Đâm đâm, đâm đâm đâm... Tiếu thúc đẩy tay Đường Phong ra, không kiên nhẫn nói thầm:
- Đừng quậy nữa, trời còn chưa sáng đó.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Tần Tứ Nương đầy vẻ vô tội:
- Còn chưa chết!
Tứ Nương hất tay một cái, chày cán bột từ trên cao rơi xuống trúng ngay cái ót của Thang Phi Tiếu, Tiếu thúc co giật một cái, sau đó liền bất động.
Đường Phong lòng đầy căm phẫn nói:
- Đáng kiếp, tên dâm tặc này, đúng là chết cũng không có gì đáng tiếc!
Vừa nói vừa đạp hai cước lên người Thang Phi Tiếu.
Tứ Nương hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Buổi tối ăn sủi cảo, là do mấy mỹ nữ tự tay gói, vừa đẹp vừa ngon.
Đường Phong vừa ăn vừa nhìn xung quanh, mấy nữ hài không ai thèm đếm xỉa gì tới hắn.
Thang Phi Tiếu đầu u vài cục, gắp thức ăn cho Tứ Nương để lấy lòng, Tứ Nương hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Giết một người, phao một mỹ nữ!
Thang Phi Tiếu rụt cổ lại, yếu ớt nói:
- Ta chỉ nói khoác vài câu với Phong thiếu gia thôi, muội ngàn vạn lần đừng tin là thật. Đúng rồi Tứ Nương, công phu ẩn thân của muội ngày càng lợi hại, đứng sau ta từ lúc nào ta cũng không phát hiện được.
- Lực chú ý của một số người đã bị mấy tiểu cô nương xinh đẹp hấp dẫn cả rồi thì sao phát hiện ra tàn hoa bại liễu như ta được?
Thang Phi Tiếu khó xử, nhẹ giọng nói thầm:
- Ta cũng đáng tuổi cha họ, nhìn một cái thì có sao đâu? Hơn nữa họ vẫn còn mặc y phục mà.
Tứ Nương trừng mắt nói:
- Tuổi của ngươi cùng có thể làm cha ta!
- Phụt
Đường Phong nhịn không được, phun ra một ngụm nước canh lên mặt Tiếu thúc.
- ngại quá. Thật sự là quá kích động mà thôi.
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu đầy hối lỗi.
Tiểu Manh Manh đang ngồi bên kia chóp chép nhai sủi cảo, nghe xong câu nói của Tứ Nương liền đảo trong mắt một vòng, mặt mày hớn hở nhìn Thang Phi Tiếu ngây ngô nói:
- Thì ra người là gia gia!
- Phụt!
Bạch Tiểu Lại ngồi bên cạnh Tứ Nương cũng không nhịn được phun một ngụm nước canh lên mặt Tứ Nương.
Thang Phi Tiếu khóc không ra nước mắt, Tứ Nương vẻ mặt khó xử.
Đây là kiểu xưng hô thứ hai mà Manh Manh gọi Thang Phi Tiếu sau tên bại hoại.
Bất quá so sánh hai cái thì Thang Phi Tiếu tình nguyện để Manh Manh gọi mình là quả trứng thối còn hơn.
Tính chất của loại xưng hô thứ hai hật sự khiến Tiếu thúc có cảm giác tà ác.
Buổi tối lúc ngủ. Đường Phong nghe được trong phòng bên cạnh Tứ Nương lại quần ẩu Thang Phi Tiếu, Tiểu Manh Manh ngồi bên cạnh hò hét trợ uy.
Rạng sáng ngày thứ hai, Đường Phong vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị kéo Bạch Tiểu Lại cùng lên Khúc Đình sơn tu luyện, đã thấy mười một vị đệ tử trung tâm của Thiên Tú đã nối đuôi nhau tới Yên Liễu các.
Trong đại viện, Thang Phi Tiếu mặt mũi bầm dập nằm trên ghế thái sư ngủ ngon lành.
Xem ra tối qua Tứ Nương đã đánh hắn cả đêm.
- Sao Thang tiền bối lại bị người ta đánh thành như vậy?
Mạc Lưu Tô kinh ngạc hỏi.
những đệ tử Thiên Tú khác có khả năng còn không biết thân phận thật sự của Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương, nhưng mười một đệ tử trung tâm đã được Bạch Tố Y dặn dò kỹ, khi gặp được Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu nhất định phải xem họ như các vị trưởng lão và tông chủ mà thi lễ.
Hai vị cao thủ này thân phận hiển hách, thực lực cực mạnh, không được thất lễ với họ.
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu, thở dài một tiếng, đồng tình nói:
- Bạo lực gia đình, sao lại thê thảm tới mức này chứ?
Mười một trung tâm đệ tử che miệng cười khúc khích.
Lấy thực lực của Thang Phi Tiếu, có thể đánh hắn thành như vậy cũng chỉ có mỗi mình Tần Tứ Nương mà thôi.
- Thương thế của Phong sư đệ thế nào rồi?
Mạc Lưu Tô nhìn Đường Phong, nhớ lại sự tình ngày hôm qua. gương mặt không khỏi đỏ lên.
- Hôm qua đã khỏi hẳn rồi, Đường Phong còn phải cảm tạ Mạc sư tỷ diệu thủ hồi xuân.
- Phong sư đệ khách khí rồi, Lưu Tô không thể ra trận cùng mọi người đánh đánh giết giết, cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt thế này thôi.
- Sư tỷ khiêm tốn rồi, nếu không có sư tỷ thì phỏng chừng đệ còn phải nằm trên giường cả nửa tháng ấy chứ, đúng rồi, các sư tỷ lần này tới là có chuyện gì sao?
Đường Phong nghi hoặc nhìn Mạc Lưu Tô.
Mình và mười một trung tâm đệ tử cũng không có giao tình gì, ngoại trừ Mạc Lưu Tô gần đây thường xuyên tiếp xúc ra, Đường Phong cũng chỉ biết được Dương Ngọc Nhi, do trước kia Dương Ngọc Nhi luôn ức hiếp hắn.
Mạc Lưu Tô còn chưa kịp nói, Tô Nhan đã đứng dậy trước, chắp tay nói:
- Phong sư đệ, tông chủ lệnh cho bọn ta tới tìm đệ lãnh giáo kiếm pháp!
Tuy thanh âm băng lãnh nhưng biểu tình và ánh mắt của Tô Nhan cũng kèm theo chút sung bái và không phục.
Mấy người các nàng đều là tinh nhuệ do Thiên Tú bỏ công bồi dưỡng ra, nhưng lần trước tỷ thí cùng Cự Kiếm Môn lại thất bại thảm hại, cho dù có một phần là do thời gian tu luyện và cảnh giới không bằng người ta, nhưng đối với các nàng mà nói cùng có cảm giác vô cùng ủy khuất và khuất nhục.
Cuối cùng nếu không phải Đường Phong đứng ra xoay chuyển tình thế, lại thêm Bạch Tiểu Lại nhúng tay vào thì danh dự của Thiên Tú đã không còn một mảnh.
Cũng chính vì lần đó mà thái độ của Thiên Tú đệ tử dành cho Đường Phong mới thay đổi hẳn. nam nhân này không còn là tên tiểu bạch kiểm khiến người ta chán ghét trước kia nữa. cũng không phải tên ẻo lả giả trang thiếu nữ khiến mọi người ghê tởm, mà là một nam nhân chân chính, một nam nhân có thể mang đến vinh dự cho các nàng, một nam nhân có thể làm được những chuyện mà nữ nhân không thể làm nổi.
Có thể nói, bắt đầu từ ngày đó, không đệ tử nào của Thiên Tú không sùng bái Đường Phong.
Thiên Tú là nhà của các nàng, Thiên Tú vinh các nàng vinh. Thiên Tú nhục các nàng nhục, Đường Phong vì Thiên Tú lấy lại mặt mũi, các nàng sao có thể không sùng bái được chứ? Hơn nữa kiếm pháp lần đó Đường Phong thi triển ra, tài nghệ quả thật cao hơn các nàng rất nhiều.
Tô Nhan đương nhiên là có chút không phục, bởi vì hai tháng trước đây hắn vẫn là một kẻ không có chút căn cơ tu luyện nào, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi đã nhảy đến độ cao khiến người khác phải ngước nhìn.
Không phục thì không phục, Tô Nhan cũng biết mình quả thật không bằng Đường Phong.
Nghe xong lời nói của Tô Nhan. Đường Phong suy nghĩ một hồi liền hiểu vì sao họ lại tới đây.
Cự Kiếm Môn cũng sắp tấn công tới Thiên Tú, mặc dù có Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương tọa trấn tại Thiên Tú, nhưng chuyện trong nhà không tiện nhờ vả người ngoài, đến lúc đó nếu hai đại cao thủ này ra tay giúp đỡ thì Thiên Tú vô cùng cảm kích, bọn họ không giúp thì cũng là chuyện bình thường.
chỉ có cố gắng gia tăng thực lực của bản thân thì lúc chiến đấu mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mà kiếm pháp ngày ấy Đường Phong thi triển trên Nguyện Hiên đài, vô luận là Thiên Tú kiếm pháp sau khi cải biến hay kiếm pháp của Cự Kiếm Môn, đều có tác dụng rất quan trọng.
Nhưng Thiên Tú cao tầng đều nhất trí cho rằng mấy thứ này đều là Bạch Tiểu Lại dạy cho Đường Phong, các nàng tự nhiên ngại không dám hỏi trực tiếp Đường Phong, đành phải phái mấy trung tâm đệ tử này tới lãnh giáo.
Nếu Bạch Tiểu Lại đồng ý thì sẽ cho phép Đường Phong chỉ điểm cho các nàng một chút, nếu không muốn cũng không sao, trước tiên cứ thử một lần xem sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cẩn thận suy nghĩ mấy chuyện này, Đường Phong cũng cảm thấy Bạch Tố Y đã cẩn thận quá rồi.
Mấy thứ này cho dù Thiên Tú cao tầng không đề cập tới, Đường Phong cũng chuẩn bị tại mấy ngày này nói với cô cô một chút.
- Đừng quậy nữa, trời còn chưa sáng đó.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn Tần Tứ Nương đầy vẻ vô tội:
- Còn chưa chết!
Tứ Nương hất tay một cái, chày cán bột từ trên cao rơi xuống trúng ngay cái ót của Thang Phi Tiếu, Tiếu thúc co giật một cái, sau đó liền bất động.
Đường Phong lòng đầy căm phẫn nói:
- Đáng kiếp, tên dâm tặc này, đúng là chết cũng không có gì đáng tiếc!
Vừa nói vừa đạp hai cước lên người Thang Phi Tiếu.
Tứ Nương hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lùng.
Buổi tối ăn sủi cảo, là do mấy mỹ nữ tự tay gói, vừa đẹp vừa ngon.
Đường Phong vừa ăn vừa nhìn xung quanh, mấy nữ hài không ai thèm đếm xỉa gì tới hắn.
Thang Phi Tiếu đầu u vài cục, gắp thức ăn cho Tứ Nương để lấy lòng, Tứ Nương hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Giết một người, phao một mỹ nữ!
Thang Phi Tiếu rụt cổ lại, yếu ớt nói:
- Ta chỉ nói khoác vài câu với Phong thiếu gia thôi, muội ngàn vạn lần đừng tin là thật. Đúng rồi Tứ Nương, công phu ẩn thân của muội ngày càng lợi hại, đứng sau ta từ lúc nào ta cũng không phát hiện được.
- Lực chú ý của một số người đã bị mấy tiểu cô nương xinh đẹp hấp dẫn cả rồi thì sao phát hiện ra tàn hoa bại liễu như ta được?
Thang Phi Tiếu khó xử, nhẹ giọng nói thầm:
- Ta cũng đáng tuổi cha họ, nhìn một cái thì có sao đâu? Hơn nữa họ vẫn còn mặc y phục mà.
Tứ Nương trừng mắt nói:
- Tuổi của ngươi cùng có thể làm cha ta!
- Phụt
Đường Phong nhịn không được, phun ra một ngụm nước canh lên mặt Tiếu thúc.
- ngại quá. Thật sự là quá kích động mà thôi.
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu đầy hối lỗi.
Tiểu Manh Manh đang ngồi bên kia chóp chép nhai sủi cảo, nghe xong câu nói của Tứ Nương liền đảo trong mắt một vòng, mặt mày hớn hở nhìn Thang Phi Tiếu ngây ngô nói:
- Thì ra người là gia gia!
- Phụt!
Bạch Tiểu Lại ngồi bên cạnh Tứ Nương cũng không nhịn được phun một ngụm nước canh lên mặt Tứ Nương.
Thang Phi Tiếu khóc không ra nước mắt, Tứ Nương vẻ mặt khó xử.
Đây là kiểu xưng hô thứ hai mà Manh Manh gọi Thang Phi Tiếu sau tên bại hoại.
Bất quá so sánh hai cái thì Thang Phi Tiếu tình nguyện để Manh Manh gọi mình là quả trứng thối còn hơn.
Tính chất của loại xưng hô thứ hai hật sự khiến Tiếu thúc có cảm giác tà ác.
Buổi tối lúc ngủ. Đường Phong nghe được trong phòng bên cạnh Tứ Nương lại quần ẩu Thang Phi Tiếu, Tiểu Manh Manh ngồi bên cạnh hò hét trợ uy.
Rạng sáng ngày thứ hai, Đường Phong vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị kéo Bạch Tiểu Lại cùng lên Khúc Đình sơn tu luyện, đã thấy mười một vị đệ tử trung tâm của Thiên Tú đã nối đuôi nhau tới Yên Liễu các.
Trong đại viện, Thang Phi Tiếu mặt mũi bầm dập nằm trên ghế thái sư ngủ ngon lành.
Xem ra tối qua Tứ Nương đã đánh hắn cả đêm.
- Sao Thang tiền bối lại bị người ta đánh thành như vậy?
Mạc Lưu Tô kinh ngạc hỏi.
những đệ tử Thiên Tú khác có khả năng còn không biết thân phận thật sự của Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương, nhưng mười một đệ tử trung tâm đã được Bạch Tố Y dặn dò kỹ, khi gặp được Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu nhất định phải xem họ như các vị trưởng lão và tông chủ mà thi lễ.
Hai vị cao thủ này thân phận hiển hách, thực lực cực mạnh, không được thất lễ với họ.
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu, thở dài một tiếng, đồng tình nói:
- Bạo lực gia đình, sao lại thê thảm tới mức này chứ?
Mười một trung tâm đệ tử che miệng cười khúc khích.
Lấy thực lực của Thang Phi Tiếu, có thể đánh hắn thành như vậy cũng chỉ có mỗi mình Tần Tứ Nương mà thôi.
- Thương thế của Phong sư đệ thế nào rồi?
Mạc Lưu Tô nhìn Đường Phong, nhớ lại sự tình ngày hôm qua. gương mặt không khỏi đỏ lên.
- Hôm qua đã khỏi hẳn rồi, Đường Phong còn phải cảm tạ Mạc sư tỷ diệu thủ hồi xuân.
- Phong sư đệ khách khí rồi, Lưu Tô không thể ra trận cùng mọi người đánh đánh giết giết, cũng chỉ có thể làm những chuyện nhỏ nhặt thế này thôi.
- Sư tỷ khiêm tốn rồi, nếu không có sư tỷ thì phỏng chừng đệ còn phải nằm trên giường cả nửa tháng ấy chứ, đúng rồi, các sư tỷ lần này tới là có chuyện gì sao?
Đường Phong nghi hoặc nhìn Mạc Lưu Tô.
Mình và mười một trung tâm đệ tử cũng không có giao tình gì, ngoại trừ Mạc Lưu Tô gần đây thường xuyên tiếp xúc ra, Đường Phong cũng chỉ biết được Dương Ngọc Nhi, do trước kia Dương Ngọc Nhi luôn ức hiếp hắn.
Mạc Lưu Tô còn chưa kịp nói, Tô Nhan đã đứng dậy trước, chắp tay nói:
- Phong sư đệ, tông chủ lệnh cho bọn ta tới tìm đệ lãnh giáo kiếm pháp!
Tuy thanh âm băng lãnh nhưng biểu tình và ánh mắt của Tô Nhan cũng kèm theo chút sung bái và không phục.
Mấy người các nàng đều là tinh nhuệ do Thiên Tú bỏ công bồi dưỡng ra, nhưng lần trước tỷ thí cùng Cự Kiếm Môn lại thất bại thảm hại, cho dù có một phần là do thời gian tu luyện và cảnh giới không bằng người ta, nhưng đối với các nàng mà nói cùng có cảm giác vô cùng ủy khuất và khuất nhục.
Cuối cùng nếu không phải Đường Phong đứng ra xoay chuyển tình thế, lại thêm Bạch Tiểu Lại nhúng tay vào thì danh dự của Thiên Tú đã không còn một mảnh.
Cũng chính vì lần đó mà thái độ của Thiên Tú đệ tử dành cho Đường Phong mới thay đổi hẳn. nam nhân này không còn là tên tiểu bạch kiểm khiến người ta chán ghét trước kia nữa. cũng không phải tên ẻo lả giả trang thiếu nữ khiến mọi người ghê tởm, mà là một nam nhân chân chính, một nam nhân có thể mang đến vinh dự cho các nàng, một nam nhân có thể làm được những chuyện mà nữ nhân không thể làm nổi.
Có thể nói, bắt đầu từ ngày đó, không đệ tử nào của Thiên Tú không sùng bái Đường Phong.
Thiên Tú là nhà của các nàng, Thiên Tú vinh các nàng vinh. Thiên Tú nhục các nàng nhục, Đường Phong vì Thiên Tú lấy lại mặt mũi, các nàng sao có thể không sùng bái được chứ? Hơn nữa kiếm pháp lần đó Đường Phong thi triển ra, tài nghệ quả thật cao hơn các nàng rất nhiều.
Tô Nhan đương nhiên là có chút không phục, bởi vì hai tháng trước đây hắn vẫn là một kẻ không có chút căn cơ tu luyện nào, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi đã nhảy đến độ cao khiến người khác phải ngước nhìn.
Không phục thì không phục, Tô Nhan cũng biết mình quả thật không bằng Đường Phong.
Nghe xong lời nói của Tô Nhan. Đường Phong suy nghĩ một hồi liền hiểu vì sao họ lại tới đây.
Cự Kiếm Môn cũng sắp tấn công tới Thiên Tú, mặc dù có Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương tọa trấn tại Thiên Tú, nhưng chuyện trong nhà không tiện nhờ vả người ngoài, đến lúc đó nếu hai đại cao thủ này ra tay giúp đỡ thì Thiên Tú vô cùng cảm kích, bọn họ không giúp thì cũng là chuyện bình thường.
chỉ có cố gắng gia tăng thực lực của bản thân thì lúc chiến đấu mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mà kiếm pháp ngày ấy Đường Phong thi triển trên Nguyện Hiên đài, vô luận là Thiên Tú kiếm pháp sau khi cải biến hay kiếm pháp của Cự Kiếm Môn, đều có tác dụng rất quan trọng.
Nhưng Thiên Tú cao tầng đều nhất trí cho rằng mấy thứ này đều là Bạch Tiểu Lại dạy cho Đường Phong, các nàng tự nhiên ngại không dám hỏi trực tiếp Đường Phong, đành phải phái mấy trung tâm đệ tử này tới lãnh giáo.
Nếu Bạch Tiểu Lại đồng ý thì sẽ cho phép Đường Phong chỉ điểm cho các nàng một chút, nếu không muốn cũng không sao, trước tiên cứ thử một lần xem sao. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cẩn thận suy nghĩ mấy chuyện này, Đường Phong cũng cảm thấy Bạch Tố Y đã cẩn thận quá rồi.
Mấy thứ này cho dù Thiên Tú cao tầng không đề cập tới, Đường Phong cũng chuẩn bị tại mấy ngày này nói với cô cô một chút.
/1679
|