Vô Thường

Chương 331: Xà Triền Đằng tới tay. (Hạ)

/1679


Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Không có ngài chỉ điểm, ta làm sao biết nhưng dược liệu kia ở địa phương nào?
Bàng Dược Vương không nhịn được nói:
- Ta không nợ ngươi cái gì, dựa vào cái gì lần nào cũng muốn ta tới chỉ điểm giúp ngươi, lão nhân gia ta sống đến ngần này tuổi há dễ dàng sao? ngươi tìm được thì tìm, tìm không được chỉ có thể nói ngươi ngu si.
nhãn châu xoay động, Bàng lão đầu nói:
- Nếu không ngươi cho ta ít tiền, ta liền giúp ngươi tìm
- ngươi nằm mơ!
Đường Phong chẳng thèm so đo với hắn.
Cái lão già bủn này xin này làm gì cũng muốn lấy tiền, tổ tiên lão ta tuyệt đối là nghèo kiết xác nhất trong các loại kiết xác.
Bất quá... Lão này rốt cục cũng buông lòng cảnh giác rồi, xoay người sang chỗ khác, trong lòng Đường Phong một trận mừng thầm.
Lần này, Đường Phong rất là thuận lợi đem Xà Triền Đằng ném vào trong không gian Mị Ảnh, sau đó hai tay trống trơn đi ra, Bàng lão đầu không khỏi nghi ngờ:
- ngươi hôm nay làm sao không mua dược liệu à?
- Tìm không được, lười mua.
Dù sao đồ cũng đã tới tay rồi, Đường Phong cần gì phải xài thêm nữa cho phí tiền. Ngân phiếu trên tay mình mấy tháng này,tiêu xài nhiều thứ đã không còn bao nhiêu rồi, nên tính toán lại một chút,tiết kiệm một chút tránh ngày sau cẩn dùng tới lại không có.
Bàng Dược Vương nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, mở miệng nói:
- Ta nghĩ hai ngày rồi, hiện tại rốt cục cũng hiểu được ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì.
- lão đầu ngươi hiểu cái gì ?
Đường Phong quay đầu nhìn hắn.
- Thật ra thì ngươi muốn tới bái ta làm thầy, học tập luyện dược, có đúng hay không?
Bàng Dược Vương giọng đắc ý nói.
Đường Phong ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười khổ gật đầu nói:
- Đúng đúng, lão nhân gia ngài tuệ nhãn như đuốc, nhìn nhận thật đúng, về điểm này ta thật sự có một chút thủ đoạn lừa gạt ngài.
Bàng Dược Vương nhất thời đắc ý đứng lên:
- Đúng thế, người già lão luyện, ta nếu ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, chẳng phải là uổng công một thân kinh nghiệm sống tới bây giờ sao? Bất quá... Ta khuyên ngươi hay từ bỏ ý định đó đi, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ. Tiểu gia hỏa ngươi là người chuyên gây chuyện phiền nhiễu, lão phu nếu mà thu ngươi, sau này còn không ráng lết cái thân già này gắng sức chùi đít cho ngươi sao?
lão này nghĩ thật đúng là đủ xa, Đường Phong lần trước cùng đệ tử Đại Tuyết cung xung đột, khiến cho tiếng xấu cứ theo hắn mãi.
- Nếu tiền bối nói như vậy, ta đây không thể mở miệng rồi, hơn nữa, cương tâm tính thiện lương của ta dường như không thích hợp để luyện dược, mấy ngày qua lấy được dược liệu toàn là bỏ đi.
Đường Phong thuận miệng nói.
- Ân, coi như ngươi có chút tự biết rõ bản thân mình.
Bàng Dược Vương gật đầu.
- Hơn nữa, ngươi sát khí quá nặng, lòng háo thắng quá mạnh mẽ, luyện dược chính là cần tâm bình khí hòa, cho nên ngươi cũng không thích hợp luyện dược. Sau này cũng đừng có làm càn lãng phí dược liệu, nếu là cần dược vật gì thì cứ tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi luyện chế, bất quá ta cũng là muốn tiền thôi.
- Vậy xin tạ ơn tiền bối trước vậy.
- Tạ ơn cái rắm, ta cũng không cùng ngươi nói tình cảm, có tiền là trên hết.
Từ trong dược phòng đi ra ngoài, Đường Phong chỉ cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào. Chuyện trộm đồ như vậy hắn là lần đầu tiên làm ra, quả nhiên có cảm giác khác người, còn cảm thấy có một chút tội lỗi.
Bất quá cũng là Bàng Dược Vương quá tham tài, nếu là hắn có thể đem Xà Triền Đang dựa theo giá cả bình thường bán cho Đường Phong mà nói..., Đường Phong còn cần phải dùng mưu ma chước quỷ nữa sao? Loại dược liệu này cho dù là ở bên ngoài, giá tiền có thể sẽ không thấp. Đường Phong mấy ngày qua mất tiền, chắc chắn sẽ không lỗ vốn.
Một đường trở lại chỗ ở của mình, sau khi đóng kín cửa Đường Phong hăng hái bừng bừng đem hai cây Xà Triền Đằng từ trong không gian Mị Ảnh lấy ra ngoài cầm trên tay nhìn ngắm.
Thật cùng với xác rắn chết khô vô cùng giống nhau, đặt ở chóp mũi ngửi, còn có chút mùi.
Bất quá Đường Phong không dám tự mình thử một chút dược tính, loại này có chứa mùi dược liệu, một chút cũng có độc.
- Nha đầu, hai cây đủ luyện mấy lần?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Có thể luyện chế bốn lần, mỗi một lần luyện chế chỉ cần nửa cây là đủ rồi. Không có nghĩ tới đây lại sẽ tìm được một loại dược liệu.
- Ta cũng vậy không nghĩ tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong mừng rỡ miệng cũng không khép lại được, có thể luyện chế bốn lần..., nói cách khác trên tay mình có bốn khỏa đỉnh cấp nội đan cũng có thể luyện chế rồi, bất quá bây giờ còn thiếu hụt hai loại dược liệu, Ngũ Liễu Căn Hoa cùng Túy Ngư Thảo.
Đang đắc ý, Linh Khiếp Nhan lại đột nhiên mở miệng nói:
- Không xong Phong ca ca, lão nhân dường như đuổi theo tới.
- hả?
Đường Phong nghe vậy sửng sốt, sau một khắc, đã nghe tiếng Bàng Dược Vương ở bên ngoài giận dữ kêu to:
- Đường Môn, tiểu tử thúi ngươi chết ở đâu hả ? Dám cả gan lừa gạt lão nhân gia ta!
Đường Phong vội vàng đem Xà Triền Đằng ném vào không gian Mị Ảnh, chau mày, nghĩ thầm mình làm chuyện này mặc dù thần không biết quỷ không hay, nhưng rốt cuộc cũng lộ ra chân tướng. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi,vậy thì đón tiếp thôi,Đường Phong đứng lên mở cửa phòng ra.
Đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Bàng Dược Vương từ phía dược thất đang hướng bên này vọt tới, vừa chạy vừa gào to nói:
- Tức chết lão phu, thật là tức chết lão phu mà !
Lúc này, Bàng Dược Vương cũng phát hiện ra thân ảnh Đường Phong, thân chợt lóe, trực tiếp chạy đến trước mặt Đường Phong, giận dữ nói:
- Tiểu tử thúi, cuối cùng cũng tìm được ngươi.
Đường Phong vờ vịt nói:
- Thế này là thế nào?
Bàng lão đầu cả giận nói:
- Tiểu tử ngươi còn cùng ta giả ngây giả dại, ta hỏi ngươi, vậy hai cây Xà Triền Đằng trong dược phòng đi đâu mất rồi?
Sau khi Đường Phong vừa đi, hắn liền đi vào thăm dò dược thất một chút, kết quả ngạc nhiên phát hiện nhưng vật khác đều còn đủ chỉ duy có Xà triền Đằng là không thấy, mấy ngày nay ra vào chỉ có một người là Đường Phong, Xà Triền Đằng sẽ không tự mình bò đi mất, không phải là Đường Phong trộm rồi thì ai?
Bàng Dược Vương nghĩ muốn vỡ đầu cũng không thông, Đường Phong rốt cuộc là dùng phương pháp gì trộm được dược liệu này, bởi vì y phục trên người hắn rất đơn bạc, không thể giấu được thứ gì, hắn mỗi lần ra khỏi phòng đều phải cẩn thận xem xét một phen.
Nhưng dù vậy, không biết tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì để trộm.
Nghe chất vấn của Bàng Dược Vương, Đường Phong vẫn giả vờ ngây ngốc như cũ:
- Bàng lão có ý gì? Chẳng lẽ không thấy xà triền đằng ?
Bàng Dược Vương cười lạnh nhìn Đường Phong nói:
- Giả bộ, ngươi còn giả bộ hả.
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, kiểu diễn trò này hắn trải qua không ít lần, tự nhiên như không , nếu bị đối phương hỏi như vậy, hắn mà tiếp tục giả bộ ngây ngốc, thì sẽ bị giấu đầu hở đuôi.
- Bàng lão, nghe lời ý tứ này của ngươi, hình như là không thấy Xà triền đằng hả, ngươi nghi ngờ ta trộm đi rồi sao?
Bàng Dược Vương gật đầu nói:
- Đúng ,lời này không phải là hoài nghi, lão phu khẳng định ngươi là tiểu tặc mấy ngày nay ở dược phòng chạy tới,chạy lui thì ra là đã sớm có tâm địa xấu xa, thật uổng công lão phu đối xử tốt với ngươi.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status