Vô Thường

Chương 333: Tung tích của Túy Ngư Thảo. (Thượng)

/1679


Đường Phong nhìn hắn một cái, rót cho hắn một chén trà, mở miệng hỏi:
- Lục soát tiếp chứ?
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Bàng Dược Vương nói:
- Ta đâu có ngốc a? Phía trên không có gì, ta còn lục soát gì nữa?
ngừng lại một chút, Bàng Dược Vương cười hắc hắc một tiếng, Đường Phong khoát tay cắt đứt ý hắn, mở miệng nói:
- Nếu không lục soát, vậy là Bàng lão không thể tìm ra Xà triền đằng do ta lấy, vậy theo ước định của chúng ta... có phải Bàng lão chấp nhận xin lỗi ta trước mặt mọi người, để rửa sạch nỗi oan ức này cho ta? Dù sao vô duyên bị vu hãm là tiểu tặc cũng không hay cho lắm, điều này sẽ ảnh hưởng đến ánh mắt người khác nhìn ta sau này.
- Cái này được, được.
Bàng Dược Vương gật đầu,
- Nói ra rồi, chắc chắn phải làm.
- Vậy còn chờ gì? Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ra thôi.
Đường Phong hoắc mắt đứng lên.
Bàng Dược Vương vội kéo hắn lại, ấn hắn trên ghế, trên mặt một mảnh u sầu:
- Hắc hắc hắc, Đường Môn a, ngươi nhìn lão nhân gia ta sống đến chừng này tuổi đầu rồi không dễ dàng đi phải không? người già, da mặt ắt mỏng đi, nếu bị người khác cười nhạo, ta không còn đất dung thân, nói không chừng khí huyết dâng trào, đột nhiên chết thì sao?
- Ý Bàng lão là gì?
Vẻ mặt Đường Phong cười gian:
- chẳng lẽ Bàng lão muốn lật lọng, tự mình vả miệng mình?
- Không, không, ta làm sao làm ra chuyện như vậy được.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Vậy được rồi, ta còn lo lắng Bàng lão làm vậy, dù gì cũng ảnh hưởng đến uy nghiêm của ngài. Nhưng mà vừa rồi có nhiều người nghe được chuyện ta và lão nói với nhau, bọn họ hiện đang đứng bên ngoài chờ chực kết quả đó.
Sắc mặt Bàng Dược Vương biến ảo nhiều lần rồi thở dài một tiếng:
- Đường Môn a, ta biết chắc chắn là ngươi lấy mất Xà Triền Đằng, nhưng rốt cuộc giấu ở nơi nào thì ta không thể tìm ra. Nếu không thì như vậy đi, hai ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, như thế nào?
Đường Phong dĩ nhiên sẽ không thừa nhận chuyện tình vô căn cứ này, đáp ứng điều kiện này của ông ta không phải là hắn đã thừa nhận trộm Triền Đằng của ông ta hay sao? Sau khi nghe ông ta nói xong Đường Phong lắc đầu nói:
- không được không được, nếu để cho người khác biết Bàng lão nói một đằng làm một nẻo như vậy thì lão biết giấu mặt đi đâu chứ.
- lão phu không ngại đâu.
Bàng Dược Vương oang oang nói, sau khi nói xong cảm thấy nói có điều gì không đúng, vội vàng bổ sung:
- lão phu tuy không ngại với ngươi nhưng mà bên ngoài nhiều người không thể để mất hết mặt mũi được, tiểu huynh đệ, hãy khoan dung độ lượng giúp ta đi.
Đường Phong bưng chén trà mình lên nhẹ nhàng uống liếc mắt nhìn Bàng Dược Vương. Hắn cùng biết chuyện không nên làm quá mức, dù sao thì hắn cũng trộm Xà Triền Đằng, mặc dù bị lão ta ép nhận nhưng mình cũng không đúng.
Để cho Bàng Dược Vương nhận lỗi trước mặt mọi người, điều này xem ra khó thực hiện được, nếu lão thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào hắn đã đắc tội lão không bàng cấp chút mặt mũi cho lão. Sau này tìm thuốc trong phòng dược liệu cũng dễ dàng không cần lo bị ông ta lừa bịp.
- Ài.
Sau khi nghĩ xong, Đường Phong thở dài, nói:
- Bàng lão, ta có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.
Bàng Dược Vương cẩn trọng cười, nói:
- ngươi có thể hiểu là tốt rồi.
- Nhưng mà... Vô duyên vô cớ bị vu hãm thành kẻ cắp, trong lòng ta cũng không được thoải mái cho lắm. Nếu điều này đồn ra ngoài, không biết người khác sẽ nhìn ta như thế nào chứ, bị thương trên người cũng có thể chữa trị nhưng bị tổn thương tinh thần thì khó có thể bù đắp được a.
Bàng Dược Vương tha thiết mong chờ nhìn Đường Phong, thấy hắn nức nở nói nhưng tay đặt trên đùi không ngừng chà sát. Lão gia liếc mắt nhìn nhanh chóng giữ lấy túi tiền của mình, căm giận nói:
- Tiền thì không có, mạng thì có một cái. Tiền của ta cho dù chết ta cũng không đưa ra.
- Vậy... Chuyện này rất khó khăn rồi.
Đường Phong mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt thống khổ.
Bàng Dược Vương nhẹ nhàng nói:
- Cùng lắm thì sau này ngươi mua dược liệu, ta bán cho ngươi đúng giá gốc có được không? Nếu như muốn ta luyện dược ta sẽ không thu tiền của ngươi.
- Điều này nghe còn tạm được.
Đường Phong bĩu môi, hắn vốn muốn lấy lại ngân phiếu bị Bàng lão đầu cướp đoạt, không ngờ lão ta lại là một thần giữ của, thái độ lại quyết liệt như vậy.
Bàng Dược Vương vò đầu bứt tai, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem mình còn có cái gì có thể bồi thường cho Đường Phong không trừ tiền, nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt lấp lánh, thử dò xét hỏi:
- Đúng rồi tiểu tử. Ta nhớ ngày đầu tiên ngươi đến dược phòng có hai loại dược liệu ngươi không tìm được đúng không?
- Đúng, Ngũ liễu căn cùng Túy ngư thảo.
Đường Phong gât đầu, liếc xéo của hắn nói:
- Sao vậy?
- Hắc hắc.
Bàng Dược Vương cười một tiếng,
- Nếu ta nói vị trí của một trong hai loại dược vị đó, chuyện hôm nay dừng lại tại đây ngươi thấy sao?
Đường Phong trong lòng kích động trào dâng, cố sắng tỉnh táo lại, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bàng lão à, thật ra thì ngươi muốn sao đây. Chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm, tất cả mọi người đều là nam nhân, cười một cái coi như xong, Xà triền đằng gì gì đó có thể là bị hao tổn hoặc bị con gì ăn mất, cũng có khi là bị người trong dược viên lấy mất không chừng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đúng, quá đúng a.
Bàng lão đầu không ngừng gật đầu,
- Là do ta quá kích động rồi.
- Bất quá nếu ngài có thành ý như vậy, ta cũng không muốn nói nhảm. Việc hôm nay không phải là không thể giải quyết được, mọi người không cần phải làm tổn thương hòa khí. Như vậy đi, Bàng lão ngươi nói tung tích của dược thảo kia cho ta biết thì chúng ta huề nhau. Dĩ nhiên, sau này ta đến dược phòng ngươi cũng không được lừa ta nữa.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Ngài biết tung tích của ngũ liễu căn hay túy ngư thảo?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Là túy ngư thảo.
Bàng Dược Vương đáp,
- Bất quá ngươi nếu không phải rất cần loại thuốc này mà chỉ muốn kiến thức ta khuyên ngươi nên bỏ đi thôi.
- Sao vậy?
Đường Phong chân mày cau lại:
- Dược liệu này bị thế lực nào lớn nắm giữ hay sao?
- cũng không phải, nó là một vật vô chủ.
Bàng Dược Vương nhấp một miếng nước trà tiếp tục nói:
- Mấy năm trước ta vô tình phát hiện, lúc đó ta thiếu chút nữa chết ở địa phương kia.
- Nói nghe một chút.
Đường Phong tinh thần chấn động.
- Ra khỏi Ô Long Bảo, đi theo hướng đông ba mươi dặm thường xuyên xuất hiện một một số đảo có cá chết xung quanh, hơn nữa trong không khí nồng nặc mùi rượu. Thời điểm ta ra biển mấy năm trước, phát hiện ra địa phương quỷ dị này. Lúc ấy trên thuyền có khoảng năm sáu người, tất cả mọi người đều tò mò không biết tại sao lại có mùi rượu bốc ra bèn xông vào hải vực đó, kết quả chỉ trong chốc lát đã có người say ngã, nói say cũng không đúng chính xác phải là té xỉu. lão phu thường xuyên tiếp xúc với dược vật, tự nhiên cũng cảm giác ra có điều gì đó bất thường. Nhưng dù vậy, lúc lão phu nhận ra thì đã cảm thấy chóng mặt, cảm giác này giống như là đã uống quá nhiều rượu. Nếu không phải trên người ta còn đeo mấy viên Tĩnh thần hoàn, sợ rằng tất cả mọi người trên thuyền đều chết cả rồi.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status