Vô Thường

Chương 399: Hắn còn hơn cả ta nữa!!! (Thượng)

/1679


Hà Hương Ngưng chỉ có thể khẽ cười khổ, gật đầu nói:
- Vâng.
Thời gian lại chậm rãi trôi qua, ngay cả Sở Văn Hiên cùng cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời. Đái chấp sự thì hoàn toàn trái ngược, vẫn vân đạm phong khinh đứng nguyên ở đó, vẻ mặt không buồn không vui, thủy chung bảo trì một tư thế.
- Xú tiểu tử, ngươi rốt cuộc là còn sống hay đã chết, tốt xấu gì thì cũng kêu lên một tiếng chứ!
Sở Văn Hiên vội muốn chết rồi, mồ hôi trên trán cũng nhịn không được chảy xuống ròng ròng.
- Thời gian...Đã đến?
Đái chấp sự đột nhiên mở miệng hỏi.
Sở Văn Hiên sững sờ, gật đầu nói:
- Vâng, đã hết một canh giờ rồi.
Điều này thật sự là Điều này thật sự là ngoài ý muốn, Đường Môn đi vào đã một canh giờ rồi, ngoại trừ một ít động tĩnh từ lúc bắt đầu, thời gian còn lại đều vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không biết được hắn đang làm cái gì. Sở Văn Hiên khẽ dò hỏi Đái chấp sự:
- Có cần gọi hắn một câu hay không?
Chỉ cần một câu thôi, liền có thể biết được tên tiểu biến thái kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết, chỉ là Sở Văn Hiên có chút hơi sợ, hắn hỏi những lời này chỉ muốn Đái chấp sự cho mình một cái đáp án khẳng định mà thôi. Không đợi Đái chấp sự trả lời, một tiếng nổ thật lớn vang lên truyền tới từ căn phòng của Đường Phong, thần sắc Sở Văn Hiên chấn động, vội vàng nhìn về phía đó.
Hắn chỉ thấy cánh cửa bị đánh nát bấy, một cái nắm đấm hiện ra, trên mặt không có chút tổn hại, cũng không dính một chút máu tươi nào. Người cuối cùng đã xuất hiện rồi! Tảng đá đè nặng trong lòng Sở Văn Hiên rốt cuộc cũng đã trút được xuống, hắn quả thực nhịn không được muốn đem Đường Phong đi nện cho một trận. Sau một khắc, Đường Phong chậm rãi đi ra, khẽ dùng bàn tay che lấy ánh mắt khỏi bị ánh sáng chói mắt chiếu vào, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục. Thời điểm mọi người thấy thân ảnh của hắn thì không khỏi hít sâu một hơi, ngay cả Sở Văn Hiên cũng hưng phấn không thôi.
Bởi vì, Đường Phong căn bản là không có bộ dáng tiều tụy hoặc mệt mỏi sau khi chiến đấu, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, điểm hiếm thấy chính là trên người của hắn không có chút bụi bẩn nào, không giống những người khác, bị máu tươi văng tung tóe, trước sau như một vẫn là bộ dáng ngọc thụ lâm phong. Không Dư Hận nhướng mày, da mặt run rẩy, ánh mắt vô cùng âm tàn nhìn Đường Phong, thần sắc trên mặt biến thành vô cùng không cam lòng.
Không Dư Hận có thể khẳng định rằng, Linh thú mà hắn gặp phải có lực chiến đấu không thua kém gì so với Linh thú mà Đường Môn gặp. Dù mình đi ra sớm hơn hắn nửa canh giờ, nhưng mà lúc ra tới ngoài thì cũng đã là một thân đầy máu me, mệt mỏi không chịu nổi. Nhưng nhìn Đường Phong lúc này mà xem, căn bản cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Khác biệt như vậy, dù mình có ra ngoài sớm hơn thì đã sao? Đối phương không mảy may thương tổn chút nào cũng có thể thắng được con Linh thú kia, cả một giọt máu cũng không đổ.
Thua! Lại thua thêm lần nữa! Tại sao lại như vậy? Không Dư Hận dù nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc vì sao hắn có thể làm được tới trình độ như vậy? Trong không gian chật hẹp này, bất luận làm như thế nào cũng không thể như thế được! Không Dư Hận tự hỏi mình không có năng lực như thế, vậy không lẽ thực lực của Đường Phong so với mình còn mạnh hơn rất nhiều hay sao?
Hai tháng trước, chênh lệch giữa hắn với mình chỉ có một chút, nhưng bây giờ, chênh lệch giữa hai người cư nhiên lại bị nới rộng ra.
Trong đám người, Hà Hương Ngưng chậm rãi thở nhẹ ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng hóa thành từng giọt nước mắt chảy xuôi, nàng vội vàng lau mấy cái.
Thu Tuyệt Âm nhịn không được nữa, mở miệng hỏi:
- Nếu thích hăn đến như vậy, sao không biểu lộ tâm ý của mình?
Hà Hương Ngưng chậm rãi lắc đầu, nàng không cần phải biểu lộ, chắc chắn hắn đã nhận ra từ sớm, nếu không hai tháng trước cũng sẽ không cố ý nói ra những lời đó, mục đích thực sự của hắn khi nói như vậy, mình cũng có thể hiểu.
Như vậy là đủ rồi, có thể thấy được hắn, cùng hắn trở nên mạnh mẽ hơn là được. Bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người đi trả thù, nếu có một ngày tìm thấy cừu nhân, nếu bản thân một thân một mình, không ai thân thích, thì cho dù có phải chết cũng không lo không lắng.
- Đường huynh uy vũ!
Cừu Thiên Biến đột nhiên gào to một tiếng.
Thiết Đồ liếc hắn một cái, cũng sẵng giọng hô lên theo.
- Cuối cùng cũng ra rồi, thằng nhóc này, hù ta sợ muốn chết.
Sở Văn Hiên trên mặt lộ vẻ chua xót, nếu không phải Bảo chủ đại nhân nhìn trúng Đường Phong, bản thân mình còn phải lo lắng, đề phòng như vậy sao? Mỗi năm có hơn hàng trăm đệ tử Ô Long bảo do chính tay hắn huấn luyện, nhưng chưa khi nào hắn phải lo lắng cho kẻ nào như hôm nay vậy.
- Đái chấp sự…
Sở Văn Hiên quay đầu, vừa định nói cái gì đó với Đái chấp sự, nhưng lời ra đến miệng lại phải nuốt xuống, bởi vì hắn thấy được cơ mặt Đái chấp sự giật giật, trong mắt liên tục lóe lên từng tia sáng kỳ dị, ngay sau đó trên mặt lại lộ ra nét cuồng nhiệt, hai mắt nhìn chăm chăm vào tên tiểu biến thái khiến mình phải lo lắng, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, cứ như thể thấy được bảo vật hiếm có trên đời.
Thế này là thế nào? Chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử Huyền giai an toàn đi ra thôi, vì sao Đái chấp sự còn kích động hơn so với mình nữa vậy? Thậm chí cả khi mình kêu hắn cũng còn không nghe thấy luôn, Sở Văn Hiên nghi hoặc không thôi.
Cừu Thiên Biến và Thiết Đồ đang la lớn, thế nhưng thanh âm đột nhiên khựng lại hệt như bị nghẹn ở cổ, ngay sau đó từng tiếng nuốt khan lại vang lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cơ hồ ánh mắt tất cả mọi người đều dồn về, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Đường Phong, gương mặt như dại cả ra.
Đường Phong bất đắc dĩ cười cười, bước hẳn ra ngoài, sau đó dừng lại trước của phòng.
Ngay sau lưng hắn là một con Linh thú giống như sư tử nhưng trên trán lại có thêm một cái sừng, cũng tùy ý đi ra, tới bên cạnh Đường Phong lại chậm rãi đặt mông ngồi xuống đất, cúi đầu lẽ lưỡi mà thở dốc, nước dãi chảy ròng ròng, nhỏ từng giọt xuống đất thành vũng nhỏ.
Con Linh thú có bề ngoài hung tàn tới cùng cực, giờ phút này nghiễm nhiên giống hệt như cún con được Đường Phong thuần dưỡng!
Tất cả mọi người ngây ra! Ngay cả Sở Văn Hiên lần nữa quay đầu nhìn lại cũng không khác.
Trong Ô Long bảo chưa từng xảy ra loại chuyện lạ lùng đến như vậy. Người và Linh thú đáng lý ra phải liều mạng sống chết với nhau, cho tới lúc chỉ còn một bên sống sót mới thôi, thế mà giờ phút này, sau khi Đường Phong mười phân vẹn mười bước ra, mà con Linh thú nọ, lại có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chẳng những không tỏ ra căm thù chút nào, mà thậm chí còn có vẻ nịnh nọt hắn.
Cái này… quả thực khiến người ta nhìn thấy không khỏi kinh sợ rồi!
Bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, con Linh thú phảng phất như cảm thấy không thoải mái, liền từ từ đứng dậy, khí thế sánh ngang với một Địa giai trung phẩm trên người nó tản mác ra ngoài, há miệng nhe răng hướng về phía mọi người mà gầm lên một tiếng tức giận.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status