- Phong thiếu gia.
Vu Trung vừa đi vào liền cung kính gọi một tiếng, sau đó mới quay sang Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích hành lễ bảy bước.
Đường Phong gật nhẹ đầu, cười nói:
- không cần quá câu nệ!
Vu Trung ngây ngốc cười một cái, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Phong thiếu gia, mấy tháng nay người không về, ta muốn báo cáo tình huống mấy tháng nay trong Tĩnh An thành cho người biết.
- Cứ nói ở đây đi, dù sao cũng không có người ngoài.
Vu Trung gật đầu, sau đó lấy ra một xấp kim phiếu từ ngực áo, còn có vài quyển sổ sách đưa tới:
- Dựa theo sự phân phó của ngài trước đây, ta đã thu nạp tất cả những thế lực trong Tĩnh An thành, cũng đã lũng loạn tất cả các song bài ở đó. Đây là lợi nhuận và sổ sách trong hai tháng nay, xin ngài xem qua!
Đường Phong cầm ngân phiếu trên tay, lại rút ra một phần trong đó đưa cho Vu Trung:
- Sổ sách ta không cần xem, phiền phức lắm, chỉ cần ngươi quản lý tốt là đủ rồi. Từ trước ta đã nói với ngươi, ta làm những chuyện này cũng không phải vì tiền. Thứ ta cần chính là mạng lưới tình báo, ngươi chỉ cần đem tất cả tin tức mình tìm kiếm được đưa tới Thiên Tú là được rồi.
Vu Trung chần chừ một lúc mới đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, gật đầu nói:
- Chuyện này ta biết, hơn nữa cũng đang tiến hành. Mỗi ngày đều có tin tức trực tiếp đưa tới Thiên Tú, thông qua mấy đệ tử nội tông chuyển lên cho Bạch tông chủ.
- Vậy là được rồi.
- Bất quá...
Vu Trung ngập ngừng nói:
- Tuy tràng diện đã bị ta lũng loạn, nhưng chỉ có một nơi là ta ra tay quá muộn, đã bị Túy Xuân Lâu của người ta giành trước rồi.
Đường Phong nhướng mày:
- ngươi không tung ra tin tức nói là ta muốn chiếm lấy khu vực Tĩnh An thành sao?
Vu Trung xấu hổ nói:
- đã tung tin rồi, nhưng đối phương không sợ!
Đường Phong cười cười:
- lão bản đứng sau là ai?
Nếu không có chút năng lực thì sao có thể dám tranh miếng ăn với Đường Phong dưới trướng Thiên Tú được.
Vu Trung nói:
- Căn cứ theo tin tức ta dò la được thì tòa Túy Xuân Lâu này là sản nghiệp của Lưu Vân Tông.
Lưu Vân Tông? Đường Phong nhíu mày, tông môn này mình cũng đã nghe qua.
tiếp giáp cùng với Thiên Tú, thực lực coi như sàn sàn với Thiên Tú, chỉ có điều không ngờ được bọn họ lại dám thò tới Tĩnh An thành.
- Xem thường Thiên Tú toàn bộ đều là nữ nhân sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
cũng bởi vì là nữ nhân, cho nên mới không tiện quản những chuyện thế này, còn Lưu Vân Tông làm vậy rõ ràng là nhân cơ hội đục nước béo cò.
không còn gì để nghi ngờ, đây rõ ràng là khiêu khích chính diện, dù sao Đường Phong cũng đã nói rõ ra như vậy rồi, nhưng Túy Xuân Lâu vẫn không thèm nghe. Nói Đường Phong bá đạo cùng được, hèn hạ cũng được, nhưng những nơi phức tạp như vậy trong Tĩnh An thành, Đường Phong nhất định phải nắm chắc trong tay mình.
Nếu như Túy Xuân Lâu là do người thường mở thì Đường Phong cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Nhưng đây lại là do Lưu Vân tông mở ra, Lưu Vân Tông cùng có địa bàn của mình, dựa vào cái gì lại dám đưa tay vào nồi cơm của mình?
Thấy thần sắc của Đường Phong không đucợ tốt, Vu Trung vội nói:
- Ta cùng là sợ làm phiền tới Thiên Tú nên mới tạm thời không để ý tới bọn họ, chờ Phong thiếu gia ngài trở về ra quyết định.
- Không có gì phiền cả.
Đường Phong thản nhiên nói:
- những sinh ý này của Lưu Vân tông cũng chỉ có thể âm thầm làm ở gần đó, không có khả năng dám lộ diện. Cho nên nói, cho dù là hôm nay chúng ta san bằng Túy Xuân Lâu thì Lưu Vân Tông cùng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Bọn chúng cũng không thể vì những chuyện thế này mà trở mặt với Thiên Tú.
Huống hồ gì, việc này là do Đường Phong chủ trương, không liên quan gì tới Thiên Tú cả.
- Túy Xuân Lâu sao?
Đường Phong cười một tiếng:
- Đi thôi, thiếu gia ta ngược lại muốn nhanh tới đó xem thử xem, rốt cuộc là chúng có khả năng gì.
Tứ nương ở bên cạnh thản nhiên cười:
- Lão Thang, huynh muốn đi thật sao?
Thang Phi Tiếu ưỡn ngực nói:
- Bảo vệ Phong thiếu gia là trách nhiệm của ta!
Tứ nươngnói:
- Tốt lắm, chúng ta cùng đi, ta ở trong nhà suốt cũng cảm thấy rất nhàm chán.
Thang Phi Tiếu nghe được sửng sốt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tứ nương à, nơi dơ bẩn như vậy thật sự không thích hợp cho muội lui tới, ta cũng không phải là đi làm chuyện gì xấu chẳng lẽ muội không tin vào nhân phẩm của ta sao?
Thang Phi Tiếu vừa nói, vừa để tay sau lưng ra dấu với Đoạn Thất Xích.
Hai huynh đệ đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu ý nhau cho được?
Đoạn Thất Xích đi lên phía trước nói:
- Tẩu tẩu, lần này ta cũng sẽ đi theo. người cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng đại ca, bảo đảm sẽ không để hắn làm ra chuyện gì có lỗi với tẩu, cho dù nhìn một nữ nhân khác cũng không được.
Thang Phi Tiếu lộ ra vẻ mặt đưa đám, nói:
- lão Đoạn ngươi cũng độc ác như vậy sao?
Quay người lại rồi nói với Tứ nương:
- Tứ Nương, muội không tin ta cũng phải tin lão Đoạn, lão Đoạn là một người đoàng hoàng.
Tứ nương trầm ngâm trong chốc lát, đánh giá Thang Phi Tiếu rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý.
Nhị thúc đi theo thì ta cũng an tâm, thật ra ta cũng không muốn đi tới những nơi như vậy.
Thang Phi Tiếu hít hít mũi, nhìn Đoạn Thất Xích với ánh mắt cảm động tới mức sắp rơi lệ.
Tứ nương nhân cơ hội này dùng truyền âm nhập mật nới một câu với Đường Phong, Đường Phong cười khổ gật gật đầu.
Tần tứ nương làm sao tin được hai huynh đệ Đoạn Thất Xích và Thang Phi Tiếu, nàng chỉ tín nhiệm Đường Phong mà thôi. Lần này Đường Phong đi ra ngoài nếu phát sinh xung đột thì đúng là cần hại đại sát thần phối hợp tác chiến thì mới được. Cho nên Tần tứ nương cũng không thể ngăn không cho Thang Phi Tiếu đi theo.
- Đi thôi.
Đường Phong xoay người đi ra cửa
- Chúng ta đi xem thử xem Lưu Vân tông thế nào.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên hắn cảm thấy y phục sau lưng bị níu lấy. Đường Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Linh Khiếp Nhan đang ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, tay nắm chéo áo của hắn, mắt thì chăm chú nhìn hắn.
- Ta cũng muốn đi!
Linh Khiếp Nhan mắt nhắm mắt mở uể oải nói.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- ngươi biết nơi chúng ta đi là nơi nào không?
Linh Khiếp Nhan chậm rãi gật đầu.
- Vậy mà ngươi còn muốn đi theo?
- Có cái gì không được. Ta cũng không phải là chưa từng thấy.
Linh Khiếp Nhan ngữ bất kinh nhân tử bất hưu (lời không kinh người thì chết cũng không yên) khiến vt đứng bên cạnh sợ hết hồn, thầm nghĩ quả nhiên là người ở cạnh Phong thiếu gia có khác, ngay cả một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi cũng có thể nói được những lời như vậy.
Đường Phong còn muốn khuyên bảo một phen thì Linh Khiếp Nhan đã mở miệng nói:
- Ta không muốn ở một mình. Dù sao thì ngươi không mang ta đi, ta cũng có thể tự mình đi.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi bội phục Đường Phong vô cùng, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến cho tiểu nha đầu này bám dính như vậy.
Nếu con bé muốn đi cùng bọn họ thì đúng là không ai có biện pháp ngăn cản. Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng nói:
- Phong thiếu gia, mang cô bé theo đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- cũng được, bất quá phải nghe lời ta mới cho đi theo.
Linh Khiếp Nhan lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Trước lúc rời khỏi Yên Liễu các, Linh Khiếp Nhan còn chạy tới chào Tiểu Manh Manh. Lấy tay nhỏ vuốt vuốt đầu của đối phương nói:
- Ngoan ngoãn một chút, tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn ngon cho.
Khẩu khí khi nói chuyện cứ như là người lớn, khiến cho người khác cảm thấy buồn cười
Vu Trung vừa đi vào liền cung kính gọi một tiếng, sau đó mới quay sang Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích hành lễ bảy bước.
Đường Phong gật nhẹ đầu, cười nói:
- không cần quá câu nệ!
Vu Trung ngây ngốc cười một cái, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Phong thiếu gia, mấy tháng nay người không về, ta muốn báo cáo tình huống mấy tháng nay trong Tĩnh An thành cho người biết.
- Cứ nói ở đây đi, dù sao cũng không có người ngoài.
Vu Trung gật đầu, sau đó lấy ra một xấp kim phiếu từ ngực áo, còn có vài quyển sổ sách đưa tới:
- Dựa theo sự phân phó của ngài trước đây, ta đã thu nạp tất cả những thế lực trong Tĩnh An thành, cũng đã lũng loạn tất cả các song bài ở đó. Đây là lợi nhuận và sổ sách trong hai tháng nay, xin ngài xem qua!
Đường Phong cầm ngân phiếu trên tay, lại rút ra một phần trong đó đưa cho Vu Trung:
- Sổ sách ta không cần xem, phiền phức lắm, chỉ cần ngươi quản lý tốt là đủ rồi. Từ trước ta đã nói với ngươi, ta làm những chuyện này cũng không phải vì tiền. Thứ ta cần chính là mạng lưới tình báo, ngươi chỉ cần đem tất cả tin tức mình tìm kiếm được đưa tới Thiên Tú là được rồi.
Vu Trung chần chừ một lúc mới đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, gật đầu nói:
- Chuyện này ta biết, hơn nữa cũng đang tiến hành. Mỗi ngày đều có tin tức trực tiếp đưa tới Thiên Tú, thông qua mấy đệ tử nội tông chuyển lên cho Bạch tông chủ.
- Vậy là được rồi.
- Bất quá...
Vu Trung ngập ngừng nói:
- Tuy tràng diện đã bị ta lũng loạn, nhưng chỉ có một nơi là ta ra tay quá muộn, đã bị Túy Xuân Lâu của người ta giành trước rồi.
Đường Phong nhướng mày:
- ngươi không tung ra tin tức nói là ta muốn chiếm lấy khu vực Tĩnh An thành sao?
Vu Trung xấu hổ nói:
- đã tung tin rồi, nhưng đối phương không sợ!
Đường Phong cười cười:
- lão bản đứng sau là ai?
Nếu không có chút năng lực thì sao có thể dám tranh miếng ăn với Đường Phong dưới trướng Thiên Tú được.
Vu Trung nói:
- Căn cứ theo tin tức ta dò la được thì tòa Túy Xuân Lâu này là sản nghiệp của Lưu Vân Tông.
Lưu Vân Tông? Đường Phong nhíu mày, tông môn này mình cũng đã nghe qua.
tiếp giáp cùng với Thiên Tú, thực lực coi như sàn sàn với Thiên Tú, chỉ có điều không ngờ được bọn họ lại dám thò tới Tĩnh An thành.
- Xem thường Thiên Tú toàn bộ đều là nữ nhân sao?
Đường Phong cười lạnh một tiếng.
cũng bởi vì là nữ nhân, cho nên mới không tiện quản những chuyện thế này, còn Lưu Vân Tông làm vậy rõ ràng là nhân cơ hội đục nước béo cò.
không còn gì để nghi ngờ, đây rõ ràng là khiêu khích chính diện, dù sao Đường Phong cũng đã nói rõ ra như vậy rồi, nhưng Túy Xuân Lâu vẫn không thèm nghe. Nói Đường Phong bá đạo cùng được, hèn hạ cũng được, nhưng những nơi phức tạp như vậy trong Tĩnh An thành, Đường Phong nhất định phải nắm chắc trong tay mình.
Nếu như Túy Xuân Lâu là do người thường mở thì Đường Phong cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Nhưng đây lại là do Lưu Vân tông mở ra, Lưu Vân Tông cùng có địa bàn của mình, dựa vào cái gì lại dám đưa tay vào nồi cơm của mình?
Thấy thần sắc của Đường Phong không đucợ tốt, Vu Trung vội nói:
- Ta cùng là sợ làm phiền tới Thiên Tú nên mới tạm thời không để ý tới bọn họ, chờ Phong thiếu gia ngài trở về ra quyết định.
- Không có gì phiền cả.
Đường Phong thản nhiên nói:
- những sinh ý này của Lưu Vân tông cũng chỉ có thể âm thầm làm ở gần đó, không có khả năng dám lộ diện. Cho nên nói, cho dù là hôm nay chúng ta san bằng Túy Xuân Lâu thì Lưu Vân Tông cùng chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Bọn chúng cũng không thể vì những chuyện thế này mà trở mặt với Thiên Tú.
Huống hồ gì, việc này là do Đường Phong chủ trương, không liên quan gì tới Thiên Tú cả.
- Túy Xuân Lâu sao?
Đường Phong cười một tiếng:
- Đi thôi, thiếu gia ta ngược lại muốn nhanh tới đó xem thử xem, rốt cuộc là chúng có khả năng gì.
Tứ nương ở bên cạnh thản nhiên cười:
- Lão Thang, huynh muốn đi thật sao?
Thang Phi Tiếu ưỡn ngực nói:
- Bảo vệ Phong thiếu gia là trách nhiệm của ta!
Tứ nươngnói:
- Tốt lắm, chúng ta cùng đi, ta ở trong nhà suốt cũng cảm thấy rất nhàm chán.
Thang Phi Tiếu nghe được sửng sốt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tứ nương à, nơi dơ bẩn như vậy thật sự không thích hợp cho muội lui tới, ta cũng không phải là đi làm chuyện gì xấu chẳng lẽ muội không tin vào nhân phẩm của ta sao?
Thang Phi Tiếu vừa nói, vừa để tay sau lưng ra dấu với Đoạn Thất Xích.
Hai huynh đệ đồng cam cộng khổ nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu ý nhau cho được?
Đoạn Thất Xích đi lên phía trước nói:
- Tẩu tẩu, lần này ta cũng sẽ đi theo. người cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng đại ca, bảo đảm sẽ không để hắn làm ra chuyện gì có lỗi với tẩu, cho dù nhìn một nữ nhân khác cũng không được.
Thang Phi Tiếu lộ ra vẻ mặt đưa đám, nói:
- lão Đoạn ngươi cũng độc ác như vậy sao?
Quay người lại rồi nói với Tứ nương:
- Tứ Nương, muội không tin ta cũng phải tin lão Đoạn, lão Đoạn là một người đoàng hoàng.
Tứ nương trầm ngâm trong chốc lát, đánh giá Thang Phi Tiếu rồi gật đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý.
Nhị thúc đi theo thì ta cũng an tâm, thật ra ta cũng không muốn đi tới những nơi như vậy.
Thang Phi Tiếu hít hít mũi, nhìn Đoạn Thất Xích với ánh mắt cảm động tới mức sắp rơi lệ.
Tứ nương nhân cơ hội này dùng truyền âm nhập mật nới một câu với Đường Phong, Đường Phong cười khổ gật gật đầu.
Tần tứ nương làm sao tin được hai huynh đệ Đoạn Thất Xích và Thang Phi Tiếu, nàng chỉ tín nhiệm Đường Phong mà thôi. Lần này Đường Phong đi ra ngoài nếu phát sinh xung đột thì đúng là cần hại đại sát thần phối hợp tác chiến thì mới được. Cho nên Tần tứ nương cũng không thể ngăn không cho Thang Phi Tiếu đi theo.
- Đi thôi.
Đường Phong xoay người đi ra cửa
- Chúng ta đi xem thử xem Lưu Vân tông thế nào.
Vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên hắn cảm thấy y phục sau lưng bị níu lấy. Đường Phong quay đầu nhìn lại thì thấy Linh Khiếp Nhan đang ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, tay nắm chéo áo của hắn, mắt thì chăm chú nhìn hắn.
- Ta cũng muốn đi!
Linh Khiếp Nhan mắt nhắm mắt mở uể oải nói.
Đường Phong dở khóc dở cười:
- ngươi biết nơi chúng ta đi là nơi nào không?
Linh Khiếp Nhan chậm rãi gật đầu.
- Vậy mà ngươi còn muốn đi theo?
- Có cái gì không được. Ta cũng không phải là chưa từng thấy.
Linh Khiếp Nhan ngữ bất kinh nhân tử bất hưu (lời không kinh người thì chết cũng không yên) khiến vt đứng bên cạnh sợ hết hồn, thầm nghĩ quả nhiên là người ở cạnh Phong thiếu gia có khác, ngay cả một tiểu cô nương mới bảy tám tuổi cũng có thể nói được những lời như vậy.
Đường Phong còn muốn khuyên bảo một phen thì Linh Khiếp Nhan đã mở miệng nói:
- Ta không muốn ở một mình. Dù sao thì ngươi không mang ta đi, ta cũng có thể tự mình đi.
Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi bội phục Đường Phong vô cùng, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến cho tiểu nha đầu này bám dính như vậy.
Nếu con bé muốn đi cùng bọn họ thì đúng là không ai có biện pháp ngăn cản. Thang Phi Tiếu thở dài một tiếng nói:
- Phong thiếu gia, mang cô bé theo đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- cũng được, bất quá phải nghe lời ta mới cho đi theo.
Linh Khiếp Nhan lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Trước lúc rời khỏi Yên Liễu các, Linh Khiếp Nhan còn chạy tới chào Tiểu Manh Manh. Lấy tay nhỏ vuốt vuốt đầu của đối phương nói:
- Ngoan ngoãn một chút, tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn ngon cho.
Khẩu khí khi nói chuyện cứ như là người lớn, khiến cho người khác cảm thấy buồn cười
/1679
|