Nhưng hắn chiến đấu không phải một người. bên người hắn còn có vương giả chi thú - Khiếu Thiên Lang cuồng sát!
Tốc độ giết người của Đường Phong rất nhanh, nhưng tốc độ của Khiếu Thiên Lang còn nhanh hơn, lúc nó nhào đến đều ẩn chứa uy lực không ai tưởng tượng được, mỗi lần địch nhân đụng phải nó đều mạc danh kì diệu ngã xuống đất mà chết. Vũ khí của bọn họ dù có thể đụng đến Khiếu Thiên Lang cũng trực tiếp gãy thành hai đoạn, yếu như đậu hũ.
Trong bóng đêm, thân mình Khiếu Thiên Lang khéo léo giống như bùa chú đòi mạng, nó tiến đến đâu thì nơi đó đều có người ngã xuống. Nó cũng không chạy loạn, chỉ gắt gao bảo hộ phía sau Đường Phong. Lúc Đường Phong ứng phó với địch nhân phía trước, nó đem mấy tên đánh lén phía sau xử lí hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một người một thú, giống như chiến hữu khăng khít, giao phía sau của mình cho đối phương.
Nhưng không ai thấy rõ Khiếu Thiên Lang giết người thế nào, bởi vì nhìn được thì đều chết cả, hơn nửa tốc độ Khiếu Thiên Lang rất nhanh, đầu lại nhỏ, ngồi xổm trên đất. ai cũng không để ý nó, lấy thực lực của những người này, mắt thường căn bản không đuổi kịp tốc độ của nó. Địch nhân phía sau Đường Phong liền mê man, bởi vì Đường Phong rõ ràng không ngừng giết những người phía trước nhưng sau lưng hắn người không ngừng ngã xuống, loại cảm giác này giống như Đường Phong một kiếm chém phía trước, sát khí sau lưng cũng có thể đánh ra, chỉ càng khiến những người đó hoảng sợ vạn phần.
Trên người Đường Phong có Bất Phôi Giác bảo vệ, chỉ cần công kích của địch nhân không phải hạ thân cùng cổ, Đường Phong cũng lười ngăn cản. Dùng phương thức đồng quy vu tận, trực tiếp đánh địch nhân gục trên mặt đất.
Chẳng tới nửa nén hương; người chết trên tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang đã hơn trăm người, địch nhân giống như rơm rạ không ngừng ngã xuống. Đại quân ba tông liên hợp còn lại gắt gao vây Đường Phong bên trong, Đường Phong tiến lên đẩy bọn họ cũng đuổi kịp. Nhưng vòng vây lại dần mở rộng, không còn ai dám trực diện ngăn cản tiến công của Đường Phong, không ai ngăn cản hắn tiến bước.
- Cản ta thì chết!
Đường Phong khí trầm, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Câu Hồn sử giả từ địa ngục đến, cả người đầy máu tươi, đắng đằng sát khí, khuôn mặt tuấn tú giờ vặn vẹo, lại còn dính máu, muốn đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Một tiếng gầm lên, đám địch nhân vây quanh đều hoảng sợ lui vài bước.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua địch nhân hung tàn thế này, bọn họ cũng chưa gặp qua Huyền giai mạnh đến vậy. Đây là một Huyền giai sao? Nói hắn thiên giai còn đúng hơn.
Bọn họ không dám vây Đường Phong nữa, Đường Phong cũng trực tiếp lẻn đến đám người. một lần nữa đại khai sát giới.
Giết người giết thủ rút gân. Máu tươi như mưa chảy xuống, đại quân ba tông không đến một canh giờ đều chết thảm thương, ít nhất cũng có hơn bốn trăm người té trên mặt đất. dưới tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang chưa bao giờ có người sống, tất cả đều là tử thi.
Đại quân ngàn người này, nếu có người lãnh đạo còn có thể có hiệu quả, nhưng lấy tâm trạng năm bè bảy mảng thế này, chỉ cần là Đường Phong thì có thể giết người. thêm Khiếu Thiên Lang từng khắc luôn đi theo bên mình, hai người đều có thể giết sạch đám này.
Đây là trạng thái lí tưởng nhất, trên thực tế vẫn không ngừng giết người, thời gian dài như vậy, Đường Phong cả ngườ đều mệt mỏi đến chịu không nổi, thở dốc, chiêu thức xuất ra cũng không tiếp nối được như trước, phía trước lực uy hiếp cùng sát thương cũng đã giảm.
Cương khí đan điền tiêu hao kịch liệt, cả người có chút chết lặng.
Một chiêu chém ngã người trước mặt, Đường Phong thân mình hơi lảo đảo một chút, có điều địch nhân vừa thấy thế không khỏi vui mừng: nói một tiếng:
- Hắn đã nỏ mạnh hết đà. các huynh đệ, giết hắn cho ta, vì các tử đệ báo thù!
Đường Phong lạnh lùng nhìn đám người. cương khí mạnh mẽ hét lớn:
- Cút.
Mấy tên liều chết tiến tới bị tiếng quát kiêu ngạo này làm cho dừng lại, tất cả đứng tại chỗ, những người nhát gan kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước.
- Ha ha ha ha !
Đường Phong một thân y phục dính máu như nắng chiều đỏ rực đứng một chỗ cuồng tiếu, nhìn đám người hèn mọn trước mặt nói:
- Một đám ngu ngốc, cư nhiên muốn lấy tính mạng của thiếu gia, các ngươi còn không đủ tư cách.
mắng xong, Đường Phong xoay người sang chỗ khác, triển khai kinh hồng lược ảnh, cũng không quay đầu hướng phía trước chạy đi
Một đám người đứng sửng sốt một hồi rồi mới hô to:
- Đuổi theo mau. Tiểu tử này đã không còn khí lực rồi!
Đường Phong tuy rằng chưa tới cực hạn nhưng không thể tiếp tục, một ngàn người không có khả năng giết sạch, giết hơn nửa cũng đủ rồi. Nơi này rất nguy hiểm, Đường Phong phải giữ thể lực cùng tinh thần để có thể đối phó với các tình huống phát sinh.
Giết người, bọn họ không phải đối thủ. Trốn chạy, bọn họ cũng không phải đối thủ.
Mặc dù có không ít Huyền giai đuổi theo phía sau nhưng dần dần khoảng cách ngày càng xa, mắt thấy sẽ không đuổi kịp nữa.
Một Huyền giai một bên thở một bên oán giận:
- Tên này rốt cuộc là ai vậy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Một người đột nhiên nhớ tới, giết hơn nửa ngày cư nhiên ngay cả địch nhân là ai cũng không biết. Nếu cứ vậy trở về còn không bị phân đường chủ chém chết, nghĩ đến đây hắn vội vàng đứng một bên cao giọng hô: Ta nói hắn là ai a, tốt xấu gì cũng để lại cái tên chứ!
Ngay cả tên cũng không có, trở về làm sao báo cáo lại đây?
Từ xa thanh âm Đường Phong truyền đến: Thiếu gia chính là Thiên Tú Đường Phong, đêm nay giết những người này chẳng qua là thu chút lợi tức mà thôi. Quay về nói với Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nói bọn hắn hảo tẩy sạch cổ chờ thiếu gia tới chém, trong phạm vi ngàn dặm địa bàn này là của Đường Phong ta, ai dám nhúng tay tiến vào thiếu gia liền giết.
Bọn người các ngươi một nơi chưa đến hai mươi dặm cũng không buông tha, như vậy ta càng không để các ngươi chiếm được.
Một đám người liếc nhau, nghĩ rằng, này cũng càn rỡ quá đi. Bọn họ tự nhiên cũng không đem những lời này báo lại cho Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nếu làm như vậy là tự đi tìm mắng rồi.
Nhưng hiện tại thì sao? Địch nhân giết hết mấy trăm huynh đệ, sau đó lại tự nhiên trốn chạy. Có đuổi cũng đuổi không kịp.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Năm đệ tử mở miệng hỏi, còn lại mấy người này, cũng chỉ có bọn họ là thực lực cao nhất.
Trong đó một đệ tử Lưu Vân Tông nói:
- Đường chủ bảo chúng ta đi đuổi theo người Thiên Tú, mấy vị phó đường chủ cũng đã đi trước, hiện tại xảy ra chuyện này, chúng ta thế nào cũng không được chịu thua.
-Như vậy đi!
Một đệ tử Cúc Hoa Đường nói:
- Chúng ta đem người còn lại phân ra ba đường, nói vài người đi tìm mấy vị phó đường chủ, còn kêu vài người trở về báo tin. những người còn lại tiếp tục đuổi theo Đường Phong, nghe những lời hắn nói khẳng định là có ý gì đó, hắn chắn chắn còn tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ cần hắn còn ở lại thì chúng ta có thể bắt được hắn.
Đề nghị này không tồi, một đám người vội vàng gật đầu.
Đệ tử Cúc Hoa Đường kia lại nói:
- Tiểu tử này quá lợi hại, chúng ta không có ai là đối thủ của hắn, cũng chỉ có thể thừa dịp hắn suy yếu mà bắt thôi.
Tốc độ giết người của Đường Phong rất nhanh, nhưng tốc độ của Khiếu Thiên Lang còn nhanh hơn, lúc nó nhào đến đều ẩn chứa uy lực không ai tưởng tượng được, mỗi lần địch nhân đụng phải nó đều mạc danh kì diệu ngã xuống đất mà chết. Vũ khí của bọn họ dù có thể đụng đến Khiếu Thiên Lang cũng trực tiếp gãy thành hai đoạn, yếu như đậu hũ.
Trong bóng đêm, thân mình Khiếu Thiên Lang khéo léo giống như bùa chú đòi mạng, nó tiến đến đâu thì nơi đó đều có người ngã xuống. Nó cũng không chạy loạn, chỉ gắt gao bảo hộ phía sau Đường Phong. Lúc Đường Phong ứng phó với địch nhân phía trước, nó đem mấy tên đánh lén phía sau xử lí hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một người một thú, giống như chiến hữu khăng khít, giao phía sau của mình cho đối phương.
Nhưng không ai thấy rõ Khiếu Thiên Lang giết người thế nào, bởi vì nhìn được thì đều chết cả, hơn nửa tốc độ Khiếu Thiên Lang rất nhanh, đầu lại nhỏ, ngồi xổm trên đất. ai cũng không để ý nó, lấy thực lực của những người này, mắt thường căn bản không đuổi kịp tốc độ của nó. Địch nhân phía sau Đường Phong liền mê man, bởi vì Đường Phong rõ ràng không ngừng giết những người phía trước nhưng sau lưng hắn người không ngừng ngã xuống, loại cảm giác này giống như Đường Phong một kiếm chém phía trước, sát khí sau lưng cũng có thể đánh ra, chỉ càng khiến những người đó hoảng sợ vạn phần.
Trên người Đường Phong có Bất Phôi Giác bảo vệ, chỉ cần công kích của địch nhân không phải hạ thân cùng cổ, Đường Phong cũng lười ngăn cản. Dùng phương thức đồng quy vu tận, trực tiếp đánh địch nhân gục trên mặt đất.
Chẳng tới nửa nén hương; người chết trên tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang đã hơn trăm người, địch nhân giống như rơm rạ không ngừng ngã xuống. Đại quân ba tông liên hợp còn lại gắt gao vây Đường Phong bên trong, Đường Phong tiến lên đẩy bọn họ cũng đuổi kịp. Nhưng vòng vây lại dần mở rộng, không còn ai dám trực diện ngăn cản tiến công của Đường Phong, không ai ngăn cản hắn tiến bước.
- Cản ta thì chết!
Đường Phong khí trầm, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Câu Hồn sử giả từ địa ngục đến, cả người đầy máu tươi, đắng đằng sát khí, khuôn mặt tuấn tú giờ vặn vẹo, lại còn dính máu, muốn đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Một tiếng gầm lên, đám địch nhân vây quanh đều hoảng sợ lui vài bước.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua địch nhân hung tàn thế này, bọn họ cũng chưa gặp qua Huyền giai mạnh đến vậy. Đây là một Huyền giai sao? Nói hắn thiên giai còn đúng hơn.
Bọn họ không dám vây Đường Phong nữa, Đường Phong cũng trực tiếp lẻn đến đám người. một lần nữa đại khai sát giới.
Giết người giết thủ rút gân. Máu tươi như mưa chảy xuống, đại quân ba tông không đến một canh giờ đều chết thảm thương, ít nhất cũng có hơn bốn trăm người té trên mặt đất. dưới tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang chưa bao giờ có người sống, tất cả đều là tử thi.
Đại quân ngàn người này, nếu có người lãnh đạo còn có thể có hiệu quả, nhưng lấy tâm trạng năm bè bảy mảng thế này, chỉ cần là Đường Phong thì có thể giết người. thêm Khiếu Thiên Lang từng khắc luôn đi theo bên mình, hai người đều có thể giết sạch đám này.
Đây là trạng thái lí tưởng nhất, trên thực tế vẫn không ngừng giết người, thời gian dài như vậy, Đường Phong cả ngườ đều mệt mỏi đến chịu không nổi, thở dốc, chiêu thức xuất ra cũng không tiếp nối được như trước, phía trước lực uy hiếp cùng sát thương cũng đã giảm.
Cương khí đan điền tiêu hao kịch liệt, cả người có chút chết lặng.
Một chiêu chém ngã người trước mặt, Đường Phong thân mình hơi lảo đảo một chút, có điều địch nhân vừa thấy thế không khỏi vui mừng: nói một tiếng:
- Hắn đã nỏ mạnh hết đà. các huynh đệ, giết hắn cho ta, vì các tử đệ báo thù!
Đường Phong lạnh lùng nhìn đám người. cương khí mạnh mẽ hét lớn:
- Cút.
Mấy tên liều chết tiến tới bị tiếng quát kiêu ngạo này làm cho dừng lại, tất cả đứng tại chỗ, những người nhát gan kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước.
- Ha ha ha ha !
Đường Phong một thân y phục dính máu như nắng chiều đỏ rực đứng một chỗ cuồng tiếu, nhìn đám người hèn mọn trước mặt nói:
- Một đám ngu ngốc, cư nhiên muốn lấy tính mạng của thiếu gia, các ngươi còn không đủ tư cách.
mắng xong, Đường Phong xoay người sang chỗ khác, triển khai kinh hồng lược ảnh, cũng không quay đầu hướng phía trước chạy đi
Một đám người đứng sửng sốt một hồi rồi mới hô to:
- Đuổi theo mau. Tiểu tử này đã không còn khí lực rồi!
Đường Phong tuy rằng chưa tới cực hạn nhưng không thể tiếp tục, một ngàn người không có khả năng giết sạch, giết hơn nửa cũng đủ rồi. Nơi này rất nguy hiểm, Đường Phong phải giữ thể lực cùng tinh thần để có thể đối phó với các tình huống phát sinh.
Giết người, bọn họ không phải đối thủ. Trốn chạy, bọn họ cũng không phải đối thủ.
Mặc dù có không ít Huyền giai đuổi theo phía sau nhưng dần dần khoảng cách ngày càng xa, mắt thấy sẽ không đuổi kịp nữa.
Một Huyền giai một bên thở một bên oán giận:
- Tên này rốt cuộc là ai vậy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Một người đột nhiên nhớ tới, giết hơn nửa ngày cư nhiên ngay cả địch nhân là ai cũng không biết. Nếu cứ vậy trở về còn không bị phân đường chủ chém chết, nghĩ đến đây hắn vội vàng đứng một bên cao giọng hô: Ta nói hắn là ai a, tốt xấu gì cũng để lại cái tên chứ!
Ngay cả tên cũng không có, trở về làm sao báo cáo lại đây?
Từ xa thanh âm Đường Phong truyền đến: Thiếu gia chính là Thiên Tú Đường Phong, đêm nay giết những người này chẳng qua là thu chút lợi tức mà thôi. Quay về nói với Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nói bọn hắn hảo tẩy sạch cổ chờ thiếu gia tới chém, trong phạm vi ngàn dặm địa bàn này là của Đường Phong ta, ai dám nhúng tay tiến vào thiếu gia liền giết.
Bọn người các ngươi một nơi chưa đến hai mươi dặm cũng không buông tha, như vậy ta càng không để các ngươi chiếm được.
Một đám người liếc nhau, nghĩ rằng, này cũng càn rỡ quá đi. Bọn họ tự nhiên cũng không đem những lời này báo lại cho Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nếu làm như vậy là tự đi tìm mắng rồi.
Nhưng hiện tại thì sao? Địch nhân giết hết mấy trăm huynh đệ, sau đó lại tự nhiên trốn chạy. Có đuổi cũng đuổi không kịp.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Năm đệ tử mở miệng hỏi, còn lại mấy người này, cũng chỉ có bọn họ là thực lực cao nhất.
Trong đó một đệ tử Lưu Vân Tông nói:
- Đường chủ bảo chúng ta đi đuổi theo người Thiên Tú, mấy vị phó đường chủ cũng đã đi trước, hiện tại xảy ra chuyện này, chúng ta thế nào cũng không được chịu thua.
-Như vậy đi!
Một đệ tử Cúc Hoa Đường nói:
- Chúng ta đem người còn lại phân ra ba đường, nói vài người đi tìm mấy vị phó đường chủ, còn kêu vài người trở về báo tin. những người còn lại tiếp tục đuổi theo Đường Phong, nghe những lời hắn nói khẳng định là có ý gì đó, hắn chắn chắn còn tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ cần hắn còn ở lại thì chúng ta có thể bắt được hắn.
Đề nghị này không tồi, một đám người vội vàng gật đầu.
Đệ tử Cúc Hoa Đường kia lại nói:
- Tiểu tử này quá lợi hại, chúng ta không có ai là đối thủ của hắn, cũng chỉ có thể thừa dịp hắn suy yếu mà bắt thôi.
/1679
|