Liền tiếp lăn qua lăn lại suốt nửa ngày, ba chỗ giấu bảo của Hồ gia bị quét sạch sành sanh, Tiếu thúc vô cùng cảm khái:
- Trách không được có người thích đánh cướp, loại công việc không làm mà hưởng vui vẻ như thế này thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
Những tài bảo Hồ gia cất giấu suốt trăm năm bị lấy đi toàn bộ, hiện giờ chỉ còn cái linh mạch kia là cuối cùng. Nơi này một mực khai thác, có lẽ không ít lt tại đây, hiện giờ Đường Phong đau đầu nhất chính là xử lý linh mạch này, nếu như là linh mạch sống thì còn có thể mang đi, nhưng nếu là mạch chết thì chung quy mình không thể chờ nó khai thác hết a.
Vậy thì phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Suy nghĩ cả buổi cũng không có chủ ý gì hay hơn.
Hôm nay đại chiến một hồi, lại cướp đoạt được nhiều thứ như vậy, cho dù là ai cũng đều có chút hưng phấn cùng mệt nhọc, màn đêm buông xuống liền ở bên trong đại trạch Hồ gia để nghỉ ngơi.
Tạm thời bên Hồ gia bình tĩnh nhưng thật ra trong thành Cát Tường đang khua chiêng múa trống vang trời, giăng đèn kết thoa, tin tức cao thủ Hồ gia bị diệt toàn bộ đã truyền ra ngoài, người dân chúng nào bên trong thành Cát Tường không vỗ tay tỏ ý vui mừng? Mỗi một nhà đều lấy việc này làm việc vui, cảnh tượng bên trong thành nào nhiệt không phải bàn.
Ban đêm, Đường Phong đang đả tọa khôi phục thì đột nhiên Chu Tiểu Điệp xông vào, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đường Phong hồ nghi nhìn nàng:
- Làm sao vậy?
Chu Tiểu Điệp nhăn nhó, sắc mặt đỏ bừng, qua một lát rồi mới nói:
- Sư phụ, hình như ta... Hình như là có.
- Cái gì?
Thân thể Đường Phong rung động mạnh.
Chu Tiểu Điệp nói ra những lời khiến cho Đường Phong cảm giác được tiếng hít thở của hơn mười gian phòng xung quanh đột nhiên đình trệ xuống, nghĩ tới các nàng Lại tỷ cũng nghe được, hiện giờ chắc là đang nín thở vểnh lỗ tai lên nghe trộm.
Quả thực Đường Phong bị Tiểu Điệp làm cho hoảng sợ, vội vội vàng vàng nhảy xuống từ trên giường, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh nàng, sau đó cẩn thận đỡ lấy nàng, chậm rãi đưa nàng tới giường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sắc mặt Chu Tiểu Điệp ửng đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc hạnh phúc.
Chờ tới khi đi đến bên cạnh giường, Đường Phong mới đột nhiên hồi phục tinh thần, nhíu mày hỏi:
- Vì sao lại vậy?
- Cái gì?
Chu Tiểu Điệp nhẹ nhàng ngồi xuống, phảng phất như động tác mạnh sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Đường Phong liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
- Không có khả năng có a.
- Tại sao không có khả năng?
Tiểu Điệp nhất thời nóng nảy.
- Bởi vì... Bởi vì... Ặc, bởi vì không có khả năng.
Đường Phong suýt nữa nói ra tình hình thực tế, may mà phản ứng nhanh cho nên mới không lộ ra chân tướng.
- Tại sao lại vậy?
Chu Tiểu Điệp không buông tha hỏi thăm.
Đường Phong nhức đầu một trận, chỉ có thể thành khẩn nói:
- Tiểu Điệp, tại sao nàng nghĩ chính mình có?
Chu Tiểu Điệp ngay thẳng trả lời:
- Hôm nay đột nhiên ta có cảm giác buồn nôn, trên người còn có chút mệt mỏi, mất ngủ, Tứ Nương ói, chỉ cần xuất hiện phản ứng như vậy thì hắn là đã có... Đã có.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- Vậy Tứ Nương không nói qua cho nàng biết, nhưng phản ứng này chí ít cũng phải ba tháng sau mới gặp được sao?
- A?
Đường Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo tay nàng nói:
- Ngươi tính đi, từ lần trước chúng ta gặp mặt nhau tới bây giờ mới chỉ qua nửa tháng mà thôi. Cho dù là thật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có phản ứng như vậy.
Chu Tiểu Điệp vội vàng nói:
- Nhưng ít nhất cũng có phản ứng rồi nha.
- Cứ thả lỏng, để ta xem thế nào.
Đường Phong tìm được manh mối, nhất thời trong lòng thoải mãi hắn, hai ngón tay vươn lên chạm vào mạch đập của Chu Tiểu Điệp, tỉ mỉ cảm thụ.
- Sư phụ ngươi còn có thể bắt mạch được sao?
Chu Tiểu Điệp kinh ngạc không ngớt.
- Chút tài mọn!
Đường Phong cười khẽ.
Tuy rằng thực lực hiên giờ của Đường Phong đã khá cao, nếu như phóng xuất thần thức qua thì bất kỳ động tĩnh gì trong bụng Chu Tiểu Điệp đều có thể biết được, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi nhìn trộm thai nhi trong bụng, bởi vì thai nhi quá mức nhỏ yếu, thần thức đảo qua nói không chừng sẽ khiến thai nhi bị tổn thương.
Cho nên mặc dù nữ nhân có thực lực cao đến đâu, nếu như không biết chính mình có thai hay không thì cũng chỉ có thể bắt mạch để xác định kết quả, tuyệt đối không thể vận dụng thần thức điều tra.
Chỉ điều tra trong chốc lát, Đường Phong liền khẽ gật đầu:
- Có thể xác đinh được nàng không phải đang mang thai.
Chu Tiểu Điệp nhất thời thất vọng:
- Nếu như không phải vậy thì tại sao ta có phản ứng như thế?
- Có phải mấy ngày hôm nay nàng một mực suy nghĩ về việc này?
Đường Phong kỳ quái nhìn nàng.
- Phải, có suy nghĩ một tí.
Chu Tiểu Điệp khẽ gật đầu.
- Vậy là được rồi, luôn nghĩ nhưng việc đó sẽ bị ám ảnh trong lòng, hôm nay lại giết nhiều người như vậy, sợ rằng bởi vì máu tanh cho nên mới khiến cho nàng muốn nôn mửa. Về phần mệt mỏi, khó ngủ... Đại chiến một hồi xong chung quy cũng có chút mệt nhọc.
- A.
Chu Tiểu Điệp ủ rũ, thất vọng cực độ.
Đường Phong vỗ vỗ đầu của nàng:
- Đừng khiến cho mọi việc loạn hết lên, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, xử lý xong mọi chuyện của Hồ gia thì chúng ta sẽ khởi hành, đến lúc đó không còn thời gian để an ổn nghỉ ngơi.
Lông mi Chu Tiểu Điệp giật giật, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, điềm đạm đáng yêu nói:
- Đêm nay ta nghỉ ngơi tại chỗ này có được hay không?
Đường Phong mỉm cười :
- Được.
Ngay lập tức Chu Tiểu Điệp tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt lẻn tới bên giường, giật cái chăn lên lộ ra khuôn mặt của Đường Phong nói:
- Sư phụ không được làm chuyện xấu a.
Đường Phong cười nói:
- Có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào đây như vậy, ta nào dám làm chuyện xấu gì với nàng!
Tiếng hờn dỗi liên tiếp vang lên từ bốn phương tám hướng.
Ban đêm, Chu Tiểu Điệp ngủ rất yên ổn, Đường Phong cũng đả tọa một đêm.
Trời ngày thứ hai vừa mới sáng, Đường Phong đã bị một trận động tĩnh ấm í khiến cho tỉnh ngủ, bên ngoài có rất nhiều tiếng động lớn xôn xao, thỉnh thoảng có tiếng khóc la hét truyền tối, hỗn loạn kém theo chửi rủa.
Đường Phong mở mắt ra lẳng lặng lắng nghe chỉ trong chốc lát liền hiểu rõ trong lòng, hắn đứng thẳng dậy đi ra bên ngoài, thân hình lung lay mấy cái liền đi ra ngoài Hồ phủ.
Bên ngoài Hồ phủ có vô số người, những người dân của thành Cát Tường đều đang ở đây, hiện giờ thần sắc của bọn họ rất kích động, thậm chí rất nhiều người đang cầm vũ khí trên tay, hùng hùng hổ hổ đứng ở bên ngoài Hồ phủ, những vũ khí cũng đủ các thể loại, nào là thái đao, mặt bàn, ghế đẩu, gậy gỗ, cái gì cũng đủ cả.
- Trách không được có người thích đánh cướp, loại công việc không làm mà hưởng vui vẻ như thế này thật khiến cho người ta muốn ngừng mà không được!
Những tài bảo Hồ gia cất giấu suốt trăm năm bị lấy đi toàn bộ, hiện giờ chỉ còn cái linh mạch kia là cuối cùng. Nơi này một mực khai thác, có lẽ không ít lt tại đây, hiện giờ Đường Phong đau đầu nhất chính là xử lý linh mạch này, nếu như là linh mạch sống thì còn có thể mang đi, nhưng nếu là mạch chết thì chung quy mình không thể chờ nó khai thác hết a.
Vậy thì phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Suy nghĩ cả buổi cũng không có chủ ý gì hay hơn.
Hôm nay đại chiến một hồi, lại cướp đoạt được nhiều thứ như vậy, cho dù là ai cũng đều có chút hưng phấn cùng mệt nhọc, màn đêm buông xuống liền ở bên trong đại trạch Hồ gia để nghỉ ngơi.
Tạm thời bên Hồ gia bình tĩnh nhưng thật ra trong thành Cát Tường đang khua chiêng múa trống vang trời, giăng đèn kết thoa, tin tức cao thủ Hồ gia bị diệt toàn bộ đã truyền ra ngoài, người dân chúng nào bên trong thành Cát Tường không vỗ tay tỏ ý vui mừng? Mỗi một nhà đều lấy việc này làm việc vui, cảnh tượng bên trong thành nào nhiệt không phải bàn.
Ban đêm, Đường Phong đang đả tọa khôi phục thì đột nhiên Chu Tiểu Điệp xông vào, sắc mặt có chút tái nhợt.
Đường Phong hồ nghi nhìn nàng:
- Làm sao vậy?
Chu Tiểu Điệp nhăn nhó, sắc mặt đỏ bừng, qua một lát rồi mới nói:
- Sư phụ, hình như ta... Hình như là có.
- Cái gì?
Thân thể Đường Phong rung động mạnh.
Chu Tiểu Điệp nói ra những lời khiến cho Đường Phong cảm giác được tiếng hít thở của hơn mười gian phòng xung quanh đột nhiên đình trệ xuống, nghĩ tới các nàng Lại tỷ cũng nghe được, hiện giờ chắc là đang nín thở vểnh lỗ tai lên nghe trộm.
Quả thực Đường Phong bị Tiểu Điệp làm cho hoảng sợ, vội vội vàng vàng nhảy xuống từ trên giường, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh nàng, sau đó cẩn thận đỡ lấy nàng, chậm rãi đưa nàng tới giường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sắc mặt Chu Tiểu Điệp ửng đỏ, trên khuôn mặt tràn đầy thần sắc hạnh phúc.
Chờ tới khi đi đến bên cạnh giường, Đường Phong mới đột nhiên hồi phục tinh thần, nhíu mày hỏi:
- Vì sao lại vậy?
- Cái gì?
Chu Tiểu Điệp nhẹ nhàng ngồi xuống, phảng phất như động tác mạnh sẽ ảnh hưởng tới thai nhi trong bụng.
Đường Phong liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
- Không có khả năng có a.
- Tại sao không có khả năng?
Tiểu Điệp nhất thời nóng nảy.
- Bởi vì... Bởi vì... Ặc, bởi vì không có khả năng.
Đường Phong suýt nữa nói ra tình hình thực tế, may mà phản ứng nhanh cho nên mới không lộ ra chân tướng.
- Tại sao lại vậy?
Chu Tiểu Điệp không buông tha hỏi thăm.
Đường Phong nhức đầu một trận, chỉ có thể thành khẩn nói:
- Tiểu Điệp, tại sao nàng nghĩ chính mình có?
Chu Tiểu Điệp ngay thẳng trả lời:
- Hôm nay đột nhiên ta có cảm giác buồn nôn, trên người còn có chút mệt mỏi, mất ngủ, Tứ Nương ói, chỉ cần xuất hiện phản ứng như vậy thì hắn là đã có... Đã có.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- Vậy Tứ Nương không nói qua cho nàng biết, nhưng phản ứng này chí ít cũng phải ba tháng sau mới gặp được sao?
- A?
Đường Phong ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo tay nàng nói:
- Ngươi tính đi, từ lần trước chúng ta gặp mặt nhau tới bây giờ mới chỉ qua nửa tháng mà thôi. Cho dù là thật đi chăng nữa thì cũng sẽ không có phản ứng như vậy.
Chu Tiểu Điệp vội vàng nói:
- Nhưng ít nhất cũng có phản ứng rồi nha.
- Cứ thả lỏng, để ta xem thế nào.
Đường Phong tìm được manh mối, nhất thời trong lòng thoải mãi hắn, hai ngón tay vươn lên chạm vào mạch đập của Chu Tiểu Điệp, tỉ mỉ cảm thụ.
- Sư phụ ngươi còn có thể bắt mạch được sao?
Chu Tiểu Điệp kinh ngạc không ngớt.
- Chút tài mọn!
Đường Phong cười khẽ.
Tuy rằng thực lực hiên giờ của Đường Phong đã khá cao, nếu như phóng xuất thần thức qua thì bất kỳ động tĩnh gì trong bụng Chu Tiểu Điệp đều có thể biết được, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi nhìn trộm thai nhi trong bụng, bởi vì thai nhi quá mức nhỏ yếu, thần thức đảo qua nói không chừng sẽ khiến thai nhi bị tổn thương.
Cho nên mặc dù nữ nhân có thực lực cao đến đâu, nếu như không biết chính mình có thai hay không thì cũng chỉ có thể bắt mạch để xác định kết quả, tuyệt đối không thể vận dụng thần thức điều tra.
Chỉ điều tra trong chốc lát, Đường Phong liền khẽ gật đầu:
- Có thể xác đinh được nàng không phải đang mang thai.
Chu Tiểu Điệp nhất thời thất vọng:
- Nếu như không phải vậy thì tại sao ta có phản ứng như thế?
- Có phải mấy ngày hôm nay nàng một mực suy nghĩ về việc này?
Đường Phong kỳ quái nhìn nàng.
- Phải, có suy nghĩ một tí.
Chu Tiểu Điệp khẽ gật đầu.
- Vậy là được rồi, luôn nghĩ nhưng việc đó sẽ bị ám ảnh trong lòng, hôm nay lại giết nhiều người như vậy, sợ rằng bởi vì máu tanh cho nên mới khiến cho nàng muốn nôn mửa. Về phần mệt mỏi, khó ngủ... Đại chiến một hồi xong chung quy cũng có chút mệt nhọc.
- A.
Chu Tiểu Điệp ủ rũ, thất vọng cực độ.
Đường Phong vỗ vỗ đầu của nàng:
- Đừng khiến cho mọi việc loạn hết lên, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, xử lý xong mọi chuyện của Hồ gia thì chúng ta sẽ khởi hành, đến lúc đó không còn thời gian để an ổn nghỉ ngơi.
Lông mi Chu Tiểu Điệp giật giật, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, điềm đạm đáng yêu nói:
- Đêm nay ta nghỉ ngơi tại chỗ này có được hay không?
Đường Phong mỉm cười :
- Được.
Ngay lập tức Chu Tiểu Điệp tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt lẻn tới bên giường, giật cái chăn lên lộ ra khuôn mặt của Đường Phong nói:
- Sư phụ không được làm chuyện xấu a.
Đường Phong cười nói:
- Có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào đây như vậy, ta nào dám làm chuyện xấu gì với nàng!
Tiếng hờn dỗi liên tiếp vang lên từ bốn phương tám hướng.
Ban đêm, Chu Tiểu Điệp ngủ rất yên ổn, Đường Phong cũng đả tọa một đêm.
Trời ngày thứ hai vừa mới sáng, Đường Phong đã bị một trận động tĩnh ấm í khiến cho tỉnh ngủ, bên ngoài có rất nhiều tiếng động lớn xôn xao, thỉnh thoảng có tiếng khóc la hét truyền tối, hỗn loạn kém theo chửi rủa.
Đường Phong mở mắt ra lẳng lặng lắng nghe chỉ trong chốc lát liền hiểu rõ trong lòng, hắn đứng thẳng dậy đi ra bên ngoài, thân hình lung lay mấy cái liền đi ra ngoài Hồ phủ.
Bên ngoài Hồ phủ có vô số người, những người dân của thành Cát Tường đều đang ở đây, hiện giờ thần sắc của bọn họ rất kích động, thậm chí rất nhiều người đang cầm vũ khí trên tay, hùng hùng hổ hổ đứng ở bên ngoài Hồ phủ, những vũ khí cũng đủ các thể loại, nào là thái đao, mặt bàn, ghế đẩu, gậy gỗ, cái gì cũng đủ cả.
/1679
|