- Không phải là học Bế Khí thuật sao? Vậy đi tới đây làm cái gì?
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Thứ này phải học ở trong nước mới thêm phần hữu hiệu, Phong ca ca, ngươi hít sâu một hơi trước đi, sau đó lặn xuống dưới nước.
Linh Khiếp Nhan nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Theo lời của nàng, Đường Phong hít sâu một hơi, sau đó chìm vào trong nước biển, khoanh chân ngồi xuống đáy cát.
- Tinh thần nhập vào trong Cương tâm.
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan lần nữa vang lên.
Đường Phong vội vàng thu liễm tinh thần, tiến nhập vào vị trí Cương tâm. Ngay chỗ Tiểu Khô Lâu, Linh Khiếp Nhan đã chờ ở đó từ trước, nhìn thấy Đường Phong đi vào, nàng vươn ngón tay của mình ra điểm lên lực lượng tinh thần của Đường Phong, nhất thời, lộ tuyến vận công cùng với pháp môn đã trực tiếp khắc sâu vào trong não hải của Đường Phong.
Đây chính là sự trao đổi giữa lực lượng tinh thần của hai người, căn bản không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể trao đổi tin tức qua lại.
Đường Phong cẩn thận xem xét Bế Khí thuật, hiện tại nó cũng chỉ là một loại công pháp, chỉ cần dẫn động cương khí trong cơ thể mình, dựa theo lộ tuyến vận công là có thể đạt được hiệu quả bế khí.
Nếu người bình thường tu luyện Bế Khí thuật thì cần phải đả thông một số kinh mạch theo lộ tuyến vận công kia, nhưng mà kinh mạch trong cơ thể Đường Phong đã hoàn toàn thông suốt, tất nhiên không cần phải làm như vậy.
Việc hắn cần làm, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi thói quen của bản thân khi trước, để cho lộ tuyến vận công tầng thứ ba của Vô Thường quyết chuyển biến thành lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật, hơn nữa, nếu một khi thuần thục rồi, cả hai thứ đều có thể đồng thời vận chuyển, lại không có bất kỳ xung đột nào với nhau, chính bởi vì Bế Khí thuật và Vô Thường quyết không phải là công pháp cùng loại.
Biết được những điều này rồi mọi chuyện liền dễ dàng hơn, Đường Phong cố gắng khống chế cương khí trong cơ thể, dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật mà lui tới, phỏng chừng chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Phong đã cảm giác toàn thân thư thái, không còn cảm giác bị đè nén, nghẹn khí như trước nữa.
Bế Khí thuật này quả nhiên là rất có hiệu quả, hơn nữa theo tin tức mà Linh Khiếp Nhan truyền lại, nếu tu luyện tới tận cùng, bản thân mình thậm chí không cần hô hấp, chỉ cần vận Bế Khí thuật, cơ thể có thể tự hấp thu không khí từ bốn phía xung quanh, có thể nói muốn nín thở bao lâu cũng chẳng hề hấn gì.
Cả đêm, Đường Phong ngâm mình trong biển tu luyện Bế Khí thuật.
Giống như khi trước cải biến lộ tuyến vận công của Vô Thường quyết, lần này chẳng qua cũng chỉ là khiến cương khí trong cơ thể dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khi thuật mà vận hành mà thôi, đối với Đường Phong mà nói thì không có gì khó khăn cả.
Nếu như không dùng Bế Khí thuật, Đường Phong nín thở một hơi có thể lặn xuống nước khoảng thời gian uống cạn một chung trà, cũng tương đương với năm, sáu phút đồng hồ vậy, đây cũng là cực hạn mà sau khi hắn tu luyện Vô Thường quyết có thể đạt đến, đổi là là một người bình thường nào đó, chắc chắn là không tài nào nhịn thở được đến trình độ này.
Nhưng sau một đêm luyện Bế Khí thuật xong, Đường Phong đã có thể nín thở qua khoảng thời gian uống cạn một chung trà rồi, đây chính là tiến bộ cực kỳ lớn! Chẳng qua, vẫn còn lâu mới đủ, dưới đáy biển sâu quá tối, nếu muốn tìm được Túy Ngư thảo mà nói, thời gian cần để tìm kiếm nhất định là không ít.
Nếu nói mài dao bén đỡ tốn công chẻ củi, Đường Phong dĩ nhiên cũng hy vọng rằng hắn có thể nhịn thở càng lâu càng tốt, như vậy mới chắc ăn.
Ngày thứ hai, ban ngày nghỉ ngơi hai canh giờ, Đường Phong lại chăm chỉ nhảy vào trong biển rộng.
Những huynh đệ trên thuyền cùng với La lão hiện tại cũng chỉ có việc chờ Đường Phong giải quyết mọi chuyện xong xuôi đâu đó, sau đó hồi phủ, bản thân lúc này không có việc gì làm, nên cả đám đều vô cùng nhàn rỗi.
Thấy Đường Phong thỉnh thoảng lặn vào trong nước sau đó một hồi lâu còn chưa thấy trồi lên, La lão dắt theo một đám người đứng ở trên bờ trông về phía hắn.
Đến khi Đường Phong xuất hiện trở lại, La lão hô lên một tiếng:
- Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm cái gì đó?
- Luyện tập nín thở!
Đường Phong vuốt nước trên mặt, mở miệng đáp.
La lão quay lại nhìn về đám huynh đệ kia một cái, tất cả mọi người đều cười ồ, La lão lại nói:
- Có muốn thi đấu một chút không? Đám huynh đệ có mặt ở đây cũng có thể nín thở rất lâu a !
- Được!
Đường Phong nghĩ dù sao cũng là tập luyện, có người cùng so sánh một chút cũng biết được mình nín thở được lâu hay ít.
La lão khoát tay chặn lại, nói:
- Đám các ngươi cũng không cần phải làm mất thể diện của thuyền chúng ta, trước mặt chính là đệ tử tinh nhuệ của Ô Long bảo đó!
Đường Phong nghe được không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ lão này thật đúng là biết cách nói chuyện, ngay câu đầu tiên đã kích động được lòng hiếu thắng của đám người này. Quả nhiên, mọi người nghe xong cũng liền không hề khách khí mà hét lên thật lớn:
- Mặc dù chúng ta không có tư chất, thực lực cũng không mạnh, nhưng ở trên biển, chúng ta là lợi hại nhất!
Một đám đại lão gia cởi hết y phục trên người, sau đó ầm ầm nhảy xuống biển.
La lão không xuống nước, lão chỉ ngậm tẩu thuốc trên miệng, híp mắt cười nói:
- Ta hô bắt đầu thì các ngươi đồng loạt lặn xuống, ai trồi lên sau cùng người đó thắng, chỉ là huynh đệ so tài một chút thôi, không có mất xu cắc nào cả.
Ngưng một chút, La lão lại hô:
- Chuẩn bị xong chưa? …Bắt đầu!
Nghe được câu này, toàn thể đồng thời hụp mình vào trong nước.
Đường Phong không quản hơn thua, chẳng qua cũng chỉ là khống chế cương khí trong cơ thể mình dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật mà thôi, đối với hắn mà nói, thắng bại không hề quan trọng. Đường Phong cũng chỉ muốn biết rốt cuộc thì chênh lệch giữa mình và mấy người ngày ngày sống ở trên biển lớn đến đâu mà thôi.
Mặc dầu không chú tâm để ý động tĩnh xung quanh, thế nhưng sau một lúc, không ngừng có tiếng người trồi lên khỏi mặt nước truyền đến bên tai Đường Phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không ngừng có người trồi lên mặt nước, hiển nhiên đã nhịn thở không nổi nữa rồi.
Đường Phong lúc này cũng có cảm giác tức ngực rồi, cho dù một mực vận khởi Bế Khí thuật, thế nhưng một thời gian dài không hô hấp mà nói, cả người liền khó chịu, máu huyết trong cơ thể như muốn sôi lên sùng sục, hơn nữa một khi có cảm giác này lập tức sẽ thu hút sự chú ý của toàn thân, càng chú ý lại càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Đường Phong cũng đã không chịu nổi nữa, hai chân đạp mạnh xuống đáy biển một cái, cả người liền trồi hẳn lên mặt nước, sau đó há miệng nuốt từng ngụm không khí.
Dùng tay lau nước trên mặt, quay đầu nhìn quanh một lượt, lại thấy phần đông mọi người cũng đã nổi lên, nhưng dưới biển vẫn còn có khoảng hai ba người chưa có động tĩnh gì, bọn họ cứ như thể xác chết lặng lẽ nằm ở đó vậy, tùy ý để cho sóng ngầm chập chờn đưa thân thể trôi bồng bềnh trong nước.
Tích tắc mấy cái đã qua hơn nửa thời gian uống cạn một chung trà, mấy người này lần lượt trồi lên trên, người nổi lên sau cùng là một trung niên cường tráng, nụ cười đắc ý đang nở hoa trên mặt.
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Thứ này phải học ở trong nước mới thêm phần hữu hiệu, Phong ca ca, ngươi hít sâu một hơi trước đi, sau đó lặn xuống dưới nước.
Linh Khiếp Nhan nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Theo lời của nàng, Đường Phong hít sâu một hơi, sau đó chìm vào trong nước biển, khoanh chân ngồi xuống đáy cát.
- Tinh thần nhập vào trong Cương tâm.
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan lần nữa vang lên.
Đường Phong vội vàng thu liễm tinh thần, tiến nhập vào vị trí Cương tâm. Ngay chỗ Tiểu Khô Lâu, Linh Khiếp Nhan đã chờ ở đó từ trước, nhìn thấy Đường Phong đi vào, nàng vươn ngón tay của mình ra điểm lên lực lượng tinh thần của Đường Phong, nhất thời, lộ tuyến vận công cùng với pháp môn đã trực tiếp khắc sâu vào trong não hải của Đường Phong.
Đây chính là sự trao đổi giữa lực lượng tinh thần của hai người, căn bản không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể trao đổi tin tức qua lại.
Đường Phong cẩn thận xem xét Bế Khí thuật, hiện tại nó cũng chỉ là một loại công pháp, chỉ cần dẫn động cương khí trong cơ thể mình, dựa theo lộ tuyến vận công là có thể đạt được hiệu quả bế khí.
Nếu người bình thường tu luyện Bế Khí thuật thì cần phải đả thông một số kinh mạch theo lộ tuyến vận công kia, nhưng mà kinh mạch trong cơ thể Đường Phong đã hoàn toàn thông suốt, tất nhiên không cần phải làm như vậy.
Việc hắn cần làm, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi thói quen của bản thân khi trước, để cho lộ tuyến vận công tầng thứ ba của Vô Thường quyết chuyển biến thành lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật, hơn nữa, nếu một khi thuần thục rồi, cả hai thứ đều có thể đồng thời vận chuyển, lại không có bất kỳ xung đột nào với nhau, chính bởi vì Bế Khí thuật và Vô Thường quyết không phải là công pháp cùng loại.
Biết được những điều này rồi mọi chuyện liền dễ dàng hơn, Đường Phong cố gắng khống chế cương khí trong cơ thể, dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật mà lui tới, phỏng chừng chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Phong đã cảm giác toàn thân thư thái, không còn cảm giác bị đè nén, nghẹn khí như trước nữa.
Bế Khí thuật này quả nhiên là rất có hiệu quả, hơn nữa theo tin tức mà Linh Khiếp Nhan truyền lại, nếu tu luyện tới tận cùng, bản thân mình thậm chí không cần hô hấp, chỉ cần vận Bế Khí thuật, cơ thể có thể tự hấp thu không khí từ bốn phía xung quanh, có thể nói muốn nín thở bao lâu cũng chẳng hề hấn gì.
Cả đêm, Đường Phong ngâm mình trong biển tu luyện Bế Khí thuật.
Giống như khi trước cải biến lộ tuyến vận công của Vô Thường quyết, lần này chẳng qua cũng chỉ là khiến cương khí trong cơ thể dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khi thuật mà vận hành mà thôi, đối với Đường Phong mà nói thì không có gì khó khăn cả.
Nếu như không dùng Bế Khí thuật, Đường Phong nín thở một hơi có thể lặn xuống nước khoảng thời gian uống cạn một chung trà, cũng tương đương với năm, sáu phút đồng hồ vậy, đây cũng là cực hạn mà sau khi hắn tu luyện Vô Thường quyết có thể đạt đến, đổi là là một người bình thường nào đó, chắc chắn là không tài nào nhịn thở được đến trình độ này.
Nhưng sau một đêm luyện Bế Khí thuật xong, Đường Phong đã có thể nín thở qua khoảng thời gian uống cạn một chung trà rồi, đây chính là tiến bộ cực kỳ lớn! Chẳng qua, vẫn còn lâu mới đủ, dưới đáy biển sâu quá tối, nếu muốn tìm được Túy Ngư thảo mà nói, thời gian cần để tìm kiếm nhất định là không ít.
Nếu nói mài dao bén đỡ tốn công chẻ củi, Đường Phong dĩ nhiên cũng hy vọng rằng hắn có thể nhịn thở càng lâu càng tốt, như vậy mới chắc ăn.
Ngày thứ hai, ban ngày nghỉ ngơi hai canh giờ, Đường Phong lại chăm chỉ nhảy vào trong biển rộng.
Những huynh đệ trên thuyền cùng với La lão hiện tại cũng chỉ có việc chờ Đường Phong giải quyết mọi chuyện xong xuôi đâu đó, sau đó hồi phủ, bản thân lúc này không có việc gì làm, nên cả đám đều vô cùng nhàn rỗi.
Thấy Đường Phong thỉnh thoảng lặn vào trong nước sau đó một hồi lâu còn chưa thấy trồi lên, La lão dắt theo một đám người đứng ở trên bờ trông về phía hắn.
Đến khi Đường Phong xuất hiện trở lại, La lão hô lên một tiếng:
- Tiểu huynh đệ, ngươi đang làm cái gì đó?
- Luyện tập nín thở!
Đường Phong vuốt nước trên mặt, mở miệng đáp.
La lão quay lại nhìn về đám huynh đệ kia một cái, tất cả mọi người đều cười ồ, La lão lại nói:
- Có muốn thi đấu một chút không? Đám huynh đệ có mặt ở đây cũng có thể nín thở rất lâu a !
- Được!
Đường Phong nghĩ dù sao cũng là tập luyện, có người cùng so sánh một chút cũng biết được mình nín thở được lâu hay ít.
La lão khoát tay chặn lại, nói:
- Đám các ngươi cũng không cần phải làm mất thể diện của thuyền chúng ta, trước mặt chính là đệ tử tinh nhuệ của Ô Long bảo đó!
Đường Phong nghe được không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ lão này thật đúng là biết cách nói chuyện, ngay câu đầu tiên đã kích động được lòng hiếu thắng của đám người này. Quả nhiên, mọi người nghe xong cũng liền không hề khách khí mà hét lên thật lớn:
- Mặc dù chúng ta không có tư chất, thực lực cũng không mạnh, nhưng ở trên biển, chúng ta là lợi hại nhất!
Một đám đại lão gia cởi hết y phục trên người, sau đó ầm ầm nhảy xuống biển.
La lão không xuống nước, lão chỉ ngậm tẩu thuốc trên miệng, híp mắt cười nói:
- Ta hô bắt đầu thì các ngươi đồng loạt lặn xuống, ai trồi lên sau cùng người đó thắng, chỉ là huynh đệ so tài một chút thôi, không có mất xu cắc nào cả.
Ngưng một chút, La lão lại hô:
- Chuẩn bị xong chưa? …Bắt đầu!
Nghe được câu này, toàn thể đồng thời hụp mình vào trong nước.
Đường Phong không quản hơn thua, chẳng qua cũng chỉ là khống chế cương khí trong cơ thể mình dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật mà thôi, đối với hắn mà nói, thắng bại không hề quan trọng. Đường Phong cũng chỉ muốn biết rốt cuộc thì chênh lệch giữa mình và mấy người ngày ngày sống ở trên biển lớn đến đâu mà thôi.
Mặc dầu không chú tâm để ý động tĩnh xung quanh, thế nhưng sau một lúc, không ngừng có tiếng người trồi lên khỏi mặt nước truyền đến bên tai Đường Phong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không ngừng có người trồi lên mặt nước, hiển nhiên đã nhịn thở không nổi nữa rồi.
Đường Phong lúc này cũng có cảm giác tức ngực rồi, cho dù một mực vận khởi Bế Khí thuật, thế nhưng một thời gian dài không hô hấp mà nói, cả người liền khó chịu, máu huyết trong cơ thể như muốn sôi lên sùng sục, hơn nữa một khi có cảm giác này lập tức sẽ thu hút sự chú ý của toàn thân, càng chú ý lại càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Đường Phong cũng đã không chịu nổi nữa, hai chân đạp mạnh xuống đáy biển một cái, cả người liền trồi hẳn lên mặt nước, sau đó há miệng nuốt từng ngụm không khí.
Dùng tay lau nước trên mặt, quay đầu nhìn quanh một lượt, lại thấy phần đông mọi người cũng đã nổi lên, nhưng dưới biển vẫn còn có khoảng hai ba người chưa có động tĩnh gì, bọn họ cứ như thể xác chết lặng lẽ nằm ở đó vậy, tùy ý để cho sóng ngầm chập chờn đưa thân thể trôi bồng bềnh trong nước.
Tích tắc mấy cái đã qua hơn nửa thời gian uống cạn một chung trà, mấy người này lần lượt trồi lên trên, người nổi lên sau cùng là một trung niên cường tráng, nụ cười đắc ý đang nở hoa trên mặt.
/1679
|