Vô Thường

Chương 296: Khấp Huyết Thần Thương. (Thượng)

/1679


Qua thật lâu, cả hai vẫn chưa ngủ được. Cũng không biết là người nào mở miệng trước, lại hàn huyên với nhau tới quá nửa đêm, quá khứ cay đắng của Thi Thi cũng khiến Đường Phong thổn thức hoài không dứt, chỉ có điều lai lịch mị thuật của Thi Thi cũng khiến Đường Phong vạn phần nghi hoặc, vết sẹo trên mặt nàng cũng là từ sau khi luyện mị thuật kia mà có, tuổi càng lớn thì vết sẹo càng to ra, chẳng qua Thi Thi nói nàng đã tìm ra phương pháp tiêu trừ vết sẹo. nữ nhân có quyền thích trưng diện, Thi Thi cũng không phải ngoại lệ.
Đêm khuya, tại tông môn Cúc Hoa đường cách đó ngàn dặm, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, nam nhân này xem chừng không quá ba mươi tuổi, đang vác trên vai một cây trường thương, bộ dáng oai phong lẫm liệt, khí thế tuyệt luân, khoác trên người một cái áo bào màu xanh, theo gió đêm thổi mạnh, áo bào bay phất phới.
Trường thương của hắn dài chừng một trượng hai, đầu thương có hình Kim Hổ, miệng hổ nuốt lưỡi đao, dưới ánh trăng chiếu xuống phản chiếu từng đợt ánh sáng lạnh lẽo như băng đá.
Thủ vệ Cúc Hoa đường căn bản không thể nào đến xông tới sát người hắn được, còn chưa kịp đến gần thì đã bị một cỗ khí lưu vô hình đánh bay ra xa.
Hắn không có bất kỳ động tác mang tính sát thương nào, trên người cũng không tản mác ra khí thế gì cả, nhìn thoáng qua phảng phất như chỉ là một người bình thường chưa từng tu luyện. Thế nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, lại cao cao tại thượng, giống như một con Hùng Ưng bễ nghễ thiên hạ, khóe miệng hắn treo một nụ cười mỉa mai, không một ai dám ngăn cản hắn.
Hắn chậm rãi bước vào cổng chính của Cúc Hoa đường, sau mỗi một bước chân, từng phiến đá xanh cứng rắn đều lưu lại một dấu chân thật rõ ràng.
Từ xa nhìn lại, không khỏi có cảm giác như hắn đang đạp trên tuyết mềm chứ không phải đi trên nền đá. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Đám thủ vệ xôn xao cũng khiến vô số người kinh động, bọn chúng hoàn toàn vây chặt tên nam nhân này, vòng vây chuyển động theo từng bước đi của hắn.
Thẳng tới trước một tòa đại điện bên trong Cúc Hoa đường, tên nam nhân này dừng bước, đem thanh trường thương luôn vác trên vai nhẹ nhàng đặt xuống.
Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên, giống như một khối đá nặng ngàn cân từ trời rơi xuống, chuôi thương vừa chạm tới mặt đất liền truyền tới từng tiếng rắc rắc, lấy chỗ đó là trung tâm, mặt đất nứt toạc ra như mạng nhện, lan ra bốn phía.
Một loạt những tiếng hít mạnh vang lên, đám đệ tử Cúc Hoa đường đều run sợ. Bọn họ từ đầu đã thấy tên nam nhân này đặt trường thương trên vai bước đi nhẹ nhàng như không có gì, còn nghĩ rằng nó rất nhẹ, nhưng không nghĩ tới chỉ vừa nhẹ nhàng để xuống lại có thể gây ra hiệu quả kinh hãi đến như vậy.
Thanh trường thương ít nhất cũng phải nặng đến ngàn cân, thậm chí có khi hơn.
Mà tên nam nhân này lại có thể đặt trường thương trên vai mà đi dạo như vậy, thực lực phải mạnh đến mức độ nào? Thoạt nhìn hắn cũng không có vẻ mạnh mẽ cường tráng, trên người cũng không có cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có chút gầy gò, làm thế quái nào lại có được lực lượng cường đại đến như vậy được?
- Cao thủ phương nào đến thăm Cúc Hoa đường ta, xin hãy xưng danh!
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên truyền ra từ bên trong Cúc Hoa Đường, sau một khắc, một bóng người bay vụt ra ngoài, ổn trọng hạ xuống phía trước đại điện, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân đột nhiên xông vào đây.
người tới chính là Đường chủ La Vân Thư của Cúc Hoa đường, thực lực đã đến Thiên giai trung phẩm. Chẳng qua trong Cúc Hoa đường cũng chí có một mình hắn đạt Thiên giai trung phẩm mà thôi, lần trước bao vây diệt trừ Đường Phong, hắn thân là Đường chủ nên cũng không có tham gia, chẳng qua cũng chỉ phái Nguyệt Cô Minh đi trước xử lý, kết quả môn hạ đệ tử tử thương vô số, hiện tại thực lực tông môn giảm xuống trầm trọng, La Vân Thư cũng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, phải nhịn đau mà bỏ qua địa bàn bên kia của Cự Kiếm Môn, không tưởng tượng được trong thời khắc quan trọng này, còn có người tới tận tổng đường gây chuyện.
Thấy nam nhân trước mắt, La Vân Thư cũng mang vẻ nghi hoặc, bởi vì không nhận ra được thân thế tên này, còn không tài nào nhìn thấu nông sâu của hắn.
không phải vì thực lực của đối phương cao hơn so với La Vân Thư, mà bởi vì thoạt nhìn đối phương chi như một người bình thường, trên người không có chút dấu vết lưu động gì của cương khí cả. Nhưng khi La Vân Thư đưa mắt nhìn tới thanh trường thương trên tay nam nhân nọ, vẻ nghi hoặc trên mặt liền tăng lên rất nhiều.
Cây thương này, hình như đã nghe nhắc qua ở đâu rồi thì phải?
nam nhân đứng dưới đất thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác, mở miệng nói:
- Nguyệt Cô Minh, lăn ra đây chịu chết!
Thanh âm của hắn không lớn, chỉ như nói chuyện bình thường, thế nhưng lại có lực xuyên thấu cực kỳ lớn, có thể nói toàn thể chúng nhân bên trong Cúc Hoa đường đều có thể nghe thấy giọng nói của hắn hết sức rõ ràng, cứ như thể hắn ta đang kề sát miệng bên tai mà nói vậy!
- Bằng hữu rốt cuộc là người nào?
Cúc Hoa đường vài ngày trước đã bị thiệt hại nghiêm trọng, La Vân Thư lúc này cũng không muốn có bất kỳ xung đột gì với kẻ khác, nhất là khi hắn nhìn không ra đối thủ.
nam nhân kia vẫn không thèm để ý tới hắn, ngay cả mắt cũng không thèm liếc qua một cái.
La Vân Thư tức giận một trận, đang muốn mở miệng hỏi tiếp một câu, giọng nói của Nguyệt Cô Minh đã truyền tới:
- Kẻ nào dám giương oai trong Cúc Hoa đường? Tìm ta có chuyện gì?
Vừa nói, thân ảnh Nguyệt Cô Minh đã hiện ra bên cạnh La Vân Thư, cùng sóng vai đứng bên cạnh hắn.
Thần sắc trên mặt nam nhân kia vẫn tĩnh lặng như nước, ngay khi Nguyệt Cô Minh vừa hiện thân liền phát sinh biến hóa, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên, ngưng mắt nhìn đối phương, chậm rãi nói:
- ngươi chính là Nguyệt Cô Minh?
Nguyệt Cô Minh cười lạnh một tiếng:
- ngươi đến đây tìm ta, thế mà ngay cả ta có hình dạng gì cũng không biết sao?
nam nhân lắc đầu:
- Không biết.
- Vậy ngươi tìm ta làm gì?
Nguyệt Cô Minh nhíu mày nhìn lại.
- ngươi chính là Nguyệt Cô Minh, không thể nghi ngờ đúng không?
nam nhân lại mở miệng hỏi thêm lần nữa.
Nguyệt Cô Minh nhướng mày, có chút không kiềm chế được mà nói:
- Không cần nhắc đi nhắc lại làm gì!
- Tốt, ta chỉ hỏi cho rõ ràng, tránh giết nhầm người mà thôi.
nam nhân gật đầu, đá một cước vào chuôi trường thương dưới chân, "Keng" một tiếng, trường thương đã bắn lên trên tay hắn, thuận tay cầm dọc lấy trường thương, nam nhân kia hào khí ngút trời, nói:
- Nguyệt Cô Minh, ta chỉ đánh ngươi một thương, ngươi tránh được thì tạm tha cho ngươi một mạng, không tránh được thì chỉ trách ngươi học nghệ chưa tinh!
La Vân Thư khẩn trương:
- VỊ bằng hữu kia, có lời gì từ từ nói.
Nguyệt Cô Minh cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, hắn và tên nam nhân này chưa từng gặp mặt, cũng không có cừu hận gì, thế mà hỏi thân phận mình xong, tên nam nhân này lại nói những lời như vậy.
Mọi chuyện không rõ ràng, làm sao Nguyệt Cô Minh có thể đồng ý được? Nguyệt Cô Minh vội vàng đưa tay lên, nói:
- Đợi một chút!
Tên nam nhân trước mặt tuyệt đối là một cao thủ, Nguyệt Cô Minh tính hỏi thăm thêm mấy câu, tránh cho vì hiểu lầm mà phát sinh tranh chấp.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status