Sau đó, người của Lưu Vân tông và Vô Ảnh Môn cũng đem nước tới, mãi cho tới khi Sở Phiên Vân và Tiêu Hàm Trí kia cũng uống xong nước bị hạ độc thì Đường Phong mới mỉm cười.
Mặc dù vẫn còn vài người chưa uống qua nước có độc, nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đám người thực lực mạnh bị trúng độc là được.
Có thể bọn họ cũng không ngờ được, nước giếng mà môn hạ của mình mang tới đã sớm bị người ta hạ độc, mà người hạ độc, cũng chính là người của Thiên Tú. Từ khi Lâm Nhược Diên gặp chuyện không may ở đây, chỉ mới qua có một ngày một đêm mà thôi, mà bồ câu truyền tin tức về cũng cần hết một ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bọn họ căn bản không cách nào ngờ được lại có một người như vậy, mặc dù thực lực không cao, nhưng chẳng qua là chỉ dùng thời gian có một đêm đã có thể chạy từ Thiên Tú tới đây, hơn nữa còn thành công đi vào mà không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Sở Phiên Vân của Lưu Vân tông nhìn giả sơn, chậm rãi mở miệng nói,
- Thời gian cùng tới rồi, nên đông thủ đi thôi.
Tiêu Hàm Trí nói:
- Động thủ đi, nếu đã tới bước này rồi thì nhất định không thể thả bọn họ ra được. Coi như là giết sạch bọn họ thì cũng không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài.
chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài thì không thể bị Thiên Tú bắt được điểm yếu gì cả, đem đám người này giết hết thì cũng không có bất kỳ hậu quả khó lường gì cả. Huống hồ gì, Thiên Tú chỉ có hai vị Thiên giai, thì cũng sẽ có một người mất mạng ở đây, tới lúc đó Thiên Tú chỉ dựa vào mỗi mình Thiên giai cao thủ là Bạch Tố Y thì làm sao có thể công khai lên án ba tông môn cho được?
Sở Phiên Vân vươn tay ra. đang muốn ra lệnh cho một môn đệ chuyển củi tới trước của giả sơn, đột nhiên có một bóng người xông tới từ trong đám người, bóng người kia xoát một tiếng đã nhảy tới trước cửa giả sơn, lạnh lùng nhìn mấy trăm người vây tụ ở bốn phía, một thanh nhuyễn kiếm bắn ra từ trên tay hắn. cầm sát bên người, thân thể có chút gầy yếu, vững vàng đứng ngăn ngay tại cửa. trên gương mặt thanh thú, thậm chí có thể nói là tuấn tú kia lại tràn ngập vẻ giễu cợt.
Khiếu Thiên Lang nhảy xuống từ trên vai Đường Phong. đứng bên cạnh hắn, nhe nanh trợn mắt làm ra vẻ hung ác.
Sắc mặt của Tiêu Hàm Trí và Sở Phiên Vân liền biến đổi, nhất tề nhìn về phía Khúc Thập Bát, âm trầm hỏi:
- Khúc đường chủ., đây là ý gì?
bởi vì Đường Phong bây giờ đang mặc y phục của đệ tử Cúc Hoa đường, ba tông môn cùng chỉ vì muốn đối phó với Thiên Tú nên mới tạm thời kết thành đồng mình, một khi đuổi được Thiên Tú ra khỏi địa bàn này thì quan hệ đồng mình kia trong nháy mắt cũng sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh. Cho nên hai người bây giờ đang cho là Khúc Thập Bát đang muốn làm trò gì đó.
Khúc Thập Bát nheo mắt mắt lại thành một khe hở thật nhỏ, gắt gao nhìn về Đường Phong. nghe được câu hỏi của hai người kia, Khúc Thập Bát liền mở miệng nói:
- Hai vị sẽ không thật sự cho là Khúc mỗ ta muốn làm gì đấy chứ?
Sở Phiên Vân và Tiêu Hàm Trí nhướng mày, lại chuyển hướng nhìn về Đường Phong , thần sắc lại thêm vẻ nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt của Khúc Thập Bát , thật giống như hắn thật sự không nhận ra thiếu niên đột ngột xuất hiện này, hơn nữa hắn cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại phá hư quan hệ đồng mình của ba tông môn vào lúc này cho được? Vậy thì chỉ còn lại một khả năng mà thôi, chính là thiếu niên này không thuộc về bất kỳ một thế lực nào trong ba tông môn.
Chẳng lẽ là viện binh của Thiên Tú? Viện binh gì mà lại là Huyền giai cảnh giới? Tới nơi này là để chịu chết hay sao?
Hoa Túy Đa đứng trong đám người cùng há hốc mồm, gấp tới độ như kiến bỏ trên chảo nóng vậy, hắn hoàn toàn không biết vị sư đệ này của mình ăn phải thứ gì, lại nhảy lên trước vào ngay lúc này, Hoa Túy Đa cũng có ý muốn gọi hắn xuống, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ có thể hướng về phía Đường Phong mà nháy mắt ra dấu liên hồi.
Trầm mặc một hồi, Khúc Thập Bát nói:
- ngươi không phải là đệ tử của Hoa Cúc Đường?
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
Khúc Thập Bát tức giận quát một tiếng:
- Thật to gan! Dám giết người của Hoa Cúc đường bọn ta!
Nếu không phải là giết người của Hoa Cúc đường thì Đường Phong lấy y phục này ở đâu ra?
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Uy phong của Khúc đường chủ thật lớn nha. Các ngươi dám giết người của Thiên Tú, tại sao ta lại không dám giết người của Hoa Cúc đường các ngươi? Chẳng lẽ mạng của đệ tử Hoa Cúc đường các ngươi quý hơn mạng của đệ tử Thiên Tú?
Đường Phong vừa nói, các đệ tử Thiên Tú đang nấp bên trong giả sơn không khỏi chấn động, Dịch Nhược Thần kinh hỉ nói:
- Đường Phong đã đến!
Các đệ tử Thiên Tú không khỏi vui mừng, nếu Đường Phong đã đến đây, như vậy đồng nghĩa với viện binh của Thiên Tú đã tới, các nàng vốn tưởng bản thân sẽ chết ở đây, không ngờ còn có hi vọng sống, sao có thể không vui sướng?
Lâm Nhược Diên kích động gọi:
- Phong nhi, là con sao?
Đường Phong hướng về phía sơn giả, ôn nhu nói:
- Cô cô, là con.
Lâm Nhược Diên hỏi:
- Là Thang tiền bối mang con tới?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Thước vẫn thường đi theo Đường Phong, Lâm Nhược Diên còn tưởng rằng hai đại sát thần mang Đường Phong đến đây. Nếu hai đại sát thần đến đây, nguy cơ cỡ nào cũng có thể hóa giải.
Đường Phong trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu, thú thật nói:
- chỉ có mình con!
Vốn hắn còn muốn nghi binh, khiến cho địch nhân khủng hoảng một chút, nhưng nghe cô cô hỏi vậy, ý niệm trong đầu cũng đánh mất. bởi vì nếu mình nói có nhiều người đến, cô cô cùng với các nàng không còn sợ hãi mà lao thẳng ra ngoài, sự tình lúc đó sẽ không dễ dàng, cho nên đành ăn ngay nói thật.
Lâm Nhược Diên nghe thấy, liền nói:
- Phong nhi, nghe cô cô nói, mau rời khỏi đây ngay....
- Cô cô.
Đường Phong ngắt lời, chậm rãi nói:
- Nếu con không nắm chắc thời cơ thì đã không tới đây. Yên tâm đi, chỉ cần có con ở đây thì không ai có thể gây thương tổn cho mọi người. Nếu có người dám làm vậy, con sẽ khiến cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Nói xong câu cuối cùng, Đường Phong nhìn chằm chằm ba vị phân đường chủ, ngữ khí cực kì lạnh lùng thốt ra.
Câu nói này đầy ý càn rỡ, vừa thốt lên liền khiến ba vị đường chủ cười ha ha, Sỡ Phiêu Vân nói:
- ở đâu ra tên Xú tiểu tử miệng còn hôi sữa này đây, năng lực không lớn nhưng khẩu khí thì thật không nhỏ.
Khúc Thập Bát cùng Tiêu Hàm Trí cũng cười đến nỗi muốn lăn ra đất.
Một tên Huyền Giai, chính là một Huyền Giai, dù quơ đại một cái trong này cũng có thể nắm được một mớ, đối mặt với hơn một trăm kẻ địch mà vẫn lớn lối như vậy, đầu óc thiếu niên có vấn đề sao?
Ba vị phân đường chủ cuồng tiếu, Đường Phong chi cười lạnh, chậm rãi nói:
- Ta là Đường Phong của Thiên Tú!
Tiếng cười quàng quạc của ba vị phân đường chủ lập tức ngừng hẳn, giống như người đột nhiên bị nắm cổ, trên mặt thậm chí có chút thần sắc sợ hãi, bất quá chỉ là lóe qua rồi biến mất, chỉ là sắc mặt có hơi chút ngưng trọng.
Mặc dù vẫn còn vài người chưa uống qua nước có độc, nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đám người thực lực mạnh bị trúng độc là được.
Có thể bọn họ cũng không ngờ được, nước giếng mà môn hạ của mình mang tới đã sớm bị người ta hạ độc, mà người hạ độc, cũng chính là người của Thiên Tú. Từ khi Lâm Nhược Diên gặp chuyện không may ở đây, chỉ mới qua có một ngày một đêm mà thôi, mà bồ câu truyền tin tức về cũng cần hết một ngày. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Bọn họ căn bản không cách nào ngờ được lại có một người như vậy, mặc dù thực lực không cao, nhưng chẳng qua là chỉ dùng thời gian có một đêm đã có thể chạy từ Thiên Tú tới đây, hơn nữa còn thành công đi vào mà không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Sở Phiên Vân của Lưu Vân tông nhìn giả sơn, chậm rãi mở miệng nói,
- Thời gian cùng tới rồi, nên đông thủ đi thôi.
Tiêu Hàm Trí nói:
- Động thủ đi, nếu đã tới bước này rồi thì nhất định không thể thả bọn họ ra được. Coi như là giết sạch bọn họ thì cũng không thể để lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài.
chỉ cần tin tức không lộ ra ngoài thì không thể bị Thiên Tú bắt được điểm yếu gì cả, đem đám người này giết hết thì cũng không có bất kỳ hậu quả khó lường gì cả. Huống hồ gì, Thiên Tú chỉ có hai vị Thiên giai, thì cũng sẽ có một người mất mạng ở đây, tới lúc đó Thiên Tú chỉ dựa vào mỗi mình Thiên giai cao thủ là Bạch Tố Y thì làm sao có thể công khai lên án ba tông môn cho được?
Sở Phiên Vân vươn tay ra. đang muốn ra lệnh cho một môn đệ chuyển củi tới trước của giả sơn, đột nhiên có một bóng người xông tới từ trong đám người, bóng người kia xoát một tiếng đã nhảy tới trước cửa giả sơn, lạnh lùng nhìn mấy trăm người vây tụ ở bốn phía, một thanh nhuyễn kiếm bắn ra từ trên tay hắn. cầm sát bên người, thân thể có chút gầy yếu, vững vàng đứng ngăn ngay tại cửa. trên gương mặt thanh thú, thậm chí có thể nói là tuấn tú kia lại tràn ngập vẻ giễu cợt.
Khiếu Thiên Lang nhảy xuống từ trên vai Đường Phong. đứng bên cạnh hắn, nhe nanh trợn mắt làm ra vẻ hung ác.
Sắc mặt của Tiêu Hàm Trí và Sở Phiên Vân liền biến đổi, nhất tề nhìn về phía Khúc Thập Bát, âm trầm hỏi:
- Khúc đường chủ., đây là ý gì?
bởi vì Đường Phong bây giờ đang mặc y phục của đệ tử Cúc Hoa đường, ba tông môn cùng chỉ vì muốn đối phó với Thiên Tú nên mới tạm thời kết thành đồng mình, một khi đuổi được Thiên Tú ra khỏi địa bàn này thì quan hệ đồng mình kia trong nháy mắt cũng sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh. Cho nên hai người bây giờ đang cho là Khúc Thập Bát đang muốn làm trò gì đó.
Khúc Thập Bát nheo mắt mắt lại thành một khe hở thật nhỏ, gắt gao nhìn về Đường Phong. nghe được câu hỏi của hai người kia, Khúc Thập Bát liền mở miệng nói:
- Hai vị sẽ không thật sự cho là Khúc mỗ ta muốn làm gì đấy chứ?
Sở Phiên Vân và Tiêu Hàm Trí nhướng mày, lại chuyển hướng nhìn về Đường Phong , thần sắc lại thêm vẻ nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt của Khúc Thập Bát , thật giống như hắn thật sự không nhận ra thiếu niên đột ngột xuất hiện này, hơn nữa hắn cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao lại phá hư quan hệ đồng mình của ba tông môn vào lúc này cho được? Vậy thì chỉ còn lại một khả năng mà thôi, chính là thiếu niên này không thuộc về bất kỳ một thế lực nào trong ba tông môn.
Chẳng lẽ là viện binh của Thiên Tú? Viện binh gì mà lại là Huyền giai cảnh giới? Tới nơi này là để chịu chết hay sao?
Hoa Túy Đa đứng trong đám người cùng há hốc mồm, gấp tới độ như kiến bỏ trên chảo nóng vậy, hắn hoàn toàn không biết vị sư đệ này của mình ăn phải thứ gì, lại nhảy lên trước vào ngay lúc này, Hoa Túy Đa cũng có ý muốn gọi hắn xuống, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ có thể hướng về phía Đường Phong mà nháy mắt ra dấu liên hồi.
Trầm mặc một hồi, Khúc Thập Bát nói:
- ngươi không phải là đệ tử của Hoa Cúc Đường?
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
Khúc Thập Bát tức giận quát một tiếng:
- Thật to gan! Dám giết người của Hoa Cúc đường bọn ta!
Nếu không phải là giết người của Hoa Cúc đường thì Đường Phong lấy y phục này ở đâu ra?
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Uy phong của Khúc đường chủ thật lớn nha. Các ngươi dám giết người của Thiên Tú, tại sao ta lại không dám giết người của Hoa Cúc đường các ngươi? Chẳng lẽ mạng của đệ tử Hoa Cúc đường các ngươi quý hơn mạng của đệ tử Thiên Tú?
Đường Phong vừa nói, các đệ tử Thiên Tú đang nấp bên trong giả sơn không khỏi chấn động, Dịch Nhược Thần kinh hỉ nói:
- Đường Phong đã đến!
Các đệ tử Thiên Tú không khỏi vui mừng, nếu Đường Phong đã đến đây, như vậy đồng nghĩa với viện binh của Thiên Tú đã tới, các nàng vốn tưởng bản thân sẽ chết ở đây, không ngờ còn có hi vọng sống, sao có thể không vui sướng?
Lâm Nhược Diên kích động gọi:
- Phong nhi, là con sao?
Đường Phong hướng về phía sơn giả, ôn nhu nói:
- Cô cô, là con.
Lâm Nhược Diên hỏi:
- Là Thang tiền bối mang con tới?
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Thước vẫn thường đi theo Đường Phong, Lâm Nhược Diên còn tưởng rằng hai đại sát thần mang Đường Phong đến đây. Nếu hai đại sát thần đến đây, nguy cơ cỡ nào cũng có thể hóa giải.
Đường Phong trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là lắc đầu, thú thật nói:
- chỉ có mình con!
Vốn hắn còn muốn nghi binh, khiến cho địch nhân khủng hoảng một chút, nhưng nghe cô cô hỏi vậy, ý niệm trong đầu cũng đánh mất. bởi vì nếu mình nói có nhiều người đến, cô cô cùng với các nàng không còn sợ hãi mà lao thẳng ra ngoài, sự tình lúc đó sẽ không dễ dàng, cho nên đành ăn ngay nói thật.
Lâm Nhược Diên nghe thấy, liền nói:
- Phong nhi, nghe cô cô nói, mau rời khỏi đây ngay....
- Cô cô.
Đường Phong ngắt lời, chậm rãi nói:
- Nếu con không nắm chắc thời cơ thì đã không tới đây. Yên tâm đi, chỉ cần có con ở đây thì không ai có thể gây thương tổn cho mọi người. Nếu có người dám làm vậy, con sẽ khiến cho bọn chúng hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
Nói xong câu cuối cùng, Đường Phong nhìn chằm chằm ba vị phân đường chủ, ngữ khí cực kì lạnh lùng thốt ra.
Câu nói này đầy ý càn rỡ, vừa thốt lên liền khiến ba vị đường chủ cười ha ha, Sỡ Phiêu Vân nói:
- ở đâu ra tên Xú tiểu tử miệng còn hôi sữa này đây, năng lực không lớn nhưng khẩu khí thì thật không nhỏ.
Khúc Thập Bát cùng Tiêu Hàm Trí cũng cười đến nỗi muốn lăn ra đất.
Một tên Huyền Giai, chính là một Huyền Giai, dù quơ đại một cái trong này cũng có thể nắm được một mớ, đối mặt với hơn một trăm kẻ địch mà vẫn lớn lối như vậy, đầu óc thiếu niên có vấn đề sao?
Ba vị phân đường chủ cuồng tiếu, Đường Phong chi cười lạnh, chậm rãi nói:
- Ta là Đường Phong của Thiên Tú!
Tiếng cười quàng quạc của ba vị phân đường chủ lập tức ngừng hẳn, giống như người đột nhiên bị nắm cổ, trên mặt thậm chí có chút thần sắc sợ hãi, bất quá chỉ là lóe qua rồi biến mất, chỉ là sắc mặt có hơi chút ngưng trọng.
/1679
|