Vô Thường

Chương 127: Giết người như ngóe. (Hạ)

/1679


Lúc di chuyển, hai tay của hắn cũng không ngừng lay động, biên độ có khi rất lớn, lúc lại rất nhỏ, nhưng vẫn như cũ không ảnh hưởng gì tới nhịp bước kiên định của hắn.
Cùng với những cử động của hai tay hắn là đủ loại ám khí phóng tới những đệ tử Cự Kiếm Môn, tiếng xé gió bên tai vang lên không dứt.
Nháy mắt, vô số tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngừng.
Vị đệ tử Thiên Tú này lại quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gần hai mươi người bưng kín yết hầu hoặc lồng ngực của mình, sau đó nhất tề ngã xuống. Ám khí do nam nhân này phóng ra không hề trật, toàn bộ đều cắm chính xác vào những vị trí yếu hại trên người đệ tử Cự Kiếm Môn.
không chỉ thế, những ám khí này còn có thể chuyển hướng, từ rất nhiều góc độ không tưởng tạo nên sát thương lớn nhất cho đối thủ.
Hai mươi người ngã xuống, thêm mười mấy người ngã xuống, lại thêm bốn năm người....
Mỗi bước của hắn đều mang theo tính mạng vài người, dường như mỗi bước chân của hắn đều dẫm trên mạng người mà bước tới.
Đợi lúc Đường Phong bước vào mảnh chiến trường này thì đã có khoảng năm mươi người chết trên tay hắn.
Đường Phong cũng nhờ ăn may, bọn đệ tử Cự Kiếm Môn này chiến đấu cùng người của Thiên Tú lâu như vậy, một thân cương khí cũng tiêu hao khá nhiều, lực chú ý của bản thân cũng không đặt lên người hắn, hơn nữa ám khí của hắn cùng do hai vị Thiên giai cao thủ làm ra, vô cùng sắc bén nên mới có thể làm được như vậy.
Đổi lại là lúc thường, tuy Đường Phong cũng có thể giết được Huyền giai, nhưng sao có thể giết người như ngóe thế này được? Anh hùng thiên hạ cũng không phải rơm rạ!
Bốn trăm người, lúc Đường Phong tới đã có hơn phân nửa người bỏ mình, sau khi Đường Phong và Bạch Tiểu Lại gia nhập thì một nửa còn lại căn bản không chịu nổi một đòn.
Đường Phong mang theo Bạch Tiểu Lại như mãnh hổ xông thẳng vào chiến địa, Bạch Tiểu Lại theo sát sau lưng hắn, một tấc cũng không rời.
Thân ảnh của Đường Phong biến ảo khó lường, tay trái không ngừng phóng ra ám khí, tay phải thì vuốt nhẹ một cái lên trán những người chết đi. Lúc hắn ngồi xổm xuống, ám khí cũng có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện trên yết hầu của kẻ địch.
Chi chốc lát, tất cả Huyền giai đều không còn một mống.
Cương khí trên thân Đường Phong lay động càng thêm lợi hại, trong phạm vi ba trượng quanh người hắn, cương khí dao động vô cùng kịch liệt, giống như một luồng kình phong táp thẳng vào mặt người khác gây nên đau đớn, phối hợp cùng sát khí âm trầm kia càng khiến người khác chùn bước.
cũng chỉ có Bạch Tiểu Lại mới có thể đứng cạnh hắn, hai mươi đệ tử mình đầy thương tích của Thiên Tú căn bản không thể lại gần hắn.
Xử lý xong bên này, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại lại tiếp tục chạy tới trận địa phía Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên.
Hai người này đã xử lý gần hết Địa giai của đối phương, khi Đường Phong tới thì vừa đúng lúc Lâm Nhược Diên xử lý tên cuối cùng. Tuy cả hai không bị thương nhưng cùng có chút thở dốc, chém giết đến mức tay cũng mềm nhũn.
Lâm Nhược Diên nhìn thấy bộ dạng của Đường Phong, không khỏi giật mình:
- Phong Nhi, con bị thương sao?
Đường Phong lắc đầu, Bạch Tiểu Lại đứng cạnh nói:
- Là máu của người khác.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên liếc nhau, có chút không rõ là rốt cuộc Đường Phong đã giết bao nhiêu người mới tạo được hiệu quả rung động lòng người thế này?
Đường Phong không để ý các nàng, tiến tới vuốt nhẹ lên trán của bốn mươi Địa giai kia.
Bất quá đáng tiếc chính là trong số này có người đã chết khá lâu rồi, mà ngưng luyện âm hồn chỉ có thể làm được khi người đó chết chưa quá nửa canh giờ mà thôi.
Dù vậy, Đường Phong vẫn ngưng luyện được hơn ba mươi âm hồn Địa giai.
- Đi, tới chỗ Tiếu thúc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đường Phong nói một câu sau đó liền chạy vào nội tông.
Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y cau mày, các nàng đều cảm giác được Đường Phong có chút quái lạ, cương khí trên người hắn dao động quá cường liệt, mãnh liệt tới mức khiến người ta cho rằng hắn đã vượt qua cảnh giới Huyền giai, nhưng ngày hôm qua hắn mới chỉ là luyện cương bát phẩm mà thôi.
Bất quá bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này, Thang Phi Tiếu bên kia vẫn chưa đánh xong, bốn tên Thiên giai kia, để sổng mất tên nào cũng là hậu hoạn khôn lường.
Đánh lâu như vậy, Thang Phi Tiếu đã dồn cả bốn vào đường cùng. Lúc bắt đầu, Biên Vô Huyết và ba người còn lại có thể cùng Thang Phi Tiếu bất phân cao thấp, nhưng càng về sau thì bọn họ càng khó chống đỡ.
Đánh không lại, trốn không thoát, đúng là khiến người ta uất ức muốn chết.
Biên Vô Huyết hổn hển hô:
- Thang tiền bối, ta và ngươi khi xưa không thù không oán, tại sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt?
Thang Phi Tiếu lạnh lùng nói:
- Vậy Thiên Tú thì có thù oán gì với ngươi?
Biên Vô Huyết ngắt lời hắn:
- Thang tiền bối, sao ngài cứ nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Thiên Tú? Đại quân tinh nhuệ của Cự Kiếm Môn ta đã ở ngoài cửa, lúc này cũng đã tấn công vào Thiên Tú tông. Tới lúc mấy trăm cao thủ của ta đã tề tựu nơi đây thì ngươi có thể giết được bao nhiêu?
Thang Phi Tiếu còn chưa mở miệng, Đường Phong toàn thân đều là máu đã đi tới tiếp lời:
- Ngại quá Biên môn chủ, hai ngàn năm trăm người của ngươi bây giờ đã chết sạch không còn ai rồi.
Biên Vô Huyết cười gằn một tiếng:
- Ngươi muốn gạt ai chứ?
Thang Phi Tiếu đứng bên dù bận cùng xen vào:
- Phong thiếu gia, lời này của ngươi ta cũng không tin.
chỉ cần là người còn chút lý trí thì không ai tin lời Đường Phong đã nói cả. Việc hai ngàn năm trăm người kia tấn công Thiên Tú là chuyện chắc chắn. Cho dù bọn họ đánh không lại Thiên Tú đi nữa, lẽ nào không biết bỏ chạy hay sao? Làm sao có thể chết hết không còn ai chứ?
Tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Đường Phong đang mạnh miệng nói bậy, muốn nhiễu loạn tâm trí của mấy người ở đây mà thôi. Nhưng lời nói dối này.... Chẳng có chút kỹ thuật nào cả, thà không nói còn hơn.
Mấy người ở đây, ngoại trừ Bạch Tiểu Lại ra thì không ai không biết những gì Đường Phong nói là thật cả.
Chính lúc này, Dịch Nhược Thần và hai vị trưởng lão còn lại dẫn theo một đám Địa giai cao thủ chạy tới. Bạch Tố Y lập tức kinh hãi:
- Các vị sư muội, sao các ngươi lại tới đây? Tình hình bên kia thế nào rồi?
Chuyện xảy ra hôm nay đã quá sức tưởng tượng, Đường Phong đi rồi, các nàng đứng tại cửa chính ngây ngốc cả nửa ngày mới nhớ ra bên trong còn trận chiến chưa giải quyết xong, vội dẫn theo Địa giai cao thủ chạy tới trợ giúp.
Nghe Bạch Tố Y hỏi vậy, Dịch Nhược Thần liền liếc nhìn Đường Phong một cái, khóe miệng có chút run rẩy:
- Cửa chính bên kia không sao cả.
Bạch Tố Y kinh hỉ hỏi:
- Không sao là tốt rồi, môn hạ đệ tử thương vong thế nào?
Hàn Nhu cười nói:
- Không chết người nào, cũng không ai bị thương!
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên lộ vẻ khiếp sợ:
- Sao có thể? Chẳng lẽ bên kia không có kẻ địch tới?
Mấy ngàn người hỗn chiến, Thiên Tú bên này có thể thắng được đã là kỳ tích, sao có thể không ai bị thương và tử vong chứ? Cũng chỉ có kẻ địch không tiến công mới có thể lý giải chuyện này.
Thiết Lạc Hồng đứng bên cạnh nói:
- Kẻ địch có tới hơn hai ngàn người. Nhưng chúng ta.... Không có đánh nhau. Chính bọn chúng không rõ tại sao lại tự chém giết lẫn nhau, không còn ai nào sống sót.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên liền đờ người ra.
Lời này.... So với những gì Đường Phong vừa nói lúc nãy càng kỳ quái hơn, càng khiến người ta khó mà tin được.
Bạch Tố Y nghiêm mặt nói:
- Thiết sư muội, bây giờ không phải lúc để nói đùa.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status