Thân ảnh của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu cũng khuất trong màng điện mang và những đóa hoa dày đặc, lúc đầu còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, cuối cùng chỉ thấy được những đóa hoa bay múa đầy trời, lâu lâu bên trong lại truyền đến vài thanh âm của quyền cước giao nhau, cả hai giống như bị một biển hoa bao phủ. thỉnh thoảng có vài đóa hoa từ trong biển hoa đó bay ra, đập trên mặt đất, lập tức tạo thành một một cái hố sâu vô cùng lớn.
Bốn phía tràn ngập một mùi hương ngửi vào có chút quỷ dị, Đường Phong ngửi một chút, phát hiện nó không có độc mới yên lòng lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trận chiến của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu đã tới hồi gây cấn, từ ngoài nhìn vào, giống như Bạch Tiểu Lại đang ở thế hạ phong, bởi vì cả người của nàng đều bị cao bọc trong biển hoa, thi thoảng sẽ có mấy đạo ánh sáng chói mắt truyền ra từ bên trong. Nhưng chi một lúc sau, biển hoa đầy trời bỗng nhiên nổ tung, một tia chớp sáng như ban ngày phá biển hoa mà ra, tựa như phi long nơi cửu trùng, hai đạo nhân ảnh giao thoa liền tách ra, Bạch Tiểu Lại khí định thần nhàn, thần thái tựa như tiên nữ hạ phàm, hữu ý vô ý che chắn trước mặt Đường Phong, còn Diệp Trầm Thu rít lên một tiếng đầy đau đớn, lùi xa vài trượng.
Nhìn ra được, lần tranh đấu này Bạch Tiểu Lại đã cao hơn một bậc.
Đường Phong nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi chấn kinh. Không biết từ khi nào, lấy mình làm trung tâm, trong phạm vi mấy chục trương đã bị san thành bình địa, mặt đất cũng sụp xuống vài tấc, những thân đại thủ ít ỏi còn trơ lại cũng biến thành bột mịn. Còn thi thể của Tần Tiểu Uyển và Liễu Nguyên đã sớm bị dư âm cuộc chiến của hai người kia đụng cho thi cốt vô tồn, một mảnh vải cũng không tìm thấy.
- Còn không mau đi!
Bạch Tiểu Lại đưa lưng về phía Đường Phong, lạnh giọng nói.
Đường Phong chà chà chân, hắn ở lại đây chẳng qua là vì vừa rồi không cách nào di dộng, mặt khác là muốn mang thi thể của Tần Tiểu Uyển đi, giúp nàng an táng. Hiện tại thi thể của Tần Tiểu Uyển đã không còn, Đường Phong tự nhiên cũng không còn gì vướng bận.
Thấp giọng nói câu cảm tạ, Đường Phong vận chuyển cương khí, thi triển Kinh Hồng Lược Ảnh, thân hình đột ngột lướt ra ngoài.
- Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!
Diệp Trầm Thu vừa ăn chút mệt mỏi lúc này lại hung tợn dánh tới, người còn chưa tới, chưởng ảnh đầy trời đã công tới nơi.
Thân ảnh của Bạch Tiểu Lại cũng lướt theo, gắt gao che ở giữa Đường Phong và Diệp Trầm Thu, lấy chiêu đối chiêu, thi thoảng lại phản kích một chút.
Tốc độ của Đường Phong tuy không chậm, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Dù sao hắn mới chỉ là Luyện Cương nhất phẩm, dù ỷ vào khinh công tinh diệu đi nữa, có muốn nhanh hơn cũng không được.
Thẳng tới khi đã chạy đi được vài dặm, tất cả chướng ngại vật bên đường đều bị công kích của hai đại cao thủ kia dọn sạch, từ xa nhìn lại thật giống như một con đường bằng phẳng.
Một hơi chạy đi khoảng cách xa như thế, Đường Phong cũng có chút thấm mệt, tốc độ dần trở nên chậm chạp.
Diệp Trầm Thu cười gằn một tiếng:
- Tiểu tử, nếu ngươi thật sự chết thì nên trách vị tỷ tỷ này không bảo vệ ngươi chu đáo!
Nói xong liền vung tay lên, một trường tiên được tạo ra từ những đóa hoa tựa như răng nanh mãnh xà, lao vút đến chỗ cổ của Đường Phong.
Dựa vào động tĩnh vừa rồi hai đại cao thủ này tạo ra, Đường Phong một khi bị cây trường tiên bắn trúng, nhất định không tránh khỏi cái chết. Cảm giác nguy hiểm tới gần, Đường Phong đột ngột dừng cước bộ, thân thể lách sang một bên. Đây chỉ là phản ứng theo bản năng, nhưng mà Đường Phong tự biết, bị cao thủ bậc này công kích, mình tuyệt đối không có biện pháp tránh né.
Đôi chân mày thanh tú của Bạch Tiểu Lại nhíu lại, nổi giận mắng:
- Đê tiện vô sỉ!
Tay trái búng một cái, một đạo thiểm điện liền bay tới ngăn lại trường tiên.
Diệp Trầm Thu cười lớn, trong tiếng cười kia không ngờ cây trường tiên bất ngờ uốn cong lại, đánh về phía mặt của Bạch Tiểu Lại. Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, cũng biết mình đã trúng kế của hắn, Diệp Trầm Thu nói ra những lời đó, sau đó lại xuất thủ đối phó với Đường Phong, khiến nàng không thể không ra tay chi viện, lại không ngờ rằng mục tiêu thật sự của hắn chính là mình
Biết là thế, nhưng Bạch Tiểu Lại một chút lo lắng cũng không có. Hai tay giơ lên phía trước, một cỗ khí thế như bài son hải đảo ngăn lại phía trước của mình, toàn thân cũng phát ra một loạt tiếng nổ vang, trên thân thể càng không ngừng lóe ra điện quang. Trường tiên đánh úp lại tức khác đứt ra thành từng đoạn, một cỗ hương khí nồng đậm tràn ngập chung quanh.
đang lúc Bạch Tiểu Lại muốn xoay người lại cười nhạo một tiếng, không lường trước được trên vai đột nhiên đau nhói, cương khí toàn thân không cách nào vận khởi, hít vào không ít mùi hương kỳ dị kia.
- Ha ha....
Diệp Trầm Thu cười lớn một tiếng, đại thủ kéo nhẹ về, một thanh nhuyễn kiếm liền xuất hiện trên tay hắn, trên thân nhuyễn kiếm đều là một màu đen, hiển nhiên là có độc.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại trầm như nước, thân người đột nhiên run nhẹ.
- Sư tỷ, không ngờ được là ta còn có vũ khí đúng không?
Diệp Trầm Thu vô cùng đắc ý :
- Càng không ngờ là ta sẽ giấu nó bên trong trường tiên đúng không? Thứ này được chế tạo ra để chuyên môn đối phó với ngươi, trên kiếm có tẩm Yên Thảo chi độc, cương khí của ngươi dùng không được bao lâu nữa sẽ mất hết toàn bộ, từ nay về sau ngươi sẽ trở thành một phế nhân trói gà không chặt, ta xem tới lúc đó ngươi ngăn cản ta thế nào được!
Thần sắc của Bạch Tiểu Lại càng lạnh hơn, nàng biết đối phương nói không sai, bởi vì lúc này, cương khí trong cơ thể mình vẫn còn có chút dấu hiệu tích tụ được.
- ngươi vận dụng cương khí càng nhiều thì độc tố lại phát tác càng nhanh.
Diệp Trầm Thu vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt không chút kiêng nể gì quét khắp người Bạch Tiểu Lại :
- Tuy ngươi sớm muộn gì cũng trở thành người của ta, nhưng ta thật không đợi được nữa.
Diệp Trầm Thu vừa nói vừa nhẹ nhàng lướt tới tấn công Bạch Tiểu Lại, hắn chính là muốn khiến Bạch Tiểu Lại vận dụng cương khí, để cho độc tố phát tác nhanh hơn một chút.
Mắt thấy Diệp Trầm Thu ngày càng gần, Bạch Tiểu Lại cũng không thể không đề cao tinh thần nghênh địch.
Lúc Diệp Trầm Thu chỉ còn cách Bạch Tiểu Lại hai thước, sau lưng Bạch Tiểu Lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, song thủ vung nhẹ, hơn mười cây ngân châm mỏng như ngưu mao phát ra ngân quang lóng lánh bắn ra, chia ra hai bên trái phải, trên dưới bay thẳng về phía các đại huyệt quanh người của Diệp Trầm Thu.
Tốc độ bắn ra của mấy cây phi châm này rất nhanh, hơn nữa hướng bay cũng vô cùng kì quặc, hoàn toàn không có quỹ đạo nhất định, thậm chí có vài cây phi châm tự va chạm với nhau trên không trung, phát ra vài tiếng đinh đương thanh thúy.
Diệp Trầm Thu là cao thủ bậc nào, đối mặt với sự tập kích bất ngờ của mấy cây phi châm này cũng là thấy biến không sợ, hắn tự cho là đã nắm chắc hướng tấn công của tất cả phi châm, chính là vung lên nhuyễn kiếm trên tay đã quét rơi được hơn phân nửa số phi châm đó, nhưng còn có vài cây cư nhiên lại tránh né được công kích của hắn rất ly kỳ, thẳng tắp phóng tới hắn, nhất là vài cây vừa rồi tự va chạm trên không trung lại càng mơ hồ bất định.
Sắc mặt của Diệp Trầm Thu liền cả kinh, thủ pháp phóng ám khí quả nhiên rất cao minh, cư nhiên có thể biến vật chết thành vật sống, cho dù là chính hắn cũng không thể làm được tới mức này.
Trong lúc bối rối, Diệp Trầm Thu đành phải vận khởi cương khí, tung ra một chưởng, lại đánh rơi vài cây ngân châm, còn lại một cây không sai lệch cắm vào giữa ngực hắn.
Bốn phía tràn ngập một mùi hương ngửi vào có chút quỷ dị, Đường Phong ngửi một chút, phát hiện nó không có độc mới yên lòng lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trận chiến của Bạch Tiểu Lại và Diệp Trầm Thu đã tới hồi gây cấn, từ ngoài nhìn vào, giống như Bạch Tiểu Lại đang ở thế hạ phong, bởi vì cả người của nàng đều bị cao bọc trong biển hoa, thi thoảng sẽ có mấy đạo ánh sáng chói mắt truyền ra từ bên trong. Nhưng chi một lúc sau, biển hoa đầy trời bỗng nhiên nổ tung, một tia chớp sáng như ban ngày phá biển hoa mà ra, tựa như phi long nơi cửu trùng, hai đạo nhân ảnh giao thoa liền tách ra, Bạch Tiểu Lại khí định thần nhàn, thần thái tựa như tiên nữ hạ phàm, hữu ý vô ý che chắn trước mặt Đường Phong, còn Diệp Trầm Thu rít lên một tiếng đầy đau đớn, lùi xa vài trượng.
Nhìn ra được, lần tranh đấu này Bạch Tiểu Lại đã cao hơn một bậc.
Đường Phong nhìn chung quanh, trong lòng không khỏi chấn kinh. Không biết từ khi nào, lấy mình làm trung tâm, trong phạm vi mấy chục trương đã bị san thành bình địa, mặt đất cũng sụp xuống vài tấc, những thân đại thủ ít ỏi còn trơ lại cũng biến thành bột mịn. Còn thi thể của Tần Tiểu Uyển và Liễu Nguyên đã sớm bị dư âm cuộc chiến của hai người kia đụng cho thi cốt vô tồn, một mảnh vải cũng không tìm thấy.
- Còn không mau đi!
Bạch Tiểu Lại đưa lưng về phía Đường Phong, lạnh giọng nói.
Đường Phong chà chà chân, hắn ở lại đây chẳng qua là vì vừa rồi không cách nào di dộng, mặt khác là muốn mang thi thể của Tần Tiểu Uyển đi, giúp nàng an táng. Hiện tại thi thể của Tần Tiểu Uyển đã không còn, Đường Phong tự nhiên cũng không còn gì vướng bận.
Thấp giọng nói câu cảm tạ, Đường Phong vận chuyển cương khí, thi triển Kinh Hồng Lược Ảnh, thân hình đột ngột lướt ra ngoài.
- Muốn chạy? Không dễ vậy đâu!
Diệp Trầm Thu vừa ăn chút mệt mỏi lúc này lại hung tợn dánh tới, người còn chưa tới, chưởng ảnh đầy trời đã công tới nơi.
Thân ảnh của Bạch Tiểu Lại cũng lướt theo, gắt gao che ở giữa Đường Phong và Diệp Trầm Thu, lấy chiêu đối chiêu, thi thoảng lại phản kích một chút.
Tốc độ của Đường Phong tuy không chậm, nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Dù sao hắn mới chỉ là Luyện Cương nhất phẩm, dù ỷ vào khinh công tinh diệu đi nữa, có muốn nhanh hơn cũng không được.
Thẳng tới khi đã chạy đi được vài dặm, tất cả chướng ngại vật bên đường đều bị công kích của hai đại cao thủ kia dọn sạch, từ xa nhìn lại thật giống như một con đường bằng phẳng.
Một hơi chạy đi khoảng cách xa như thế, Đường Phong cũng có chút thấm mệt, tốc độ dần trở nên chậm chạp.
Diệp Trầm Thu cười gằn một tiếng:
- Tiểu tử, nếu ngươi thật sự chết thì nên trách vị tỷ tỷ này không bảo vệ ngươi chu đáo!
Nói xong liền vung tay lên, một trường tiên được tạo ra từ những đóa hoa tựa như răng nanh mãnh xà, lao vút đến chỗ cổ của Đường Phong.
Dựa vào động tĩnh vừa rồi hai đại cao thủ này tạo ra, Đường Phong một khi bị cây trường tiên bắn trúng, nhất định không tránh khỏi cái chết. Cảm giác nguy hiểm tới gần, Đường Phong đột ngột dừng cước bộ, thân thể lách sang một bên. Đây chỉ là phản ứng theo bản năng, nhưng mà Đường Phong tự biết, bị cao thủ bậc này công kích, mình tuyệt đối không có biện pháp tránh né.
Đôi chân mày thanh tú của Bạch Tiểu Lại nhíu lại, nổi giận mắng:
- Đê tiện vô sỉ!
Tay trái búng một cái, một đạo thiểm điện liền bay tới ngăn lại trường tiên.
Diệp Trầm Thu cười lớn, trong tiếng cười kia không ngờ cây trường tiên bất ngờ uốn cong lại, đánh về phía mặt của Bạch Tiểu Lại. Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, cũng biết mình đã trúng kế của hắn, Diệp Trầm Thu nói ra những lời đó, sau đó lại xuất thủ đối phó với Đường Phong, khiến nàng không thể không ra tay chi viện, lại không ngờ rằng mục tiêu thật sự của hắn chính là mình
Biết là thế, nhưng Bạch Tiểu Lại một chút lo lắng cũng không có. Hai tay giơ lên phía trước, một cỗ khí thế như bài son hải đảo ngăn lại phía trước của mình, toàn thân cũng phát ra một loạt tiếng nổ vang, trên thân thể càng không ngừng lóe ra điện quang. Trường tiên đánh úp lại tức khác đứt ra thành từng đoạn, một cỗ hương khí nồng đậm tràn ngập chung quanh.
đang lúc Bạch Tiểu Lại muốn xoay người lại cười nhạo một tiếng, không lường trước được trên vai đột nhiên đau nhói, cương khí toàn thân không cách nào vận khởi, hít vào không ít mùi hương kỳ dị kia.
- Ha ha....
Diệp Trầm Thu cười lớn một tiếng, đại thủ kéo nhẹ về, một thanh nhuyễn kiếm liền xuất hiện trên tay hắn, trên thân nhuyễn kiếm đều là một màu đen, hiển nhiên là có độc.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại trầm như nước, thân người đột nhiên run nhẹ.
- Sư tỷ, không ngờ được là ta còn có vũ khí đúng không?
Diệp Trầm Thu vô cùng đắc ý :
- Càng không ngờ là ta sẽ giấu nó bên trong trường tiên đúng không? Thứ này được chế tạo ra để chuyên môn đối phó với ngươi, trên kiếm có tẩm Yên Thảo chi độc, cương khí của ngươi dùng không được bao lâu nữa sẽ mất hết toàn bộ, từ nay về sau ngươi sẽ trở thành một phế nhân trói gà không chặt, ta xem tới lúc đó ngươi ngăn cản ta thế nào được!
Thần sắc của Bạch Tiểu Lại càng lạnh hơn, nàng biết đối phương nói không sai, bởi vì lúc này, cương khí trong cơ thể mình vẫn còn có chút dấu hiệu tích tụ được.
- ngươi vận dụng cương khí càng nhiều thì độc tố lại phát tác càng nhanh.
Diệp Trầm Thu vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt không chút kiêng nể gì quét khắp người Bạch Tiểu Lại :
- Tuy ngươi sớm muộn gì cũng trở thành người của ta, nhưng ta thật không đợi được nữa.
Diệp Trầm Thu vừa nói vừa nhẹ nhàng lướt tới tấn công Bạch Tiểu Lại, hắn chính là muốn khiến Bạch Tiểu Lại vận dụng cương khí, để cho độc tố phát tác nhanh hơn một chút.
Mắt thấy Diệp Trầm Thu ngày càng gần, Bạch Tiểu Lại cũng không thể không đề cao tinh thần nghênh địch.
Lúc Diệp Trầm Thu chỉ còn cách Bạch Tiểu Lại hai thước, sau lưng Bạch Tiểu Lại đột nhiên xuất hiện một bóng người, song thủ vung nhẹ, hơn mười cây ngân châm mỏng như ngưu mao phát ra ngân quang lóng lánh bắn ra, chia ra hai bên trái phải, trên dưới bay thẳng về phía các đại huyệt quanh người của Diệp Trầm Thu.
Tốc độ bắn ra của mấy cây phi châm này rất nhanh, hơn nữa hướng bay cũng vô cùng kì quặc, hoàn toàn không có quỹ đạo nhất định, thậm chí có vài cây phi châm tự va chạm với nhau trên không trung, phát ra vài tiếng đinh đương thanh thúy.
Diệp Trầm Thu là cao thủ bậc nào, đối mặt với sự tập kích bất ngờ của mấy cây phi châm này cũng là thấy biến không sợ, hắn tự cho là đã nắm chắc hướng tấn công của tất cả phi châm, chính là vung lên nhuyễn kiếm trên tay đã quét rơi được hơn phân nửa số phi châm đó, nhưng còn có vài cây cư nhiên lại tránh né được công kích của hắn rất ly kỳ, thẳng tắp phóng tới hắn, nhất là vài cây vừa rồi tự va chạm trên không trung lại càng mơ hồ bất định.
Sắc mặt của Diệp Trầm Thu liền cả kinh, thủ pháp phóng ám khí quả nhiên rất cao minh, cư nhiên có thể biến vật chết thành vật sống, cho dù là chính hắn cũng không thể làm được tới mức này.
Trong lúc bối rối, Diệp Trầm Thu đành phải vận khởi cương khí, tung ra một chưởng, lại đánh rơi vài cây ngân châm, còn lại một cây không sai lệch cắm vào giữa ngực hắn.
/1679
|