Vô Thường

Chương 411: Băng Hỏa Đảo (thượng).

/1679


Nếu như so sánh mà nói, hoàn cảnh hiện tại có điểm giống như không gian Linh Khiếp Nhan ở trong Bất Phôi Giáp. Chính mình tiến vào trong phiến không gian kia, lọt vào trong tầm mắt cũng là một mảnh tuyết trắng, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ bất quá nơi đó không có sương mù ngăn cản đường nhìn, thế nhưng đường nhìn ở đây đã bị cách trở trong vòng mấy tấc.
Tuy rằng không quá lo lắng bản thân sẽ bị độc tố trong sương mù ảnh hưởng, thế nhưng cẩn thận trên hết, Đường Phong vẫn bế khí ngưng thần, chuyển tinh thần chìm đắm vào trong đan điền, cái gì cũng không suy nghĩ, cái gì cũng không làm.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm của Mang chấp sự:
- Đã vượt qua phiến sương mù dày đặc rồi, ngươi có thể mở mắt ra.
Nghe vậy, Đường Phong mở mắt nhìn về phía trước, mới chỉ quét qua một lượt, toàn thân ngây dại.
Đây là loại thế giới như thế nào a? Thế giới này đã không hề bị sương mù dày đặc bao phủ nữa rồi, mà phảng phất giống như một thế giới chân thực, bầu trời là một loại trạng thái đỏ bừng, phảng phất giống như bị lửa thiêu đốt, đám mây trong không trung biến hóa muôn hình muôn dạng, khi thì giống như tuấn mã chạy trồm, khi thì giống như đầu mãnh hổ hét lớn giận dữ, khi thì giống như cá chép vượt long môn…
Thế nhưng mặc kệ đám mây bày biện ra ngoài hình dáng như thế nào đều là màu sắc giống như máu tươi không chút ngoại lệ, khiến người khác phải sợ, khiến tim đập nhanh, tinh thần khủng hoảng, bầu trời đỏ như máu treo cao ngoài khơi màu xanh lam, nối liền thiên và địa, khiến mỗi một cá nhân đặt bản thân mình trong đó đều có một loại cảm giác áp bách cường liệt, thậm chí có một loại cảm giác mê muội.
Toàn bộ thiên địa này thực giống như một đầu mãnh thú hung tợn.
Có thể nói, tiến vào nơi này phảng phất giống như tiến vào huyết chi luyện ngục, ngay cả hô hấp đều không nhịn được có chút gấp gáp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Quay mắt nhìn lại, hai tròng mắt của Đường Phong run rẩy, bởi vì phía sau mênh mông vô bờ, hoàn toàn trống không, căn bản không hề nhìn thấy phiến sương mù dày đặc lúc vừa mới tiến vào, chỉ có không gian biển rộng màu xanh lam không bờ không bến.
- Chấp sự!
Đường Phong cảm giác tiếng nói của chính mình có chút run run, hiện tại có một thứ gì đó khiến Cổ Thần cảm giác rất không rõ ràng, giống như đang nằm mơ.
Mang chấp sự cười khẽ một tiếng:
- Mỗi một người vừa mới tới Băng Hỏa Đảo đều có phản ứng giống như ngươi, ta trước kia cũng giống như vậy. Không cần phải suy nghĩ, bên ngoài xác thực là có một phiến sương mù dày đặc, chỉ là không biết vì sao, từ bên trong Băng Hỏa Đảo nhìn ra bên ngoài lại không thấy. Ngược lại từ bên ngoài nhìn vào bên trong lại bị phiến sương mù này ngăn cách. Ta nghĩ điều này đại khái là do hoàn cảnh tự nhiên tạo thành, khiến Băng Hỏa Đảo thậm chí một loại cảm giác như lọt vào trong sương mù, không dễ dàng bị người khác phát hiện, đây là một vách chắn thiên nhiên.
Thần kỳ như vậy? Đường Phong thầm sợ hãi than, xem ra những chuyện chính mình tiếp xúc thực sự quá mức ít ỏi rồi. Thiên nhiên có thể có quỷ phủ thần công như vậy, đây là trình độ bất cứ công pháp nào, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm được.
Lại quay đầu nhìn, Đường Phong nhìn thấy một hòn đảo nhỏ.
Không phải là đảo nhỏ mà là một mặt đất diện tích phi thường rộng rãi, kéo dài chừng hơn trăm dặm, to lớn như một phiến lục địa, lẳng lặng nhô lên cao trên mặt biển.
Đây chính là Băng Hỏa Đảo?
Trên đảo trắng phau một mảnh, trên không trung cư nhiên còn lưu lại tuyết trắng phất phơ, khiến cây cối xung quanh bị nhuộm thành một màu trắng bạc vo cùng chói mắt, nhìn qua xinh đẹp không thể nào tả xiết.
Thế nhưng tại vị trí trung ương đảo nhỏ có một ngọn núi cao trăm trượng, toàn thân đỏ bừng, đứng sừng sững như tồn tại hàng vạn năm. Ngọn núi nhỏ này có hình tam giác, sườn gốc trơn nhắn, giữa và trên sườn núi không hề có một ngọn cỏ, miệng núi cư nhiên không ngừng bốc lên khói lửa dày đặc, càng quỷ dị hơn nữa chính là, tất cả mọi thứ trên đảo đều bao trùm bởi một tầng tuyết đọng, thế nhưng xung quanh ngọn núi lửa này lại khô ráo vô cùng, căn bản không hề có bất luận một vị trí ẩm ướt nào.
Sắc trời kinh khủng, hòn đảo quỷ dị, trong lúc nhất thời Đường Phong thầm cảm thấy cột sống lạnh lẽo rét run.
Nhìn thoáng qua Mang chấp sự, Đường Phong rụ rè hỏi thăm:
- Chấp sự, ngọn núi lửa này là sống hay chết?
Mang chấp sự ngạc nhiên nói:
- Chỉ là một ngọn núi, còn có phân biệt sống hay chết sao?
Đường Phong nghĩ nếu như hiện tại hắn muốn giải thích cái gì là núi lửa sống, cái gì là núi lửa chết, tự nhiên là nói không thông, chỉ có thể thay đổi một phương thức hỏi:
- Ta muốn biết ngọn núi lửa này có thể đột nhiên bạo phát hay không?
Mang chấp sự khẽ cười một tiếng:
- Điều này ngươi yên tâm được rồi, vài chục năm qua nó vẫn như thế này, cho tới bây giờ vẫn chưa hề phun trào qua, ta năm đó tới đỉnh núi nhìn một vòng, trên đỉnh núi có một chỗ lõm rất sâu, đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thậm chí có thể nhìn thấy một ít nham thạch nóng bỏng bắt đầu khởi động, nóng bức kinh người, ta nghĩ cho dù là cao thủ Thiên giai rơi vào trong đó phỏng chừng chỉ có một kết quả thân tử đạo tiêu.
Đường Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, theo như lời suy đoán của Mang chấp sự, ngọn núi lửa này nhất định là núi lửa đang hoạt động rồi. Vài chục năm không hề bạo phát, không có nghĩa là sau này không bạo phát. Nếu như đột nhiên bạo phát mà nói, tất cả mọi thứ trong phương viên vài trăm dặm đều sẽ bị nham thạch nóng chảy nuốt hết. Đến lúc đó ở đây không còn là Băng Hỏa Đảo gì gì đó nữa rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Đường Phong có chút sợ hãi, vạn nhất như tại thời điểm chính mình tu luyện bên trong, ngọn núi lửa đột nhiên bạo phát thì làm thế nào cho phải? Bất quá ngẫm đi ngẫm lại, đến lúc đó sử dụng đòn sát thủ, khẳn định có thể chạy trốn ra ngoài.
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình khẩn trương mới trầm tĩnh lại.
Không bao lâu sau, truyền nhỏ đã tới gần Băng Hỏa Đảo. Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, từ trên thuyền nhảy xuống hòn đảo, tuyết đọng bao trùm, hai chân của Đường Phong trầm xuống, tuyết trắng dày đặc trực tiếp bao trùm tới tận bụng chân của hắn.
Có chút lạnh lẽo, nhất là thời điểm gió lạnh phía trước ập tới, Đường Phong cảm giác làn da toàn thân bắt đầu săn chặt, ngược lại sắc mặt Mang chấp sự trở nên ửng hồng, trên đầu dĩ nhiên còn bốc lên nhiệt khí đằng đằng, toàn thân hoàn toàn thả lỏng xuống. Phảng phất giống như phiến thổ địa này đối với hắn mà nói giống như thiên đường.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Mang chấp sự vốn chính là băng sương, tự nhiên thích những địa phương lạnh lẽo.
Nói đến cũng kỳ quái, trên đảo lạnh lẽo như vậy, thế nhưng nhiệt độ ngoài khơi lại giống như bình thường, không hề có hiện tượng kết băng.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi tới băng hỏa ba mươi sáu phòng trong truyền thuyết!
Mang chấp sự hít sâu một hơi, chậm rãi bước đi.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status