-ừ.
Đường Phong gật đầu,
- Nàng có nỗi khổ tâm riêng. Nếu như Cửu huynh biết nàng thì dễ dàng rồi, có thời gian thì đến hỏi ý kiến nàng một chút, nếu như nàng nguyện ý coi như xong.
- Ta sẽ đi diễn võ trường tìm nàng, thời điểm này nàng nhất định đang có mặt ở chỗ đó.
Cửu Thiên Biến gật đầu,
- Nếu như Hà Hương Ngưng nguyện ý, như vậy năm người chúng ta chính thức kết thành đồng minh. Binh cần tinh không cần nhiều, năm người chúng ta liên thủ, khảo nghiệm sau này không thành vấn đề rồi. Hơn nữa theo ta được biết, Tiểu liên minh giống chúng ta hiện tại ở trong Ô Long đã xuất hiện nhiều. Sau này mọi người nếu đụng phải người khác cũng nên cẩn thận một chút, nói không chừng đang chiến đấu địch nhân bên kia lại xuất hiện đồng bọn. Mà một đội lớn, dĩ nhiên là đám người Đại Tuyết cung rồi, tất cả mọi người đều rất hận bọn chúng, bất quá nhờ lần trước Đường huynh dạy dỗ bọn họ một trận nên đã trở nên đàng hoàng không tùy ý khiêu khích nhưng đệ tử khác nữa
Thiết Đồ ở một bên cười toe toét như răng trắng nói:
- Thiết đại gia ta muốn nhìn bọn họ khiêu khích ta.
- Thiết Đồ tính ngươi quá cứng rắn, sau này tốt nhất là nên thu liễm một chút, bàng không ngươi đắc tội với người nào cũng không biết.
Cửu Thiên Biến trợn mắt nhìn Thiết Đồ một cái, chuyển hướng Đường Phong nói:
- Chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, Đường huynh ngươi không cùng ta đi tìm Hà Hương Ngưng sao, các ngươi dù sao cũng là quen biết, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Cửu Thiên Biến mở miệng hỏi.
Đường Phong suy nghĩmột chút lắc đầu nói:
- Không, ta còn có viêc muốn đi làm.
- Có cần ta hỗ trợ hay không?
Thiết Đồ hỏi.
- Cám ơn ngươi, bất quá chuyện này các ngươi không giúp được gì.
Đường Phong đi tìm túy ngư thảo , có thể tìm được hay không chưa nói, cho dù tìm được rồi, đến lúc đó mình có thể chống đỡ được dược tính của túy ngư thảo hay không cũng là một vấn đề, nếu mang hai người bọn họ đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân, dù sao bọn họ cũng chưa có uống qua rượu thuốc dùng nấm Thất Tình ngâm chế.
Nhưng nếu như không đi tìm, Đường Phong không cam lòng, hơn nữa khoảng cách thời hạn một tháng còn có hơn hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này hoàn toàn là tự do hoạt động, ở lại Ô Long Bảo cũng không có việc gì làm không bằng đi ra ngoài thử vận khí.
- Đúng rồi Cửu huynh, tin tức của ngươi tương đối linh thông, không biết chung quanh đây nơi nào có thể lấy được thuyền ra biển?
Đường Phong nhìn Cửu Thiên Biến hỏi.
- ngươi phải đi ra biển?
Cửu Thiên Biến nhướng mày.
- ừ, ta đây ra biển có chuyện cần làm.
- Cái này cũng không khó khăn.
Cửu Thiên Biến thần sắc khó xử,
- Chung quanh đây chỉ có Ô Long Bảo cùng Diêm thành, nếu như muốn ra biển chỉ có thể lấy thuyền từ Ô Long Bảo, mặc dù ta xác định bên trong Ô Long Bảo có thuyền ra biển, nhưng cũng không biết ở địa phương nào. hơn nữa chúng ta cũng chỉ là đệ tầng dưới chót, nào có ai cho chúng ta mượn thuyền ra biển? Còn nữa Ô Long Bảo cũng không cho đệ tử ra ngoài a.
- Như vậy a.
Đường Phong chau mày, vấn đề trước mặt khó khăn đúng là không nhỏ, ra khỏi Ô Long Bảo là một vấn đề khó khăn, tìm một chiếc thuyền bên trong Ô Long Bảo cũng là một vấn đề khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Trừ phi...
Cửu Thiên Biến ngừng một chút nói:
- Trừ phi trong Ô Long Bảo Đường huynh có người bảo lãnh nếu không ta khuyên ngươi bỏ ý niệm này đi.
Có người bảo lãnh hắn sao? hơn nữa còn nhất định phải giúp hắn ra khỏi đảo, giúp hắn có thuyền ra biển. Trong đầu Đường Phong không tự chủ được hiện ra một bóng người làm cho hắn tương đối khó chịu.
Mang chấp sự lần trước chỉ có gặp mặt một lần, mặc dù lần đó ông ta chiếu cố hắn, nhưng ai biết ông ta rốt cuộc có ý đồ gì? hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn hắn trước khi đi rất có thâm ý.
Nếu được, Đường Phong cũng không muốn giao tiếp với ông ta, nhưng lúc này, Đường Phong cảm giác mình cũng chỉ có thể đi tìm ông ta, trước mắt không còn con đường nào khác nếu như ông ta thật sự giúp thì coi như có cơ hội. Nếu ông ta không muốn giúp thì cũng không sao, dù sao hắn cũng đã biết nơi ở của túy ngư thảo, lấy dược tính của túy ngư thảo thì cũng không có bao nhiêu người có thể hái được.
nghĩ tới đây, Đường Phong quyết định đi tìm Mang chấp sự.
Nói với Thiết Đồ cùng Cửu Thiên Biến mấy câu rồi dặn dò bọn họ không nên đem việc ra biển của hắn nói cho người khác biết, sau khi đưa bọn họ đi Đường Phong cũng rời khỏi phòng.
Ra bên ngoài tìm Hắc y nhân hỏi thăm chỗ ở của Mang chấp sự, Đường Phong liền đi tới.
Muốn người khác giúp đỡ mình tất nhiên phải có lễ vật nhưng Đường Phong không có lễ vật gì có thể đưa, trong Mị Ảnh không gian cũng có không ít nội đan đáng giá, nhưng thứ đồ chơi này không thể lộ ra ngoài nếu không thì sẽ gặp họa lớn.
Đi khoảng một nén nhang, Đường Phong tìm được chỗ ở của Mang chấp sự.
Nơi này là một thủy tạ lâu thông thường, thoạt nhìn có chút trang nhã, một bức tường rào lại một phạm vi lớn, ở giữa tường rào có một cánh cửa hình tròn, nhìn qua bên trong nội môn, thậm chí có thể thấy một mảnh vườn hoa, muôn ngàn đóa hoa nở rộ ra, từ xa đã ngửi thấy hương thơm
Mang chấp sự thật khiến cho người khác có ý nghĩ xấu xa, rõ ràng là đàn ông mà chỗ ở lại y như của nữ nhân. Đường Phong còn chưa tới cánh của, đột nhiên hai nữ nhân từ trong lao ra, hai nữ nhân này thực lực không yếu, trong nháy mắt đã đặt vũ khí lên trên cổ Đường Phong.
Trong lúc các nàng hành động Đường Phong đã nhận ra. nhưng rất sáng suốt không phản kháng.
Một nữ nhân lạnh lùng ngó chừng Đường Phong, quát nói:
- Chỗ ở của Bảo chủ đại nhân, không được xông loạn
-Ân?
Đường Phong nghi ngờ nháy mắt:
- Ta là tới tìm Mang chấp sự. Có người nói ta rằng Mang chấp sự ở nơi này.
Đường Phong buồn bực một hồi, hắn chẳng qua là theo Hắc y nhân chỉ dẫn đi tới bên này chưa từng nghĩ tới đây lại chính là cấm địa trong truyền thuyết, chỗ ở của Bảo chủ đại nhân Phi Tiểu Nhã?
Hai nữ nhân liếc nhau một cái, nhìn thấy thần sắc Đường Phong không giống nói dối, hơn nữa một Huyền giai cũng không uy hiếp được các nàng, nữ nhân vừa mới mở miệng nói:
- Mang chấp sự quả thật ở phụ cận nơi này, bất quá hắn ở bên kia.
Vừa nói vừa lấy tay chỉ hướng đi cho Đường Phong.
Theo chỉ dẫn của cô ta, Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhà độc lập rộng vài chục trượng.
- Xin lỗi, ta lần đầu tiên tới nơi này, không biết nơi này là chỗ ở của bảo chủ đại nhân.
Đường Phong lúng túng nói.
Hai nữ nhân thu hồi trường kiếm nói:
- Lần sau không nên đi lung tung nữa, nếu ngươi đã bước qua của thì nhất định phải chết.
- Đa tạ cô nương chỉ điểm.
Đường Phong khách khí nói, sau đó ngượng ngùng cười với hai người rồi xoay người chạy đi.
Đi tới trước cửa, Đường Phong phát hiện cửa phòng không có khóa, hắng giọng hô một câu:
- Xin hỏi có Mang chấp sự ở trong không? Đệ tử Đường Môn xin cầu kiến.
Một lát sau, từ trong truyền ra một thanh âm:
- Đường Môn? Vào đi.
Đúng là thanh âm của Mang chấp sự, ông ta vừa vặn ở trong phòng.
Đường Phong gật đầu,
- Nàng có nỗi khổ tâm riêng. Nếu như Cửu huynh biết nàng thì dễ dàng rồi, có thời gian thì đến hỏi ý kiến nàng một chút, nếu như nàng nguyện ý coi như xong.
- Ta sẽ đi diễn võ trường tìm nàng, thời điểm này nàng nhất định đang có mặt ở chỗ đó.
Cửu Thiên Biến gật đầu,
- Nếu như Hà Hương Ngưng nguyện ý, như vậy năm người chúng ta chính thức kết thành đồng minh. Binh cần tinh không cần nhiều, năm người chúng ta liên thủ, khảo nghiệm sau này không thành vấn đề rồi. Hơn nữa theo ta được biết, Tiểu liên minh giống chúng ta hiện tại ở trong Ô Long đã xuất hiện nhiều. Sau này mọi người nếu đụng phải người khác cũng nên cẩn thận một chút, nói không chừng đang chiến đấu địch nhân bên kia lại xuất hiện đồng bọn. Mà một đội lớn, dĩ nhiên là đám người Đại Tuyết cung rồi, tất cả mọi người đều rất hận bọn chúng, bất quá nhờ lần trước Đường huynh dạy dỗ bọn họ một trận nên đã trở nên đàng hoàng không tùy ý khiêu khích nhưng đệ tử khác nữa
Thiết Đồ ở một bên cười toe toét như răng trắng nói:
- Thiết đại gia ta muốn nhìn bọn họ khiêu khích ta.
- Thiết Đồ tính ngươi quá cứng rắn, sau này tốt nhất là nên thu liễm một chút, bàng không ngươi đắc tội với người nào cũng không biết.
Cửu Thiên Biến trợn mắt nhìn Thiết Đồ một cái, chuyển hướng Đường Phong nói:
- Chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, Đường huynh ngươi không cùng ta đi tìm Hà Hương Ngưng sao, các ngươi dù sao cũng là quen biết, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Cửu Thiên Biến mở miệng hỏi.
Đường Phong suy nghĩmột chút lắc đầu nói:
- Không, ta còn có viêc muốn đi làm.
- Có cần ta hỗ trợ hay không?
Thiết Đồ hỏi.
- Cám ơn ngươi, bất quá chuyện này các ngươi không giúp được gì.
Đường Phong đi tìm túy ngư thảo , có thể tìm được hay không chưa nói, cho dù tìm được rồi, đến lúc đó mình có thể chống đỡ được dược tính của túy ngư thảo hay không cũng là một vấn đề, nếu mang hai người bọn họ đi theo chỉ thêm vướng tay vướng chân, dù sao bọn họ cũng chưa có uống qua rượu thuốc dùng nấm Thất Tình ngâm chế.
Nhưng nếu như không đi tìm, Đường Phong không cam lòng, hơn nữa khoảng cách thời hạn một tháng còn có hơn hai mươi ngày, trong khoảng thời gian này hoàn toàn là tự do hoạt động, ở lại Ô Long Bảo cũng không có việc gì làm không bằng đi ra ngoài thử vận khí.
- Đúng rồi Cửu huynh, tin tức của ngươi tương đối linh thông, không biết chung quanh đây nơi nào có thể lấy được thuyền ra biển?
Đường Phong nhìn Cửu Thiên Biến hỏi.
- ngươi phải đi ra biển?
Cửu Thiên Biến nhướng mày.
- ừ, ta đây ra biển có chuyện cần làm.
- Cái này cũng không khó khăn.
Cửu Thiên Biến thần sắc khó xử,
- Chung quanh đây chỉ có Ô Long Bảo cùng Diêm thành, nếu như muốn ra biển chỉ có thể lấy thuyền từ Ô Long Bảo, mặc dù ta xác định bên trong Ô Long Bảo có thuyền ra biển, nhưng cũng không biết ở địa phương nào. hơn nữa chúng ta cũng chỉ là đệ tầng dưới chót, nào có ai cho chúng ta mượn thuyền ra biển? Còn nữa Ô Long Bảo cũng không cho đệ tử ra ngoài a.
- Như vậy a.
Đường Phong chau mày, vấn đề trước mặt khó khăn đúng là không nhỏ, ra khỏi Ô Long Bảo là một vấn đề khó khăn, tìm một chiếc thuyền bên trong Ô Long Bảo cũng là một vấn đề khó khăn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Trừ phi...
Cửu Thiên Biến ngừng một chút nói:
- Trừ phi trong Ô Long Bảo Đường huynh có người bảo lãnh nếu không ta khuyên ngươi bỏ ý niệm này đi.
Có người bảo lãnh hắn sao? hơn nữa còn nhất định phải giúp hắn ra khỏi đảo, giúp hắn có thuyền ra biển. Trong đầu Đường Phong không tự chủ được hiện ra một bóng người làm cho hắn tương đối khó chịu.
Mang chấp sự lần trước chỉ có gặp mặt một lần, mặc dù lần đó ông ta chiếu cố hắn, nhưng ai biết ông ta rốt cuộc có ý đồ gì? hơn nữa ánh mắt ông ta nhìn hắn trước khi đi rất có thâm ý.
Nếu được, Đường Phong cũng không muốn giao tiếp với ông ta, nhưng lúc này, Đường Phong cảm giác mình cũng chỉ có thể đi tìm ông ta, trước mắt không còn con đường nào khác nếu như ông ta thật sự giúp thì coi như có cơ hội. Nếu ông ta không muốn giúp thì cũng không sao, dù sao hắn cũng đã biết nơi ở của túy ngư thảo, lấy dược tính của túy ngư thảo thì cũng không có bao nhiêu người có thể hái được.
nghĩ tới đây, Đường Phong quyết định đi tìm Mang chấp sự.
Nói với Thiết Đồ cùng Cửu Thiên Biến mấy câu rồi dặn dò bọn họ không nên đem việc ra biển của hắn nói cho người khác biết, sau khi đưa bọn họ đi Đường Phong cũng rời khỏi phòng.
Ra bên ngoài tìm Hắc y nhân hỏi thăm chỗ ở của Mang chấp sự, Đường Phong liền đi tới.
Muốn người khác giúp đỡ mình tất nhiên phải có lễ vật nhưng Đường Phong không có lễ vật gì có thể đưa, trong Mị Ảnh không gian cũng có không ít nội đan đáng giá, nhưng thứ đồ chơi này không thể lộ ra ngoài nếu không thì sẽ gặp họa lớn.
Đi khoảng một nén nhang, Đường Phong tìm được chỗ ở của Mang chấp sự.
Nơi này là một thủy tạ lâu thông thường, thoạt nhìn có chút trang nhã, một bức tường rào lại một phạm vi lớn, ở giữa tường rào có một cánh cửa hình tròn, nhìn qua bên trong nội môn, thậm chí có thể thấy một mảnh vườn hoa, muôn ngàn đóa hoa nở rộ ra, từ xa đã ngửi thấy hương thơm
Mang chấp sự thật khiến cho người khác có ý nghĩ xấu xa, rõ ràng là đàn ông mà chỗ ở lại y như của nữ nhân. Đường Phong còn chưa tới cánh của, đột nhiên hai nữ nhân từ trong lao ra, hai nữ nhân này thực lực không yếu, trong nháy mắt đã đặt vũ khí lên trên cổ Đường Phong.
Trong lúc các nàng hành động Đường Phong đã nhận ra. nhưng rất sáng suốt không phản kháng.
Một nữ nhân lạnh lùng ngó chừng Đường Phong, quát nói:
- Chỗ ở của Bảo chủ đại nhân, không được xông loạn
-Ân?
Đường Phong nghi ngờ nháy mắt:
- Ta là tới tìm Mang chấp sự. Có người nói ta rằng Mang chấp sự ở nơi này.
Đường Phong buồn bực một hồi, hắn chẳng qua là theo Hắc y nhân chỉ dẫn đi tới bên này chưa từng nghĩ tới đây lại chính là cấm địa trong truyền thuyết, chỗ ở của Bảo chủ đại nhân Phi Tiểu Nhã?
Hai nữ nhân liếc nhau một cái, nhìn thấy thần sắc Đường Phong không giống nói dối, hơn nữa một Huyền giai cũng không uy hiếp được các nàng, nữ nhân vừa mới mở miệng nói:
- Mang chấp sự quả thật ở phụ cận nơi này, bất quá hắn ở bên kia.
Vừa nói vừa lấy tay chỉ hướng đi cho Đường Phong.
Theo chỉ dẫn của cô ta, Đường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nhà độc lập rộng vài chục trượng.
- Xin lỗi, ta lần đầu tiên tới nơi này, không biết nơi này là chỗ ở của bảo chủ đại nhân.
Đường Phong lúng túng nói.
Hai nữ nhân thu hồi trường kiếm nói:
- Lần sau không nên đi lung tung nữa, nếu ngươi đã bước qua của thì nhất định phải chết.
- Đa tạ cô nương chỉ điểm.
Đường Phong khách khí nói, sau đó ngượng ngùng cười với hai người rồi xoay người chạy đi.
Đi tới trước cửa, Đường Phong phát hiện cửa phòng không có khóa, hắng giọng hô một câu:
- Xin hỏi có Mang chấp sự ở trong không? Đệ tử Đường Môn xin cầu kiến.
Một lát sau, từ trong truyền ra một thanh âm:
- Đường Môn? Vào đi.
Đúng là thanh âm của Mang chấp sự, ông ta vừa vặn ở trong phòng.
/1679
|