Vô Thường

Chương 419: Phi Tiểu Nhã nổi giận (hạ).

/1679


Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ có khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ của gần hai mươi năm trước mới triệt để chấn động nội tâm của chính mình.
Chính mình hiện tại đã không có bao nhiêu thời gian để sống, thế nhưng vì muốn liều chết báo thù cho lão cung chủ, rốt cuộc là vì cái gì đây? Mang chấp sự lại một lần nữa tìm kiếm đáp án, lẽ nào chỉ duy nhất bởi vì nguyên nhân lão cung chủ? Không phải, nhiều năm trôi qua như vậy, chưa có người nào có thể vào con mắt chính mình, chưa bao giờ có người nào khiến mình liều mạng như vậy.
Tất cả mọi chuyện đều chỉ là vì sâu trong linh hồn chính mình vẫn luôn bảo trì nụ cười hồn nhiên sáng chói trước kia, là vì tiểu nha đầu của gần hai mươi năm trước mà thôi. Không phải là nữ nhân vì tình cảm đã đánh mất chính mình trước mắt, mà là bởi vì tiểu nha đầu ngây thơ ngốc nghếch của gần hai mươi năm trước.
Mang chấp sự đã từng suy nghĩ qua, nếu như chính mình tìm kiếm một nữ nhân mà nói, có thể sinh ra được một nữ nhi như vậy hay không, thế nhưng mới chỉ có thể suy nghĩ. Loại người như hắn căn bản không có khả năng yên tâm để một người sớm chiều ngủ ngay bên cạnh chính mình, trừ phi là một cỗ thi thể.
Hiện tại, chính mình hình như đã đoạt đi bảo bối vô cùng quan trọng của nàng, gần hai mươi năm trước có thể mang trả lại cho nàng, thế nhưng hiện tại còn có thể sao?
A, tự nhiên là không thể rồi. Sáu ngày không đi ra, sợ rằng vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Nếu như muốn giết ta, ta sẽ không hoàn thủ!
Mang chấp sự nhàn nhạt mở miệng nói.
Ngực Phi Tiểu Nhã cấp tốc phập phồng, khí tức màu hồng tràn ngập xung quanh thân thể của nàng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tách tách rơi xuống, một đôi con ngươi nhìn chằm chằm Mang chấp sự hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Chờ khi nàng mở mắt ra một lần nữa, đột nhiên quay đầu lại, bay vọt về phía băng hỏa ba mươi sáu phòng.
Mang chấp sự quá mức sợ hãi, nhanh chóng tiến lên ngăn cản nàng, lạnh lùng nói:
- Người làm cái gì?
- Cút ngay!
Phi Tiểu Nhã lạnh lùng quát lớn.
- Băng hỏa ba mươi sáu phòng, cho dù là phòng thứ nhất, Thiên giai đi vào cũng phải chết không cần phải bàn cãi, người không muốn sống nữa sao?
- Mạng của ta có quan hệ gì với ngươi đâu?
Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu:
- Không nên ép ta giết ngươi!
- Trừ phi ta chết, bằng không người đừng mong đặt chân vào băng hỏa ba mươi sáu phòng.
- Đây là ngươi tự tìm!
Sắc mặt Phi Tiểu Nhã đột nhiên dữ tợn, mạnh mẽ quát lên, vung bàn tay đánh mạnh vào chính ngực Mang chấp sự, cương khí toàn thân bắt đầu khởi động.
Phụt phụt phụt vài tiếng vang trầm muộn, thân thể Mang chấp sự bị lực lượng hung mãnh đánh bật lui phía sau mấy trượng, toàn thân cũng lung lay như sắp đổ, trong miệng phun trào máu tươi, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, cuối cùng không thể chống đỡ được ngã xuống.
Phi Tiểu Nhã giơ một bàn tay nhỏ bé của chính mình, dại ra nhìn Mang chấp sự, tròng mắt kịch liệt run rẩy, run giọng nói:
- Ngươi ngu ngốc sao?
Vừa rồi chính mình đánh hắn vài cái hầu như đã dùng toàn lực, đối phương cư nhiên không né không tránh, càng không hề vận cương khí hộ thân. Tuy rằng cảnh giới của chính mình và hắn có chênh lệnh không nhỏ, nhưng toàn lực đánh như vậy, hắn không thể tránh khỏi thụ thương.
Mang chấp sự cười thảm một tiếng, xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, hít sâu một hơi bình phục huyết khí cuồn cuộn trong người, mở miệng nói:
- Ván đã đóng thuyền, cho dù người đi vào cũng không làm nên chuyện gì, chỉ vứt đi cái mạng nhỏ một cách vô dụng. Phi Tiểu Nhã, người là bảo chủ Ô Long Bảo, không phải là người thường, không nên tiếp tục tùy ý làm bậy nữa, như vậy chỉ khiến lão cung chủ thất vọng đối với người.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã chấn động, lẩm bẩm nói:
- Lẽ nào bảo chủ Ô Long Bảo không có cả tư cách để thích một nam nhân hay sao? Ta thực vất vả mới tìm được một nam nhân khiến chính mình coi trọng… Thế nhưng, hết lần này tới lần khách muốn nói cái gì thù lớn chưa trả, nói cái gì thống lĩnh Đại Tuyết Cung. Ta chỉ là một nữ nhân mà thôi, ngươi để tất cả trọng trách lên trên người ta, nghĩ ta có thể chịu đựng được sao?
- Mặc kệ người có thể chịu đựng được hay không chịu đựng được, đây là trách nhiệm của người.
Mang chấp sự mở miệng nói:
- Là việc người phải làm, trừ người ra, không có bất cứ kẻ nào có thể thay thế được vị trí của người, cho dù là nam nhân người thích cũng không được.
Phi Tiểu Nhã cười thảm một tiếng, toàn thân mềm yếu vô lực nửa quỳ dưới mặt đất, một tay xoa trước mặt, nước mắt theo đầu ngón tay chảy xuống, văng xuống mặt đất vỡ tan thành nghìn vạn mảnh.
- Ta không muốn.
Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không muốn… Ta hiện tại chỉ cần người kia đi ra, không cần hắn phải biến mạnh nữa. Hắn là Huyền giai thì là Huyền giai, cái này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Tự lẩm bẩm trong miệng như thất hồn lạc phách, Phi Tiểu Nhã đột nhiên há miệng hô to:
- Đường Môn, ngươi ra ngoài cho lão nương.
Toàn bộ tiểu đảo hầu như đều vang vọng tiếng hô giống như tê tâm liệt phế của Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, trong lòng không khỏi xẹt qua một tia hổ thẹn.
Lần này xác thực là chính mình làm sai rồi, chính mình quá mức cấp thiết rồi, nếu là có thể đợi thêm mấy tháng thì tốt rồi.
Một lần lại một lần điên cuồng hô hoán, nhưng thủy chung không hề có một lời đáp lại. Phi Tiểu Nhã gào thét tới mức cổ họng tê dại, khóc tới ruột gan đứt từng khúc.
Nếu là thời điểm bình thường, Đường Phong đã sớm nghe được, thế nhưng lúc này hắn đang chiến đấu với băng hỏa lưỡng trọng thiên, không tiện phân tâm, đâu còn để ý tới mọi chuyện bên ngoài, cho dù Phi Tiểu Nhã có kêu gào lớn hơn nữa thì cũng không thể truyền vào trong tai hắn.
Tiếp tục hô hoán tròn nửa ngày, Phi Tiểu Nhã đã hầu như tuyệt vọng, Mang chấp sự thực sự không đành lòng nghe loại thanh âm như thế này, cũng không nhẫn được tiếp tục nhìn vào khuôn mặt tiều tụy của nàng, chậm rãi bước tới gần, vung chưởng thành đao, một đao chém xuống.
Phi Tiểu Nhã không hề phòng bị lập tức mềm nhũn, ngã xuống.
Chờ khi nàng tỉnh lại một lần nữa, nàng cảm giác được trước mặt vô cùng ướt át, trong ngực cũng rất đau đớn, lồng ngực chính mình phảng phất giống như muốn nổ tung rách nát.
Là mộng sao? Nam nhân thường xuyên quấy nhiễu chính mình trong mộng kia sẽ không bao giờ trở về nữa sao? Trong mộng chính mình một mực chìm xuống, chìm xuống, không có đầu cùng, làm cho chính mình khủng hoảng, chính mình hô hoán Đường Môn, chờ mong hắn có thể kéo chính mình lên, thế nhưng không hề có đáp lại.
Nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mi, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng tỉnh táo hơn không ít.
Chậm rãi mở hai mắt ra, bầu trời đỏ rực hầu như thành tiêu chí của Băng Hỏa Đảo rơi vào trong mắt Phi Tiểu Nhã.
Nguyên lai không phải là mộng ảo, tất cả mọi chuyện đều là thực.
Người kia, cứ đi như vậy sao?
- Ha hả…
Phi Tiểu Nhã đột nhiên có chút điên khùng cười khẽ hai tiếng, ngồi thẳng thân thể, chỉnh lý y phục của chính mình, chậm rãi lau khô nước mắt chảy dài trên mặt.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status