Vô Thường

Chương 319: Quy củ sâm nghiêm. (Thượng)

/1679


Trong lúc tên áo đen ghi chép, Đường Phong nhìn sang một chút, chỉ thấy ở phía trên của hắn có Hà Hương Ngưng, cũng có Thiết Đồ.
Hà Hương Ngưng tất nhiên là có ba miếng ngọc bài, mà Thiết Đồ Man Ngưu lại có tới mười hai miếng.
Chẳng qua chỉ cần tưởng tượng có người bị hắn trực tiếp húc trúng một phát, chỉ một phát thôi là đủ để không tàn phế thì cũng bị thương rồi, muốn chạy cũng không thoát.
Bên cạnh tên, chính là số hiệu trên ngọc bài của bọn họ, còn có số lượng ngọc bài đoạt được.
Thiết Đồ có mười hai cái là tương đối nhiều rồi, phần lớn chỉ có hai miếng mà thôi, có điều cũng có không ít người vượt quá chỉ tiêu nhiệm vụ đặt ra.
về phần Đường Phong hai mươi mốt miếng cùng với Không Dư Hận hai mươi miếng, cũng chính là hai người thu được nhiều nhất rồi.
Nhưng mà cũng không loại trừ có cao thủ nào đó che giấu thực lực, chỉ cần lấy hai miếng ngọc bài liền quay về giao nộp. Đường Phong vốn cũng không muốn quá nổi danh, chi không ngờ Độc nhãn quái nhân kia lại âm hiểm như thế, chỉ ba câu đã đẩy Đường Phong vào chỗ bất lợi, nếu sớm biết như vậy, hắn chỉ nộp ra hai miếng ngọc bài cho xong.
Độc nhãn quái nhân lại nói:
- Vào đi, kể từ ngày hôm nay, ngươi chính thức là đệ tử Ô Long Bảo, muốn mạnh mẽ hơn, ngươi còn phải đi một đoạn đường dài. Sau khi vào trong bảo, tự nhiên sẽ có người dẫn đường cho ngươi.
Đường Phong gật đầu, hướng về phía cổng lớn giống như một cái miệng khổng lồ đầy nanh nhọn mà bước tới.
Không Dư Hân vẫn còn đứng đó, nhìn chằm chằm vào Đường Phong, không
nhúc nhích xíu nào.
ngay lúc Đường Phong bước qua bên cạnh hắn, hắn mới mở miệng hỏi:
- ngươi tên là Đường Môn?
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự phẫn nộ bị đè nén, bởi vì hắn từ đầu đến cuối không nhìn thấu Đường Phong.
- Đúng.
Đường Phong ngừng lại, nhìn thẳng về phía hắn.
Cương khí trên thân hai người chậm rãi nổi sóng, khí thế của cảnh giới Huyền giai không ngừng quật thẳng về đối phương, y phục trên người cả hai phần phật tung bay. Trong mắt Không Dư Hận lộ ra một tia cao ngạo mà cuồng dã, thần sắc Đường Phong lại là vô cùng lạnh nhạt.
Không để ý thiệt hơn, Đường Phong căn bản không muốn có phiền toái với bất kỳ ai, nhưng một khi có kẻ gây chuyện với hắn, hắn sẽ không e ngại.
Một chốc sau, khí thế của hai người đã lên tới đỉnh phong, cương khí mãnh liệt lượn lờ bên thân va thẳng vào nhau, gây ra một trận xao động rất nhỏ, nếu không có ai đó đứng ra ngăn cản mà nói, ngay tiếp theo cả hai sẽ giao chiến.
Độc nhãn quái nhân chắp tay sau lưng từ từ đi tới trước mặt hai người, dùng một con mắt âm trầm nhìn cả hai, lời nói không chút thiện ý:
- Ra tay đi a! Có gan thì ra tay! Ta chỉ muốn nói cho các ngươi một quy tắc, ở đây không có lệnh của bọn ta, kẻ nào tự ý động thủ liền giết không tha! Bất kể ngươi là do Thập Nhị Sát Thần tiến cử đến hay có là tinh anh ở trong cung, ở chỗ này, tất cả mọi người đều phải nghe lệnh Bảo chủ đại nhân! Kẻ trái lệnh phải chết!
Không Dư Hận mở miệng hỏi:
- Nếu như ta muốn đánh một trận cùng với hắn thì có biện pháp gì không?
Độc nhãn quái nhân đưa tay mân mê cằm, nghĩ chút rồi nói:
- Chờ xem, có cơ hội, hơn nữa cơ hội không ít.
Không Dư Hận nghe xong liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, khí thế trên người cũng biến mất, nói:
- Đường Môn, trước khi hết ngày hôm này, ngươi đừng có chết đó!
Nói xong, hắn căm hận xoay người, sải bước tiến vào trong bảo.
- Cứ thoải mái đi!
Đường Phong quay đầu nhìn Độc nhãn quái nhân, nói:
- Tọa sơn quan hổ đấu đúng không? Hiện tại có phải cảm thấy rất là cao hứng?
Vốn quái nhân độc nhãn là người uy nghiêm quy củ lúc này cũng lấm lét cười xoay người đưa lưng về phía Đường Phong nói:
- Đó là dĩ nhiên, mỗi lần xem các ngươi, nhưng tiểu tử này liều đến chết đi sống lại, lão cảm thấy trong lòng rất an ủi, để cho ta không kìm lòng được lại nhớ về mười mấy năm trước ta với các ngươi giống nhau, cũng từ nơi này đi ra.
Biến thái! Đường Phong trong lòng mắng một tiếng, quái nhân độc nhãn tuyệt đối là biến thái. Nhưng mà Hà Hương kì vọng mình tiến vào nơi này như thế, trong lòng Đường Phong cũng không tự chủ được mang theo mong đợi.
Đi vào bên trong Đường Phong tưởng rằng sẽ có Hắc y nhân tới dẫn đường cho mình nhưng ngoài dự đoán lại là một cô bé thanh thuần động lòng người, hơn nữa cô bé này hoàn toàn không phải là người tu luyện.
Cô bé mang theo Đường Phong đi về phía trước một bên giảng giải của Ô Long Bảo cho Đường Phong.
Ở Ô Long Bảo trừ ở bên trong có một mảnh cấm địa, còn lại tất cả địa phương đều có thể xuất nhập tùy ý, ở chỗ sâu bên trong đối với Ô Long Bảo chính là cấm địa.
Phàm là trong cấm địa luôn có một chút bí mật tồn tại, lòng hiếu kì Đường Phong bị gợi lên, con ngươi đảo quanh, mở miệng hỏi.
- Vậy trong cấm địa rốt cuộc giấu thứ gì?
nữ hài nhi hé miệng cười:
- Thật ra cũng không giấu thứ gì, nhưng đó là nơi cư ngụ của bảo chủ nên không muốn bị ai quấy rầy, nếu tự tiện xông vào sẽ bị giết tại chỗ.

Tâm tình Đường Phong đột nhiên bị tụt xuống. Bảo chủ Ô Long Bảo? Tình trạng bây giờ của Ô Long Bảo cùng với tác phong tàn nhẫn của Diêm thành là có thể tưởng tượng được vị bảo chủ này tất nhiên là một đại hán thô kệch, cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt dữ tợn hơn nhiều so với Thiết Đồ, khả năng bảo chủ toàn thân đều là sẹo mang theo một đôi mắt hung tàn như sói, khó chịu với ai sẽ giết chết ngay lập tức.
Ân, Ô Long Bảo chủ nhất định là như thế.
- Còn nữa, không được tự tiện rời khỏi Ô Long Bảo, nếu như ngươi muốn ra phải nói trước với Sở tiên sinh.
- Sở tiên sinh?
Đường Phong nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, là quái nhân độc nhãn, ở cửa vào ngươi đã thấy đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sở tiên sinh lại chính là quái nhân độc nhãn.
- Theo như ngươi nói vậy là ta có thể rời khỏi Ô Long Bảo?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Nói là nói thế, nhưng nếu Sở tiên sinh không đồng ý thì ngươi không có cách nào rời đi đâu.
Cô bé quay đầu thản nhiên nói với Đường Phong.
Ô Long Bảo vào thì dễ mà ra thì khó, nếu không nhận được sự tín nhiệm của bọn hắn sẽ không ai đem ngươi thả ra. chỉ có nhưng người tuyệt đối trung thành với Ô Long Bảo, với Đại Tuyết cung mới có thể xuất nhập tự do.
Hơn nữa ra khỏi nơi này thì có thể làm gì chứ? Phương viên mấy trăm dặm ngoài biển rộng thì chính là Diêm thành, cho dù thoát khỏi Ô Long Bảo cũng còn chỗ nào có thể đi.
Trên đường đi, nữ hài nhi đem tất cả nhưng vị trí trọng yếu nói qua cho Đường Phong. Có thể ở trong phòng tu luyện hoặc nếu cảm thấy nhàm chán có thể ra khỏi phòng đến luyện võ trường và luận võ thai để tìm người luận bàn chiêu thức.
Trên đài luận võ chi được điểm đến là dừng không cho phép giết người thậm chí không thể đánh người khác thành trọng thương. Tuy nhiên khi so chiêu không thể thu phóng tự nhiên nhưng chỉ cần là vết thương nhẹ thì cũng không xúc phạm đến quy củ.
Ô Long Bảo thật lớn, nếu so sánh với Thiên Tú thì lớn hơn nhiều, Đường Phong đi theo cô bé một hồi lâu mà vẫn chưa có ý dừng lại.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status