Vô Thường

Chương 316: Năm tấm lệnh bài. (Thượng)

/1679


Quả thật đúng như lời hắn nói, phòng ngự và lực đạo của hắn quả thật xuất sắc tới cực điểm, nếu Đường Phong không thể phá vỡ được lực lượng cương tâm kim quang lập lòe kia, căn bản không thể tạo thành bất cứ tổn thương gì cho hắn. Nhưng xem công kích của đối phương, nếu Đường Phong bị đánh trúng, kết cục quả thật không được tốt cho lắm, nhẹ thì hao tổn gân cốt, nặng thì tánh mạng khó bảo toàn.
Dường như muốn để cho Đường Phong tự mình chứng minh lời nói của hắn, Thiết Đồ đối mặt với công kích của Đường Phong lại không hề ngăn cản né tránh, hai tay của hắn vòng sang hai bên rồi vỗ vào với nhau, muốn đánh Đường Phong thành bánh thịt.
Đường Phong đối mặt với công kích bá đạo chí cực này không quản không hỏi, toàn lực thúc dục cương khí của mình, hung hăng đâm vào ngực của đối phương.
- Răng rắc! Sát!
Giống như đâm vào tưởng đồng vách sắt, khi chủy thủ và kim quang dụng vào nhau, trong nháy mắt truyền tới tiếng ma sát chói tai chí cực.
Thiết Đồ cười ha ha:
- Như thế nào…
Nhưng còn chưa dứt lời, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi đột ngột, thân thể chợt nhảy về phía sau, hai cánh tay đang phách về phía Đường Phong không tự chủ được cũng phải thu lại.
Sau khi ổn định thân hình, Thiết Đồ có chút không thể tin được nhìn xuống ngực mình, kim quang quấn quanh người hắn vốn không có bất cứ tỳ vết, lúc này ở vị trí ngực đã bị phá khai một cái khe, mà ngực của mình cũng bị chủy thủ của đối phương đâm vào một tấc có thừa, máu tươi chảy xuống đầm đìa, nhuộm đỏ lồng ngực.
Nếu không phải mình nhanh chóng lui lại, sau một khắc chủy thủ của đối phương sẽ đâm thủng tim mình, mình sẽ bỏ mạng trên tay đối phương.
- Phòng thủ kiên cố?
Đường Phong cười lạnh, vung văng Toái Tinh vài cái, cầm ngược trên tay của mình.
- Thiếu gia sẽ phá nát ngươi thành mảnh nhỏ.
- Làm sao....có thể?
Ánh mắt Thiết Đồ có chút dại ra, cho tới lúc này hắn cũng không thể tin nổi vào mắt mình. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Làm sao có thể phá vỡ lực lượng cương tâm phòng hộ của ta? Tại sao có thể phá vỡ?
Thiết Đồ tự nhận là ở bên trong Huyền giai cảnh giới, bản thân có loại cương tâm thủ hộ kiên cố này, cơ hồ đã đứng ở thế bất bại, cho dù là Đại giai cao thủ bình thường cùng đừng mơ tưởng phá vỡ phòng ngự của hắn, gây thương tổn đến hắn. Nhưng phòng hộ vô vẫn vô dịch trong suy nghĩ của hắn từ trước tới nay, lúc này lại bị một thiếu niên khác gầy yếu gấp ba lần so với mình phá vỡ.
- Không thể nào a !!!
Thiết Đồ đưa tay quệt máu tươi dính trên ngực mình, lại còn đưa vào trong miệng mút thử một cái, xác định đây chính là máu tươi của mình chảy ra không sai được, hai mắt liền trợn trừng lên.
- Một thân cương khí của Thiết đại gia ta cộng thêm cương tâm thủ hộ, cho dù lực của ngươi có mạnh ngang ngừa với ta cùng đừng hòng phá vỡ, huống chi lực đạo của ngươi căn bản không bằng ta!
Nói xong, ánh mắt Thiết Đồ chăm chăm nhìn vào chủy thủ trên tay Đường Phong, lạnh giọng:
- Không lẽ thanh chủy thủ này của ngươi... là Thiên Binh?
Cũng chỉ có vũ khí cấp bậc này, phối hợp cùng với cương khí cường đại phát ra mới có thể phá vỡ hai lớp phòng ngự hoàn mỹ của mình.
- Trên tay thiếu gia ta đúng là Thiên Binh!
Đường Phong cười lớn một tiếng, lại nhảy lên tại chỗ, xoay người giữa không trung, phóng tới chỗ Thiết Đồ.
Đối mặt với công kích hùng hổ của Đường Phong, Thiết Đồ biến sắc, lần này hắn cũng không còn ý nghĩ muốn liều mạng với Đường Phong nữa, vội chạy về sau mấy bước, lại đồng thời đưa tay lên chặn trước người, hô lên:
- Chờ một chút!
- Muốn nói gì?
Đường Phong một kích thất bại vẫn không tha, nhằm thẳng hắn mà đuổi theo.
Thiết Đồ nhất thời chạy trối chết, vừa chạy vừa la làng:
- Đừng đánh! Đừng đánh nữa! ngươi mà còn đuổi theo, Đại gia sẽ cáu lên đấy!
Ngữ khí của hắn giống như con nít hờn dỗi khiến Đường Phong có chút buồn cười, từ từ dừng bước, bất đắc dĩ nhìn về phía Thiết Đồ. Thấy Đường Phong ngừng lại, Thiết Đồ cũng đứng im, một mực duy trì khoảng cách mấy trượng đối với Đường Phong.
- Sao không đánh nữa?
Đường Phong hỏi.
Thiết Đồ liếc xéo:
- Thiết Đồ ta mặc dù có chút vụng về, chậm chạp một chút, nhưng cũng không phải thằng ngốc. Đại gia không bằng ngươi, phòng ngự vô địch cũng bị ngươi đâm thủng, đánh với ngươi căn bản không có phần thắng a.
Vừa nói vừa nhìn Hà Hương Ngưng đang đứng một bên:
- Đánh với nàng ta thì được.
- ngươi nằm mơ!
Hà Hương Ngưng quát một tiếng, nàng bây giờ đi một bước cũng thấy đau, làm gì chiến đấu được?
- Các ngươi đi chung?
Thiết Đồ nhìn Đường Phong mà hỏi.
- ừm.
Đường Phong cũng cảm thấy tên này thật thú vị, sở dĩ không tấn công hắn nữa chính là vì hắn không còn địch ý với mình, mặt khác, phòng ngự của hắn xác thật là phá không được. Bản thân mình phải dốc hết toàn lực mới có thể đâm được một lỗ. Mới vừa rồi là do hắn ta quá mức kiêu ngạo, một mực không né tránh nên mới bị mình thọc trúng một dao, nếu tiếp tục đánh nữa mà nói, chỉ cần hắn có đề phòng, bản thân mình không nhất định là có thể khiến hắn bị thương được, loại chuyện nhọc sức mà chẳng được gì như thế Đường Phong cũng chẳng muốn làm, thà tiết kiệm thể lực chút còn hay hơn.
- Này... Còn có chuyện hai vợ chồng cùng nhau tới Diêm thành hả? Thật đúng là được mở mang đầu óc.
Thiết Đồ há miệng ra nói khiến Hà Hương Ngưng mặt mũi đỏ ửng.
Nàng thẹn thùng dậm chân một cái, nói:
- Chúng ta không phải... như vậy.
Thiết Đồ đưa tay sờ sờ cái đầu mào gà của mình, hai bên mai trọc lóc dưới ánh trăng mờ mờ chiếu xuống trở nên bóng bẩy vô cùng, hắn mở miệng nói:
- Bất kể thế nào, xem ra hôm nay ta không thể giết hai người các ngươi được, thôi đành từ biệt, không hẹn gặp lại!
Nói ra câu này, hẳn chính là ám chỉ Đường Phong, ý hắn là bất kể thế nào, hắn cũng không bao giờ... nguyện ý muốn gặp lại kẻ có thể phá vỡ phòng ngự của mình.
Nói xong, Thiết Đồ dứt khoát xoay người sang hướng khác mà chạy như ma đuổi, chốc lát đã chẳng còn thấy đâu.
Tên trâu bò này đúng là ngay thẳng, biết chuyện không thành liền lập tức buông tay.
Đợi Man Ngưu rời đi, Đường Phong lạnh lùng lia mắt ra xung quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Không muốn chết thì cút nhanh lên!
Mới rồi, mặc dù thời gian chiến đấu với Man Ngưu hết sức ngắn ngủi, nhưng động tĩnh lớn như vậy thu hút không biết bao nhiêu người mò đến, đám người này ẩn trốn khắp nơi, ý đồ ngồi xem trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, Thế nhưng không ai nghĩ đến Đường Phong cùng Thiết Đồ hai người đánh được mấy chiêu đã ngưng chiến.
Công kích mãnh liệt của Thiết Đồ khiến bọn họ kinh hồn táng đởm, dù không đoán được Đường Phong rốt cuộc có thực lực đến mức nào, nhưng hắn lại có thể khiến Thiết Đồ kinh hoàng rút lui, tất nhiên thực lực sẽ không kém, nghe xong một câu của Đường Phong, đám người này cũng không dám ở lại nữa, mấy đạo thân ảnh chui ra từ chỗ nấp, sau đó tản ra bốn phương tám hướng mà bỏ chạy.
Đợi một lúc, xác định xung quanh không còn người khác nữa, Đường Phong nhìn Hà Hương Ngưng một cái, nói:
- ngươi sao rồi?
Hà Hương Ngưng một thân máu tươi, đi đứng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, nghe Đường Phong hỏi thì chợt nở nụ cười:
- không sao, chỉ là vết thương hôm qua lại hở miệng.
Vừa nói, vừa ngồi xuống chậm rãi khôi phục thể lực.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status