Đường Phong còn có mục tiêu quan trọng hơn, đó chính là những cao thủ hàng đầu của Cự Kiếm Môn, bọn họ chắc hẳn cùng đã sớm đụng phải Thang Phi Tiếu rồi.
Đường Phong lướt qua hai dặm đường nhanh như bay, chỉ lát sau đã đi tới bên ngoài cửa chính của Thiên Tú.
hơn một ngàn đệ tử và ba vị trưởng lão đều chăm chú nhìn hắn, nam nhân trên tay cầm theo một thanh trường kiếm vấy máu, lưng thẳng tắp cao ngất như tiêu thương, dáng người không mấy cường tráng nhưng lúc này lại sừng sững như Thái sơn, cả người bị máu tươi nhiễm đỏ, trong ánh mắt tràn ngập kính nể và sung bái.
Cao sơn ngưỡng chi! Trong đầu mọi người đều chỉ có mỗi ý niệm này.
Ai có thể dựa vào tài mồm mép khiến cả đoàn người tự chém giết lẫn nhau đến mức máu chảy thành sông, tới lúc này đã chết hơn hai ngàn người chứ? Không có! Loại sự tình vô căn cứ thế này, đừng nói là thấy tận mắt, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng hiện tại, hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú lại tận mắt thấy được, ba vị trưởng lão cũng thể, tận mắt thấy được kỳ tích này! Các nàng không rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, các nàng chỉ thấy Đường Phong tới đó giằng không lâu thì những người đó đã bắt đầu động thủ chém giết nhau.
Rốt cuộc là Đường Phong đã nói gì với họ mà lại tạo được hiệu quả kinh người như thế? Đúng là kỳ tích! chỉ có kỳ tích mới có thể lý giải được! Tất cả mọi người cơ hồ đều có cảm giác không thực, nếu không phải sát khí của Đường Phong ập vào mặt, cùng với mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn thì chắc không ai dám tin đây là sự thật xảy ra trước mặt mình.
- Phong Nhi, có bị thương hay không?
Dịch Nhược Thần là người đầu tiên hồi phục tinh thần, khẩn trương hỏi han.
Đường Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đều là của người khác.
Thực lực của hắn quá thấp, trong đám đông như vậy thì không có khả năng tránh được máu bắn trúng người, nên dứt khoát không cần tránh làm gì.
Bạch Tiểu Lại thân là Thiên giai, chỉ cần vận khởi cương khí lên thì máu tươi bắn loạn không thể tới gần người của cô được, cho nên hiện tại nhìn vẫn rất hoàn hảo, chỉ có dưới chân giẫm lên không ít máu.
- A... Nguồn: http://truyenyy.com
Dịch Nhược Thần a một tiếng, hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo, đầu của nàng tới bây giờ vẫn còn choáng váng.
- Ba vị sư thúc, phiền các vị hạ lệnh, trong vòng một ngày, tất cả mọi người không được tới gần con sông kia trong phạm vi một dặm, chờ hết hôm nay, ngày mai hẵng tới xử lý đống thi thể kia cũng không muộn.
Đường Phong căn dặn.
Dịch Nhược Thần ngơ ngác gật đầu:
- ừ.
Đường Phong vuốt nhẹ cằm, mang theo Bạch Tiểu Lại xuyên qua đám người tiếp tục đi vào bên trong.
Các đệ tử Thiên Tú vốn đang đứng chật kín đường đều tự động lùi lại nhường đường.
Các nàng lúc này vẫn nhìn theo Đường Phong, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng kính sợ và sùng bái lại càng nhiều hơn.
nam nhân mình đầy máu này cơ hồ nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng lại khiến các nàng cảm nhận được một cỗ hàn ý từ sâu tận tâm khảm, hắn giống như một ngọn băng sơn vĩnh cửu, lại âm trầm như câu hồn sứ giả.
Hóa ra, một người vừa có thể anh tuấn cực điểm, vừa có thể lạnh lùng vô cùng.
Dịch Nhược Thần nhìn bóng dáng màu đỏ của Đường Phong dần xa, quay đầu lại nhìn hai vị sư muội của mình:
- Thế này... là xong rồi sao?
Thiết Lạc Hồng và Hàn Nhu nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí có vẻ không chắc:
- Chắc là xong rồi nhỉ?
Ba vị trưởng lão dẫn theo hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú trấn thủ ở cửa chính, có ai không mang quyết tâm liều chết cơ chứ? Dù có bỏ mạng cũng không để kẻ địch bước vào cửa Thiên Tú tông.
Nhưng.... Trận chiến này dường như chẳng dính gì tới các nàng, hơn một nghìn người chỉ có thể đóng vai quần chúng nhìn Đường Phong tới đó thương thuyết một hồi, sau đó đối phương đã tự chém giết lẫn nhau, tới mức máu chảy thành sông, thiên địa biến sắc.
Từ đầu chí cuối các nàng chưa từng động thủ quá một lần là thế nào? Ngay cả cơ hội đối mặt với một kẻ địch cũng không có? Nguy cơ lớn bằng trời cứ thế được hóa giải trong yên lặng.
Lại quay đầu nhìn về hướng kia, nơi ấy nguyên bản đen khịt người giờ đã ngã xuống hết rồi, chỉ còn lại một phần rất ít đang quần nhau, không ngừng có người ngã xuống như cũ, với tốc độ này thì không tới một nén nhang nữa sẽ không còn một ai.
Ba vị trưởng lão lần này nói vô cùng khẳng định:
- Đúng là xong rồi.
Từ lúc dược tính của Như Mộng Tự Huyễn phát tác thì Thang Phi Tiếu và hai vị Thiên giai cao thủ của Thiên Tú bên này cũng đã đụng đầu với đám người Biên Vô Huyết.
Có tin tức của Đường Phong chỉ dẫn nên đám người Thiên Tú đã sớm bố trí ổn thỏa.
Lúc Biên Vô Huyết mang theo ba vị Thiên giai, năm mươi Địa giai và bốn trăm Huyền giai thông qua đường thủy tiến vào Thiên Tú, đã thấy Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đang đứng đó chờ họ.
Phía sau hai người đó chính là hai mươi vị Địa giai cao thủ của Thiên Tú.
Vừa thấy liền biết thực lực của Thiên Tú bên này so với Cự Kiếm Môn thì quả là ít đến đáng thương. Thiên giai chỉ bằng một nửa của người ta, Địa giai của người ta lại gấp đôi bên này, đối phương còn có thêm bốn trăm vị Huyền giai.
Có thể nói, nếu lấy chút lực lượng như thế đối kháng với Cự Kiếm Môn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có phần thắng.
Nhưng lúc Thang Phi Tiếu giữa đường nhảy ra, người bên Cự Kiếm Môn liền biết mình đã sai rồi, quá mức sai lầm.
Nếu đối thủ thật sự không có chuẩn bị thì sao có thể ung dung đứng dây chờ mình tới chứ? Tiếu thúc đăng tràng vẫn hoa lệ như trước, lúc hắn từ nơi ẩn nấp đi ra, một chiêu đã giải quyết mười vị Địa giai cao thủ, chiêu thứ hai liền quét gọn ba mươi vị Huyền giai của đối phương.
chưởng ấn cách không thủ đánh ra vô cùng lớn, diện tích bao phủ khá rộng, mấy tên Địa giai và Huyền giai kia sao có thể là đối thủ của Tiếu thúc? Toàn bộ đều bị chưởng lực đánh xuống nát hết xương cốt toàn thân, đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn bộ đều bị hủy.
Thật ra Thang Phi Tiếu không giết ai cả, chỉ là hai chưởng hắn đánh ra đã trực tiếp tiêu diệt hy vọng của đối phương, từ nay về sau, bốn mươi người kia cũng không thể tu luyện được nữa, hơn nữa còn nhận được vinh hạnh nửa đời về sau phải trải qua trên giường.
Đối với sát thần như hắn mà nói, thanh danh gì đó đã sớm không quan trọng, dù sao danh tiếng của hắn lúc xưa cũng không tốt đẹp gì, là loại nhân vật thối nát người người mắng chửi, cũng sẽ không giấu diếm tên tuổi đi đánh lén mấy tên vãn bối làm gì.
Hắn bây giờ chỉ muốn cùng phu nhân và con gái của mình sống hạnh phúc bên nhau ở đây, chỉ cần nơi nào Tiểu Manh Manh thích ở thì đó cũng là nơi Thang Phi Tiếu hắn và Tần Tứ Nương nguyện ý lưu lại.
Nhưng đám người Cự Kiếm Môn này lại muốn hủy diệt Thiên Tú, Thang Phi Tiếu không giết chúng đã là may lắm rồi, sao còn có thể xuất thủ lưu tình? Thang Phi Tiếu lúc đầu cũng muốn lén ra tay xử lý Thiên giai cao thủ của đối phương, nhưng trời không chiều lòng người, bốn Thiên giai của đối phương lại đứng cùng một chỗ, cho dù hắn ra tay đánh lén cũng không chắc sẽ thành công, không bằng trước tiên xử lý vài tên Địa giai và Huyền giai của đối phương, giảm bớt chút áp lực cho mấy mỹ nhân Thiên Tú.
ừ, Tiếu thúc là người biết thương hoa tiếc ngọc, tuy bộ dạng trông như một con sấu thì cũng là một con sấu rất ôn nhu.
Lúc Thang Phi Tiếu vừa cười vừa tới gần, Biên Vô Huyết liền ý thức được có chuyện lớn.
Vạn Kiếm Phi cũng có thể nhận ra Cách Không Thủ, hắn thân là môn chủ Cự Kiếm Môn sao có thể không nhận ra, huống hồ gì nhiều năm trước hắn đã từng đối mặt với vị Thiên Sát Thần này một lần.
Đường Phong lướt qua hai dặm đường nhanh như bay, chỉ lát sau đã đi tới bên ngoài cửa chính của Thiên Tú.
hơn một ngàn đệ tử và ba vị trưởng lão đều chăm chú nhìn hắn, nam nhân trên tay cầm theo một thanh trường kiếm vấy máu, lưng thẳng tắp cao ngất như tiêu thương, dáng người không mấy cường tráng nhưng lúc này lại sừng sững như Thái sơn, cả người bị máu tươi nhiễm đỏ, trong ánh mắt tràn ngập kính nể và sung bái.
Cao sơn ngưỡng chi! Trong đầu mọi người đều chỉ có mỗi ý niệm này.
Ai có thể dựa vào tài mồm mép khiến cả đoàn người tự chém giết lẫn nhau đến mức máu chảy thành sông, tới lúc này đã chết hơn hai ngàn người chứ? Không có! Loại sự tình vô căn cứ thế này, đừng nói là thấy tận mắt, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng hiện tại, hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú lại tận mắt thấy được, ba vị trưởng lão cũng thể, tận mắt thấy được kỳ tích này! Các nàng không rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì, các nàng chỉ thấy Đường Phong tới đó giằng không lâu thì những người đó đã bắt đầu động thủ chém giết nhau.
Rốt cuộc là Đường Phong đã nói gì với họ mà lại tạo được hiệu quả kinh người như thế? Đúng là kỳ tích! chỉ có kỳ tích mới có thể lý giải được! Tất cả mọi người cơ hồ đều có cảm giác không thực, nếu không phải sát khí của Đường Phong ập vào mặt, cùng với mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn thì chắc không ai dám tin đây là sự thật xảy ra trước mặt mình.
- Phong Nhi, có bị thương hay không?
Dịch Nhược Thần là người đầu tiên hồi phục tinh thần, khẩn trương hỏi han.
Đường Phong lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đều là của người khác.
Thực lực của hắn quá thấp, trong đám đông như vậy thì không có khả năng tránh được máu bắn trúng người, nên dứt khoát không cần tránh làm gì.
Bạch Tiểu Lại thân là Thiên giai, chỉ cần vận khởi cương khí lên thì máu tươi bắn loạn không thể tới gần người của cô được, cho nên hiện tại nhìn vẫn rất hoàn hảo, chỉ có dưới chân giẫm lên không ít máu.
- A... Nguồn: http://truyenyy.com
Dịch Nhược Thần a một tiếng, hoàn toàn không biết nên nói gì tiếp theo, đầu của nàng tới bây giờ vẫn còn choáng váng.
- Ba vị sư thúc, phiền các vị hạ lệnh, trong vòng một ngày, tất cả mọi người không được tới gần con sông kia trong phạm vi một dặm, chờ hết hôm nay, ngày mai hẵng tới xử lý đống thi thể kia cũng không muộn.
Đường Phong căn dặn.
Dịch Nhược Thần ngơ ngác gật đầu:
- ừ.
Đường Phong vuốt nhẹ cằm, mang theo Bạch Tiểu Lại xuyên qua đám người tiếp tục đi vào bên trong.
Các đệ tử Thiên Tú vốn đang đứng chật kín đường đều tự động lùi lại nhường đường.
Các nàng lúc này vẫn nhìn theo Đường Phong, mặc dù có chút khiếp đảm, nhưng kính sợ và sùng bái lại càng nhiều hơn.
nam nhân mình đầy máu này cơ hồ nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người ở đây, nhưng lại khiến các nàng cảm nhận được một cỗ hàn ý từ sâu tận tâm khảm, hắn giống như một ngọn băng sơn vĩnh cửu, lại âm trầm như câu hồn sứ giả.
Hóa ra, một người vừa có thể anh tuấn cực điểm, vừa có thể lạnh lùng vô cùng.
Dịch Nhược Thần nhìn bóng dáng màu đỏ của Đường Phong dần xa, quay đầu lại nhìn hai vị sư muội của mình:
- Thế này... là xong rồi sao?
Thiết Lạc Hồng và Hàn Nhu nhẹ nhàng gật đầu, ngữ khí có vẻ không chắc:
- Chắc là xong rồi nhỉ?
Ba vị trưởng lão dẫn theo hơn một ngàn đệ tử Thiên Tú trấn thủ ở cửa chính, có ai không mang quyết tâm liều chết cơ chứ? Dù có bỏ mạng cũng không để kẻ địch bước vào cửa Thiên Tú tông.
Nhưng.... Trận chiến này dường như chẳng dính gì tới các nàng, hơn một nghìn người chỉ có thể đóng vai quần chúng nhìn Đường Phong tới đó thương thuyết một hồi, sau đó đối phương đã tự chém giết lẫn nhau, tới mức máu chảy thành sông, thiên địa biến sắc.
Từ đầu chí cuối các nàng chưa từng động thủ quá một lần là thế nào? Ngay cả cơ hội đối mặt với một kẻ địch cũng không có? Nguy cơ lớn bằng trời cứ thế được hóa giải trong yên lặng.
Lại quay đầu nhìn về hướng kia, nơi ấy nguyên bản đen khịt người giờ đã ngã xuống hết rồi, chỉ còn lại một phần rất ít đang quần nhau, không ngừng có người ngã xuống như cũ, với tốc độ này thì không tới một nén nhang nữa sẽ không còn một ai.
Ba vị trưởng lão lần này nói vô cùng khẳng định:
- Đúng là xong rồi.
Từ lúc dược tính của Như Mộng Tự Huyễn phát tác thì Thang Phi Tiếu và hai vị Thiên giai cao thủ của Thiên Tú bên này cũng đã đụng đầu với đám người Biên Vô Huyết.
Có tin tức của Đường Phong chỉ dẫn nên đám người Thiên Tú đã sớm bố trí ổn thỏa.
Lúc Biên Vô Huyết mang theo ba vị Thiên giai, năm mươi Địa giai và bốn trăm Huyền giai thông qua đường thủy tiến vào Thiên Tú, đã thấy Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đang đứng đó chờ họ.
Phía sau hai người đó chính là hai mươi vị Địa giai cao thủ của Thiên Tú.
Vừa thấy liền biết thực lực của Thiên Tú bên này so với Cự Kiếm Môn thì quả là ít đến đáng thương. Thiên giai chỉ bằng một nửa của người ta, Địa giai của người ta lại gấp đôi bên này, đối phương còn có thêm bốn trăm vị Huyền giai.
Có thể nói, nếu lấy chút lực lượng như thế đối kháng với Cự Kiếm Môn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có phần thắng.
Nhưng lúc Thang Phi Tiếu giữa đường nhảy ra, người bên Cự Kiếm Môn liền biết mình đã sai rồi, quá mức sai lầm.
Nếu đối thủ thật sự không có chuẩn bị thì sao có thể ung dung đứng dây chờ mình tới chứ? Tiếu thúc đăng tràng vẫn hoa lệ như trước, lúc hắn từ nơi ẩn nấp đi ra, một chiêu đã giải quyết mười vị Địa giai cao thủ, chiêu thứ hai liền quét gọn ba mươi vị Huyền giai của đối phương.
chưởng ấn cách không thủ đánh ra vô cùng lớn, diện tích bao phủ khá rộng, mấy tên Địa giai và Huyền giai kia sao có thể là đối thủ của Tiếu thúc? Toàn bộ đều bị chưởng lực đánh xuống nát hết xương cốt toàn thân, đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn bộ đều bị hủy.
Thật ra Thang Phi Tiếu không giết ai cả, chỉ là hai chưởng hắn đánh ra đã trực tiếp tiêu diệt hy vọng của đối phương, từ nay về sau, bốn mươi người kia cũng không thể tu luyện được nữa, hơn nữa còn nhận được vinh hạnh nửa đời về sau phải trải qua trên giường.
Đối với sát thần như hắn mà nói, thanh danh gì đó đã sớm không quan trọng, dù sao danh tiếng của hắn lúc xưa cũng không tốt đẹp gì, là loại nhân vật thối nát người người mắng chửi, cũng sẽ không giấu diếm tên tuổi đi đánh lén mấy tên vãn bối làm gì.
Hắn bây giờ chỉ muốn cùng phu nhân và con gái của mình sống hạnh phúc bên nhau ở đây, chỉ cần nơi nào Tiểu Manh Manh thích ở thì đó cũng là nơi Thang Phi Tiếu hắn và Tần Tứ Nương nguyện ý lưu lại.
Nhưng đám người Cự Kiếm Môn này lại muốn hủy diệt Thiên Tú, Thang Phi Tiếu không giết chúng đã là may lắm rồi, sao còn có thể xuất thủ lưu tình? Thang Phi Tiếu lúc đầu cũng muốn lén ra tay xử lý Thiên giai cao thủ của đối phương, nhưng trời không chiều lòng người, bốn Thiên giai của đối phương lại đứng cùng một chỗ, cho dù hắn ra tay đánh lén cũng không chắc sẽ thành công, không bằng trước tiên xử lý vài tên Địa giai và Huyền giai của đối phương, giảm bớt chút áp lực cho mấy mỹ nhân Thiên Tú.
ừ, Tiếu thúc là người biết thương hoa tiếc ngọc, tuy bộ dạng trông như một con sấu thì cũng là một con sấu rất ôn nhu.
Lúc Thang Phi Tiếu vừa cười vừa tới gần, Biên Vô Huyết liền ý thức được có chuyện lớn.
Vạn Kiếm Phi cũng có thể nhận ra Cách Không Thủ, hắn thân là môn chủ Cự Kiếm Môn sao có thể không nhận ra, huống hồ gì nhiều năm trước hắn đã từng đối mặt với vị Thiên Sát Thần này một lần.
/1679
|