Nhất thời Đường Phong cảm giác đầu mình cũng to ra một vòng, nhưng hắn nhỡ rõ ràng, lần trước Linh Khiếp Nhan ăn mấy chục âm hồn của hắn, hắn lập tức dặn dò nàng tuyệt đối không được ăn âm hồn của những cao thủ trong cương tâm của mình, những âm hồn đó là chìa khóa để mở Mị ảnh không gian, cũng là năng lượng duy trì đòn sát thủ của Đường Phong.
Linh Khiếp Nhan luôn miệng đáp ứng, bất quá, nàng vẫn thừa dịp Đường Phong không chú ý mà a ô một tiếng ăn một cái âm hồn. Đối với nàng mà nói cắn nuốt âm hồn chính là phương thức chữa thương tốt nhất.
Hơn nữa Linh Khiếp Nhan còn có một năng lực rất đặc biệt, đó chính là khả năng cảm ứng đối với Linh Thú, vượt qua tưởng tượng của Đường Phong. nàng hoàn toàn là một chuyên gia về Linh Thú.
Một đường tiến tới, Đường Phong cũng phải làm phiền nàng chỉ dẫn mới tránh được đụng chạm phải một số Linh Thú. Thậm chí cũng chẳng cần nhìn thấy những Linh Thú kia, từ xa xa Linh Khiếp Nhan đã có thể chuẩn xác nói ra tên và cấp bậc của những Linh Thú kia.
Sau mấy ngày, Đường Phong cũng dần dần hiểu được sự phân chia cấp bậc của Linh Thú.
ở trên thế giới này, Linh Thú cấp một có thực lực tương đương với một người tu luyện cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm. Mà Linh Thú cấp hai lại tương đương với một Hoàng giải thường phẩm, cấp ba tương đương với Huyền giai trung phẩm, cấp bốn tương đương với Địa giai hạ phẩm, cấp năm tương đương với Địa giai thượng phẩm, mà cấp sáu lại tương đương với Thiên Giai trung phẩm.
dĩ nhiên, đây chỉ là một sự phân chia không rõ ràng, Linh Thú có lực lượng thuộc về bản thân chúng, những lực lượng này giúp lực chiến đấu của chúng tăng lên không ít. Bất quá linh thú dù sao cũng không phải là con người, phương thức chiến đấu của chúng xa xa không linh hoạt bằng nhân loại.
Cho nên đôi khi cũng không thể nhìn vào cấp bậc để phán đoán lực chiến đấu của Linh Thú. Linh Thú và nhân loại đều có sở trường, sở đoản riêng, chỉ có thời điểm tranh đấu thật sự mới có thể khảo nghiệm được thực lực của bản thân.
những ngày qua, Đường Phong đụng phải Linh Thú phần lớn là cấp ba. Bọn chúng tập chung sống thành đoàn đội, ở giữa rừng núi chung quanh du đàng, tranh đoạt địa bàn, tranh giành con mồi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng gào thét vang tận mây xanh, làm cho tâm thần người ta hoảng loạn.
Bất quá, có một người chỉ dẫn như Linh Khiếp Nhan, Đường Phong căn bản không cần đánh nhau với chúng.
Lại đi sâu vào trong mấy ngày, cấp bậc của Linh Thú bắt đầu tăng cao, bất quá số lượng cũng rất ít, phần lớn là cấp bốn, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một con cấp năm, Đường Phong tự nhiên là tránh thật xa. Ban đêm, lúc nghỉ ngơi, Đường Phong cũng không dám tùy tâm sở dục như trước kia, lúc nào hắn cũng phải duy trì cảnh giác, ngay cả nổi lửa nấu cơm cũng không được, những lúc đói bụng chỉ có thể ăn quả dại để lót dạ.
Đòn sát thủ chỉ có một lần, Đường Phong cũng không muốn lãng phí cơ hội để đối phó với những con Linh Thú này.
Một lần Đường Phong lớn mật tìm một con linh thú cấp bốn thử sức, hắn không ngờ ngay cả khi Linh Khiếp Nhan nói nhược điểm của Linh Thú này cho hắn, phương thức chiến đấu như thế nào hắn vẫn phải chịu thua mà chạy trối chết. Nếu không phải có ám khí xuất quỷ nhập thần, làm cho con Linh Thú này chịu thiệt không ít, nếu không phải trên người hắn có Bất Phôi Giáp phòng hộ, khẳng định Đường Phong bị thương không nhẹ.
Sau khi có được một lần kinh nghiệm, Đường Phong cũng không đi chuốc lấy nhục nữa. Hoàng giai thượng phẩm cảnh giới đối với một Linh Thú tương đương Địa giai hạ phẩm, quả thật có chút khó khăn.
Lúc Đường Phong bước vào địa bàn của Linh Thú cấp năm, thần kinh hắn căng thẳng tới cực hạn. Tất cả những Linh Thú xung quanh đều tương đương với cao thủ Địa giai thượng phẩm, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì hắn sẽ chết không toàn thây.
Nơi này đã là sâu bên trong Khúc Đình Sơn rồi, mặc dù Đường Phong không biết Khúc Đình sơn rộng bao nhiêu, nhưng địa bàn của Linh Thú cấp năm, cũng xuất hiện một vài Linh Thú cấp sáu. dựa theo lời của Linh Khiếp Nhan. Linh Thú cấp sáu đã là linh thú mạnh nhất trong Khúc Đình sơn rồi.
Lực uy hiếp của những Linh Thú này lớn hơn rất nhiều so với nhưng Linh Thú bên ngoài. Cảm giác của chúng nhạy bén vô cùng. cho dù cách thật xa chúng cùng vẫn nhìn về nơi Đường Phong ẩn nấp hồi lâu mới rời đi.
May mắn chính là có Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong biết khoảng cách an toàn, hơn nữa theo như nàng cảm giác được, vị trí của người kia cũng không còn xa nữa. Lần trước mang theo Bất Phôi Giáp bay tới đây, nàng cảm ứng được khí tức của một người khác ở xung quanh nơi này.
Đường Phong không nhìn được thở phào một tiếng, nếu như còn phải tiếp tục xâm nhập nữa. Đường Phong không biết mình có thể đi đến nơi được hay không. Trên đường đi nguy hiểm quá lớn. hắn đáng suy nghĩ xem có nên trở về hay không.
Sau nhiều ngày như vậy, thương thế của Linh Khiếp Nhan cũng đã khá hơn rất nhiều, lúc Đường Phong tu luyện nàng cùng thu được càng ngày càng nhiều linh khí.
bởi vì chế trụ hơi thở của mình cho nên hiện tại Linh Khiếp Nhan không thể nào cảm nhận được cụ thể người kia đang ở vị trí nào, đối phương cũng không thể nào cảm ứng được nàng, chỉ có thể dựa vào Đường Phong tự đi tìm kiếm.
Ban ngày Đường Phong ẩn nấp, ban đêm hắn lại đi tìm kiếm, hắn còn dùng bùn đắp lên người để che giấu mùi mồ hôi của thân thể, sau đó lại đi tìm kiếm từng chỗ một.
Liên tiếp mấy ngày cũng không hề có thu hoạch gì, nhưng thân thể hắn cùng được tinh luyện không ít, ở bên trong rừng núi tràn ngập nguy cơ tứ phía tìm kiếm mục tiêu của mình, cố gắng sống sót, việc này cũng tương đương với việc tu luyện.
Sau mấy ngày tìm kiếm, có thể nói Đường Phong đã mò mẫm tất cả mọi chỗ trong phương viên trăm dặm xung quanh, tuy không phát hiện ra mục tiêu nhưng Đường Phong cùng phát hiện được một chỗ tương đối thú vị.
Đó là một hạp cốc, một hạp cốc không lớn, đại khái chi dài có mười dặm. rộng một dặm, hạp cốc đó phảng phất như là một cái khe hở nứt ra từ mặt đất, trải dài trong lòng Khúc Đình sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bên trong hạp cốc, truyền đến từng cỗ khí tức u ám, cho dù cách thật xa cùng có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa bên trong. cả hạp cốc tối om, phía trên bị vô số mạn đằng dây leo vây quanh, hàng năm không thấy ánh mặt trời. Thời điểm Đường Phong tìm kiếm người kia của Linh Khiếp Nhan phát hiện ra được nơi này không có Linh Thú hoạt động, hơn nữa. hắn còn nhìn thấy một Linh Thú già nua chầm chậm đi vào trong cái khe, sau đó không thấy đi ra nữa.
vốn Đường Phong còn muốn vào xem một chút, nhưng lại bị Linh Khiếp Nhan ngăn trở.
Thú mộ! Đây là cái tên mà Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong. Mỗi một nơi có Linh Thú sinh sống thành bầy đàn đều tồn tại một địa phương như vậy, khi những Linh Thú giớià nua kia phát hiện kiếp nạn của mình đã buông xuống, chúng sẽ đi vào trong nơi này, sau đó lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Thú mộ có thể nói là một địa phương thần thánh trong tiềm thức của mỗi Linh Thú, bởi vì nơi này có vô số thi thể đồng bạn của chúng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phụ cận nơi này lại không có Linh Thú hoạt động.
- Nếu đã chết thì chúng ta cũng đừng quấy rầy họ nữa.
Lúc nói ra những lời này, giọng nói Linh Khiếp Nhan mang theo nhàn nhạt đau thương.
Đường Phong hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao lúc cắn nuốt những âm hồn kia nàng cũng không hề nháy mắt một cái, theo đạo lý mà nói, những âm hồn kia đều là con người sau khi chết ngưng tụ thành. Đối với âm hồn nàng không hề để ý, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất quan tâm tới Linh Thú.
Linh Khiếp Nhan luôn miệng đáp ứng, bất quá, nàng vẫn thừa dịp Đường Phong không chú ý mà a ô một tiếng ăn một cái âm hồn. Đối với nàng mà nói cắn nuốt âm hồn chính là phương thức chữa thương tốt nhất.
Hơn nữa Linh Khiếp Nhan còn có một năng lực rất đặc biệt, đó chính là khả năng cảm ứng đối với Linh Thú, vượt qua tưởng tượng của Đường Phong. nàng hoàn toàn là một chuyên gia về Linh Thú.
Một đường tiến tới, Đường Phong cũng phải làm phiền nàng chỉ dẫn mới tránh được đụng chạm phải một số Linh Thú. Thậm chí cũng chẳng cần nhìn thấy những Linh Thú kia, từ xa xa Linh Khiếp Nhan đã có thể chuẩn xác nói ra tên và cấp bậc của những Linh Thú kia.
Sau mấy ngày, Đường Phong cũng dần dần hiểu được sự phân chia cấp bậc của Linh Thú.
ở trên thế giới này, Linh Thú cấp một có thực lực tương đương với một người tu luyện cảnh giới Luyện Cương cửu phẩm. Mà Linh Thú cấp hai lại tương đương với một Hoàng giải thường phẩm, cấp ba tương đương với Huyền giai trung phẩm, cấp bốn tương đương với Địa giai hạ phẩm, cấp năm tương đương với Địa giai thượng phẩm, mà cấp sáu lại tương đương với Thiên Giai trung phẩm.
dĩ nhiên, đây chỉ là một sự phân chia không rõ ràng, Linh Thú có lực lượng thuộc về bản thân chúng, những lực lượng này giúp lực chiến đấu của chúng tăng lên không ít. Bất quá linh thú dù sao cũng không phải là con người, phương thức chiến đấu của chúng xa xa không linh hoạt bằng nhân loại.
Cho nên đôi khi cũng không thể nhìn vào cấp bậc để phán đoán lực chiến đấu của Linh Thú. Linh Thú và nhân loại đều có sở trường, sở đoản riêng, chỉ có thời điểm tranh đấu thật sự mới có thể khảo nghiệm được thực lực của bản thân.
những ngày qua, Đường Phong đụng phải Linh Thú phần lớn là cấp ba. Bọn chúng tập chung sống thành đoàn đội, ở giữa rừng núi chung quanh du đàng, tranh đoạt địa bàn, tranh giành con mồi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng gào thét vang tận mây xanh, làm cho tâm thần người ta hoảng loạn.
Bất quá, có một người chỉ dẫn như Linh Khiếp Nhan, Đường Phong căn bản không cần đánh nhau với chúng.
Lại đi sâu vào trong mấy ngày, cấp bậc của Linh Thú bắt đầu tăng cao, bất quá số lượng cũng rất ít, phần lớn là cấp bốn, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một con cấp năm, Đường Phong tự nhiên là tránh thật xa. Ban đêm, lúc nghỉ ngơi, Đường Phong cũng không dám tùy tâm sở dục như trước kia, lúc nào hắn cũng phải duy trì cảnh giác, ngay cả nổi lửa nấu cơm cũng không được, những lúc đói bụng chỉ có thể ăn quả dại để lót dạ.
Đòn sát thủ chỉ có một lần, Đường Phong cũng không muốn lãng phí cơ hội để đối phó với những con Linh Thú này.
Một lần Đường Phong lớn mật tìm một con linh thú cấp bốn thử sức, hắn không ngờ ngay cả khi Linh Khiếp Nhan nói nhược điểm của Linh Thú này cho hắn, phương thức chiến đấu như thế nào hắn vẫn phải chịu thua mà chạy trối chết. Nếu không phải có ám khí xuất quỷ nhập thần, làm cho con Linh Thú này chịu thiệt không ít, nếu không phải trên người hắn có Bất Phôi Giáp phòng hộ, khẳng định Đường Phong bị thương không nhẹ.
Sau khi có được một lần kinh nghiệm, Đường Phong cũng không đi chuốc lấy nhục nữa. Hoàng giai thượng phẩm cảnh giới đối với một Linh Thú tương đương Địa giai hạ phẩm, quả thật có chút khó khăn.
Lúc Đường Phong bước vào địa bàn của Linh Thú cấp năm, thần kinh hắn căng thẳng tới cực hạn. Tất cả những Linh Thú xung quanh đều tương đương với cao thủ Địa giai thượng phẩm, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thì hắn sẽ chết không toàn thây.
Nơi này đã là sâu bên trong Khúc Đình Sơn rồi, mặc dù Đường Phong không biết Khúc Đình sơn rộng bao nhiêu, nhưng địa bàn của Linh Thú cấp năm, cũng xuất hiện một vài Linh Thú cấp sáu. dựa theo lời của Linh Khiếp Nhan. Linh Thú cấp sáu đã là linh thú mạnh nhất trong Khúc Đình sơn rồi.
Lực uy hiếp của những Linh Thú này lớn hơn rất nhiều so với nhưng Linh Thú bên ngoài. Cảm giác của chúng nhạy bén vô cùng. cho dù cách thật xa chúng cùng vẫn nhìn về nơi Đường Phong ẩn nấp hồi lâu mới rời đi.
May mắn chính là có Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong biết khoảng cách an toàn, hơn nữa theo như nàng cảm giác được, vị trí của người kia cũng không còn xa nữa. Lần trước mang theo Bất Phôi Giáp bay tới đây, nàng cảm ứng được khí tức của một người khác ở xung quanh nơi này.
Đường Phong không nhìn được thở phào một tiếng, nếu như còn phải tiếp tục xâm nhập nữa. Đường Phong không biết mình có thể đi đến nơi được hay không. Trên đường đi nguy hiểm quá lớn. hắn đáng suy nghĩ xem có nên trở về hay không.
Sau nhiều ngày như vậy, thương thế của Linh Khiếp Nhan cũng đã khá hơn rất nhiều, lúc Đường Phong tu luyện nàng cùng thu được càng ngày càng nhiều linh khí.
bởi vì chế trụ hơi thở của mình cho nên hiện tại Linh Khiếp Nhan không thể nào cảm nhận được cụ thể người kia đang ở vị trí nào, đối phương cũng không thể nào cảm ứng được nàng, chỉ có thể dựa vào Đường Phong tự đi tìm kiếm.
Ban ngày Đường Phong ẩn nấp, ban đêm hắn lại đi tìm kiếm, hắn còn dùng bùn đắp lên người để che giấu mùi mồ hôi của thân thể, sau đó lại đi tìm kiếm từng chỗ một.
Liên tiếp mấy ngày cũng không hề có thu hoạch gì, nhưng thân thể hắn cùng được tinh luyện không ít, ở bên trong rừng núi tràn ngập nguy cơ tứ phía tìm kiếm mục tiêu của mình, cố gắng sống sót, việc này cũng tương đương với việc tu luyện.
Sau mấy ngày tìm kiếm, có thể nói Đường Phong đã mò mẫm tất cả mọi chỗ trong phương viên trăm dặm xung quanh, tuy không phát hiện ra mục tiêu nhưng Đường Phong cùng phát hiện được một chỗ tương đối thú vị.
Đó là một hạp cốc, một hạp cốc không lớn, đại khái chi dài có mười dặm. rộng một dặm, hạp cốc đó phảng phất như là một cái khe hở nứt ra từ mặt đất, trải dài trong lòng Khúc Đình sơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bên trong hạp cốc, truyền đến từng cỗ khí tức u ám, cho dù cách thật xa cùng có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa bên trong. cả hạp cốc tối om, phía trên bị vô số mạn đằng dây leo vây quanh, hàng năm không thấy ánh mặt trời. Thời điểm Đường Phong tìm kiếm người kia của Linh Khiếp Nhan phát hiện ra được nơi này không có Linh Thú hoạt động, hơn nữa. hắn còn nhìn thấy một Linh Thú già nua chầm chậm đi vào trong cái khe, sau đó không thấy đi ra nữa.
vốn Đường Phong còn muốn vào xem một chút, nhưng lại bị Linh Khiếp Nhan ngăn trở.
Thú mộ! Đây là cái tên mà Linh Khiếp Nhan nói cho Đường Phong. Mỗi một nơi có Linh Thú sinh sống thành bầy đàn đều tồn tại một địa phương như vậy, khi những Linh Thú giớià nua kia phát hiện kiếp nạn của mình đã buông xuống, chúng sẽ đi vào trong nơi này, sau đó lẳng lặng chờ đợi cái chết.
Thú mộ có thể nói là một địa phương thần thánh trong tiềm thức của mỗi Linh Thú, bởi vì nơi này có vô số thi thể đồng bạn của chúng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phụ cận nơi này lại không có Linh Thú hoạt động.
- Nếu đã chết thì chúng ta cũng đừng quấy rầy họ nữa.
Lúc nói ra những lời này, giọng nói Linh Khiếp Nhan mang theo nhàn nhạt đau thương.
Đường Phong hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao lúc cắn nuốt những âm hồn kia nàng cũng không hề nháy mắt một cái, theo đạo lý mà nói, những âm hồn kia đều là con người sau khi chết ngưng tụ thành. Đối với âm hồn nàng không hề để ý, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất quan tâm tới Linh Thú.
/1679
|