Vô Thường

Chương 145: Cuồng Đao Đoạn Thất Xích. (Thượng)

/1679


Đường Phong đưa tay móc ra một tờ ngân phiếu, dùng một cỗ nhu kình, ném tới tay điếm tiểu nhị, mỉm cười nói:
- Làm phiền tiểu ca đi một chuyến.
Điếm tiểu nhị nhìn tờ ngân phiếu một trăm lượng trên tay, mặt mày lập tức hớn hở ngay:
- Được rồi!
Đợi điếm tiểu nhị đi rồi, Đường Phong mới hỏi:
- Tiếu thúc, ngươi tìm sư phụ này làm gì?
Thang Phi Tiếu tốt xấu gì cũng là siêu cấp cao thủ Thiên giai thượng phẩm, không thể có chuyện nhàn rỗi tìm một đầu bếp gây sự. hắn làm vậy nhất định có lý do của mình. Hơn nữa qua mấy lời của Thang Phi Tiếu, Đường Phong cho rằng Tiếu thúc nhất định quen biết người này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Nhưng chưa gặp mặt sao có thể chắc đây chính là người quen của mình?
Thang Phi Tiếu bưng chén rượu lên uống cạn, trên mặt đầy vẻ kích động và hưng phấn, nói khẽ:
- Tên đầu bếp này không đơn giản đâu, đợi lát nữa ngươi gặp thì biết.
Nói xong. dường như nhớ tới chuyện vui nào đó nên cười phá lên.
Tiểu Manh Manh ở bên cạnh chớp mắt to, nhìn chằm chằm chú thỏ con Tần Tứ Nương gắp cho con bé, nhất thời không biết có nên ăn hay không, chân mày cũng nhíu lại.
Chi một lát, trong hành lang truyền tới tiếng bước chân vội và. kèm theo tiếng la hổn hển:
- Là ai! Ai nói món ăn của lão tử làm khó ăn, ai nói?
- Ta!
Thang Phi Tiếu trầm giọng hô lên.
Tiếng bước chân càng dồn dập hơn, cửa phòng lập tức bị mở ra, một đầu bếp đầu đội mũ cao, trên tay còn cầm theo một con dao làm bếp sáng loáng xông vào.
VỊ sư phụ này nhìn qua cũng cùng tuổi với Thang Phi Tiếu, chỉ là dáng người không cao to, lực lưỡng như Thang Phi Tiếu, mà thấp bé, mập mạp, ườn cái bụng phệ đứng đó giống như một trái bí đao, mặt cũng đầy mở, tai to mặt lớn, nhưng không khiến người ta chán ghét mà có chút cảm giác khôi hài.
Bất quá Đường Phong lại chú ý tới gan bàn tay của hắn, có một mặt đầy vết chai sạn.
Lúc xông vào mặt mũi hắn có chút méo mó, dùng sức vung dao làm bếp trên tay, món ăn mình vẫn lấy làm kiêu ngạo lại bị chê như vậy đã khiến hắn vô cùng tức giận.
Hắn hung dữ quát:
- Rốt cuộc là ai, có gan thì đứng dậy cho ta, lão tử bổ sống ngươi!
Vừa nói vừa trợn mắt nhìn khắp phòng.
Thang Phi Tiếu khoanh tay, lưng dựa vào ghế, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh và châm chọc.
Lúc vị sư phụ này chuyển ánh mắt tới chỗ Thang Phi Tiếu, chân mày hắn lập tức nhíu lại, tay cầm thái đao cũng run rẩy.
Thang Phi Tiếu nhìn hắn mỉm cười, nhưng hắn lại nhìn Thang Phi Tiếu như thể gặp phải độc xà kinh khủng nhất. Hai người không ai nói gì, chi trao đổi bằng ánh mắt.
Cả phòng đều yên tĩnh, Đường Phong còn có thể cảm nhận được mùi thuốc pháo trong không khí.
Chẳng lẽ hai người này là kẻ thù? Nhìn kiểu này lát nữa có khả năng sẽ bắt đầu động thủ, Đường Phong lén lút ổn định thân hình, như vô ý nhích người lên ngăn giữa đầu bếp kia và Tiểu Manh Manh.
Trầm mặc một hồi, người đầu bếp này đột nhiên thở mạnh ra một hơi, sau đó xoay người chạy ra cửa.
- Muốn chạy!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng, vươn tay chụp lấy hắn, người nọ chạy ở phía trước, cũng không làm gì cả nhưng lại khiến Cách Không Thủ bách chiến bách thắng của Thang Phi Tiếu bắt hụt một phen.
Thang Phi Tiếu xuất ra cả hai tay, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra vài cái chưởng ảnh, tới lúc người nọ sắp chạy ra ngoài mới bị hắn túm được cổ áo, hung hăng kéo trở lại, ném lên một cái ghế cạnh Thang Phi Tiếu.
Thang Phi Tiếu quét tay một cái, cửa phòng liền đóng kín.
người nọ ngồi trên ghế, trán đổ mồ hôi lạnh, cả người run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn Thang Phi Tiếu, sau đó kéo ra một nụ cười vô cùng khó coi:
- Đại ca! Không ngờ có thể gặp được huynh ở đây, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng!
Thang Phi Tiếu vỗ vai hắn, bùi ngùi thở dài:
- Ta không làm đại ca đã lâu rồi, lão Đoạn à, không ngờ mười năm không gặp, ngươi lại thành đầu bếp nổi tiếng! Đúng là khiến ta bất ngờ.
Nghe Thang Phi Tiếu gọi như vậy, Đường Phong và Tần Tứ Nương liền nhìn nhau, lập tức biết rõ vị đầu bếp này là thần thánh phương nào. Vừa rồi lúc hắn tránh được một chiêu của Thang Phi Tiếu, Đường Phong và Tần Tứ Nương đã biết thực lực của người này nhất định rất khủng bố, nhưng không ngờ lại là hắn.
Vừa rồi mọi người còn đang bàn về Thiên Sát Địa Thí, không ngờ chỉ trong chốc lát đã gặp được thật, đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, cách không lấy mạng người, cuồng đao quét ngàn quân!
Đây là câu ca dao ngày trước, đối tượng được nhắc tới chính là hai vị đại sát thần khiến người người đều kinh sợ nhất.
Thiên Sát Thần, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu.
Địa Thí Thần, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích.
chỉ có điều qua mười năm, Thang Phi Tiếu bây giờ là một người sợ vợ thương con, còn Đoạn Thất Xích lại trở thành một đầu bếp. Khí thế của hai người đã sớm thay đổi, một thân thực lực càng thêm nội liễm, nếu chỉ lặng yên đứng trong biển người thì chẳng khác nào hai người bình thường, ai có thể ngờ được họ chính là hai phần tử khủng bố đủ khiến mọi người thất sắc khi xưa?
Đoạn Thất Xích đặt thái đao lên bàn, thở dài:
- Hồng thần cổn cổn lai, hà xử nhạ trần thổ? Đại ca, huynh thả ta đi đi, ta bây giờ chỉ là một đầu bếp, đã sớm không màn thế sự rồi.
- Nói gì vậy hả?
Thang Phi Tiếu trừng mắt liếc hắn một cái,
- lão tử bây giờ không giống ngày xưa, yên tâm đi, chắc chắn không lôi kéo ngươi làm gì đâu, ngươi muốn đi đâu là quyền của ngươi, ta còn ép buộc được ngươi sao? Hơn nữa, chúng ta mười năm không gặp, nhất định phải ngồi với nhau một chút.
- Thật sao?
Đoạn Thất Xích vui mừng nói,
- Huynh sẽ không gạt ta đấy chứ? Lần trước huynh gạt ta đi vào Trường Xà cốc, ta phải giết ba ngày ba đêm mới ra được.
- Chuyện này ngươi còn nhớ sao.
Thang Phi Tiếu cười một tiếng, sắc mặt đột nhiên đổi khác, trở nên chính khí lẫm liệt,
- lão tử bây giờ cũng không giống lúc trước nữa, đương nhiên sẽ không gạt ngươi.
Đoạn Thất Xích đưa mắt nhìn lại mấy người trên bàn, sau đó liền nhìn chằm chàm Đường Phong và Tần Tứ Nương nói:
- Đại ca, đây là con trai và con dâu của huynh à?
Đường Phong và Tần Tứ Nương lập tức buồn bực không thôi.
- Cái rắm!
Thang Phi Tiếu thẹn quá hóa giận,
- Đương nhiên không phải, mắt chó của ngươi đúng là mù rồi!
Đoạn Thất Xích xấu hổ, tiếp tục chuyển sang nhìn Tiểu Manh Manh, đăm chiêu một lúc liền quả quyết:
- Đây nhất định là cháu gái của huynh!
Thang Phi Tiếu âm hiểm cười một tiếng:
- lão Đoạn, ngươi có muốn ta ném ngươi từ đây xuống không?
Đoạn Thất Xích cười khổ nói:
- Vậy thì huynh giới thiệu cho ta biết đi.
Thang Phi Tiếu gật đầu, chỉ vào Tần Tứ Nương và Manh Manh, vẻ mặt vô cùng tự hào nói:
- Đây là phu nhân Tần Tứ Nương và con gái Thang Manh Manh của ta!
Đoạn Thất Xích há to miệng nhìn Thang Manh Manh, lại quay sang nhìn Tần Tứ Nương, quay đầu kề sát tai Thang Phi Tiếu, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, đây là con ruột của huynh thật à?
Thang Phi Tiếu to con, vạm vỡ thế này sao có thể sinh ra con gái đáng yêu như thế? Theo như Đoạn Thất Xích tưởng tượng thì dù Thang Phi Tiếu có sinh con gái thật đi nữa thì cũng là loại cơ bắp đầy mình.
Lời vừa ra khỏi miệng, Đoạn Thất Xích liền biết mình đã lỡ lời, liền tranh thủ quay sang Tần Tứ Nương mỉm cười chào hỏi:
- Chào đại tẩu, chào cháu gái, tới đây nhị thúc tặng quà cho cháu!
Vừa nói vừa móc ra một xấp ngân phiếu, chìa ra trước mặt Thang Phi Tiếu.
Tần Tứ Nương lại càng hoảng sợ, xấp ngân phiếu dày như thế này, nhìn qua là biết ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn lượng.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status