Vô Thường

Chương 239: Phối trí độc dược. (Hạ)

/1679


Trong phòng lại có người, đúng là Mạc Lưu Tô, lúc này nàng cũng đang luyện dược, nàng đang thúc dục lực lượng cương tâm của mình, cô đọng dược tính của dược liệu, hết sức tỉ mỉ hút sạch dược tính trong dược liệu ra ngoài. Bất quá nàng chi luyện chế một số đan dược chữa thương gì đó, bởi vì năng lượng cương tâm của nàng có hiệu quả chữa thương, cho nên đan dược luyện chế ra có trộn lẫn lực lượng cương tâm của nàng. so với đan dược người khác luyện chế ra hiệu quả tốt hơn mấy lần.
Trong nháy mắt nhìn thấy Đường Phong, Mạc Lưu Tô cũng sững sờ, cương khí rối loạn, làm cho lò lửa bùng lên, đốt dược dịch bên trong lò thành tro, chỉ trong giây lát hương vị cay mũi tràn ngập trong phòng.
Mạc Lưu Tô cùng bị sặc đến chảy nước mắt, nàng vừa che miệng ho, vừa ngượng ngùng nhìn Đường Phong, trên mặt nàng không có thất lạc và bất đắc dĩ khi luyện dược thất bại, ngược lại vẻ mặt lại có chút vui mừng.
- Không có sao chứ?
Đường Phong mở cửa sổ để cho mùi tan hết.
Mạc Lưu Tô lắc đầu nhẹ nói:
- không có chuyện gì, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy mà. Phong sư đệ, ngươi muốn tới cô đọng dược dịch sao?
Mỗi lần Đường Phong tới dược phòng, nhất định là muốn làm chuyện này. Trước kia tất cả đều do Mạc Lưu Tô giúp hắn cô đọng dược dịch, tự nhiên nàng biết rất rõ.
Đường Phong gật đầu:
- Ta đang muốn tìm một người giúp, nhưng không biết tiểu nha đầu kia chạy đi đâu mất rồi.
Mạc Lưu Tô hé miệng cười khẽ:
- Ta nghe nói sư đệ mang một đứa bé về từ trong núi, có phải là nàng không?
- Đúng vậy, tên nàng là Linh Khiếp Nhan.
Lúc này Đường Phong cảm giác hình như có cái gì đó không bình thường, bản thân mình và Mạc Lưu Tô sư tỷ hình như có chút quá khách khí đi, khách khí đến quỷ dị.
Đường Phong nhớ lúc hắn và nàng gặp mặt lần đầu cũng không phải như thế, khi đó hai người đều rất thoải mái, sống rất tự tại, tùy tâm sở dục, bây giờ tại sao lại biến thành như vậy?
dường như Mạc Lưu Tô cùng cảm giác được không khí quỷ dị này, nàng chân chờ một chút rồi mở lời hỏi:
- Có cần ta giúp ngươi cô đọng dược dịch không?
dường như Mạc Lưu Tô dùng tới tất cả dũng khí của mình để nói ra lời này, sau khi nói xong, nàng nhìn thẳng vào Đường Phong, cố gắng làm cho thần sắc của mình trở nên lạnh nhạt.
- Được, tạ ơn sư tỷ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đường Phong cười nói.
- Mỗi lần tới đây đều làm phiền sư tỷ cô dọng dược dịch, ngươi đã trở thành luyện y sư chuyện nghiệp của ta rồi.
Mạc Lưu Tô khẽ cười:
- Cô đọng dược dịch cũng là một phần trong việc tu luyện của ta, chỉ cần sư đệ không chê kỹ thuật và thực lực của ta kém là được rồi, hơn nữa ta còn có dược liệu để luyện tập cô đọng dược dịch, vậy còn phải tạ ơn sư đệ đó.
Đường Phong nói:
- Sư tỷ chờ một chút, ta đi y phòng tìm một ít dược liệu.
Sau khi Đường Phong đi, Mạc Lưu Tô khẽ cười, chậm rãi thở ra một hơi nhìn hắn, hai người đều đang cố gắng. cố gắng kéo gần quan hệ của hai người, chỉ có như vậy khi hai người ở chung một chỗ mới không có cảm giác bị bó buộc.
Như vạy cũng tốt, chỉ cần có thể ở chung một chỗ với hắn, nhìn hắn, nói chuyện với hắn, vậy là đủ rồi. về phần những chuyện khác, Mạc Lưu Tô cũng không hi vọng xa vời.
Lần này Đường Phong cần phối trí rất nhiều độc dược, hắn lục lọi trong y phòng một lúc lâu, vác tới cả một đống dược liệu, lấy một phần những dược liệu trân quý trong Mị ảnh không gian ra trộn lẫn vào trong, sau đó mới trở lại luyện y thất.
vẫn giống như trước kia, Đường Phong đứng một bên chỉ điểm Mạc Lưu Tô cô đọng dược dịch, dược dịch cô đọng ra đều được phân ra để ở trong những cái hũ nhỏ tinh xảo, chờ lúc sau Đường Phong sẽ phối trí theo tỷ lệ nhất định, lúc cần luyện chế gì đó, Mạc Lưu Tô sẽ lại giúp hắn làm.
Không biết là do thực lực tăng lên hay bởi vì thường xuyên rèn luyện, kỹ thuật cô đọng dược dịch của Mạc Lưu Tô tinh thâm hơn rất nhiều so với quá khứ. Bây giờ nàng có thể rèn luyện dược dịch cô đọng được một lần nữa, làm cho dược dịch thêm nồng đậm, như vậy khi phối trí dược vật hay đan dược đều tốt hơn không ít.
Dĩ nhiên với thực lực của nàng, ngay cả có cương tâm phụ trợ trình độ cũng không quá cao, chỉ có chờ thực lực tăng lên phương diện luyện dược của nàng mới có thể tịnh tiến.
Bất quá như vậy đã đủ rồi, dược vật mà Đường Phong muốn phối trí vô cùng kỳ dị, lại được Mạc Lưu Tô cẩn thận cô đọng, đến lúc cần thiết chỉ cần dùng thật tốt, cho dù là Thiên giai cao thủ cũng gặp phiền toái.
Lần này thời gian ở trong y phòng tương đối dài, Đường Phong và Mạc Lưu Tô ở chung một chỗ suốt ba ngày, kết quả phối trí được mười mấy loại dược vật và một chút đan dược chữa thương.
những dược vật thiên kỳ bách quái này có dịch thể, có phấn bột, cũng có đan hoàn, bao gồm Vũ Phiên Tiên, Độc La Sát và Như Mộng Tự Huyễn lần trước, đủ các loại mê dược, ma dược, thậm chí cả xuân dược, tất cả đều có không ít.
Lúc phối trí dược vật, hai má Mạc Lưu Tô đỏ hồng, dĩ nhiên nàng không biết hắn đang phối trí xuân dược, nhưng có một chút dược tính tiết ra ngoài nên tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ ảnh hưởng một chút, không đáng lo ngại.
Thời gian ba ngày, trừ những lúc ăn cơm, ngù nghỉ, hai người vẫn ở trong dược phòng không hề ra ngoài. Cảm giác trói buộc giữa hai người đã bị ba ngày này đánh vỡ, hiện tại vô luận là Đường Phong hay Mạc Lưu Tô đều rất thoải mái mà đối mặt với đối phương, nhưng quan hệ cũng chỉ như tỷ đệ bình thường.
Mà trong ba ngày này Đường Phong cũng không thấy Linh Khiếp Nhan đâu.
Mỗi đêm lúc hắn trở về Linh Khiếp Nhan cũng đã đi ngủ thật. nghe Bảo Nhi và Mộng Nhi nói, mấy ngày qua tiểu nha đầu ngày nào cũng rất mệt mỏi, nhưng cũng không có ai biết nàng đang làm gì, thần thần bí bí, không kể cho ai hết.
mãi cho đến ba ngày sau đó, Đường Phong cuối cùng cũng phối trí xong tất cả những dược vật cần thiết, lúc trở lại Yên Liễu, chỉ thấy Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương sắc mặt lo lắng. đứng ngồi không yên, giống như hồn vía bị bay mất vậy, Đoạn Thất Xích ở một bên, vừa há miệng cắn một cây củ cải vừa nói:
- Các ngươi lo lắng cũng vô dụng, lúc cần trở lại tự nhiên sẽ trở lại, nha đầu đi chung với nàng, các ngươi còn lo lắng gì chứ?
Tiếu thúc vẻ mặt đau khổ nói:
- Điều này ta cũng hiểu, nhưng chỉ là ta vẫn lo lắng, hiện tại trời đã tối rồi, sao vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu? Đi chơi cũng nên có một chút chừng mực chứ.
- Làm sao vậy?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Phong thiếu, ngươi trở lại đúng lúc lắm.
dường như Tiếu thúc thấy được vị cứu tinh của mình, lập tức níu lấy tay Đường Phong:
- ngươi có biết Linh Khiếp Nhan ở đâu không?
- Nàng chưa trở về sao? Trước kia lẽ ra giờ này nàng phải về rồi chứ, không những về mà còn ăn cơm, tắm rửa đi ngủ rồi.
- Chiều nay nàng có về một lần, sau đó lại mang Tiểu Manh Manh đi.
Thang Phi Tiếu vẻ mặt u sầu như hắn vừa bị người khác cắt mất mấy cân thịt trên người.
- A?
Đường Phong cũng có chút giật mình:
- Nói cách khác, hai tiểu nha đầu đến giờ cũng chưa về?
Thang Phi Tiếu rất trầm trọng gật đầu.
- Lúc nàng đem Manh Manh đi có nói gì không?
Đường Phong quay đầu nhìn Tần Tứ Nương đang lo âu bất an.
Tứ Nương nói:
- Nàng nói nàng đưa Manh Manh ra ngoài một chuyến, bảo chúng ta đừng lo lắng, còn nói lúc đưa Manh Manh về sẽ cho chúng ta một sự kinh hỉ! Hiện tại chỉ thấy lo lắng, làm gì có kinh hỉ chứ?

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status