Cao thủ Địa giai trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thân mình hơi hơi ngả nghiêng, đầu lắc như trống bỏi. Hắn tuy không biết trên tay Đường Phong là cái gì nhưng dùng mông cũng đoán được đây là thứ không phải dùng để chơi đùa, ăn vào vạn nhất chi mãnh treo chuông thì sao?
- ngươi hẳn là người thông minh, sẽ biết phải lựa chọn thế nào
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn.
- ngươi còn giá trị lợi dụng với ta, nên ta tạm thời không giết ngươi, nếu ngươi không ăn cái này thì lập tức ta cho ngươi thấy máu tươi năm bước.
không cho lựa chọn, cũng không thể thương lượng. Thái độ bá đạo của đối phương cùng ngữ khí lạnh lùng khiến cao thủ Địa giai toàn thân vô lực. Nếu chỉ có mình Đường Phong thì hắn cũng không sợ đến độ này, nhưng bên người Đường Phong còn có một linh thú cường đại a.
- ngươi chỉ có ba khắc suy nghĩ.
Đường Phong nói một câu, trong mắt ẩn đầy sát khí.
Địa giai này cả người run rẩy kịch liệt, cắn chặt hàm răng, hắn muốn trong lúc sống chết mà thành anh hùng, dù mình có bị giết cũng muốn nói cho các huynh đệ địch nhân đã tới, như vậy dù có chết cũng là chết uy nghiêm.
Nhưng hắn không dám, hắn sợ chết! Ba giây trôi qua, Đường Phong rút vũ khí, Địa giai cao thủ nhanh chóng gật đầu.
- Như vậy được rồi.
Đường Phong khẽ cười một tiếng .
- Phản kháng là chết, thỏa hiệp thì còn có cơ hội sống, nếu là ta, ta cũng chọn lựa sẽ ăn.
Vừa nói, một bên đem đan dược phóng tới tay đối phương.
Cao thủ Địa giai nhìn đan dược trong tay mình, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng sợ, hít sâu một hơi, sau cùng cắn răng đem đan dược xanh biếc này nuốt xuống.
Nuốt vào xong, hắn tựa như quả bóng da, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Đây không phải tác dụng của độc dược, hắn chỉ thấy trong bụng mình tán loạn chút thôi, là cảm giác vô lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Yên tâm, đây không phải độc dược, cho nên sẽ không đau cũng sẽ không ngứa. lại càng không thương hại đến tính mạng ngươi, thời gian dược hiệu cũng chỉ có nửa canh giờ, qua nửa canh giờ sẽ không còn tác dụng nữa.
Đường Phong nói.
Trên mặt đối phương hiện lên thần sắc kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nghi hoặc.
- Đây là Khôi lỗi hương, sau khi dược hiệu phát tác, ngươi sẽ chỉ nghe theo lệnh của ta.
Đường Phong gian trá cười, sắc mặt đối phương liền trắng bệch, hắn có thể hiểu được Đường Phong muốn làm gì.
Cái tên của dược này cũng đã nói lên tất cả, không thể xem nó là độc dược được, mà là do Đường môn cùng Ngũ Độc giáo dung hợp lại điều chế ra. Kiếp trước Miêu Cương Ngũ Độc giáo cũng là môn phái dùng độc, độc của bọn họ cùng với cách kê đơn, phương thức có chút siêu việt hơn cả đệ tử Đường môn. Độc này khiến người thích hơn, người của Đường môn cũng đã đi trộm chút bí mật chế độc của Ngũ Độc giáo.
Mà Khôi lỗi hương, chính là kết quả giữa dung hợp tinh hoa của cả Đường môn lẫn Ngũ Độc giáo.
Tên như ý nghĩa, người ăn Khôi lỗi hương sẽ trở thành con rối cho người kê đơn.
Trên tay Đường Phong quả thật không phải Khôi lỗi hương, Khôi lỗi hương chính gốc là dùng ít trùng độc luyện thành, khiến người ăn phải cả đời nghe theo lời người hạ độc. Mà Khôi lỗi hương của Đường Phong chỉ có thể dùng nửa canh giờ, SO với chính gốc thì hiệu quả cũng không chuẩn lắm.
Nhưng nửa canh giờ thôi cũng đủ rồi, lần này Đường Phong chỉ muốn mượn tay địch nhân hủy diệt toàn bộ phân đường, chính mình không cần phải lộ diện.
Qua một lát, Địa giai cao thủ kia trong mắt đầy mơ hồ, nhìn qua giống như không hồn không phách, Đường Phong nhanh chóng cởi bỏ huyệt vị cho hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Sở Phiêu Vân ở trong sao?
- Vâng.
- Tốt lắm, bên trong có bao nhiêu người?
- Đệ tử ba tông tập hợp lại một chỗ, có hơn sáu trăm.
- Còn cao thủ Địa giai?
- Bốn người.
Đối phương hiện tại trước mặt Đường Phong không chút đề phòng, Đường Phòng hỏi gì hắn đáp nấy, không chút do dự.
- Sở Phiêu Vân cùng mấy cao thủ Địa giai kia đều là người xấu, bọn họ giết nhiều người vô tội, chiếm đoạn thê nữ của những người đó, bọn họ táng tận lương tâm, không bằng cầm thú. Người như thế có nên giết hay không?
Đối phương thần sắc do dự một chút, nhíu mày, mở miệng nói:
- Tội không đáng chết.
-Ta....
Đường Phong ngạc nhiên, suy đoán nhìn đối phương vài lần, trong lòng phẫn nộ cực điểm. bởi vì hiệu quả của Khôi lỗi hương không tốt lắm, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dẫn bước cho người này, đem cừu hận dần tích lũy, sau đó ra lệnh cho hắn đi giết Sở Phiêu Vân, nếu không biết gì mà được hạ lệnh, trong tiềm thức của hắn sẽ phản kháng.
Nhưng vừa rồi cũng làm Đường Phong hiểu ra vấn đề, Sở Phiêu Vân đã làm những việc này, mà hắn cũng có khả năng là đồng lõa, nếu không sao có thể trả lời như vậy? Không ai thấy mình đáng chết cả.
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Đường Phong nói:
- Kì thật Sở Phiêu Vân lừa các ngươi, hắn chính là Đường Phong, mà Đường Phong cũng chính là hắn. Vô số đệ tử Lưu Vân Tông đã chết dưới tay hắn, còn khiến ngươi trúng kịch độc, ngươi cần phải giết chết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận!
- Sở Phiêu Vân chính là Đường Phong, Đường Phong chính là Sở Phiêu Vân, giết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận
Đối phương lặp lại một câu, ánh mắt có chút kiên định.
- Đúng, giết hắn, giết hắn rồi ngươi có thể làm Đường chủ.
Đường Phong ân cần dụ dỗ.
- Nhưng thực lực đối phương cao hơn ngươi, ngươi phải làm bộ không có chuyện gì đến bên hắn, sau đó một kiếm đâm chết hắn! Ngươi cần dùng toàn bộ sức của mình, sau khi giết chết Sở Phiêu Vân thì đem mấy cao thủ Địa giai bên trong giết sạch, sau đó đốt sạch nơi này.
- Giết bọn họ, đốt nơi này, ta chính là Đường chủ.
Ánh mắt đối phương càng lúc càng kiên định hơn rất nhiều.
- Tốt lắm.
Đường Phong vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, đừng để người phát hiện ra sơ hở, nhất định phải giả như vô ý đi đến bên Sở Phiêu Vân.
Đường Phong ra lệnh xong, cao thủ Địa giai này giống như rối gỗ, chậm rãi xoay người, hướng phân đường Lưu Vân Tông đi đến.
Đường Phong đứng ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn. Này chẳng qua là một nước cờ tử, dù không thành công cũng chẳng hề gì. Cùng lắm thì mang theo Khiếu Thiên Lang trực tiếp xông vào liều chết, xem ai dám ngăn cản?
Cao thủ Địa giai kia thuận lợi đi qua đám người, rồi đi vào gian phòng Sở Phiêu Vân.
Trong phòng, Sở Phiêu Vân bất an ép mình ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, lúc này có người đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn xem rồi lập tức nhắm mắt lại. Mấy cao thủ Địa giai phản ứng cũng giống vậy, không nhận ra đồng môn của mình có gì khác lạ.
Trong đầu đã bị Đường Phong phong bế tư tưởng, cao thủ Địa giai đi đến ngồi cạnh Sở Phiêu Vân, nhìn qua tưởng như muốn tìm một chỗ ngồi nhưng kì thực tay đã để lên vũ khí của mình.
Càng lúc càng gần, khi hắn cách Sở Phiêu Vân một khoảng, cả người đột nhiên bạo khởi, trong phòng lạnh lẽo, một thanh trường kiếm mang theo hàn khí xuất ra, trực tiếp đâm vào ngực Sở Phiêu Vân.
Sở Phiêu Vân đang ngồi yên tĩnh vốn không ngờ đến thủ hạ của mình lại cho mình một kiếm, hơn nữa kiếm này đâm vào nơi trí mạng, hắn hít mạnh một hơi rồi nện một quyền lên tay của Địa giai, rắc một tiếng, trong nháy mắt cánh tay của Địa giai bị đánh gãy.
Nhưng hắn dường như không biết đến đau đớn, nhanh chóng rút trường kiếm trong ngực Sở Phiêu Vân ra, xoay người điên cuồng chém tới đồng môn bên cạnh.
- ngươi hẳn là người thông minh, sẽ biết phải lựa chọn thế nào
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn.
- ngươi còn giá trị lợi dụng với ta, nên ta tạm thời không giết ngươi, nếu ngươi không ăn cái này thì lập tức ta cho ngươi thấy máu tươi năm bước.
không cho lựa chọn, cũng không thể thương lượng. Thái độ bá đạo của đối phương cùng ngữ khí lạnh lùng khiến cao thủ Địa giai toàn thân vô lực. Nếu chỉ có mình Đường Phong thì hắn cũng không sợ đến độ này, nhưng bên người Đường Phong còn có một linh thú cường đại a.
- ngươi chỉ có ba khắc suy nghĩ.
Đường Phong nói một câu, trong mắt ẩn đầy sát khí.
Địa giai này cả người run rẩy kịch liệt, cắn chặt hàm răng, hắn muốn trong lúc sống chết mà thành anh hùng, dù mình có bị giết cũng muốn nói cho các huynh đệ địch nhân đã tới, như vậy dù có chết cũng là chết uy nghiêm.
Nhưng hắn không dám, hắn sợ chết! Ba giây trôi qua, Đường Phong rút vũ khí, Địa giai cao thủ nhanh chóng gật đầu.
- Như vậy được rồi.
Đường Phong khẽ cười một tiếng .
- Phản kháng là chết, thỏa hiệp thì còn có cơ hội sống, nếu là ta, ta cũng chọn lựa sẽ ăn.
Vừa nói, một bên đem đan dược phóng tới tay đối phương.
Cao thủ Địa giai nhìn đan dược trong tay mình, không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng sợ, hít sâu một hơi, sau cùng cắn răng đem đan dược xanh biếc này nuốt xuống.
Nuốt vào xong, hắn tựa như quả bóng da, cả người mềm nhũn ngồi phịch xuống đất. Đây không phải tác dụng của độc dược, hắn chỉ thấy trong bụng mình tán loạn chút thôi, là cảm giác vô lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Yên tâm, đây không phải độc dược, cho nên sẽ không đau cũng sẽ không ngứa. lại càng không thương hại đến tính mạng ngươi, thời gian dược hiệu cũng chỉ có nửa canh giờ, qua nửa canh giờ sẽ không còn tác dụng nữa.
Đường Phong nói.
Trên mặt đối phương hiện lên thần sắc kinh hỉ, ngẩng đầu nhìn Đường Phong, nghi hoặc.
- Đây là Khôi lỗi hương, sau khi dược hiệu phát tác, ngươi sẽ chỉ nghe theo lệnh của ta.
Đường Phong gian trá cười, sắc mặt đối phương liền trắng bệch, hắn có thể hiểu được Đường Phong muốn làm gì.
Cái tên của dược này cũng đã nói lên tất cả, không thể xem nó là độc dược được, mà là do Đường môn cùng Ngũ Độc giáo dung hợp lại điều chế ra. Kiếp trước Miêu Cương Ngũ Độc giáo cũng là môn phái dùng độc, độc của bọn họ cùng với cách kê đơn, phương thức có chút siêu việt hơn cả đệ tử Đường môn. Độc này khiến người thích hơn, người của Đường môn cũng đã đi trộm chút bí mật chế độc của Ngũ Độc giáo.
Mà Khôi lỗi hương, chính là kết quả giữa dung hợp tinh hoa của cả Đường môn lẫn Ngũ Độc giáo.
Tên như ý nghĩa, người ăn Khôi lỗi hương sẽ trở thành con rối cho người kê đơn.
Trên tay Đường Phong quả thật không phải Khôi lỗi hương, Khôi lỗi hương chính gốc là dùng ít trùng độc luyện thành, khiến người ăn phải cả đời nghe theo lời người hạ độc. Mà Khôi lỗi hương của Đường Phong chỉ có thể dùng nửa canh giờ, SO với chính gốc thì hiệu quả cũng không chuẩn lắm.
Nhưng nửa canh giờ thôi cũng đủ rồi, lần này Đường Phong chỉ muốn mượn tay địch nhân hủy diệt toàn bộ phân đường, chính mình không cần phải lộ diện.
Qua một lát, Địa giai cao thủ kia trong mắt đầy mơ hồ, nhìn qua giống như không hồn không phách, Đường Phong nhanh chóng cởi bỏ huyệt vị cho hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Sở Phiêu Vân ở trong sao?
- Vâng.
- Tốt lắm, bên trong có bao nhiêu người?
- Đệ tử ba tông tập hợp lại một chỗ, có hơn sáu trăm.
- Còn cao thủ Địa giai?
- Bốn người.
Đối phương hiện tại trước mặt Đường Phong không chút đề phòng, Đường Phòng hỏi gì hắn đáp nấy, không chút do dự.
- Sở Phiêu Vân cùng mấy cao thủ Địa giai kia đều là người xấu, bọn họ giết nhiều người vô tội, chiếm đoạn thê nữ của những người đó, bọn họ táng tận lương tâm, không bằng cầm thú. Người như thế có nên giết hay không?
Đối phương thần sắc do dự một chút, nhíu mày, mở miệng nói:
- Tội không đáng chết.
-Ta....
Đường Phong ngạc nhiên, suy đoán nhìn đối phương vài lần, trong lòng phẫn nộ cực điểm. bởi vì hiệu quả của Khôi lỗi hương không tốt lắm, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dẫn bước cho người này, đem cừu hận dần tích lũy, sau đó ra lệnh cho hắn đi giết Sở Phiêu Vân, nếu không biết gì mà được hạ lệnh, trong tiềm thức của hắn sẽ phản kháng.
Nhưng vừa rồi cũng làm Đường Phong hiểu ra vấn đề, Sở Phiêu Vân đã làm những việc này, mà hắn cũng có khả năng là đồng lõa, nếu không sao có thể trả lời như vậy? Không ai thấy mình đáng chết cả.
Cúi đầu nghĩ nghĩ, Đường Phong nói:
- Kì thật Sở Phiêu Vân lừa các ngươi, hắn chính là Đường Phong, mà Đường Phong cũng chính là hắn. Vô số đệ tử Lưu Vân Tông đã chết dưới tay hắn, còn khiến ngươi trúng kịch độc, ngươi cần phải giết chết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận!
- Sở Phiêu Vân chính là Đường Phong, Đường Phong chính là Sở Phiêu Vân, giết hắn vì các huynh đệ báo thù rửa hận
Đối phương lặp lại một câu, ánh mắt có chút kiên định.
- Đúng, giết hắn, giết hắn rồi ngươi có thể làm Đường chủ.
Đường Phong ân cần dụ dỗ.
- Nhưng thực lực đối phương cao hơn ngươi, ngươi phải làm bộ không có chuyện gì đến bên hắn, sau đó một kiếm đâm chết hắn! Ngươi cần dùng toàn bộ sức của mình, sau khi giết chết Sở Phiêu Vân thì đem mấy cao thủ Địa giai bên trong giết sạch, sau đó đốt sạch nơi này.
- Giết bọn họ, đốt nơi này, ta chính là Đường chủ.
Ánh mắt đối phương càng lúc càng kiên định hơn rất nhiều.
- Tốt lắm.
Đường Phong vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, đừng để người phát hiện ra sơ hở, nhất định phải giả như vô ý đi đến bên Sở Phiêu Vân.
Đường Phong ra lệnh xong, cao thủ Địa giai này giống như rối gỗ, chậm rãi xoay người, hướng phân đường Lưu Vân Tông đi đến.
Đường Phong đứng ở phía sau hắn, lẳng lặng nhìn. Này chẳng qua là một nước cờ tử, dù không thành công cũng chẳng hề gì. Cùng lắm thì mang theo Khiếu Thiên Lang trực tiếp xông vào liều chết, xem ai dám ngăn cản?
Cao thủ Địa giai kia thuận lợi đi qua đám người, rồi đi vào gian phòng Sở Phiêu Vân.
Trong phòng, Sở Phiêu Vân bất an ép mình ngồi xuống, nhắm mắt ngưng thần, lúc này có người đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn xem rồi lập tức nhắm mắt lại. Mấy cao thủ Địa giai phản ứng cũng giống vậy, không nhận ra đồng môn của mình có gì khác lạ.
Trong đầu đã bị Đường Phong phong bế tư tưởng, cao thủ Địa giai đi đến ngồi cạnh Sở Phiêu Vân, nhìn qua tưởng như muốn tìm một chỗ ngồi nhưng kì thực tay đã để lên vũ khí của mình.
Càng lúc càng gần, khi hắn cách Sở Phiêu Vân một khoảng, cả người đột nhiên bạo khởi, trong phòng lạnh lẽo, một thanh trường kiếm mang theo hàn khí xuất ra, trực tiếp đâm vào ngực Sở Phiêu Vân.
Sở Phiêu Vân đang ngồi yên tĩnh vốn không ngờ đến thủ hạ của mình lại cho mình một kiếm, hơn nữa kiếm này đâm vào nơi trí mạng, hắn hít mạnh một hơi rồi nện một quyền lên tay của Địa giai, rắc một tiếng, trong nháy mắt cánh tay của Địa giai bị đánh gãy.
Nhưng hắn dường như không biết đến đau đớn, nhanh chóng rút trường kiếm trong ngực Sở Phiêu Vân ra, xoay người điên cuồng chém tới đồng môn bên cạnh.
/1679
|