Vô Thường

Chương 403: Ép buộc (hạ).

/1679


Nét mặt Sở Văn Hiên vô cùng kiên nghị:
- Tuy rằng ta biết chính mình không có cơ hội, nhưng không thử sao ta cam tâm?
Vừa dứt lời, Sở Văn Hiên đột nhiên liên tục lui về phía sau, quái nhân độc nhãn này đã điều động toàn bộ thực lực bản thân, tốc độ nhanh như gió. Hắn nhanh, Mang chấp sự còn nhanh hơn, tại thời điểm động thủ Mang chấp sự thậm chí không hề có chút khúc nhạc dạo nào, hắn vốn lẳng lặng đứng ngay trước mặt Đường Phong, thế nhưng ngay sau chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Sở Văn Hiên, thậm chí Đường Phong không nhìn thất rốt cuộc hắn động như thế nào.
Mang chấp sự giơ một cánh tay trắng bệch luôn giấu trong tay áp, hời hợt huy vũ về phía Sở Văn Hiên.
Tốt xấu gì thì Sở Văn Hiên cũng thân kinh bách chiến, thực lực không phải là cao thủ Địa giai thông thường có thể so sánh được, đối mặt với công kích như vậy cũng phản kích lại cực nhanh, quả đấm thành chộp nắm lấy khửu tay của Mang chấp sự. Hắn cũng không hề muốn có ý tứ dây dưa với đối phương, chỉ là muốn ngăn cản công kích của Mang chấp sự một chút, thuận tiện cho chính mình chạy trốn, nói chuyện này cho bảo chủ đại nhân.
Một tay của Sở Văn Hiên vô cùng thuận lợi đánh vào khửu tay của Mang chấp sự, thế nhưng chuyện tình quỷ dị xảy ra, Mang chấp sự ăn một kích này hoàn toàn không sứt mẻ, một cánh tay vươn ra kia cư nhiên giống như vặn vẹo uốn khúc, lại giống như thân rắn, mềm mại không xương, xoay tròn hai ba vòng, trong nháy mắt đã quấy lấy cánh tay của Sở Văn Hiên, cánh tay kia đã xuất hiện ngay tại vị trí yết hầu của Sở Văn Hiên.
Sau một khắc, Mang chấp sự hơi tăng chút lực, cương khí băng hàn lạnh thấu xương xuyên thấu qua cơ thể Sở Văn Hiên, quái nhân độc nhãn rùng mình một cái, ngay cả tóc và lông mày cũng đều ngưng kết thành băng tinh, toàn thân mềm yếu vô lực lảo đảo ngã xuống dưới mặt đất.
Tại một khắc cuối cùng trước khi hôn mê, sắc mặt Sở Văn Hiên hiện ra một tia bừng tình hiểu ra:
- Nguyên lai ngươi là…
Còn chưa nói xong đã ngã xuống mặt đất, nhắm hai mắt lại hoàn toàn hôn mê.
Đường Phong đứng một bên trừng mắt há mồm nhìn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, mà Mang chấp sự quái dị tới cực điểm lại đột nhiên động thủ với Sở Văn Hiên, hơn nữa là một chiêu thắng lợi.
Hai người không phải đều là thành viên Ô Long Bảo sao? Tại sao lại như vậy?
Nghe ý tứ của bọn họ hình như là Mang chấp sự muốn dẫn mình tới một địa phương nào đó, nhưng lại tự tiến hành không nói cho bảo chủ đại nhân. Mà Sở Văn Hiên luôn trung thành với bảo chủ đại nhân tự nhiên không cho phép Mang chấp sự hành động không bẩm báo như vậy, nghĩ muốn hội báo lại chuyện này cho bảo chủ, vì tránh để lộ phong thanh, Mang chấp sự mới phải xuất thủ.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Đường Phong đột nhiên nổi lên cảm giác nguy cơ cường liệt.
Địa phương kia hẳn là địa phương tốt không sai, cũng có thể giúp chính mình cấp tốc biến mạnh, thế nhưng đại phương kia nhất định cũng sẽ có chuyện tình nguy hiểm chờ đợi chính mình, bằng không Mang chấp sự vì sao phải hành động không thông báo cho bảo chủ, còn đánh Sở Văn Hiên hôn mê.
Nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Sở Văn Hiên, Mang chấp sự nói:
- Không biết tự lượng sức!
Nói xong nhìn Đường Phong một chút:
- Chúng ta xuất phát!
Đường Phong nhướng mày, nói:
- Chấp sự, ta có mấy vị bằng hữu trong bảo, ta muốn lưu lại tin nhắn cho bọn họ, nếu không sợ là bọn họ sẽ lo lắng cho ta!
Mang chấp sự cười lạnh một tiếng:
- Không nên đùa giỡn tâm nhãn, ta đối với ngươi chỉ có ý tốt, không có bất cứ ý tứ nào hại ngươi. Nếu như ngươi chết ta cũng không sống được bao lâu, vì vậy ngươi có thể yên tâm, hiện tại theo ta đi!
Vừa nói xong, Mang chấp sự đột nhiên nhảy vọt tới trước mặt Đường Phong, trực tiếp nắm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng nhẩy bật lên, trực tiếp bay lên cao rồi bay ra ngoài.
Đường Phong không phản kháng, hắn biết chính mình có phản kháng thì cũng không có tác dụng gì, quan hệ giữa bản thân và Mang chấp sự vô cùng kỳ quái, trước đây hình như hắn hơi trông nom chính mình, cũng khiến chính mình nhiều ít sinh ra ý cảm kích đối với hắn. Thế nhưng thẳng cho tới ngày hôm nay hắn lại mạnh mẽ cưỡng ép chính mình đi một địa phương, càng dùng an nguy của Hà Hương Ngưng để uy hiếp chính mình, điều này khiến Đường Phong không thể không sinh điểm phản cảm đối với hắn.
Về phần suy đoán trước đây và bây giờ giống nhau, đây là một người vui giận thất thường, rất nguy hiểm, làm việc toàn bộ đều theo ý thích của bản thân, nghĩ là làm, căn bản không để tâm tới cách nghĩ của người khác.
Tốc độ của Mang chấp sự rất nhanh, cho dù mang theo Đường Phong cùng đi cũng chỉ trong thời gian chốc lát đã bay ra khỏi Ô Long Bảo, trực tiếp chạy tới cảng tàu ngoài bảo.
Từ trên không trung hạ xuống, những huynh đệ trong cảnh tàu lần trước cùng Đường Phong ra biển lập tức nhận ra Đường Phong, tính mệnh của bọn họ là do Đường Phong cứu được, lần trước vốn chờ Đường Phong tỉnh lại sẽ cảm tạ thật tốt, thế nhưng bọn họ không tiện ở trong Ô Long Bảo, vì vậy chỉ đành thôi.
Hiện tại thấy được Đường Phong, tự nhiên là mừng rỡ vô cùng, bật người xông tới, La lão cũng vội vàng chạy qua.
Không đợi những người này mở miệng nói chuyện với Đường Phong, Mang chấp sự nhẹ nhàng phất tay, một cỗ gió thổi mạnh mẽ đẩy mọi người ngược lại.
La lão lảo đảo lui vài bước, lúc này mới ổn đinh lại thân hình, cũng không dám tiến gần hơn, chỉ là đứng xa xa chào hỏi Đường Phong:
- Đường Môn, ngươi lại muốn đi sao?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đại khái là muốn rời bến ra biển!
- Lại ra biển?
La lão cả kinh nói:
- Hiện tại không phải Ô Long Bảo đang huấn luyện sao? Thế nào lại ra biển?
- Uh, có chút việc!
Đường Phong chỉ thuận miệng trả lời có lệ đối với La lão, mắt thấy trên mặt Mang chấp sự lộ ra thần sắc có chút không nhịn được, Đường Phong nhanh chóng nói:
- La lão, ta không nói nhiều với người nữa!
- Được, trên đường cẩn thận!
la Lão phất phất tay. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong cảng tàu tùy tiện tìm một chiếc thuyền chạy nhanh, thuyền này có thể chở được hai người, Mang chấp sự nhẹ nhàng nhảy lên trên, nói với Đường Phong:
- Lên thôi!
Đường Phong bất đắc dĩ nhảy lên, sau một khắc, cũng không thấy Mang chấp sự có bất cứ động tác gì, chiếc thuyền cư nhiên trực tiếp rẽ sóng ra khơi, rất nhanh chạy thẳng vào biển rộng.
Từ đầu tới cuối cũng không ai nói với hắn câu gì, càng không ai ngăn cản hắn. Tất cả mọi người trong cảnh tàu đều biết, ít chọc vào Mang chấp sự này là tốt nhất, hắn chỉ là tới tìm một con thuyền chạy nhanh một chút để rời bến mà thôi, nếu như chọc hắn mất hứng, dưới cơn giận dữ đại khai sát giới thì đại họa lâm đầu rồi.
Đúng trên con thuyền, Đường Phong lẳng lặng nhìn bóng lưng Mang chấp sự, trong lòng thầm đắn đo lúc này xuất thủ đánh lén liệu có bao nhiêu phần thành công.
Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cho ra một kết luận uể oải, nếu là không ra đòn sát thủ, phần thắng cơ bản bằng không, cho dù sử dụng đòn sát thủ, Đường Phong cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể đánh lén được một vị đại cao thủ như vậy.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status