Vô Thường

Chương 441: Không hiểu (hạ).

/1679


Hắn làm sao có thể chịu đựng được trong khoảng thời gian dài như vậy? Mang chấp sự không biết, hơn nữa Băng Hỏa Đảo vài chục năm qua vẫn như một ngày, luôn luôn bình yên vô sự, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện vào lúc này? Đạo quang trụ vừa rồi là cái gì? Vì sao trong nháy mắt khi đạo quang trụ kia biến mất, tiếng gầm rú của hắn lập tức truyền ra?
Trong đầu Mang chấp sự nhất thời vòng vo rất nhiều ý niệm khác nhau, nhưng không có một đáp án, cũng không thể phán đoán được dị tượng vừa mới xuất hiện có liên quan tới Đường Phong hay không.
- Không tốt!
Đang thời điểm suy nghĩ miên man, Mang chấp sự đột nhiên rùng mình một cái, hắn đột nhiên nghĩ tới, Phi Tiểu Nhã tưởng niệm gần bốn tháng nếu như nghe được thanh âm thuộc về Đường Phòng vừa rồi, nàng sẽ có phản ứng gì?
Kỳ vọng bốn tháng, nàng chỉ sợ cũng vừa mới chặt đứt phần tình cảm này, vùi lấp phần kỳ vọng này vào tận đáy lòng, biến thành tưởng niệm một chút chừng mực cũng không có. Hiện tại thanh âm của Đường Phong vừa hiện ra, chuyện hắn bình yên vô sự đã không cần phải bàn cãi nữa rồi, lấy tính cách và tính tình của nữ nhân kia, vô cùng có khả năng nàng sẽ làm ra chuyện tình không ai có thể tưởng tượng được.
Không đợi Mang chấp sự quay đầu lại, bên người đã thổi qua một con gió nhẹ, lập tức một đạo thân ảnh lấy tốc độ vô cùng kinh người lao về phía băng hỏa ba mươi sáu phòng.
- Bảo chủ!
Mang chấp sự kinh hô một tiếng:
Căn bản không có bất luận tự hỏi cái gì ,cũng lao thẳng tới địa phương mà Phi Tiểu Nhã muốn tới
Nếu là trước đây, bằng vào thực lực Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, muốn bắt Phi Tiểu Nhã quả thực dễ dàng như trở bàn tay, thế nhưng từ lúc trước Phi Tiểu Nhã tấn chức tiến vào cấp bậc cao thủ nhất lưu, tốc độ của nàng đã đề cao không ít, cho dù là khoảng cách của hai người vẫn còn nửa bước nhỏ, thế nhưng Mang chấp sự đã không có khả năng chế phục được Phi Tiểu Nhã trong nháy mắt nữa rồi.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người chỉ còn kém vài chục trượng, sơn động băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng chỉ gần trong gang tấc.
Thời điểm tới cửa sơn động, cước bộ Phi Tiểu Nhã dừng lại, lộ ra thân ảnh, nàng xoay người lại, mạnh mẽ chém ra một chưởng.
Cương khí màu hồng vô cùng hùng hồn phô thiên cái địa kéo về phía Mang chấp sự, khiến Mang chấp sự nhanh chóng tách ra. Nhân cơ hội này, Phi Tiểu Nhã đã một chân bước vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, cười dài nhìn hắn, mở miệng nói:
- Lần trước ngươi đã từng ngăn cản ta một lần rồi, lần này ngươi đừng nghĩ có thể ngăn cản được ta!
- Bảo chủ!
Vẻ mặt Mang chấp sự nghiêm túc:
- Loại sự tình này không thể nói giỡn, băng hỏa ba mươi sáu phòng đối với cao thủ Thiên giai mà nói chính là cấm địa, bất cứ Thiên giai nào tiến vào trong đều sẽ tử vong, người nhanh nhanh đi ra.
Phi Tiểu Nhã lắc đầu:
- Hắn không chết, hơn nữa đang gặp phải nguy hiểm gì đó, ta muốn dẫn hắn ra ngoài.
- Chuyện này không có khả năng!
Trên trán Mang chấp sự nổi gân xanh:
- Người hà tất vì một nam nhân mà vứt đi tính mệnh của chính mình?
- Ngươi không hiểu!
Phi Tiểu Nhã vẫn tươi cười như trước, bốn tháng qua lần đầu tiên nàng có nụ cười xuất phát từ sâu trong nội tâm như vậy, cười tới xán lạn mê người:
- Đối với loại người suốt đời làm bạn với rắn như ngươi, ngay cả trái tim cũng đã lạnh lẽo, ngươi sẽ không hiểu loại tình cảm vì một người cam nguyện phân thân toái cốt này, cảm nguyện hồn phi phách tán.
Toàn thân Mang chấp sự chấn động, nghiêm túc nói:
- Ta đúng là không hiểu cảm giác này, thế nhưng ta biết nếu như người đã chết, cái gì cũng không còn tồn tại.
- Không… Cho dù ta chết rồi, chỉ cần hắn còn sống, ta cũng vẫn sống trong lòng hắn!
Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn Mang chấp sự:
- Vì vậy nói, ngươi không hiểu, chấp sự, ngươi về trước đi, ta muốn đi tìm hắn, không cần phải khuyên bảo nữa!
Lúc nói xong, Phi Tiểu Nhã xoay đầu chỗ khác, để lại cho Mang chấp sự một bóng lưng, nhanh chóng biến mất trong băng hỏa ba mươi sáu phòng.
Toàn thân Mang chấp sự như rơi vào hầm băng, ngây ngốc đứng tại chỗ, một lúc lâu không hề động đậy. Nguồn: http://truyenyy.com
Hắn cũng muốn chạy ào vào trong, mặc kệ dùng phương pháp nào cũng phải kéo theo Phi Tiểu Nhã ra ngoài, cho dù là đả thương nàng cũng không tiết. Thế nhưng cấm địa này đối với hắn mà nói, đi vào chính là chết.
Mạng của chính mình không quan trọng, dù sao đi nữa chính là người chết, chết sớm hay chết muộn đều là chết, thế nhưng thù lớn còn chưa trả, chính mình làm sao dám lấy tính mệnh ra để nói giỡn? Tạ Tuyết Thần còn chưa chết, chính mình làm sao có thê nhắm mắt?
A… Mà thôi mà thôi, trái phải bất quá là một nữ nhân ngốc, nàng chết hay không chết đối với chính mình không quan trọng nữa rồi. Ô Long Bảo hay Đại Tuyết Cung đều không quan trọng, chính mình chỉ cần giết chết Tạ Tuyết Thần, cho dù chết cũng không tiếc.
Phi Tiểu Nhã đã xông vào trong, Mang chấp sự hoàn toàn uể oải, có loại cảm giác không có lực xoay chuyển đất trời. Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, vội vàng xoay người đi về phía cạnh biển.
Tốc độ của Phi Tiểu Nhã cực kỳ nhanh chóng, toàn thân di động cấp tốc bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, chỉ trong thời gian chốc lát đã chạy tới đầu cùng.
Trên mặt của nàng thủy chung mang theo nụ cười, không có một chút hối hận, chỉ có kiên nghị và trấn định.
Đúng vậy, hắn không chết, điều này so với bất cứ điều gì đều quan trọng hơn, đều làm cho nàng phấn chấn, thế nhưng lúc này hắn gặp phải nguy hiểm, bằng không sẽ không phát sinh tiếng gầm rũ như vậy. Chính mình hiện tại đưa hắn an toàn chạy ra ngoài, cho dù là vứt bỏ đi sinh mệnh của chính mình cũng không hối tiếc.
Lần trước, bởi vì chính mình khiếp đảm, không dám xâm nhập vào sâu trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, mấy tháng qua liên tục hồi tưởng lại, mỗi lần đều khiến nàng nhức nhối khôn nguôi, mỗi lần đều tự trách chính mình khiếp nhược và nhát gan. Lẽ nào tình cảm của chính mình đối với hắn ngay cả một điểm quyết đoán cũng không thể tạo thành hay sao? Sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau, nào còn có tư cách đi đối mặt với hắn?
Rât may mắn, trời cao lại cho chính mình một cơ hội nữa, nhân sinh có bao nhiêu lần cơ hội lựa chọn một lần nữa như vậy? Vì vậy khi cơ hội lần thứ hai phủ xuống, Phi Tiểu Nhã hầu như có quyết định không một chút do dự.
Đi qua toàn bộ băng hỏa ba mươi sáu phòng, Phi Tiểu Nhã lại cảm thấy có chút không quá thích hợp, bởi vì trước đây nàng cũng đã từng tu luyện qua tại nơi này, mà thời điểm tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng nàng có cảm giác so với hiện tại hoàn toàn khác nhau.
Băng hỏa ba mươi sáu phòng hiện tại, hầu như đã không còn bao nhiêu hỏa linh khí chí thuần rồi, cũng không còn cảm giác nóng bức. Hơn nữa bản thân nàng là một Thiên giai, ở trong chỗ này hình như cũng không có bất cứ cảm giác không khỏe nào, điều này so với nghe đồn không quá giống nhau.
Phàm là cao thủ Thiên giai tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng đều có cảm giác rất không thích hơp, không quá bao lâu sẽ chết bất đắc kỳ tử.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status