Vô Thường

Chương 310: Câu cá! (Thượng)

/1679


- Thời hạn ba ngày, ta chỉ còn tối nay mà thôi, ngày mai nếu ra không đoạt được hai khối ngọc bài khác.
- Không phải ngươi nói có thể sẽ bị mang đến Đại Tuyết Cung làm đệ tử tầng dưới chót nhất sao?
- Cũng có thể sẽ trực tiếp bị giết chết. Hơn nữa ta cũng không muốn đi Đại Tuyết Cung, ta chỉ muốn đi Ô Long Bảo! Với tình trạng hiện tại của ta, nếu buổi tối ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác cướp đoạt ngọc bài, căn bản không thể đánh thắng được người khác. Cho nên ta hi vọng ngươi có thể giúp ta, ngươi là người duy nhất ta biết ở nơi này.
Thời điểm nói nhưng lời này, trong con ngươi của Hà Hương Ngưng mang theo một chút cầu khẩn và thống khổ.
Dường như nàng coi cầu xin sự thương hại của người khác là một loại si nhục.
Đường Phong còn chưa kịp trả lời, Hà Hương Ngưng đã nói tiếp:
- Ngươi đừng vội cự tuyệt hay đáp ứng. Tình trạng của ta hiện tại mặc dù không thể so với thời kỳ toàn thịnh nhưng ít nhất cũng không trở thành gánh nặng cho ngươi. Hơn nữa ta đã ở nơi này hai ngày rồi, ta quen thuộc chiến trường bên ngoài hơn người một chút, nếu ngươi có thể mang theo ta, mặc dù số lượng ngọc bài cần kiếm sẽ gấp đôi, nhưng cũng có một chút trợ giúp đối với ngươi!
Dừng một chút, Hà Hương Ngưng lại nói:
- Nếu như gặp tình huống quá nguy hiểm ta sẽ không làm vướng chân ngươi, ngươi hoàn toàn có thể bỏ mặc ta.
Ý của Hà Hương Ngưng rất rõ ràng, nàng chỉ còn một ngày thời gian để cướp hai khối ngọc bài, cũng chính là tối này. Nếu gặp phải địch nhân cường đại, Đường Phong hoàn toàn có thể vứt bỏ nàng, vứt nàng cho địch nhân sau đó chạy trốn.
Nàng đã hạ thấp điều kiện của mình xuống hết mức, chỉ mong Đường Phong có thể mang theo nàng.
- Mà thù lao…
Hà Hương Ngưng chậm rãi cúi đầu xuống, hai vai run rẩy, sau đó tự đưa tay giải khai quần áo bụi bặm nát nhàu, thậm chí có chút bản thỉu dơ dáy trên người, để lộ ra hai đầu vai trắng như tuyết:
- Bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống, ta.. ..sẽ là của ngươi!
Lời này Hà Hương Ngưng phải dùng dũng khí rất lớn mới nói được ra khỏi miệng, đôi môi vốn đã trắng bệch bị nàng cắn đến mức chảy máu. Nếu không phải bị dồn đến bước đường cùng, nếu không phải cừu hận lúc nào cũng khắc sâu vào trong xương tủy giúp nàng đứng vững, có lẽ nàng đã hết hi vọng sinh tồn.
So sánh với việc báo thù, nàng có thể bỏ qua tất cả, bao gồm chính thân thể của mình.
Sau khi nói ra nhưng lời này, Hà Hương Ngưng cúi gằm mặt xuống tận ngực, căn bản không dám nhìn Đường Phong. Trong nhưng năm tháng trường thành, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày bản thân mình sẽ nói ra một lời như thế.
Đường Phong không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cũng không nghĩ tới giao dịch mà Hà Hương Ngưng nói lại là cái này. Bắt đầu từ bây giờ đến khi màn đêm buông xuống ít nhất cũng có hai canh giờ, mà hai canh giờ đủ để Đường Phong làm ra rất nhiều chuyện, nếu như hắn muốn.
Đường Phong từ từ quay trở lại trong phòng, đứng trước mặt Hà Hương Ngưng, nữ nhân này vốn đang ngồi trên giường, lúc này cũng giật mình mà lùi lại phía sau, giãn khoảng cách giữa mình và Đường Phong. Nàng ngầng đầu nhìn Đường Phong nói:
- Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ không phản kháng bất cứ điều gì, nếu như ngươi không đáp ứng, vậy hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài, ta không muốn thấy bất cứ ánh mắt cười nhạo và khinh bỉ nào.
Khóe miệng Đường Phong co quắp một chút rồi hắn từ từ đưa tay ra. Hà Hương Ngưng nhìn Đường Phong chằm chằm, thân thể không nhịn được run run muốn tránh né hắn, nhưng lại cường chế bản thân phải ngồi im ở đó. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, không hề có bất cứ động tác phản kháng nào.
Nhưng làm cho nàng kinh ngạc, y phục vốn đã bị bản thân nàng giải khai lại trở về trên người nàng, che đi phần da thịt lộ ra bên ngoài.
Nghi ngờ mở mắt ra, Hà Hương Ngưng muốn biết nam nhân trước mặt rốt cục muốn làm gì.
- Thân thể của ngươi không phải thứ đem ra để giao dịch, là một nữ nhân, ngươi phải biết bảo vệ thân thể của mình!
Đường Phong thản nhiên nói.
- Còn nữa, cho dù ta đáp ứng ngươi nhưng chắc gì buổi tối có thể giúp ngươi đoạt được hai khối ngọc bài? Có thể ta cũng không là gì ở nơi này, chạy ra bên ngoài có thể là đi chịu chết!
Thân thể đang căng thẳng của Hà Hương Ngưng mềm nhũn ra:
- Ta không có sự lựa chọn nào khác.
- So với nhưng người xa lạ khác, ta chỉ có thể tin tưởng ngươi.
- Nếu quả thật là như vậy, ngươi không hối hận sao? Sự trong sạch của mình bị chà đạp, sau đó còn không đạt được mục đích.
Hà Hương Ngưng sửng sốt, nàng rất khó tưởng tượng, nếu thật sự có chuyện như vậy xảy ra, vậy sau đó mình sẽ như thế nào, đến lúc đó chắc hẳn mình cũng không còn ý niệm muốn sống sót trong đầu đi.
- ngươi đi đi!
Hà Hương Ngưng hai tay bưng kín khuôn mặt, lời nói cực kỳ tỉnh táo:
- Coi như vừa rồi ta chưa nói gì!
-Đi?
Đường Phong cười một tiếng.
- Không phải ngươi nói bắt đầu từ bây giờ đến lúc màn đêm buông xuống ngươi sẽ là của ta sao?
Hà Hương Ngưng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút vui mừng lại có chút chua xót nhìn Đường Phong:
- ngươi... .đáp ứng?
- Xem như thế đi, bản thân ta cũng có thân nhân đã từng bị người khác làm tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng như ngươi. Bản thân ta cũng đã đi tìm cừu nhân để báo thù, cho nên ta hiểu rõ tâm trạng của ngươi.
Chủ yếu là nữ nhân này rất kiên định và quật cường, làm xúc động đến lòng trắc ẩn của Đường Phong, nhất là ánh mắt lúc nào cũng cháy rực ngọn lửa báo thù kia. Lè ra nàng không phải là người như vậy, nhưng cuộc sống tàn khốc lại làm nàng trở thành như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Cảm ơn ngươi!
Hà Hương Ngưng cảm kích nói.
- Đi thôi!
Đường Phong vẫy vẫy tay với nàng.
- Đi đâu?
Hà Hương Ngưng nghi ngờ hỏi.
- ngươi không làm…
Còn chưa nói hết lời sắc mặt Hà Hương Ngưng đã đỏ lên.
- ngươi cho rằng ta đáp ứng ngươi bởi vì cái thù lao kia? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, ta cũng không có ý làm nhục ngươi. Thực ra nếu ngươi không ăn mặc như vậy khẳng định cũng là một mỹ nữ.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Trời còn chưa tối, tất cả đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Nếu ngươi đã nói ngươi là của ta, vậy phải nghe theo ta sắp xếp.
Đường Phong lạnh lùng nói.
Hà Hương Ngưng ồ một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên đi theo Đường Phong.
Đi ra khỏi khách sạn, hai người cùng đến một tiệm y phục. Y phục trên người Hà Hương Ngưng đã bị hư hao trong cuộc chiến đấu đêm qua, nhìn vào chỉ thấy toàn tro bụi và vết rách, không đổi một bộ y phục khác thật khó mà ra ngoài gặp người.
Vật tư cuộc sống ở nơi này rất phong phú, mặc dù không có nhưng y phục chất liệu đặc biệt tốt, nhưng hình thức cũng không đến nỗi nào, nhưng y phục có thể mua được ở bên ngoài trong này đều có.
Đường Phong đổi cho Hà Hương Ngưng một bộ y phục nữ nhân mà không phải giống như thứ rộng thùng thình mà trước kia nàng mặc. Khi mặc y phục hoàn hảo đâu đấy rồi, cả người Hà Hương Ngưng đều có chút không được tự nhiên, nhăn nhăn nhó nhó đứng trước mặt Đường Phong.
Đường Phong cười thầm không dứt, bây giờ nhìn nàng quả thật có chút quái dị, bởi vì tro bụi trên mặt nàng cũng chưa lau đi, thật giống như một con mèo từ trong đống bùn ra, đầu tóc cùng lộn xộn rối mù, trái ngược hoàn toàn với y phục đẹp đẽ ngăn nắp trên người, làm cho người ta có một cảm giác xung đột mãnh liệt.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status