Vô Thường

Chương 197: Gặp lại Tứ Quý thành chủ. (Thượng)

/1679


chỉ trong nháy mắt, tiểu nhị kêu thảm một tiếng, máu tươi vẩy ra, cả thân thể bị Khiếu Thiên Lang cắn thành hai đoạn, nửa trên và nửa dưới rơi ở hai vị trí khác nhau.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc vẫn không ngừng phát ra từ miệng của tiểu nhị, hắn dùng hai tay chống nửa người trên của mình, khuôn mặt không cảm lòng và hối hận, hắn vẫn còn có chút không dám tin, lầm bẩm nói:
- Ta chỉ bắt vài con Linh Thú.tại sao đối xử với ta như vậy?
Tại sao lại có nhiều Linh Thú cường đại như vậy đến báo thù như vậy?
Hơn nữa, nhưng lần này có vẻ hơi quá lớn rồi. Ta bất quá chỉ là một tên tiểu nhị, ta có tư cách này sao?
Khiếu Thiên Lang điên cuồng hét lên một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua mấy người chưởng quỹ, trong mắt nó đầy sát cơ, sau một khắc, vô số Linh Thú liền xông tới, mở ra cái miệng lớn đầy nanh nhọn, tiếp đón trên người đám người người này. Trong nhất thời, máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong mảnh rừng rậm này, thật lâu vẫn không ngừng lại.
Mỗi người đều bị vài con Linh Thú cắn chết, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, những con Linh Thú kia tranh nhau cắn xé, nuốt tươi những khối thịt mình giành được, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Trước khi chết, trong đầu chưởng quỹ không khỏi nhớ lại lời của dã nhân kia nói trước khi đi. Hắn đột nhiên phát hiện ra, lời nói của dã nhân đó rất có đạo lý, ác hữu ác báo, Linh Thú cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn, bắt nhiều sẽ có báo ứng.
Không được bao lâu, vụng đất này đã bị nhuộm thành một màu đỏ sậm, trên mặt đất chỉ còn sót lại mấy mảnh quần áo và vài đoạn xương. Tên tiểu nhị bị cắt thành hai khúc cũng không tránh được vận mệnh này, bị linh thú tranh nhau cắn xé.
Khiếu Thiên Lang từ từ đi tới bên cạnh lồng tre, nó há mồm cắn tan cái lồng, thả mấy con Linh Thú sơ sinh bên trong ra, những Tiểu Linh Thú này sinh ra chưa được bao lâu, hiện tại không có cha mẹ chăm sóc, chúng chỉ có thể dựa vào chính mình, ở nơi nhược nhục cường thực này, có lẽ chúng cũng không sống được bao lâu, nhưng lúc này Khiếu Thiên Lang cũng không quan tâm nhiều như vậy, nó chỉ muốn tìm Đường Phong báo thù.
Nhìn về hướng Đường Phong đã rời đi, Khiếu Thiên Lang tru lên một tiếng, dẫn đầu đàn Linh Thú chạy về phía Thiên Tú Tông.
Phía sau nó là cả một đội nhân mã, vô số linh thú điên cuồng chạy sát theo vua của chúng.
Đường Phong cũng không nghĩ tới, một câu nói đùa của mình lại có thể thành sự thật. Nếu hắn biết được cũng không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Lúc này hắn vẫn đang vận hết tốc lực chạy về Thiên Tú, hoàn toàn không hay biết chuyện tình phát sinh phía sau.
Càng đến gần Thiên Tú, tâm tình Đường Phong lại càng hưng phấn. Thời gian vào Khúc Đình Sơn thật sự quá dài, đoán chừng đã qua hai tháng rồi, thời gian lâu như vậy không có tin tức của mình, chắc hẳn cô cô đang lo lắng lắm.
Trên thế giới này nếu như có người để cho Đường Phong nhớ thương thì đó chính là cô cô hắn và Bạch Tiểu Lại.
Hắn nhất định phải mau chóng chạy về Thiên Tú, báo cho cô cô biết hắn vẫn bình an.
Giương mắt nhìn lên, Thiên Tú đã gần trong gang tấc, nơi này chính là ngọn núi nhỏ mà mình và Bạch Tiểu Lại từng tới tu luyện, đây là tảng đá mình đã ngồi, Bạch Tiểu Lại thì ở bên cạnh, cả ngày không nói lời nào, không ăn không uống để chờ mình.
Hồi tưởng lại, mọi việc cứ như mới diễn ra ngày hôm qua, nơi này dường như vẫn còn vương lại hương thơm trên người Bạch Tiểu Lại.
Đường Phong chưa từng trải qua yêu đương gì cả, nhưng có thể nói, hắn và Bạch Tiểu Lại có thể là lâu ngày sinh tình. TÌnh cảm này có thể nói là nước chảy thành sông, nhưng hiện tại nàng đã trở về Bạch Đế Thành, để lại trong lòng Đường Phong nỗi nhớ khôn nguôi
Hai năm, rốt cuộc thì mình có thể trưởng thành tới mức nào? Tới lúc đó nếu mình tới Bạch Đế Thành tìm Lại tỷ, nàng có giật mình khi nhìn thấy mình hay không? Trong đầu ảo tưởng đến thời khắc gặp lại Bạch Tiểu Lại, Đường Phong không kìm được liền bật cười một cách ngốc nghếch. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đó nhất định là một việc rất hay.
Thu lại tâm tình của mình, Đường Phong lại triển khai thân hình chạy nhanh về Thiên Tú. Chẳng qua chỉ là quãng đường hai mươi dặm, không tới nửa nén nhang Đường Phong đã xuống tới chân Khúc Đình Sơn, thể này thì rốt cuộc cũng coi như là hoàn toàn chạy thoát!
Nhìn Dạ Vũ Hồ quen thuộc, Thiên Tú quen thuộc, mấy thân ảnh đứng gác quen thuộc, còn có Yên Liễu các nằm khuất trong một góc của Thiên Tú, Đường Phong vận khởi cương khí toàn thân, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên:
- Thiếu gia ta đã trở về! Oa hahaha
Thanh âm vang tận mây xanh, truyền khắp cả Thiên Tú. Trong thiên địa không ngừng vang vọng tiếng cười lớn của Đường Phong.
Sau một khắc, từ bên trong Thiên Tú bắn ra vài đạo thân ảnh, động loạt bay tới chỗ Đường Phong. Trong những thân ảnh này, tới đầu tiên chính là Lâm Nhược Diên, sau đó là Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương, Đoạn Thất Xích, Bạch Tố Y cũng tới. Bất quá làm cho Đường Phong có chút nghi ngờ, bóng người lao ra không chỉ có năm mà là chín.
Trừ năm người mình biết ra, còn bốn người cũng từ một nơi trong Thiên Tú bay ra, lao thẳng về hướng của mình.
Chín Thiên giai! Trong lòng Đường Phong không khỏi băn khoăn, thầm nghĩ cho dù có nhiệt tình chào đón thiếu gia đây trở về thì cũng không cần đội hình lớn như vậy. hơn nữa, mình đi bất quá chi khoảng hai ba tháng, bốn vị Thiên giai này lại là từ đâu mà ra nữa đây?
- Phong Nhi!
Lâm Nhược Diên người còn chưa tới, từ xa đã hô lên tên của Đường Phong, thanh âm run rẩy, nghẹn ngào.
Hai ba tháng! Lâm Nhược Diên cho rằng lần này Đường Phong đi vào núi tu luyện cũng chỉ như những lần trước mà thôi, sẽ không đi quá xa. Huống chi, trước khi hắn đi mình còn dặn dò hắn rất kỳ, không được xâm nhập vào quá phạm vi ba trăm dặm bên ngoài Khúc Đình Sơn.
Nhưng lần này Đường Phong đi mà không thấy trở lại, Lâm Nhược Diên làm sao lại không nóng lòng lo lắng cho được? Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ rời khỏi tầm mắt nàng lâu như thế. Nàng và mấy người Thang Phi Tiếu cũng đã vào Khúc Đình sơn tìm kiếm, nhưng núi rừng quá lớn, bọn họ cũng hoàn toàn không thể tìm được tung tích của Đường Phong.
nghĩ tới Đường Phong có thể gặp chuyện ngoài ý muốn gì đó trong Khúc Đình sơn, Lâm Nhược Diên đi ngủ cũng khó an giấc, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt. Đường Phong là do một tay nàng nuôi lớn, giống như con đẻ của nàng vậy, trước khi hắn mười năm tuổi, bởi vì nàng chưa dạy dỗ trẻ nhỏ bao giờ, không có kinh nghiệm nên mới làm cho Đường Phong trở thành nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng sau này, Đường Phong đã thay đổi, càng ngày càng trưởng thành. Mắt thấy một nhân tài đỏ rực sắp xuất hiện, lại vì một lần vào Khúc Đình sơn tu luyện mà không thấy bóng dáng.
Mỗi lần nhớ tới Đường Phong, tim Lâm Nhược Diên như bị dao cắt. chỉ trong hai tháng mà nàng như gầy đi mấy vòng, hơn nữa Thiên Tú cũng xảy ra chút chuyện, còn có người tới tìm Đường Phong gây phiền toái, ức chế từ đủ chuyện tích tụ trong lòng, nếu không phải mấy người Thang Phi Tiếu can ngăn mình, Lâm Nhược Diên thậm chí đã chuẩn bị liều mạng cùng đám người kia.
Vừa rồi nàng đang ngồi ủ rũ trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu réo ầm ĩ của Đường Phong, lập tức liều mạng vọt ra ngoài.
Xa xa, một thân ảnh khắc sâu vào trong mắt Lâm Nhược Diên, thân ảnh thường ngày thoạt nhìn có chút gầy gò lúc này mặc dù vẫn gầy gò như vậy, nhưng có vẻ rắn rỏi hơn rất nhiều, chính là bề ngoài của hắn như vậy thật sự khiến cho người khác đau lòng, quần áo lam lũ, đầu tóc rồi bù, da thịt lộ ra ngoài đều đen thui, ngay cả gương mặt tuấn tú cũng hệt như vậy, nhìn thoáng qua chỉ thấy giống một tên khất cái ở đầu đường.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status