ Tiêu Phàm là phát ra từ nội tâm.
Nghe nói vậy, tất cả lập tức yên tĩnh. Trên mặt Y Vân cùng Lê Ngự đều lóe qua sát ý nồng đậm, chỉ là An Dược Hoàng đã chết, bọn hắn muốn tìm người báo thù cũng không thể.
Tiêu Phàm gật đầu, ra hiệu Phong Lang tiếp nhận hộp quà, chẳng qua là khi Phong Lang vừa mới chuẩn bị mở ra hộp quà, cửa ra vào lại truyền tới một đạo thanh âm âm dương quái khí.
- Cái cẩu thí Thần Châm Các gì đây, một Ma Vương giết người cũng dám lấy chiêu bài hành y cứu thế gạt người sao?
/3257
|