Vô Thường

Chương 118: Thiếu gia là Diệp Trầm Thu. (Thượng)

/1679


Dịch Nhược Thần nhướng mày:
- Ngươi đi?
- những chuyện đàm phán thế này nên để nam nhân làm mới phải, bọn họ đều là những kẻ thô kệch, lời nói ra có thể không được dễ nghe cho lắm.
Đường Phong nói,
- hơn nữa, cho dù không thành công đi nữa thì ta cũng có thể trở về an toàn dưới sự bảo hộ của Lại tỷ, tới lúc đó mới đánh cũng không muộn.
Ba vị trưởng lão nhìn nhau, tuy rằng biết tính khả thi của ý tưởng này không cao lắm, nhưng cũng như hắn đã nói, cứ thử một lần xem sao, vạn nhất thành công thì sao? Cho dù không thuyết phục được một ngàn người rời đi thì chỉ cần vài trăm, thậm chí vài chục rời đi cũng tốt rồi, dưới tình huống này thì đối phương bớt đi một người, Thiên Tú lại tăng thêm một phần hy vọng.
Nói trắng ra thì trong Thiên Tú cao tầng, ai cũng không dám hy vọng gì ở trận chiến này.
Dịch Nhược Thần và hai vị trưởng lão còn lại nhỏ giọng thương lượng một hồi, rất nhanh liền cho ra kết luận, Dịch Nhược Thần nói với Đường Phong:
- Phong Nhi, chúng ta có thể cho ngươi đi đàm phán. Nhưng phải nhớ kỹ, một khi có chuyện gì nhất định phải lập tức trở về.
Nói xong lại quay sang Bạch Tiểu Lại:
- Bạch sư muội, an toàn của Phong Nhi đều giao cho muội.
Bạch Tiểu Lại nói:
- Ta có chết cũng sẽ không để hắn xảy ra chuyện gì.
- Các vị sư thúc, trước khi ta trở về thì mọi người tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, nhớ kỹ những lời ta nói, nhất là không được tới gần hướng Tĩnh An thành! Nếu không.... Sẽ có hậu quả khôn lường!
Đường Phong dị thường nghiêm túc nói.
Dịch Nhược Thần còn muốn hỏi tại sao thì Đường Phong đã cùng Bạch Tiểu Lại đi thẳng về hướng Tĩnh An thành.
Tới tận khi đã đi hơn hai dặm, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại mới dừng lại cạnh một con sông nhỏ.
Con sông nhỏ này kỳ thật là một nhánh của Dạ Vũ hồ, nước từ Dạ Vũ hồ chảy ra rất nhiều nhánh nhỏ.
Con sông này chính là một trong số đó, cắt ngang lối rẽ từ Tĩnh An thành tới Thiên Tú, sông rất nhỏ, cơ hồ có thể gọi là một con suối nhỏ, nước chảy cũng không nhanh không chậm, Thiên Tú xây một cây cầu hình vòm cho đệ tử có phương tiện qua lại.
Bạch Tiểu Lại và Đường Phong đứng tại chỗ, lặng lặng chờ đợi.
Bạch Tiểu Lại đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngươi thật sự muốn đàm phán cùng đám người đó?
Nàng vốn vẫn cảm thấy Đường Phong rất thông minh, nhưng hôm nay lại nghĩ ra ý tưởng ngốc nghếch như thế, đám người đó sao có thể đàm phán cùng ngươi được? Đàm phán chỉ diễn ra khi nào thực lực hai bên ngang nhau mà thôi, người ta có ba ngàn người, đã tự cho rằng mình thắng là cái chắc thì đàm phán làm gì?
- Nói gì kia?
Đường Phong mỉm cười hỏi ngược lại.
- Nhưng ngươi đã nói vậy với ba vị sư thúc mà. Nguồn: http://truyenyy.com
Bạch Tiểu Lại nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Đường Phong liền hiểu được, hắn hoàn toàn không có ý định đàm phán cùng đám người đó.
- Nếu ta không nói vậy thì sao họ có thể để hai người chúng ta tới đây sao?
Đường Phong cẩn thận xem xét hướng gió, gió thổi nhẹ từ hướng tây nam, cũng tức là từ Dạ Vũ hồ bên kia thổi tới.
- A Phong, ngươi tính làm gì?
Bạch Tiểu Lại ôn nhu hỏi, nàng hiện tại vẫn lo lắng, dù sao đối phương cũng mang tới ba ngàn người, cho dù nàng là Thiên giai trung phẩm cũng không dám đảm bảo khi bị nhiều người như vậy vây công vẫn có thể bảo vệ Đường Phong chu toàn.
- Lại tỷ, có nhớ ta từng nói gì với tỷ không?
Ánh mắt Đường Phong có chút âm trầm,
- Giết người... Có rất nhiều cách. Có đôi khi cũng không cần tự mình động thủ!
Sát khí âm trầm khiến người ta lạnh tới tận xương cốt lại tràn ra, Bạch Tiểu Lại ngơ ngác nhìn nam nhân nhỏ hơn mình cả mười tuổi này, đường nét gương mặt hoàn mỹ rõ ràng, ngũ quan tương xứng, trên gương mặt anh tuấn lại hiện ra vẻ tang thương không hợp với tuổi đời của hắn, cơn gió thổi nhẹ một lọn tóc lướt qua mặt hắn, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thành thục thận trọng.
Mặt trời dần nhô lên khỏi đường chân mây, nhuộm đỏ một góc trời hệt như màu máu.
Bên ngoài Tĩnh An thành, ba ngàn người dưới sự dẫn dắt của Biên Vô Huyết đã rời thành, môn chủ Cự Kiếm Môn lúc này chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn về hướng Thiên Tú, ánh mắt tràn ngập thù hận cùng phẫn nộ.
Sở dĩ hắn vẫn chưa ra lệnh tiến công, thứ nhất là vì nửa đêm hôm qua ba ngàn người mới tập hợp đủ vào Tĩnh An thành, cần phải chinh lý lại một chút, thứ hai là vì Vạn Kiếm Phi vẫn chưa trở lại.
Vạn Kiếm Phi đã nhận lệnh của hắn tới Thiên Tú giết chết Đường Phong.
Lấy thực lực của Vạn Kiếm Phi mà muốn lẻn vào Thiên Tú lấy mạng của một tên tiểu tử mười lăm tuổi như Đường Phong là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng kỳ quái chính là tới bây giờ vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì Vạn Kiếm Phi.
Trong lòng Biên Vô Huyết nảy lên một cảm giác mơ hồ, hắn đoán có khả năng Vạn Kiếm Phi đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Nhưng trong Thiên Tú căn bản không ai có thể ngăn được Vạn Kiếm Phi, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn chậm trễ đây? Hoặc là... hành động của Vạn Kiếm Phi đã thất bại và bị giết chết? Bất quá loại khả năng này rất khó xảy ra.
Biên Vô Huyết càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chuyện con trai gặp nạn đã khiến hắn mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên, đầu đau như muốn nứt ra, thầm nghĩ sớm ngày san bằng Thiên Tú, không ngờ tới ngay thời điểm mấu chốt thì Vạn Kiếm Phi lại mất tích.
Một trung niên nhân mặc áo xanh đi tới bên cạnh Biên Vô Huyết, nhẹ giọng nói:
- Môn chủ, tất cả mọi người đã an bài xong, chúng ta.... Có cần tiếp tục chờ tin tức của Vạn đường chủ hay không?
người này cũng là Thiên giai cao thủ của Cự Kiếm Môn, đường chủ Thiết Huyết đường La Cửu Hổ.
Cự Kiếm Môn chia làm tứ đường. phân biệt là Vạn Kiếm Đường, Thiết Huyết Đường, Huyết Nhận Đường, Nhất Đao Đường, do môn vị Thiên giai cao thủ trong môn đảm nhiệm chức vị Đường chủ.
Trong môn còn có một đội đệ tử chấp pháp chỉ nghe lệnh của Biên Vô Huyết, mỗi người đều là tinh anh.
Lần này Biên Vô Huyết vì chuyện của con trai, có thể nói là đã dốc hết toàn bộ tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn ra.
Nếu lần này hai ngàn người này bị diệt sạch thì Cự Kiếm Môn từ nay về sau chỉ như mây khói thoảng qua, còn lưu lại trong kí ức người đời mà thôi.
Đương nhiên, đây là chuyện gần như không có khả năng xảy ra.
Hai ngàn đệ tử tinh nhuệ sao có thể bị diệt dễ dàng như vậy?
Cho dù đánh không lại địch nhân đi nữa, lẽ nào lại không biết chạy sao? Huống hồ gì Thiên Tú bây giờ đã như cá nằm trên thớt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
nghe La Cửu Hổ nói vậy, Biên Vô Huyết liền lạnh giọng nói:
- Xuất phát đi, sau hôm nay, Thiên Tú sẽ không còn tồn tại nữa!
Cho dù biết Vạn Kiếm Phi có thể đã gặp chuyện nhưng tên đã bắn ra sao có thể thu hồi được, ba ngàn người đã tập hợp ở đây, nếu không xuất phát mà cứ trì hoãn e sẽ phát sinh biến cố.
Mấy người bên Thiên Tú nhất định đã hay tin, nhưng khẳng định là chưa kịp an bài gì cả.
Hơn nữa, Biên Vô Huyết cũng tin tưởng thực lực của mình, vô luận là số người hay cấp bậc cao thủ cũng đủ để đàn áp Thiên Tú, trận chiến này nhất định chỉ có thắng, không thể thua.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Biên Vô Huyết cùng ba vị Thiên giai cao thủ khác dẫn dắt năm mươi Địa giai, bốn trăm Huyền giai từ hướng Dạ Vũ hồ tiến vào Thiên Tú, khiến Thiên Tú trở tay không kịp.
những người còn lại thì tấn công từ chính diện, do năm mươi vị Địa giai cao thủ còn lại của Cự Kiếm Môn dẫn dắt, trước sau giáp kích Thiên Tú, tất sẽ khiến Thiên Tú chết không có chỗ chôn.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status