Bên cạnh truyền đến một tiếng cười âm trầm, hắc y nhân vẫn đứng bên cạnh mở miệng nói.
- Năm nay mọi người đều cuồng vọng như vậy sao? Ô Long Bảo là nhà của các ngươi chắc? Chết chưa hết tội hay không, không phải các ngươi nói là được, các ngươi chỉ là tầng chót của Ô Long Bảo, dù kiêu ngạo đến đâu cũng bỏ xuống cho lão tử.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Đường Phong cũng không Dư Hận cùng nhau quay đầu lạnh lùng nhìn hắc y nhân, hỏa khí bốc ra, vốn là xong việc không nghĩ đến hắc y nhân còn muốn nhúng tay vào, theo ý tứ của hắn chuyện này vẫn chưa xong.
- Hắc hắc..
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, không một chút sợ hãi, đối với bọn họ hàng năm có không ít thiên chi kiêu tử tiến vào Ô Long Bảo, lúc đầu cũng tâm cao khí ngạo, nhưng sau khi bị hành hạ nửa năm thì so với thỏ còn muốn ngoan, hắn chỉ vào Không Dư Hận nói.
- Nơi đây không phải là Đại Tuyết cung, ngươi đến nơi này phải kẹp cái đuôi làm người, lần sau lại gây chuyện như vậy đừng nói ta trở mặt, chính phạm hay tòng phạm đều chết, các ngươi coi chúng ta là cơm khô chắc.
Thoải mái! nghe hắc y nhân khiển trách Không Dư Hận như thế, trong lòng Đường Phong hả hê.
Không lường trước được, hắc y nhân quay đầu về phía hắn nói.
- về phần ngươi, giết người là thật, nhưng xử phạt ngươi hay không chỉ mình ta không đủ, còn phải đợi bảo chủ định đoạt, hai người các ngươi cùng ta đi gặp bảo chủ, bất quá các ngươi chuẩn bị tinh thần đi, nghe nói bảo chủ đại nhân gần đây tâm tình không tốt, nói không chừng sẽ cấp rắc rối cho các ngươi.
Hắn vừa nói xong, đám hắc y nhân bên cạnh bắt Đường Phong và Không Dư Hận lại.
Hai người liếc nhìn nhau rất sáng suốt không phản kháng, Không Dư Hận thì không dám, Đường Phong thì không nghĩ tới. Dù sao mình đang có lý nếu bảo chủ đại nhân còn biết phân biệt thị phi thì chắc sẽ không làm gì mình.
Nhưng hắc y nhân chưa kịp động thủ, biến cố lại phát sinh, một thanh âm nhàn nhạt truyền tới. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nơi này làm sao náo nhiệt như thế.
Đám hắc y nhân nghe được vội vàng khom người.
- Mang chấp sự.
Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngươi chắp tay đi từ từ tới, Đường Phong trong nháy mắt nổi da gà.
Mang chấp sự chỉ hướng bên này đi tới, không có bất kì uy áp gì nhưng trong nháy mắt thân thể Đường Phong phản ứng không tự chủ được . Đây là một người tầm trung niên, có sắc mặt tái nhợt như giấy, thân thể gầy yếu, nhìn qua vô hại nhưng trong tiềm thức Đường Phong biết người này rất nguy hiểm, là người nguy hiểm nhất từ trước đến nay mình gặp phải.
Khi ánh mắt của hắn đụng phải Đường Phong, hắn đột nhiên nhàn nhạt cười, vẻ mặt cũng trở nên thú vị.
- Đây là làm sao?
Mang chấp sự nhàn nhạt hỏi, đôi mắt nghi ngờ nhìn Không Dư Hận cùng Đương Phong.
Vừa bị hắn nhìn thấy trong nháy mắt Không Dư Hận thẳng tắp lui về phía sau phảng phất cảm thấy một bóng ma đáng sợ. Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của hắn rất nghi hoặc.
- Là như thế này chấp sự.
Hắc y nhân vừa nói chuyện cùng Đường Phong đem chuyện trải qua nói lại một lần.
- Ta muốn mang hai người bọn họ đi gặp bảo chủ, xem bảo chủ định đoạt như thế nào.
- Thì ra là vậy, cũng không phải là đại sự gì, thả người đi.
- Nhưng....
Hắc y nhân nhất thời do dự.
- người giết cũng đã chết, hơn nữa Đường Môn không có tội, chẳng qua là bị buộc phải phản kích thôi, không cần phiền tới bảo chủ, huống chi mấy ngày nay bảo chủ đang giận dữ, tốt nhất không nên trêu chọc đến hắn, hắn ngay cả ngươi cũng sẽ trách phạt thì làm thế nào?
Sắc mặt hắc y nhân nhất thời không được tự nhiên.
Đúng vậy a, vạn nhất bởi vì chuyện này quấy rầy bảo chủ nghỉ ngơi, hắn nóng giận đem mình cũng trách phạt vậy chả phải mình bị thiệt thòi sao.
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, đừng phiền toái bảo chủ đại nhân.
Mang chấp sự nhỏ giọng nói.
- hơn nữa hai người kia cũng là hạt giống tốt, sau này nếu không xảy ra vấn đề gì lớn thì cứ để mặc cho bọn họ hành động, chết mấy cái tiểu nhân vật cũng có thể chấp nhận.
Hắc y nhân thần sắc nghiêm nghị gật đầu lia lịa nói.
- Vâng, Mang chấp sự nói rất đúng.
Hắn cảm giác mình đánh giá thấp Đường môn cùng Không Dư Hận, hai thiên chi kiêu tử này. Dĩ vãng cũng có người tư chất tốt tiến vào Ô Long Bảo nhưng không được thả lỏng như thế này. Trông có vẻ bọn họ rất được bảo chủ coi trọng.
nghĩ đến đây, hắc y nhân tươi tỉnh nói với Đường Phong cũng không Dư Hận.
- Nếu Mang chấp sự nói tốt cho các ngươi, như vậy chuyện hôm nay coi như bỏ, nếu lần sau còn phát sinh chuyện như vậy thì đừng trách ta, còn không đa tạ Mang chấp sự.
Không Dư Hận trên mặt còn có một cảm giác kinh hoàng, đánh giá mấy lần Mang chấp sự, chắp tay ôm quyền, ngay cả nói cũng không nói kéo theo đệ tử của Đại Tuyết cung đi thẳng.
- Không biết lễ phép.
Hắc y nhân hướng về phía hắn nhổ nước miếng.
Chỉ có Đường Phong khiêm tốn nói với Mang chấp sự.
- Đa tạ Mang chấp sự.
Nếu không phải hắn đứng ra nói hai câu, mình hôm nay sẽ có phiền toái, huống chi người này hiện tại mình không chọc được, bất kể hắn vì mục đích gì, nói một tiếng cám ơn cũng không mất đi tí thịt nào.
Mang chấp sự khẽ mỉm cười, nhìn Đường Phong nói.
- Nếu tới nơi này, thì trước hết phải sống sót đã, tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt nhưng những biện pháp bên ngoài đến nơi này không nhất định có thể sử dụng được.
Lời nói này... giống như hắn nhận biết mình vậy, Đường Phong sắc mặt khẽ biến.
Bất qua sau khi nói xong Mang chấp sự liền quay người rời đi, trước khi đi còn cố ý nhìn Đường Phong thật sâu.
Những người xem náo nhiệt cũng giải tán lập tức, cả luận võ thai chỉ còn lại Hắc y nhân cùng với Đường Phong. Còn trên đài là hai người chưa phân ra thắng bại. Hai người bọn họ bất kể chuyện gì phát sinh vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Đợi cho hắc y nhân đem người chết mang đi, thì phụ cận chỉ còn ba người bọn hắn.
Thiết Đồ nhìn phương hướng Mang chấp sự ly khai, bàn tay thô ráp khẽ vuốt cằm trầm tư mở miệng nói.
- người biết Mang chấp sự sao?
Đường Phong lắc đầu.
- Lần đầu tiên gặp.
- Quái.
Thiết Đồ nghi ngờ nói.
- Làm sao sẽ có cảm giác hắn đang giúp ngươi?
Thiếu niên áo đen bên cạnh cũng gật đầu nói.
- Ta cũng cảm giác như vậy.
Đường Phong cười nói.
- Có thể hắn nhìn ta tương đối thuận mắt sao, hôm nay hai người có thể ra mặt giúp ta, ta vô cùng cảm kích.
Thiết Đồ khoát tay nói.
- ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đứng ra không phải vì ngươi, coi như người khác gặp chuyện như vậy, Thiết đại gia ta sẽ đứng ra, Thiết gia không ưa nhưng kẻ tiểu nhân sử dụng ám chiêu, bất quá ta tình nguyện ngươi bị hắn giết chết.
Đường Phong lơ đễnh, cùng mình phỏng đoán giống nhau, Thiết Đồ là một nam nhân ngay thẳng, quay đầu nhìn thanh niên áo đen Đường Phong nghi ngờ nói.
- Vị bằng hữu này, chúng ta phải chăng đã gặp ở đâu?
Thiêu niên áo đen cười hắc hắc đưa tay vuốt da mặt sau một khắc một dung nhan già nua hiện ra trước mặt Đường Phong cùng Thiết Đồ, người này ít nhất năm sáu chục tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng giống như đúc, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cứng ngắc một chút. Hắn cười dài nhìn Đường Phong, dùng giọng nói già yếu nói.
- Tiểu tử không nhận ra lão nhân gia.
- Năm nay mọi người đều cuồng vọng như vậy sao? Ô Long Bảo là nhà của các ngươi chắc? Chết chưa hết tội hay không, không phải các ngươi nói là được, các ngươi chỉ là tầng chót của Ô Long Bảo, dù kiêu ngạo đến đâu cũng bỏ xuống cho lão tử.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Đường Phong cũng không Dư Hận cùng nhau quay đầu lạnh lùng nhìn hắc y nhân, hỏa khí bốc ra, vốn là xong việc không nghĩ đến hắc y nhân còn muốn nhúng tay vào, theo ý tứ của hắn chuyện này vẫn chưa xong.
- Hắc hắc..
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, không một chút sợ hãi, đối với bọn họ hàng năm có không ít thiên chi kiêu tử tiến vào Ô Long Bảo, lúc đầu cũng tâm cao khí ngạo, nhưng sau khi bị hành hạ nửa năm thì so với thỏ còn muốn ngoan, hắn chỉ vào Không Dư Hận nói.
- Nơi đây không phải là Đại Tuyết cung, ngươi đến nơi này phải kẹp cái đuôi làm người, lần sau lại gây chuyện như vậy đừng nói ta trở mặt, chính phạm hay tòng phạm đều chết, các ngươi coi chúng ta là cơm khô chắc.
Thoải mái! nghe hắc y nhân khiển trách Không Dư Hận như thế, trong lòng Đường Phong hả hê.
Không lường trước được, hắc y nhân quay đầu về phía hắn nói.
- về phần ngươi, giết người là thật, nhưng xử phạt ngươi hay không chỉ mình ta không đủ, còn phải đợi bảo chủ định đoạt, hai người các ngươi cùng ta đi gặp bảo chủ, bất quá các ngươi chuẩn bị tinh thần đi, nghe nói bảo chủ đại nhân gần đây tâm tình không tốt, nói không chừng sẽ cấp rắc rối cho các ngươi.
Hắn vừa nói xong, đám hắc y nhân bên cạnh bắt Đường Phong và Không Dư Hận lại.
Hai người liếc nhìn nhau rất sáng suốt không phản kháng, Không Dư Hận thì không dám, Đường Phong thì không nghĩ tới. Dù sao mình đang có lý nếu bảo chủ đại nhân còn biết phân biệt thị phi thì chắc sẽ không làm gì mình.
Nhưng hắc y nhân chưa kịp động thủ, biến cố lại phát sinh, một thanh âm nhàn nhạt truyền tới. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nơi này làm sao náo nhiệt như thế.
Đám hắc y nhân nghe được vội vàng khom người.
- Mang chấp sự.
Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngươi chắp tay đi từ từ tới, Đường Phong trong nháy mắt nổi da gà.
Mang chấp sự chỉ hướng bên này đi tới, không có bất kì uy áp gì nhưng trong nháy mắt thân thể Đường Phong phản ứng không tự chủ được . Đây là một người tầm trung niên, có sắc mặt tái nhợt như giấy, thân thể gầy yếu, nhìn qua vô hại nhưng trong tiềm thức Đường Phong biết người này rất nguy hiểm, là người nguy hiểm nhất từ trước đến nay mình gặp phải.
Khi ánh mắt của hắn đụng phải Đường Phong, hắn đột nhiên nhàn nhạt cười, vẻ mặt cũng trở nên thú vị.
- Đây là làm sao?
Mang chấp sự nhàn nhạt hỏi, đôi mắt nghi ngờ nhìn Không Dư Hận cùng Đương Phong.
Vừa bị hắn nhìn thấy trong nháy mắt Không Dư Hận thẳng tắp lui về phía sau phảng phất cảm thấy một bóng ma đáng sợ. Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của hắn rất nghi hoặc.
- Là như thế này chấp sự.
Hắc y nhân vừa nói chuyện cùng Đường Phong đem chuyện trải qua nói lại một lần.
- Ta muốn mang hai người bọn họ đi gặp bảo chủ, xem bảo chủ định đoạt như thế nào.
- Thì ra là vậy, cũng không phải là đại sự gì, thả người đi.
- Nhưng....
Hắc y nhân nhất thời do dự.
- người giết cũng đã chết, hơn nữa Đường Môn không có tội, chẳng qua là bị buộc phải phản kích thôi, không cần phiền tới bảo chủ, huống chi mấy ngày nay bảo chủ đang giận dữ, tốt nhất không nên trêu chọc đến hắn, hắn ngay cả ngươi cũng sẽ trách phạt thì làm thế nào?
Sắc mặt hắc y nhân nhất thời không được tự nhiên.
Đúng vậy a, vạn nhất bởi vì chuyện này quấy rầy bảo chủ nghỉ ngơi, hắn nóng giận đem mình cũng trách phạt vậy chả phải mình bị thiệt thòi sao.
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có, đừng phiền toái bảo chủ đại nhân.
Mang chấp sự nhỏ giọng nói.
- hơn nữa hai người kia cũng là hạt giống tốt, sau này nếu không xảy ra vấn đề gì lớn thì cứ để mặc cho bọn họ hành động, chết mấy cái tiểu nhân vật cũng có thể chấp nhận.
Hắc y nhân thần sắc nghiêm nghị gật đầu lia lịa nói.
- Vâng, Mang chấp sự nói rất đúng.
Hắn cảm giác mình đánh giá thấp Đường môn cùng Không Dư Hận, hai thiên chi kiêu tử này. Dĩ vãng cũng có người tư chất tốt tiến vào Ô Long Bảo nhưng không được thả lỏng như thế này. Trông có vẻ bọn họ rất được bảo chủ coi trọng.
nghĩ đến đây, hắc y nhân tươi tỉnh nói với Đường Phong cũng không Dư Hận.
- Nếu Mang chấp sự nói tốt cho các ngươi, như vậy chuyện hôm nay coi như bỏ, nếu lần sau còn phát sinh chuyện như vậy thì đừng trách ta, còn không đa tạ Mang chấp sự.
Không Dư Hận trên mặt còn có một cảm giác kinh hoàng, đánh giá mấy lần Mang chấp sự, chắp tay ôm quyền, ngay cả nói cũng không nói kéo theo đệ tử của Đại Tuyết cung đi thẳng.
- Không biết lễ phép.
Hắc y nhân hướng về phía hắn nhổ nước miếng.
Chỉ có Đường Phong khiêm tốn nói với Mang chấp sự.
- Đa tạ Mang chấp sự.
Nếu không phải hắn đứng ra nói hai câu, mình hôm nay sẽ có phiền toái, huống chi người này hiện tại mình không chọc được, bất kể hắn vì mục đích gì, nói một tiếng cám ơn cũng không mất đi tí thịt nào.
Mang chấp sự khẽ mỉm cười, nhìn Đường Phong nói.
- Nếu tới nơi này, thì trước hết phải sống sót đã, tuổi trẻ khí thịnh là chuyện tốt nhưng những biện pháp bên ngoài đến nơi này không nhất định có thể sử dụng được.
Lời nói này... giống như hắn nhận biết mình vậy, Đường Phong sắc mặt khẽ biến.
Bất qua sau khi nói xong Mang chấp sự liền quay người rời đi, trước khi đi còn cố ý nhìn Đường Phong thật sâu.
Những người xem náo nhiệt cũng giải tán lập tức, cả luận võ thai chỉ còn lại Hắc y nhân cùng với Đường Phong. Còn trên đài là hai người chưa phân ra thắng bại. Hai người bọn họ bất kể chuyện gì phát sinh vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Đợi cho hắc y nhân đem người chết mang đi, thì phụ cận chỉ còn ba người bọn hắn.
Thiết Đồ nhìn phương hướng Mang chấp sự ly khai, bàn tay thô ráp khẽ vuốt cằm trầm tư mở miệng nói.
- người biết Mang chấp sự sao?
Đường Phong lắc đầu.
- Lần đầu tiên gặp.
- Quái.
Thiết Đồ nghi ngờ nói.
- Làm sao sẽ có cảm giác hắn đang giúp ngươi?
Thiếu niên áo đen bên cạnh cũng gật đầu nói.
- Ta cũng cảm giác như vậy.
Đường Phong cười nói.
- Có thể hắn nhìn ta tương đối thuận mắt sao, hôm nay hai người có thể ra mặt giúp ta, ta vô cùng cảm kích.
Thiết Đồ khoát tay nói.
- ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta đứng ra không phải vì ngươi, coi như người khác gặp chuyện như vậy, Thiết đại gia ta sẽ đứng ra, Thiết gia không ưa nhưng kẻ tiểu nhân sử dụng ám chiêu, bất quá ta tình nguyện ngươi bị hắn giết chết.
Đường Phong lơ đễnh, cùng mình phỏng đoán giống nhau, Thiết Đồ là một nam nhân ngay thẳng, quay đầu nhìn thanh niên áo đen Đường Phong nghi ngờ nói.
- Vị bằng hữu này, chúng ta phải chăng đã gặp ở đâu?
Thiêu niên áo đen cười hắc hắc đưa tay vuốt da mặt sau một khắc một dung nhan già nua hiện ra trước mặt Đường Phong cùng Thiết Đồ, người này ít nhất năm sáu chục tuổi, nếp nhăn trên mặt cũng giống như đúc, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cứng ngắc một chút. Hắn cười dài nhìn Đường Phong, dùng giọng nói già yếu nói.
- Tiểu tử không nhận ra lão nhân gia.
/1679
|