Ngẩng đầu nhìn lên trên, còn chưa thấy được ánh sáng, nói cách khác, chính hắn còn chưa ngoi lên được bao nhiêu cả, nếu còn trì hoãn dưới đáy biển như vậy, đến khi không chịu nổi mà hít nước biển vào thì đúng là xong đời. Nghĩ tới đây, Đường Phong vội vàng ngưng vận chuyển Vô Thường quyết, toàn tâm toàn ý duy trì Bế Khí thuật, chính là mong có thể kéo dài thêm cho mình một chút thời gian.
Không có Vô Thường quyết hộ thân, thân thể giống như lọt vào trong một hầm băng lạnh lẽo, cái lạnh làm cho người ta sợ hãi, áp lực khổng lồ từ bốn phía xung quanh cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, tranh nhau ép tới khiến da dẻ Đường Phong đau như cắt.
Đường Phong nghiến chặt răng, cố gắng không cảm thụ hết thảy, chỉ một mực nhằm mặt nước mà ngoi lên.
Tới khi một chút ánh sáng lấp ló trong tầm mắt, trạng thái khẩn trương trong lòng Đường Phong cũng chậm rãi tan biến dần. Nhưng không để cho hắn thể nghiệm niềm vui chiến thắng, một cổ lực đạo khổng lồ đột nhiên từ phía dưới lao lên, tập kích đến ngay hông hắn, phảng phất như có người cầm lấy một cây chùy lớn, nện cho hắn một phát cật lực vào hông vậy!
Cổ lực đạo mạnh mẽ này lại đến đột ngột như thế, khiến Đường Phong không chút nào cảm giác được.
Cổ lực đạo mạnh đến mức kinh hồn, dưới một chiêu này, cả người Đường Phong cũng bị nện cho cong lại như con tôm, phát ra mấy tiếng răng rắc giòn tan, thắt lưng đau đớn kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đường Phong há miệng ói ra một ngụm máu tươi, tan ra thành một màu đỏ sẫm trong lòng biển sâu, Bế Khí thuật luôn duy trì cũng bị cắt ngang, tức khắc liền nuốt vào không ít nước biển. Nhưng may mắn chính là cổ lực đạo này cũng trực tiếp tống Đường Phong từ bên dưới ngoi lên trên khoảng cách hơn mười trượng.
Cũng giống như mũi tên rời cung, Đường Phong từ bên trong nước bay lên khỏi mặt biển, cả người bị hất tung lên cao phải vài chục trượng, lại quơ tay quơ chân mà rơi xuống, tóe ra một đám bọt sóng cực lớn và trắng xóa giữa mặt biển mênh mông.
Chỉ chốc lát sau, Đường Phong lại một lần nữa ló đầu ra, thở hào hển từng ngụm lớn, mặt mũi tái xanh, thần sắc nghiêm trọng quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau khi thấy được chỗ chiếc thuyền nhỏ neo đậu, liền vội vàng hướng về phía đó mà bơi đến.
Hết sức vất vả mới ngoi ngóp bơi tới chỗ thuyền nhỏ được, Đường Phong vội vã leo lên, lại cúi đầu cẩn thận quan sát bên dưới mặt nước.
Cái gì cũng không có, chỉ có một vũng xoáy khổng lồ đang hình thành bên cạnh thuyền, một lát sau liền đã biến mất không còn chút tăm hơi. Rốt cuộc thì thứ gì tấn công mình? Khoảng cách sâu hơn mười trượng trong lòng biển, sức ép do nước mang lại cũng đủ khiến lực chiến đấu của một Thiên giai cao thủ cũng phải giảm hơn phân nửa, thế nhưng lại có thứ lực đạo mạnh mẽ như thế, lại có thể trực tiếp tống mình bay thẳng từ dưới biển lên trên mặt nước.
Có thể nói, ở vào cái vị trí đó, Đường Phong dẫu có dốc toàn lực phóng ra một quyền cũng không đủ để gây ra sát thương, sợ rằng so với một tay nông dân bình thường cũng không khá hơn là bao. Chính vì thế mới thấy được lực đạo vừa rồi kinh khủng tới mức nào rồi!
Cái thứ lực đạo ở dưới biển đó, nếu như không có lực cản của nước, vậy thì còn mạnh đến cỡ nào nữa? Bản thân mình trúng phải một phát kia, cho dù là thân thể cường hãn do đã trải qua hai lần rèn luyện, dù là bất phôi giáp hộ tâm cũng không đỡ được, trực tiếp bị đánh cho gãy cả xương. Nếu như ở trên bờ mà trúng phải một đòn y hệt vậy, chỉ e rằng mình đã chết.
Đường Phong sống sót sau cơn nạn, nhưng nguy cơ trước mắt còn chưa có giải trừ, hắn tới bây giờ rốt cuộc vẫn không biết là cái gì đã tấn công mình.
Hơn thế nữa, chung quanh đây cũng không có chỗ nào có sinh vật sống, làm sao có cái dạng sinh mệnh cường đại đến như thế? Lẽ nào nó không sợ dược tính của Túy Ngư thảo hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng lông mày của Đường Phong bỗng nhiên nhíu chặt.
Theo như lý thuyết mà nói, tất cả mọi loài cá vô tình bơi vào trong vùng biển này đều chết sạch, vậy qua năm dài tháng rộng, rốt cuộc thì đã có biết bao nhiêu loài tôm cá đã bỏ mạng ở nơi đây? Bất kể cá lớn cá bé, nếu như chết thì hẳn là xác phải nổi lềnh bềnh trên mặt nước, xong trôi đi khắp nơi, bốn bề phải ngập mùi thối rữa mới đúng. Thế nhưng, tình trạng này lại không hề xảy ra!
Hơn nữa đám cá chết lần này phát hiện, dường như so với thực tế thì ít hơn rất là nhiều, rải rác khắp nơi, phảng phất như đã bị thứ gì đó dọn dẹp bớt…
Không lẽ, nơi đây có một dạng sinh vật cường đại nào đó chuyên ăn đám cá chết mà tồn tại? Hơn nữa bản thân nó cũng không hề ngán ngẩm gì dược tính của Túy Ngư thảo, cũng chính vì vậy, vừa rồi mới tấn công mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đường Phong liền trở nên khó coi. Sở dĩ có cá chết cho nó ăn, chính là nhờ đám Túy Ngư thảo ở chỗ này. Giờ Túy Ngư thảo đã bị mình hái sạch, thứ đảm bảo cho cuộc sống, cho sự sinh tồn của nó cũng đồng dạng bị lấy cắp, có nên trả lại hay không?
Thắt lưng bỗng lại trỗi cơn đau kịch liệt, Đường Phong cắn răng nhịn đau, dùng tay bịt chỗ vết thương, bất kể sinh vật kia tấn công mình vì lý do gì, hắn cũng nên chạy đi càng xa càng tốt, biển cả mênh mông, thực không phải là chiến trường dành cho hắn.
Cố nén đau cầm lấy mái chèo, Đường Phong cật lực chèo đi như ma đuổi…
Trong lúc nhằm hướng đảo nhỏ mà chèo đến, Đường Phong thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh một lượt, thế nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy có gì khác lạ.
Đám La lão còn đang chờ Đường Phong quay trở lại, nhưng từ xa đã thấy được sắc mặt Đường Phong có chút không ổn, bộ dạng cảnh giác giống như ở phía sau có thứ gì đó đang đuổi giết hắn, đợi đến lúc ném dây thừng kéo Đường Phong lên thuyền lớn, La lão khẩn trương hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mau rời khỏi đây, trở về Ô Long bảo.
Đường Phong tay ôm eo ngã ngồi xuống boong thuyền, mồ hôi giọt nhỏ giọt lớn thi nhau chảy đầy trên trán.
La lão cũng trở nên căng thẳng, cũng không hỏi thêm nữa, vội vàng gọi đám huynh đệ trên thuyền:
- Giương buồm, khởi hành.
Gấp rút một trận, thuyền lớn nhanh chóng hướng về phía Ô Long Bảo mà lướt tới.
Đường Phong vẫn ngồi trên boong thuyền, đau tới mức nghiến răng, La lão cùng đám huynh đệ còn đang bận bịu làm việc, hắn lén vạch y phục lên xem một chút, liền thấy được nơi bụng phải của hắn, ở phía trên xương chậu trở lên, kéo dài tới ngực là một mảng bầm tím, một hàng xương sườn gãy sạch không còn một cái nguyên vẹn, chỉ hơi động đậy một chút liền đau thấu tận tâm can.
Lấy ra một ít thuốc tan máu bầm từ trong không gian Mị Ảnh, bôi lên vết thương, lại vội vàng khoanh chân vận chuyển Vô Thường quyết mấy chu thiên mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Lần này xem như là số lớn mạng lớn, mãi cho tới giờ, Đường Phong còn chưa biết là cái gì tấn công mình, mặc dù ở dưới biển, nhưng sau khi trúng phải một đòn kia, dùng thân thể mạnh mẽ của mình cùng với năng tự khôi phục mà suy đoán, muốn đám xương sườn bị gãy khôi phục lại như cũ cũng phải mất hai ba ngày, mà muốn khỏi hoàn toàn thì cần phải mất thời gian lâu hơn.
Không có Vô Thường quyết hộ thân, thân thể giống như lọt vào trong một hầm băng lạnh lẽo, cái lạnh làm cho người ta sợ hãi, áp lực khổng lồ từ bốn phía xung quanh cũng không còn kiêng kỵ gì nữa, tranh nhau ép tới khiến da dẻ Đường Phong đau như cắt.
Đường Phong nghiến chặt răng, cố gắng không cảm thụ hết thảy, chỉ một mực nhằm mặt nước mà ngoi lên.
Tới khi một chút ánh sáng lấp ló trong tầm mắt, trạng thái khẩn trương trong lòng Đường Phong cũng chậm rãi tan biến dần. Nhưng không để cho hắn thể nghiệm niềm vui chiến thắng, một cổ lực đạo khổng lồ đột nhiên từ phía dưới lao lên, tập kích đến ngay hông hắn, phảng phất như có người cầm lấy một cây chùy lớn, nện cho hắn một phát cật lực vào hông vậy!
Cổ lực đạo mạnh mẽ này lại đến đột ngột như thế, khiến Đường Phong không chút nào cảm giác được.
Cổ lực đạo mạnh đến mức kinh hồn, dưới một chiêu này, cả người Đường Phong cũng bị nện cho cong lại như con tôm, phát ra mấy tiếng răng rắc giòn tan, thắt lưng đau đớn kịch liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đường Phong há miệng ói ra một ngụm máu tươi, tan ra thành một màu đỏ sẫm trong lòng biển sâu, Bế Khí thuật luôn duy trì cũng bị cắt ngang, tức khắc liền nuốt vào không ít nước biển. Nhưng may mắn chính là cổ lực đạo này cũng trực tiếp tống Đường Phong từ bên dưới ngoi lên trên khoảng cách hơn mười trượng.
Cũng giống như mũi tên rời cung, Đường Phong từ bên trong nước bay lên khỏi mặt biển, cả người bị hất tung lên cao phải vài chục trượng, lại quơ tay quơ chân mà rơi xuống, tóe ra một đám bọt sóng cực lớn và trắng xóa giữa mặt biển mênh mông.
Chỉ chốc lát sau, Đường Phong lại một lần nữa ló đầu ra, thở hào hển từng ngụm lớn, mặt mũi tái xanh, thần sắc nghiêm trọng quay đầu nhìn xung quanh một lượt, sau khi thấy được chỗ chiếc thuyền nhỏ neo đậu, liền vội vàng hướng về phía đó mà bơi đến.
Hết sức vất vả mới ngoi ngóp bơi tới chỗ thuyền nhỏ được, Đường Phong vội vã leo lên, lại cúi đầu cẩn thận quan sát bên dưới mặt nước.
Cái gì cũng không có, chỉ có một vũng xoáy khổng lồ đang hình thành bên cạnh thuyền, một lát sau liền đã biến mất không còn chút tăm hơi. Rốt cuộc thì thứ gì tấn công mình? Khoảng cách sâu hơn mười trượng trong lòng biển, sức ép do nước mang lại cũng đủ khiến lực chiến đấu của một Thiên giai cao thủ cũng phải giảm hơn phân nửa, thế nhưng lại có thứ lực đạo mạnh mẽ như thế, lại có thể trực tiếp tống mình bay thẳng từ dưới biển lên trên mặt nước.
Có thể nói, ở vào cái vị trí đó, Đường Phong dẫu có dốc toàn lực phóng ra một quyền cũng không đủ để gây ra sát thương, sợ rằng so với một tay nông dân bình thường cũng không khá hơn là bao. Chính vì thế mới thấy được lực đạo vừa rồi kinh khủng tới mức nào rồi!
Cái thứ lực đạo ở dưới biển đó, nếu như không có lực cản của nước, vậy thì còn mạnh đến cỡ nào nữa? Bản thân mình trúng phải một phát kia, cho dù là thân thể cường hãn do đã trải qua hai lần rèn luyện, dù là bất phôi giáp hộ tâm cũng không đỡ được, trực tiếp bị đánh cho gãy cả xương. Nếu như ở trên bờ mà trúng phải một đòn y hệt vậy, chỉ e rằng mình đã chết.
Đường Phong sống sót sau cơn nạn, nhưng nguy cơ trước mắt còn chưa có giải trừ, hắn tới bây giờ rốt cuộc vẫn không biết là cái gì đã tấn công mình.
Hơn thế nữa, chung quanh đây cũng không có chỗ nào có sinh vật sống, làm sao có cái dạng sinh mệnh cường đại đến như thế? Lẽ nào nó không sợ dược tính của Túy Ngư thảo hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng lông mày của Đường Phong bỗng nhiên nhíu chặt.
Theo như lý thuyết mà nói, tất cả mọi loài cá vô tình bơi vào trong vùng biển này đều chết sạch, vậy qua năm dài tháng rộng, rốt cuộc thì đã có biết bao nhiêu loài tôm cá đã bỏ mạng ở nơi đây? Bất kể cá lớn cá bé, nếu như chết thì hẳn là xác phải nổi lềnh bềnh trên mặt nước, xong trôi đi khắp nơi, bốn bề phải ngập mùi thối rữa mới đúng. Thế nhưng, tình trạng này lại không hề xảy ra!
Hơn nữa đám cá chết lần này phát hiện, dường như so với thực tế thì ít hơn rất là nhiều, rải rác khắp nơi, phảng phất như đã bị thứ gì đó dọn dẹp bớt…
Không lẽ, nơi đây có một dạng sinh vật cường đại nào đó chuyên ăn đám cá chết mà tồn tại? Hơn nữa bản thân nó cũng không hề ngán ngẩm gì dược tính của Túy Ngư thảo, cũng chính vì vậy, vừa rồi mới tấn công mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Đường Phong liền trở nên khó coi. Sở dĩ có cá chết cho nó ăn, chính là nhờ đám Túy Ngư thảo ở chỗ này. Giờ Túy Ngư thảo đã bị mình hái sạch, thứ đảm bảo cho cuộc sống, cho sự sinh tồn của nó cũng đồng dạng bị lấy cắp, có nên trả lại hay không?
Thắt lưng bỗng lại trỗi cơn đau kịch liệt, Đường Phong cắn răng nhịn đau, dùng tay bịt chỗ vết thương, bất kể sinh vật kia tấn công mình vì lý do gì, hắn cũng nên chạy đi càng xa càng tốt, biển cả mênh mông, thực không phải là chiến trường dành cho hắn.
Cố nén đau cầm lấy mái chèo, Đường Phong cật lực chèo đi như ma đuổi…
Trong lúc nhằm hướng đảo nhỏ mà chèo đến, Đường Phong thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh một lượt, thế nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy có gì khác lạ.
Đám La lão còn đang chờ Đường Phong quay trở lại, nhưng từ xa đã thấy được sắc mặt Đường Phong có chút không ổn, bộ dạng cảnh giác giống như ở phía sau có thứ gì đó đang đuổi giết hắn, đợi đến lúc ném dây thừng kéo Đường Phong lên thuyền lớn, La lão khẩn trương hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Mau rời khỏi đây, trở về Ô Long bảo.
Đường Phong tay ôm eo ngã ngồi xuống boong thuyền, mồ hôi giọt nhỏ giọt lớn thi nhau chảy đầy trên trán.
La lão cũng trở nên căng thẳng, cũng không hỏi thêm nữa, vội vàng gọi đám huynh đệ trên thuyền:
- Giương buồm, khởi hành.
Gấp rút một trận, thuyền lớn nhanh chóng hướng về phía Ô Long Bảo mà lướt tới.
Đường Phong vẫn ngồi trên boong thuyền, đau tới mức nghiến răng, La lão cùng đám huynh đệ còn đang bận bịu làm việc, hắn lén vạch y phục lên xem một chút, liền thấy được nơi bụng phải của hắn, ở phía trên xương chậu trở lên, kéo dài tới ngực là một mảng bầm tím, một hàng xương sườn gãy sạch không còn một cái nguyên vẹn, chỉ hơi động đậy một chút liền đau thấu tận tâm can.
Lấy ra một ít thuốc tan máu bầm từ trong không gian Mị Ảnh, bôi lên vết thương, lại vội vàng khoanh chân vận chuyển Vô Thường quyết mấy chu thiên mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Lần này xem như là số lớn mạng lớn, mãi cho tới giờ, Đường Phong còn chưa biết là cái gì tấn công mình, mặc dù ở dưới biển, nhưng sau khi trúng phải một đòn kia, dùng thân thể mạnh mẽ của mình cùng với năng tự khôi phục mà suy đoán, muốn đám xương sườn bị gãy khôi phục lại như cũ cũng phải mất hai ba ngày, mà muốn khỏi hoàn toàn thì cần phải mất thời gian lâu hơn.
/1679
|