Thang Phi Tiếu đang cùng Đường Phong nói chuyện một lúc, bên dưới đột nhiên lại truyền tới một loại thanh âm nhẹ nhàng, phảng phất như thủ thỉ, thanh âm này có một loại cảm giác mị hoặc tự nhiên, nghe thanh âm này, chỉ cần là nam nhân thì sẽ có một chút cảm giác xuân tâm nhộn nhạo.
- Xin các vị hãy bình tĩnh chớ nóng giận, chuyện hôm nay là vì tài đánh đàn của Thi Thi không tốt, để cho khách nhân không hài lòng. Khách nhân đã nói vậy nói thì Thi Thi cũng muốn lãnh giáo các vị khách nhân một phen, không biết vị khách quý trên lầu có chịu nể mặt Thi Thi, tấu một khúc nhạc để mọi người mở rộng tầm mắt một phen.
Thang Phi Tiếu cứng họng, nhất thời im lặng.
Hãm hại lừa gạt, cướp của đốt nhà, hắn cũng rất rành, nhưng nói tới đàn ca hát xướng thì hắn căn bản là một chút cũng không biết. những lời này của Thi Thi rõ ràng có chút tức giận vì hành vi tùy tiện của hắn khi này, cố ý muốn làm hắn mất mặt, thanh âm nhỏ nhẹ, lời nói dễ nghe, nhưng cũng kẹp thương đeo gậy, trong bông có giấu châm.
Đoạn Thất Xích nhìn có chút hả hê nói:
- Gặp tình huống này, ta xem đại ca ngươi làm sao giải quyết.
Thang Phi Tiếu tự nhiên có thể một lời cự tuyệt, bởi vì nếu cự tuyệt thì không khác gì là tự vả miệng của mình, bởi vì hắn vừa không khách khí gì mà khinh bỉ tài đánh đàn của Thi Thi.
Dang lúc đau khổ vô cùng, Thang Phi Tiếu liếc mắt thấy ở Đường Phong đang mím môi uống trà, cảm giác lo lắng lập tức biến mất, vẫy tay một cái nói:
- Lấy đàn tranh cho ta, hôm hay ta sẽ cho các ngươi mở rộng kiến thức.
Một đám người ở phía dưới cười vang, Thang Phi Tiếu to lớn vô cùng giống như một con gấu to lớn vừa nhìn là biết không hiểu gì về âm luật:
- Cười cái gì mà cười, đại gia ta không biết đàn thì vẫn còn thiếu gia nhà ta mà?
Lúc đang nói chuyện thì đã có người cầm đàn tranh tới, chậm rãi đặt trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Tiếu thúc, ngươi lại gây phiền toái cho ta.
Thang Phi Tiếu nói:
- Phong thiếu, thủ đoạn tiểu bì nương này thực là lợi hại. Chúng ta vốn là tới đây để đập tiệm, lại bị nàng ta gài vào thế hạ phong thế này. Ta thấy hôm nay chúng ta không cần quạy nữa, thời gian còn dài, cứ thăm dò rõ ràng lai lịch của bọn chúng, lần sau hẵng tới xử lý.
Đường Phong nói:
- Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ ác nha.
Nếu là thật ác nhân, cần gì phải để ý tới nguyên do, trực tiếp đạp đổ Túy Xuân Lâu này là được. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong lúc mọi người ở dưới còn đang hò hét, Đường Phong thở dài một tiếng, ngồi vào trước đàn tranh, trầm giọng nói:
- Tự bôi xấu rồi.
Sau khi gảy nên âm tiết thứ nhất, ngay sau đó, một loại âm luật khí thế hào hùng liền vang lên, trong nháy mắt một loại không khí dồn dập khẩn trương liền tràn ngập cả Túy Xuân Lâu.
Thanh âm ồn ào trong nháy mắt liền biến mất không còn gì nữa, cơ hồ mỗi người đều bị loại âm luật khanh thương hữu lực này khiến cả người căng thẳng, loại cảm giác này cũng giống như sát khí nổi lên từ bốn phương tám hướng, chỉ cần bất cẩn một chút liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
Kèm theo tiếng đàn tranh, trong lòng mọi người không tự chủ được liền tưởng tượng ra một vùng đất cuồng phong gào thét, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, âm thầm công kích hoặc công khai tấn công. Âm điệu lúc nhanh lúc chậm, làm người ta có một loại cảm giác nguy hiểm như đang đi trên mũi đao.
Đây là một nhạc khúc rất có lực, có thể hoàn toàn tác động tới tình cảm của người khác, không hề có chút nhu tình nào, có chăng chỉ là sát cơ.
Âm thanh càng ngày càng cao, sát khí càng ngày càng rõ ràng, mười ngón tay của Đường Phong tung bay, cả người phảng phất cũng như đắm chìm trong đó, càng không ngừng khảy dây đàn, không khí càng ngày càng nặng nề, hô hấp của mọi người càng ngày càng dồn dập, không ít người tu luyện đã điều động thực lực trong người lên, dường như mỗi giây mỗi phút đều có thể bị người khác tấn công vậy.
Một lúc sau, Đường Phong phất hai tay một cái, tiếng đàn tranh liền ngưng bặt, chỉ chốc lát sau, cảm giác hồi hộp rung mình lại theo tiếng đàn tranh dồn dập cất lên, cho tới khi lên tới đỉnh điểm thì thanh âm đột nhiên lại ngừng lại.
Mọi người yên lặng đợi chờ một hồi thật lâu, áp chế hô hấp của mình, nhưng rõ ràng, vị công tử trong gian phòng kia đã đàn xong.
- Khiến mọi người chê cười rồi.
Đường Phong chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh sát khí trong người mình, nhàn nhạt mở miệng nói.
Mọi người lúc này mới như giải được gánh nặng, chỉ trong thời gian thật ngắn vừa rồi, thật sự là khiến bọn họ quá mức khẩn trương, khẩn trương tới mức cho rằng nơi này sắp sửa xảy ra một trận ẩu đả không bằng, hiện tại đã bình tĩnh lại. chỉ cảm thấy cả người mình toàn là mồ hôi lạnh.
Thi Thi cô nương và cả người trung niên phụ nhân kia đều nhìn lên vị trí gian phòng của Đường Phong, một lát sau, Thi Thi cô nương khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này, khúc đàn ngài vừa gảy tên gọi là gì?
- Tên của nó là thập diện mai phục.
Đường Phong đáp.
Lời kia vừa thốt ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rõ ràng cảm nhận được người trung niên phụ nhân kia liền khẩn trương, ánh mắt cũng âm trầm hơn.
- Hay cho một khúc thập diện mai phục, tiểu nữ cam bái hạ phong.
Thi Thi cô nương tán dương không keo kiệt chút nào, có thể đàn lên một khúc đàn thu hút tâm trí của nhiều người như vậy, nàng tự biệt mình vô luận là thế nào cũng không thể làm được như vậy, những nam nhân này sở dĩ bị tài đánh đàn của nàng hấp dẫn, có phần lớn là bởi vì nghĩ rằng nàng là mỹ nữ mà thôi.
- Thi Thi cô nương quá khen.
Đường Phong ngồi ở bên trong gian phòng lầu hai mở miệng nói
- Ta và ngươi đều biết nói về tài nghệ, ngươi cao hơn ta không chỉ một bậc.
Dù sao nam nhân cũng không thể tinh thông đàn hát. Đường Phong chẳng qua chỉ biết biết chút mà thôi, không thể tốt hơn Thi Thi cô nương được.
- Chẳng qua là...
- Chẳng qua là sao?
- Tâm hồn Thi Thi cô nương không ở đây, cô không thuộc về chốn phong hoa tuyết nguyệt này nên gảy đàn thì khúc nhạc tự nhiên không tương ứng ý cảnh. Còn ta thì không giống, đả đả sát sát chuyện như vậy ta làm hơn nhiều. Ta hiểu rõ sát cơ, cảm thụ được sát cơ. Như vậy một khi so sánh thì Thi Thi cô nương ngươi tự nhiên hội ở vào thế yếu.
Trên đài, hai tròng mắt Thi Thi cô nương thoáng chớp hai lần, toát ra một thần sắc kinh ngạc. Chưa bao giờ có nam nhân nào lại nói với nàng như vậy. những nam nhân tới đây tìm nàng đều mơ ước giật khăn che mặt của nàng xuống ôm nàng lên trên giường, không có người nào ngoại lệ.
Nhưng hôm nay có một người nói cho nàng biết, tim mình không ở nơi này, mình không thuộc về cái nơi này. Điều này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc, trong lòng cũng trở nên chua xót. Ai, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đã lại nhìn ra, tại sao không phải là người khác? Thần sắc Thi Thi nhất thời ảm đạm rất nhiều, cười lớn nói:
- Vị công tử này thật biết nói đùa, Thi Thi là người trong phong trần nên ở nơi đây làm việc.
Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên gỡ một đóa hoa xuống, đưa cho phụ nhân trung niên đứng bên cạnh.
Phụ nhân trung niên nháy mắt ra dấu, Thi Thi nhẹ cắn môi khẽ gật đầu, sau đó đi về phía sau đài cao, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Phía dưới mọi người nhất thời náo loạn, hô to gọi nhỏ:
- Thi Thi cô nương sao lại đi thế? Còn chưa tới nửa canh giờ mà?
Mỗi khi Thi Thi ra ngoài biểu diễn đều khoảng nửa canh giờ nhưng hôm nay vẫn chưa tới một nửa thời gian, lại đi ra, những người này làm sao đồng ý.
- Xin các vị hãy bình tĩnh chớ nóng giận, chuyện hôm nay là vì tài đánh đàn của Thi Thi không tốt, để cho khách nhân không hài lòng. Khách nhân đã nói vậy nói thì Thi Thi cũng muốn lãnh giáo các vị khách nhân một phen, không biết vị khách quý trên lầu có chịu nể mặt Thi Thi, tấu một khúc nhạc để mọi người mở rộng tầm mắt một phen.
Thang Phi Tiếu cứng họng, nhất thời im lặng.
Hãm hại lừa gạt, cướp của đốt nhà, hắn cũng rất rành, nhưng nói tới đàn ca hát xướng thì hắn căn bản là một chút cũng không biết. những lời này của Thi Thi rõ ràng có chút tức giận vì hành vi tùy tiện của hắn khi này, cố ý muốn làm hắn mất mặt, thanh âm nhỏ nhẹ, lời nói dễ nghe, nhưng cũng kẹp thương đeo gậy, trong bông có giấu châm.
Đoạn Thất Xích nhìn có chút hả hê nói:
- Gặp tình huống này, ta xem đại ca ngươi làm sao giải quyết.
Thang Phi Tiếu tự nhiên có thể một lời cự tuyệt, bởi vì nếu cự tuyệt thì không khác gì là tự vả miệng của mình, bởi vì hắn vừa không khách khí gì mà khinh bỉ tài đánh đàn của Thi Thi.
Dang lúc đau khổ vô cùng, Thang Phi Tiếu liếc mắt thấy ở Đường Phong đang mím môi uống trà, cảm giác lo lắng lập tức biến mất, vẫy tay một cái nói:
- Lấy đàn tranh cho ta, hôm hay ta sẽ cho các ngươi mở rộng kiến thức.
Một đám người ở phía dưới cười vang, Thang Phi Tiếu to lớn vô cùng giống như một con gấu to lớn vừa nhìn là biết không hiểu gì về âm luật:
- Cười cái gì mà cười, đại gia ta không biết đàn thì vẫn còn thiếu gia nhà ta mà?
Lúc đang nói chuyện thì đã có người cầm đàn tranh tới, chậm rãi đặt trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Tiếu thúc, ngươi lại gây phiền toái cho ta.
Thang Phi Tiếu nói:
- Phong thiếu, thủ đoạn tiểu bì nương này thực là lợi hại. Chúng ta vốn là tới đây để đập tiệm, lại bị nàng ta gài vào thế hạ phong thế này. Ta thấy hôm nay chúng ta không cần quạy nữa, thời gian còn dài, cứ thăm dò rõ ràng lai lịch của bọn chúng, lần sau hẵng tới xử lý.
Đường Phong nói:
- Xem ra chúng ta vẫn chưa đủ ác nha.
Nếu là thật ác nhân, cần gì phải để ý tới nguyên do, trực tiếp đạp đổ Túy Xuân Lâu này là được. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong lúc mọi người ở dưới còn đang hò hét, Đường Phong thở dài một tiếng, ngồi vào trước đàn tranh, trầm giọng nói:
- Tự bôi xấu rồi.
Sau khi gảy nên âm tiết thứ nhất, ngay sau đó, một loại âm luật khí thế hào hùng liền vang lên, trong nháy mắt một loại không khí dồn dập khẩn trương liền tràn ngập cả Túy Xuân Lâu.
Thanh âm ồn ào trong nháy mắt liền biến mất không còn gì nữa, cơ hồ mỗi người đều bị loại âm luật khanh thương hữu lực này khiến cả người căng thẳng, loại cảm giác này cũng giống như sát khí nổi lên từ bốn phương tám hướng, chỉ cần bất cẩn một chút liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
Kèm theo tiếng đàn tranh, trong lòng mọi người không tự chủ được liền tưởng tượng ra một vùng đất cuồng phong gào thét, đao quang kiếm ảnh lóe lên không ngừng, âm thầm công kích hoặc công khai tấn công. Âm điệu lúc nhanh lúc chậm, làm người ta có một loại cảm giác nguy hiểm như đang đi trên mũi đao.
Đây là một nhạc khúc rất có lực, có thể hoàn toàn tác động tới tình cảm của người khác, không hề có chút nhu tình nào, có chăng chỉ là sát cơ.
Âm thanh càng ngày càng cao, sát khí càng ngày càng rõ ràng, mười ngón tay của Đường Phong tung bay, cả người phảng phất cũng như đắm chìm trong đó, càng không ngừng khảy dây đàn, không khí càng ngày càng nặng nề, hô hấp của mọi người càng ngày càng dồn dập, không ít người tu luyện đã điều động thực lực trong người lên, dường như mỗi giây mỗi phút đều có thể bị người khác tấn công vậy.
Một lúc sau, Đường Phong phất hai tay một cái, tiếng đàn tranh liền ngưng bặt, chỉ chốc lát sau, cảm giác hồi hộp rung mình lại theo tiếng đàn tranh dồn dập cất lên, cho tới khi lên tới đỉnh điểm thì thanh âm đột nhiên lại ngừng lại.
Mọi người yên lặng đợi chờ một hồi thật lâu, áp chế hô hấp của mình, nhưng rõ ràng, vị công tử trong gian phòng kia đã đàn xong.
- Khiến mọi người chê cười rồi.
Đường Phong chậm rãi thở ra một hơi, điều chỉnh sát khí trong người mình, nhàn nhạt mở miệng nói.
Mọi người lúc này mới như giải được gánh nặng, chỉ trong thời gian thật ngắn vừa rồi, thật sự là khiến bọn họ quá mức khẩn trương, khẩn trương tới mức cho rằng nơi này sắp sửa xảy ra một trận ẩu đả không bằng, hiện tại đã bình tĩnh lại. chỉ cảm thấy cả người mình toàn là mồ hôi lạnh.
Thi Thi cô nương và cả người trung niên phụ nhân kia đều nhìn lên vị trí gian phòng của Đường Phong, một lát sau, Thi Thi cô nương khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ôn nhu hỏi:
- Xin hỏi vị công tử này, khúc đàn ngài vừa gảy tên gọi là gì?
- Tên của nó là thập diện mai phục.
Đường Phong đáp.
Lời kia vừa thốt ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích rõ ràng cảm nhận được người trung niên phụ nhân kia liền khẩn trương, ánh mắt cũng âm trầm hơn.
- Hay cho một khúc thập diện mai phục, tiểu nữ cam bái hạ phong.
Thi Thi cô nương tán dương không keo kiệt chút nào, có thể đàn lên một khúc đàn thu hút tâm trí của nhiều người như vậy, nàng tự biệt mình vô luận là thế nào cũng không thể làm được như vậy, những nam nhân này sở dĩ bị tài đánh đàn của nàng hấp dẫn, có phần lớn là bởi vì nghĩ rằng nàng là mỹ nữ mà thôi.
- Thi Thi cô nương quá khen.
Đường Phong ngồi ở bên trong gian phòng lầu hai mở miệng nói
- Ta và ngươi đều biết nói về tài nghệ, ngươi cao hơn ta không chỉ một bậc.
Dù sao nam nhân cũng không thể tinh thông đàn hát. Đường Phong chẳng qua chỉ biết biết chút mà thôi, không thể tốt hơn Thi Thi cô nương được.
- Chẳng qua là...
- Chẳng qua là sao?
- Tâm hồn Thi Thi cô nương không ở đây, cô không thuộc về chốn phong hoa tuyết nguyệt này nên gảy đàn thì khúc nhạc tự nhiên không tương ứng ý cảnh. Còn ta thì không giống, đả đả sát sát chuyện như vậy ta làm hơn nhiều. Ta hiểu rõ sát cơ, cảm thụ được sát cơ. Như vậy một khi so sánh thì Thi Thi cô nương ngươi tự nhiên hội ở vào thế yếu.
Trên đài, hai tròng mắt Thi Thi cô nương thoáng chớp hai lần, toát ra một thần sắc kinh ngạc. Chưa bao giờ có nam nhân nào lại nói với nàng như vậy. những nam nhân tới đây tìm nàng đều mơ ước giật khăn che mặt của nàng xuống ôm nàng lên trên giường, không có người nào ngoại lệ.
Nhưng hôm nay có một người nói cho nàng biết, tim mình không ở nơi này, mình không thuộc về cái nơi này. Điều này khiến cho nàng không khỏi kinh ngạc, trong lòng cũng trở nên chua xót. Ai, tại sao hết lần này tới lần khác hắn đã lại nhìn ra, tại sao không phải là người khác? Thần sắc Thi Thi nhất thời ảm đạm rất nhiều, cười lớn nói:
- Vị công tử này thật biết nói đùa, Thi Thi là người trong phong trần nên ở nơi đây làm việc.
Vừa nói vừa chậm rãi đứng lên gỡ một đóa hoa xuống, đưa cho phụ nhân trung niên đứng bên cạnh.
Phụ nhân trung niên nháy mắt ra dấu, Thi Thi nhẹ cắn môi khẽ gật đầu, sau đó đi về phía sau đài cao, trong chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Phía dưới mọi người nhất thời náo loạn, hô to gọi nhỏ:
- Thi Thi cô nương sao lại đi thế? Còn chưa tới nửa canh giờ mà?
Mỗi khi Thi Thi ra ngoài biểu diễn đều khoảng nửa canh giờ nhưng hôm nay vẫn chưa tới một nửa thời gian, lại đi ra, những người này làm sao đồng ý.
/1679
|