Vô Thường

Chương 115: Thang Phi Tiếu tội nghiệp. (Hạ)

/1679


Trong Mị ảnh không gian lúc này đã có hai thanh Thiên binh, một thanh cương binh chính là nhuyễn kiếm của Diệp Trầm Thu, có dịp thì mang đi bán cũng kiếm được khối tiền.
Đường Phong đứng trong sân nhắm mắt lại, đem tâm thần tiến vào trong đan điền.
Mỗi khi thu được một cái âm hồn, Đường Phong luôn theo thói quen kiểm tra trí nhớ của đối phương, huống chi, Vạn Kiếm Phi là người của Cự Kiếm Môn, Đường Phong đương nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng.
Đối với những việc vặt vành đương nhiên Đường Phong không có hứng thú, nhưng tâm pháp tu luyện và võ điển mà mấy cao thủ này từng tu luyện qua đều rất có giá trị.
Đường Phong vốn chỉ muốn điều tra rõ ràng sắp tới Cự Kiếm Môn có kế hoạch gì hay không, nhưng không ngờ lại có thêm thu hoạch khác.
Trong trí nhớ của Vạn Kiếm Phi, chẳng những có hết những hành động của Cự Kiếm Môn, còn để Đường Phong biết được một bí mật động trời.
Bí mật này liên quan tới xuất thân của chủ nhân thân thể này lúc trước! Nháy mắt, trong lòng Đường Phong liền dâng lên một trận chua xót.
Nói không nên lời là vì, sau khi Đường Phong biết được bí mật này thì cảm giác này lại đột nhiên dâng lên.
Bí mật này cũng là Biên Vô Huyết trong lúc vô ý liền biết được.
Cả Cự Kiếm Môn, biết được bí mật này chỉ có năm Thiên giai cao thủ cùng với Biên Nam Phong đã chết và mấy nữ đệ tử bên cạnh hắn.
Tới hôm nay Đường Phong rốt cuộc cũng biết được tại sao mình chết thì Thiên Tú cũng diệt vong.
Đường Phong ngày đó vì tìm hiểu chuyện này mà giết năm người Liễu gia, bây giờ biết được rồi thì cũng không mấy xúc động.
Ngoại trừ cảm giác chua xót lúc đầu ra thì tâm tình của Đường Phong vẫn như cũ.
chỉ có điều Đường Phong không ngờ được chính là thân thể này vẫn còn người thân trên đời! chính là mình không phải là Đường Phong trước kia, nếu là Đường Phong trước kia biết được tin này, rất có thể sẽ có phản ứng mạnh, còn mình cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng Đường Phong vẫn có chút mong chờ.
Cốt nhục thân tình, Đường Phong sống nhiều năm như vậy rồi mới thấy mấy chữ này xuất hiện trong đời mình, nói không mong chờ thì là nói dối.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều! Dẹp mấy suy nghĩ trong đầu qua một bên, Đường Phong nhẹ nhàng đặt bình rượu trên tay xuống đất cho tiểu Đậu Đậu tự uống, sau đó đi nhanh về phía phòng Thang Phi Tiếu.
Đi tới trước cửa, Đường Phong chẳng nghĩ ngợi gì liền đạp tung cửa, trầm giọng quát:
- Tiếu thúc, có chuyện rồi!
Vừa dứt lời, liền nghe được hai cỗ kình phong đập thẳng tới mặt.
Lực đạo không quá mạnh, dù Đường Phong không tránh cũng chẳng bị thương gì, chỉ có điều sẽ khiến hắn nhắm chặt hai mắt lại mà thôi.
Đường Phong rụt cổ lại, đột nhiên nhớ tới đêm nay Tiếu thúc và Tần Tứ Nương còn có vài việc không tiện nói liền chạy vội ra ngoài, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Cửa phòng Bạch Tiểu Lại cũng mở ra, nàng đi tới bên cạnh Đường Phong, mở miệng oán trách:
- A Phong, ngươi không biết bên trong...
Bạch Tiểu Lại nói tới đó liền im lặng, thẹn thùng đá đá mũi chân.
Bạch Tiểu Lại vẫn chưa ngủ, sau khi nói chuyện cùng Đường Phong xong, tâm tình của nàng liền lo lắng không yên, trong lòng như trăm mối tơ vò thì ngủ thế nào được? lúc Vạn Kiếm Phi lẻn vào Yên Liễu các, Thang Phi Tiếu một chiêu đả thương địch thù, Tần Tứ Nương một kiếm lấy mạng hắn, nàng đều biết rõ.
chỉ có điều nàng không ra mặt mà thôi.
mãi tới lúc này Đường Phong lên tiếng quát một câu, nàng mới mở cửa đi ra.
Đường Phong vẻ mặt vô tội:
- Ta không thấy gì hết. Tốc độc của bọn họ quá nhanh, ta vừa đi vào, cũng không biết là ai ra tay đã thổi ta bay ra.
Bạch Tiểu Lại đỏ mặt trách:
- Đáng đời.
Bên trong vang lên tiếng mặc y phục, sau đó Thang Phi Tiếu vẻ mặt âm trầm đầy sát khí, trên thân chỉ có mỗi cái quần cộc, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Đường Phong, ánh mắt tóe lửa.
Phía sau hắn là Tần Tứ Nương, quần áo nghiêm chỉnh, chỉ có tóc là hơi rối, mị nhãn long lanh ướt át.
- Phong thiếu gia!
Thang Phi Tiếu nghiêm mặt:
- Nếu ngươi không cho ta một lý do chính đáng thì ta sẽ đơn đả độc đấu với ngươi! Cho dù ngươi có là ân nhân cứu mạng của Manh Manh cũng mặc kệ!
Thang Phi Tiếu cảm thấy mình rất đáng thương, oan khuất trong lòng đủ để khiến tháng sáu đổ tuyết, ông trời cùng đồng tình mà rơi lệ.
Lúc đầu đang định rong ruổi sa trường thì bị khách không mời là Vạn Kiếm Phi phá hòng, ép hắn phải tự mình đối phó.
Sau đó vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cởi được y sam của Tứ Nương, đang chuẩn bị lên ngựa đề thương, lấy lại phong độ nam nhân cho Tứ Nương xem thì đại môn bị Đường Phong một cước đá văng, lần này còn ác hơn lần trước, hoàn toàn không chút dấu hiệu, làm tiểu đệ của hắn sợ tới mức thiếu chút nữa không ngẩng đầu lên được.
Tuy chuyện tốt khó tới nhưng cùng có cần phải hành hạ nhau tới mức này không?
- Nói chuyện với Phong thiếu gia như vậy sao?
Tần Tứ Nương vươn tay nhéo Thang Phi Tiếu một cái.
Thang Phi Tiếu tức khắc mặt ủ mày ê, thở dài chắp tay với Đường Phong, miệng nói:
- Phong thiếu gia, xin ngài mau cho lão Thang ta một lý do chính đáng đi, để lão Thang ta nuốt được cục tức này, không thì tối nay ta làm sao ngủ được đây?
Cách không thủ Thang Phi Tiếu, Thiên Sát Thần của Đại Tuyết cung năm đó, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt như một thiếu nữ bị mười mấy đại hán khỏe mạnh hung hăng chà đạp, lại giống như oán phụ trong khuê phòng mười mấy năm chưa được thỏa mãn, vẻ mặt muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, khiến cho người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ, khiến lòng người nảy sinh thương tiếc, vạn phần đồng tình.
Đường Phong cùng biết hiện tại không phải lúc nói đùa, lập tức hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Sau khi trời sáng sẽ có đại địch tiến công Thiên Tú!
- Cự Kiếm Môn?
Bạch Tiểu Lại nhướng mày.
- Đúng vậy.
Đường Phong gật đầu.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng vội hỏi rõ tình huống.
Đường Phong chi đơn giản thuật là lại một lần ý đồ của Cự Kiếm Môn, sau đó mở miệng nói:
- Bọn họ hiện tại đã ra tay, tới lúc trời sáng sẽ tiếp cận Thiên Tú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Thang Phi Tiếu cười lạnh một tiếng:
- Có lão Thang ta ở đây, đến bao nhiêu cũng vậy. Đúng rồi, bọn chúng tổng cộng sẽ tới bao nhiêu người?
Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu, giơ ngón tay lên, thản nhiên nói:
- không nhiều lắm, ba ngàn người! Trong đó có bốn Thiên giai, một người là Thiên giai trung phẩm, ba người là Thiên giai hạ phẩm!
Bạch Tiểu Lại cả kinh nói:
- Nhiều như vậy sao?
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng nhíu chặt mày.
Thiên Tú hiện tại tổng cộng chỉ có hơn hai ngàn đệ tử, gần một nửa vẫn còn ở luyện cương kỳ, có thể nói là chưa đủ lông cánh.
Mà đối thủ lần này lại xuất động ba ngàn người, lại thêm bốn Thiên giai cao thủ dẫn đầu.
Thật ra Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương không sợ mấy kẻ này.
Chính là nhiều người như vậy tới Thiên Tú nhất định sẽ gây nên một trận hỗn chiến, một khi đã bắt đầu chiến đấu thì không phải chuyện mấy Thiên giai cao thủ bọn họ có thể lo toàn diện, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng phải để một người ở lại bảo vệ Manh Manh, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể cử ra một người giúp Thiên Tú.
Mà một người thì có thể giết được bao nhiêu địch nhân kia chứ? Đến lúc đó một khi toàn bộ cao thủ Thiên Tú bị giết sạch dù môn phái này không bị hủy diệt thì cũng coi như hết.
- Phong thiếu gia, ngươi muốn bọn ta làm gì?
Thang Phi Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Đường Phong.
- Giết chết cao thủ Thiên giai và Địa giai của đối phương!

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status