- ừ, Phong ca ca ngươi cứ vuốt đầu của nó, ta vào trong cơ thể nó để lý giải cho nó hiểu.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.
Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Khiếu Thiên Lang mặc dù đang quỳ trước mặt mình nhưng vẫn cao ngang ngửa với mình, sau đó vươn một tay ra, đặt lên trán của nó.
Một cỗ năng lượng từ trong Cương Tâm của mình truyền vào trong cơ thể của Khiếu Thiên Lang, hẳn là Linh Khiếp Nhan đang tiến vào. Đường Phong không biết được nàng ta đã nói những gì với Khiếu Thiên Lang, chỉ có thể yên lặng đứng đợi, Khiếu Thiên Lang cũng không hề nhúc nhích, hai con mắt lớn như chuông đồng khép chặt lại.
Một màn này, lại khiến những Thiên giai cao thủ kinh hãi lần nữa.
Ai lại dám lớn mật đi vuốt ve một con vương giả chi thú cuồng bạo hung tàn như vậy? Đám người kia mặc dù là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng không có gan lớn như vậy, cũng không có năng lực đó. Nhưng Đường Phong lại làm được, hắn chẳng những vuốt ve đầu của Khiếu Thiên Lang, còn đứng vững vàng ngay đó, Khiếu Thiên Lang cũng không động đậy, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
những chuyện nhìn thấy hôm nay quả thực cứ như đang nằm mơ!
Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình có chút không thật! Kể từ sau khi đi theo Phong thiếu gia tới giờ, thường xuyên lâm vào cảnh tượng cứ như đang nằm mơ thế này, bởi vì hắn mang tới quá nhiều kỳ tích khiến người ta khó mà tin được, những kỳ tích này, e là chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.
- Khiếu Thiên Lang bất động rồi.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói,
- Chúng ta có cần thừa dịp này xông lên giết nó hay không? Đàn thú một khi mất người cầm đầu thì sẽ chia năm xẻ bảy, không thể tụ tập lực lượng lại như vầy nữa, tới lúc đó chúng ta chiến đấu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
- ngươi cứ đi thử xem.
Thang Phi Tiếu khinh thường liếc hắn một cái,
- ngươi dám đi qua thì lão tử đánh chết ngươi.
Đường Phong vất vả lắm mới trấn an được Khiếu Thiên Lang, nếu bây giờ lại qua giết nó thì không biết sẽ xuất hiện tình huống gì, vạn nhất chọc đàn thú nổi giận thì khó mà thu thập được.
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thang Phi Tiếu, ta đề nghị như vậy cũng là vì Thiên Tú, vì Tĩnh An thành!
- Ta thấy ngươi vì mình thì đúng hơn? Thấy Phong thiếu gia không vừa mắt nên muốn mượn tay linh thú giết hắn chứ gì? ngu ngốc, không có chuyện gì làm nên muốn tìm đánh đúng không?
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng.
- Các ngươi có thể im lặng một chút không? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn cãi nhau! Trước đây có ân oán gì thì cũng đợi qua cửa này rồi hảy nói.
Hạ Thời Vũ nhíu mày, quát một tiếng.
Thang Phi Tiếu nhún vai một cái:
- Xem như ta nể mặt mỹ nữ!
Hàn Đông ôm một bụng tức khí, oán hận nhìn Thang Phi Tiếu một cái rồi lại chuyển hướng nhìn về phía Đường Phong, trong mắt tràn đầy tức giận và âm ngoan.
Đường Phong và Khiếu Thiên Lang vẫn giữ nguyên tư thế đó đứng ở kia, một thân một mình, đứng trước mặt một đại quân hơn hai ngàn Linh thú, như một bức tưởng đồng vách sắt ngăn lại đàn thú.
Qua khoảng một nén nhang, Đường Phong cảm giác được Linh Khiếp Nhan đã quay lại Cương Tâm của mình.
- Sao rồi?
Đường Phong vừa hỏi vừa dùng cánh mắt cảnh giác nhìn Khiếu Thiên Lang.
giờ phút này trong mắt Khiếu Thiên Lang đã không còn sát ý nữa, bất quá trong đôi mắt lại lóe lên một tia khinh bỉ nhìn Đường Phong. không chỉ thế, nó dường như đang thị uy, khịt mũi với Đường Phong một cái, nước bọt cứ thế phun lên đầy mặt Đường Phong.
Đường Phong bất đắc dĩ đưa tay lau sạch mặt mình, trong lòng tự an ủi mình, thiếu gia ta không chấp nhất súc sinh làm gì.
- Tốt lắm.
Linh Khiếp Nhan đáp
- Ta đã nói hết mọi chuyện cho nó nghe rồi, chẳng qua là Phong ca ca, huynh đã đả thương nó nên nó đang ôm một bụng ấm ức không phục kìa.
Đường Phong vừa mỉm cười, vừa dùng sức vỗ mạnh vài cái lên mặt Khiếu Thiên Lang, dùng giọng nói thân thiết nhưng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng để ý mà, chỉ là trong một phút sơ sảy nên thất thủ mà thôi.
Nói xong một câu, Đường Phong cũng đã vỗ mười lần, tay cũng sinh đau. Trong lòng một trận vô cùng sảng khoái.
Khiếu Thiên Lang khịt mũi, cổ họng gầm gừ, căm tức nhìn Đường Phong.
- Phong ca ca, huynh có thể giúp nó lấy mấy cây phi châm trong miệng nó ra được không? những thứ này khiến nó cảm thấy không được thoải mái.
- Đương nhiên là được. Mọi người đều đã làm lành rồi, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là không thể bỏ qua được. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đường Phong gật đầu, nói với Khiếu Thiên Lang:
- Há miệng ra.
Khiếu Thiên Lang chớp mắt rồi há cái miệng lowsnc của mình ra, Đường Phong nhìn khoang miệng đủ sức chứa cả người của mình mà thấp thỏm không yên, ngoài miệng vẫn nói:
- Lát nữa ngươi không được cắn ta, ta cho ngươi biết, đấy là quan báo tư thù, phi đạo đức, là hành vi vứt hết lang phẩm!
Linh Khiếp Nhan bị chọc cho cười khanh khách không ngừng:
- Phong ca ca cứ yên tâm đi, nó cũng không giống như huynh đâu.
Đường Phong bị nói vậy liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn kỳ trong miệng Khiếu Thiên Lang.
Lần trước bắn vào chừng mười mấy cây phi châm, cái nào cũng đều đâm sâu vào thịt, móng vuốt của Khiếu Thiên Lang không linh hoạt, dĩ nhiên không thể rút ra được.
Đường Phong liếc mắt liền thấy được vài cây. Đã qua nhiều ngày như vậy, những chỗ phi châm đâm vào trong miệng Khiếu Thiên Lang đã có không ít cái đã có dấu hiệu kéo da non, Đường Phong chỉ có thể vươn tay ra, sờ tìm vị trí của phi châm, sau đó hung hăng rút ra.
Khiếu Thiên Lang không hổ mà vương giả chi thú, ngay lúc Đường Phong rút ra cũng không hề động tí nào, mặc dù loại đau đớn này khó mà nhịn được, nhưng nó chi ư ư vài tiếng trong cổ họng mà thôi.
Chỉ trong chốc lát. Đường Phong đã rút ra hơn ba mươi cây. những cây còn sót lại đều nằm trong những vị trí sâu hơn, khá bí mật.
Đường Phong chỉ có thể thông qua trao đổi giữa Linh Khiếp Nhan và Khiếu Thiên Lang mà tìm kiếm vị trí của mấy cây phi châm này, cả đầu thậm chí cũng đã chui vào trong khoang miệng của Khiếu Thiên Lang.
Cả đám người run sợ trong lòng, chân cũng hơi run, sắc mặt của mấy vị phụ nhân đều đã biến sắc!
Tình cảnh của Đường Phong bây giờ quả thật quá hung hiểm! Khiếu Thiên Lang mà khép miệng lại bây giờ thì có thể trực tiếp cắn hắn đứt thành hai nửa. Đổi lại là bất kỳ người nào ở đây cũng không dám làm những chuyện như vậy, giỡn chơi sao, ai lại dám lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm như vậy?
Bọn họ thật sự không hiểu được Đường Phong rốt cuộc đang làm trò gì, sao lại biến thành cảnh tượng quỷ dị thế này. Khiếu Thiên Lang lại tùy ý để mặc Đường Phong hành hạ, không có chút ý nghĩ thương tổn gì hắn cả.
- Phong thiếu gia đúng là thần nhân!
Thang Phi Tiếu nước mắt lưng tròng, hắn quả thực bội phục muốn chết. Đoạn Thất Xích đứng sau cũng thâm trầm gật đầu:
- Có thể làm đầu bếp cho hắn chính là vinh hạnh của ta!
Đúng là hậu sinh khả úy mà!
Đường Phong ở bên kia giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết phi châm trong miệng Khiếu Thiên Lang ra ngoài, con thú trung chi vương này hiện tại cả miệng toàn là máu tươi, nhưng dù vậy nó cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Phong. nó thè ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm mấy cái lên mặt Đường Phong.
Đường Phong nhất cũng bị nó làm cho xấu hổ:
- Mấy cây phi châm này đều là ta bắn vào, lấy bọn nó ra ngoài là việc ta nên làm, không cần phải cảm kích ta như vậy.
-Hì hì.
Linh Khiếp Nhan cười:
-không phải nó muốn thân mật với ngươi mà là muốn thân mật với ta kia, chỉ là ta không có thân thể nên nó mới làm như vậy.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.
Đường Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Khiếu Thiên Lang mặc dù đang quỳ trước mặt mình nhưng vẫn cao ngang ngửa với mình, sau đó vươn một tay ra, đặt lên trán của nó.
Một cỗ năng lượng từ trong Cương Tâm của mình truyền vào trong cơ thể của Khiếu Thiên Lang, hẳn là Linh Khiếp Nhan đang tiến vào. Đường Phong không biết được nàng ta đã nói những gì với Khiếu Thiên Lang, chỉ có thể yên lặng đứng đợi, Khiếu Thiên Lang cũng không hề nhúc nhích, hai con mắt lớn như chuông đồng khép chặt lại.
Một màn này, lại khiến những Thiên giai cao thủ kinh hãi lần nữa.
Ai lại dám lớn mật đi vuốt ve một con vương giả chi thú cuồng bạo hung tàn như vậy? Đám người kia mặc dù là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng cũng không có gan lớn như vậy, cũng không có năng lực đó. Nhưng Đường Phong lại làm được, hắn chẳng những vuốt ve đầu của Khiếu Thiên Lang, còn đứng vững vàng ngay đó, Khiếu Thiên Lang cũng không động đậy, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
những chuyện nhìn thấy hôm nay quả thực cứ như đang nằm mơ!
Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy cuộc sống của mình có chút không thật! Kể từ sau khi đi theo Phong thiếu gia tới giờ, thường xuyên lâm vào cảnh tượng cứ như đang nằm mơ thế này, bởi vì hắn mang tới quá nhiều kỳ tích khiến người ta khó mà tin được, những kỳ tích này, e là chỉ xảy ra trong mơ mà thôi.
- Khiếu Thiên Lang bất động rồi.
Hàn Đông nhẹ nhàng nói,
- Chúng ta có cần thừa dịp này xông lên giết nó hay không? Đàn thú một khi mất người cầm đầu thì sẽ chia năm xẻ bảy, không thể tụ tập lực lượng lại như vầy nữa, tới lúc đó chúng ta chiến đấu cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
- ngươi cứ đi thử xem.
Thang Phi Tiếu khinh thường liếc hắn một cái,
- ngươi dám đi qua thì lão tử đánh chết ngươi.
Đường Phong vất vả lắm mới trấn an được Khiếu Thiên Lang, nếu bây giờ lại qua giết nó thì không biết sẽ xuất hiện tình huống gì, vạn nhất chọc đàn thú nổi giận thì khó mà thu thập được.
Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thang Phi Tiếu, ta đề nghị như vậy cũng là vì Thiên Tú, vì Tĩnh An thành!
- Ta thấy ngươi vì mình thì đúng hơn? Thấy Phong thiếu gia không vừa mắt nên muốn mượn tay linh thú giết hắn chứ gì? ngu ngốc, không có chuyện gì làm nên muốn tìm đánh đúng không?
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng.
- Các ngươi có thể im lặng một chút không? Bây giờ đã là lúc nào rồi mà còn cãi nhau! Trước đây có ân oán gì thì cũng đợi qua cửa này rồi hảy nói.
Hạ Thời Vũ nhíu mày, quát một tiếng.
Thang Phi Tiếu nhún vai một cái:
- Xem như ta nể mặt mỹ nữ!
Hàn Đông ôm một bụng tức khí, oán hận nhìn Thang Phi Tiếu một cái rồi lại chuyển hướng nhìn về phía Đường Phong, trong mắt tràn đầy tức giận và âm ngoan.
Đường Phong và Khiếu Thiên Lang vẫn giữ nguyên tư thế đó đứng ở kia, một thân một mình, đứng trước mặt một đại quân hơn hai ngàn Linh thú, như một bức tưởng đồng vách sắt ngăn lại đàn thú.
Qua khoảng một nén nhang, Đường Phong cảm giác được Linh Khiếp Nhan đã quay lại Cương Tâm của mình.
- Sao rồi?
Đường Phong vừa hỏi vừa dùng cánh mắt cảnh giác nhìn Khiếu Thiên Lang.
giờ phút này trong mắt Khiếu Thiên Lang đã không còn sát ý nữa, bất quá trong đôi mắt lại lóe lên một tia khinh bỉ nhìn Đường Phong. không chỉ thế, nó dường như đang thị uy, khịt mũi với Đường Phong một cái, nước bọt cứ thế phun lên đầy mặt Đường Phong.
Đường Phong bất đắc dĩ đưa tay lau sạch mặt mình, trong lòng tự an ủi mình, thiếu gia ta không chấp nhất súc sinh làm gì.
- Tốt lắm.
Linh Khiếp Nhan đáp
- Ta đã nói hết mọi chuyện cho nó nghe rồi, chẳng qua là Phong ca ca, huynh đã đả thương nó nên nó đang ôm một bụng ấm ức không phục kìa.
Đường Phong vừa mỉm cười, vừa dùng sức vỗ mạnh vài cái lên mặt Khiếu Thiên Lang, dùng giọng nói thân thiết nhưng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng để ý mà, chỉ là trong một phút sơ sảy nên thất thủ mà thôi.
Nói xong một câu, Đường Phong cũng đã vỗ mười lần, tay cũng sinh đau. Trong lòng một trận vô cùng sảng khoái.
Khiếu Thiên Lang khịt mũi, cổ họng gầm gừ, căm tức nhìn Đường Phong.
- Phong ca ca, huynh có thể giúp nó lấy mấy cây phi châm trong miệng nó ra được không? những thứ này khiến nó cảm thấy không được thoải mái.
- Đương nhiên là được. Mọi người đều đã làm lành rồi, chút chuyện nhỏ này tự nhiên là không thể bỏ qua được. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đường Phong gật đầu, nói với Khiếu Thiên Lang:
- Há miệng ra.
Khiếu Thiên Lang chớp mắt rồi há cái miệng lowsnc của mình ra, Đường Phong nhìn khoang miệng đủ sức chứa cả người của mình mà thấp thỏm không yên, ngoài miệng vẫn nói:
- Lát nữa ngươi không được cắn ta, ta cho ngươi biết, đấy là quan báo tư thù, phi đạo đức, là hành vi vứt hết lang phẩm!
Linh Khiếp Nhan bị chọc cho cười khanh khách không ngừng:
- Phong ca ca cứ yên tâm đi, nó cũng không giống như huynh đâu.
Đường Phong bị nói vậy liền đỏ mặt, cúi đầu nhìn kỳ trong miệng Khiếu Thiên Lang.
Lần trước bắn vào chừng mười mấy cây phi châm, cái nào cũng đều đâm sâu vào thịt, móng vuốt của Khiếu Thiên Lang không linh hoạt, dĩ nhiên không thể rút ra được.
Đường Phong liếc mắt liền thấy được vài cây. Đã qua nhiều ngày như vậy, những chỗ phi châm đâm vào trong miệng Khiếu Thiên Lang đã có không ít cái đã có dấu hiệu kéo da non, Đường Phong chỉ có thể vươn tay ra, sờ tìm vị trí của phi châm, sau đó hung hăng rút ra.
Khiếu Thiên Lang không hổ mà vương giả chi thú, ngay lúc Đường Phong rút ra cũng không hề động tí nào, mặc dù loại đau đớn này khó mà nhịn được, nhưng nó chi ư ư vài tiếng trong cổ họng mà thôi.
Chỉ trong chốc lát. Đường Phong đã rút ra hơn ba mươi cây. những cây còn sót lại đều nằm trong những vị trí sâu hơn, khá bí mật.
Đường Phong chỉ có thể thông qua trao đổi giữa Linh Khiếp Nhan và Khiếu Thiên Lang mà tìm kiếm vị trí của mấy cây phi châm này, cả đầu thậm chí cũng đã chui vào trong khoang miệng của Khiếu Thiên Lang.
Cả đám người run sợ trong lòng, chân cũng hơi run, sắc mặt của mấy vị phụ nhân đều đã biến sắc!
Tình cảnh của Đường Phong bây giờ quả thật quá hung hiểm! Khiếu Thiên Lang mà khép miệng lại bây giờ thì có thể trực tiếp cắn hắn đứt thành hai nửa. Đổi lại là bất kỳ người nào ở đây cũng không dám làm những chuyện như vậy, giỡn chơi sao, ai lại dám lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm như vậy?
Bọn họ thật sự không hiểu được Đường Phong rốt cuộc đang làm trò gì, sao lại biến thành cảnh tượng quỷ dị thế này. Khiếu Thiên Lang lại tùy ý để mặc Đường Phong hành hạ, không có chút ý nghĩ thương tổn gì hắn cả.
- Phong thiếu gia đúng là thần nhân!
Thang Phi Tiếu nước mắt lưng tròng, hắn quả thực bội phục muốn chết. Đoạn Thất Xích đứng sau cũng thâm trầm gật đầu:
- Có thể làm đầu bếp cho hắn chính là vinh hạnh của ta!
Đúng là hậu sinh khả úy mà!
Đường Phong ở bên kia giằng co hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy hết phi châm trong miệng Khiếu Thiên Lang ra ngoài, con thú trung chi vương này hiện tại cả miệng toàn là máu tươi, nhưng dù vậy nó cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đường Phong. nó thè ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm mấy cái lên mặt Đường Phong.
Đường Phong nhất cũng bị nó làm cho xấu hổ:
- Mấy cây phi châm này đều là ta bắn vào, lấy bọn nó ra ngoài là việc ta nên làm, không cần phải cảm kích ta như vậy.
-Hì hì.
Linh Khiếp Nhan cười:
-không phải nó muốn thân mật với ngươi mà là muốn thân mật với ta kia, chỉ là ta không có thân thể nên nó mới làm như vậy.
/1679
|