Vô Thường

Chương 486: Tới lục địa (hạ).

/1679


Nhóm bốn người kia quá mức cường đại, cũng chỉ có cao thủ Thiên giai mới có thể chống đỡ được một chút dưới tay bọn họ, dưới Thiên giai vô luận đến bao nhiêu chỉ có chết bấy nhiêu, vì vậy Thủy Nguyệt chỉ có thể làm ra lựa chọn này, mà lực bọn này không càn bàn cãi chính là vì rất bất đắc dĩ, bởi vì hiện tại bọn họ còn chưa truy tìm được đối thủ.
Đám người Thang Phi Tiếu rất nhanh liền phát hiện ra phía sau chính mình có một cái đuôi, dù sao khí thế truyền tới không phải là giả, chỉ cần hơi chút cảm nhận một chút là có thể rõ ràng.
- Làm sao bây giờ?
Thang Phi Tiếu hỏi.
- Cái gì làm sao bây giờ?
Tuyết Nữ nhướng mày:
- Nếu bọn họ còn dám quấy nhiễu ta, ta sẽ không lưu thủ!
Mang chấp sự không muốn bọn họ phát sinh xung đột gì đối với Thiên Công Sơn Trang, thế nhưng Tuyết Nữ lại không để ý tới chuyện này, có thể nói ai dám quấy nhiễu nàng đi tìm hạ lạc của Đường Phong, người đó chính là địch nhân.
Vô luận là Thang Phi Tiếu hay là Mang chấp sự đều biết, chuyện tình Đại Tuyết Cung không hề khiến Tuyết Nữ để ý. Chỉ là… Thẳng tắp chạy tới Ô Long Bảo như vậy mà nói, rất có thể sẽ mang tới nơi này một ít phiền phức, nếu như Tạ Tuyết Thần vừa vặn chạy tới, việc vui có thể to lắm.
Mang chấp sự và Thang Phi Tiếu cũng không tự tin hoàn thành được kế hoạch ban đầu trước mặt hai thế lực lớn, vì vậy cần phải bỏ rơi cái đuôi phía sau.
Ý niệm vừa chuyển trong đầu, Thang Phi Tiếu mở miệng nói:
- Tuyết Nữ, chúng ta chia binh làm hai đường, ngươi đi Ô Long Bảo trước, ta và Lão Đoạn dẫn truy binh đi, đến lúc đó sẽ hội họp tại Ô Long Bảo, sau đó dẫn ngươi tới Băng Hỏa Đảo.
Tuyết Nữ chau màu, hiện tại đối với nàng mà nói quan trọng nhất chính là thời gian, nàng không muốn vì một số chuyện tình rắc rối không đâu khiến thời gian bị lãng phí, suy nghĩ một chút mở miệng nói:
- Hắn theo ta đi, ta phải tới Băng Hỏa Đảo, lập tức.
Người Tuyết Nữ chỉ vào chính là Mang chấp sự.
Thang Phi Tiếu nghe vậy cười khổ, chỉ đành gật đầu nói:
- Được rồi, chúng ta cũng muốn nhanh chóng biết được hạ lạc của Phong thiếu.
Thương lượng đơn giản một chút, bốn người cấp tốc tác nhau ra, hai người Tuyết Nữ và Mang chấp sự thẳng tắp bay về phía Ô Long Bảo, dựa vào trung chuyển Ô Long Bảo, tiếp tục tới Băng Hỏa Đảo. Mà trách nhiệm của hai đại sát thần tự nhiên là dẫn dắt đám người truy đuổi phía sau.
Khi bốn người tách rời không lâu, Thủy Nguyệt đột nhiên nhíu lông mày:
- Bọn họ tách nhau?
Kính Hoa trưởng lão gật đầu nói:
- Xem ra, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích một chỗ, Tuyết Nữ và nam nhân còn lại đi cùng nhau.
- Chúng ta truy đuổi một bên? Hay là chia binh hai đường?
Thủy Nguyệt có chút do dự, vô luận như thế nào, đầu mối này không thể bị chặt đứt.
Kính Hoa trưởng lão cũng chau mày, suy tư chốc lát nói:
- Không thể chia, thực lực của Tuyết Nữ vượt xa chúng ta, hai đại sát thần cũng không phải dễ dàng chọc vào, một khi chia ra, vô cùng có khả năng sẽ bị bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Chúng ta đuổi theo Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích.
Tuy rằng thực lực của hai đại sát thần cường hãn, thế nhưng Thủy Nguyệt Kính Hoa trưởng lão không phải ngồi không, huống chi dưới tay còn dẫn theo nhiều cao thủ Thiên giai như vậy, bọn họ tự nhận có năng lực đánh một trận với hai đại sát thần, thậm chí rất có khả năng đánh bại hai người bọn họ, vì vậy tự giác né tránh một bên có Tuyết Nữ.
Lúc Tuyết Nữ và hai đại sát thần tách nhau, liên tục chạy đi, Mang chấp sự đuổi theo phía sau, không nói lời nào, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Bất quá nơi này cách Ô Long Bảo tương đối xa, cho dù là Tuyết Nữ nóng lòng như lửa đốt, hận không thể chắp thêm hai cánh, muốn đến Ô Long Bảo không phải là chuyện ngày một ngày hai, càng không nói tới muốn đi Băng Hỏa Đảo.
Từ lúc rời khỏi Thiên Tú, tròn một ngày một đêm không hề nghỉ ngơi, dù là nam nhân như Mang chấp sự cũng có chút ăn không tiêu, ngược lại trạng thái của Tuyết Nữ tương đối hoàn hảo.
Tiếp tục phi hành về phía trước gần nửa ngày, sau khi xác định truy binh phía sau đã bị hai đại sát thần dẫn dắt rời đi, lúc này sắc mặt của Tuyết Nữ và Mang chấp sự mới dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Năm ngày sau, bờ biển đông nam Lý Dường đế quốc, ngày hôm nay có một chiếc bè gỗ đơn xơ chậm rãi xuất hiện.
Hai người Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đứng trên bè gỗ, trái tim trong lòng phù phù nhảy lên, áp chế không được kích động và vui mừng như điên trong lòng.
Đã trở về rồi, rốt cuộc đã vượt qua biển rộng, chỉ là vô luận Đường Phong và Phi Tiểu Nhã đều không ngờ, một đường trở về vừa qua lại đơn giản dễ dàng tới như vậy.
Vốn hai người đều đã làm tốt công tác chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm trên biển như bão tố nắng gắt gì đó, thế nhưng một đường vừa qua cư nhiên đơn giản và thuận lợi quá sức tưởng tượng. Không chỉ không hề gặp phải bão tố trên biển, thậm chí ngay cả dòng xoáy và nước xiết vốn rất bình thường trên biển cũng rất hiếm gặp.
Khi non nửa ngày trước, phiến lục địa này xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của hai người, hai người đã mắt đầu nhảy nhót kích động không ngớt, phiêu lưu gian khổ suốt mấy ngày trên biển cũng hóa thành vui sướng.
Hồi tưởng lại mấy ngày ở chung vừa qua, Đường Phong không nhịn được thổn thức từng đợt.
Bẽ gỗ không phải là rất lớn, chất đống rất nhiều thứ chuẩn bị cho sinh hoạt khiến địa phương di chuyển càng nhỏ hơn nhiều, vô luận là Đường Phong hay Phi Tiểu Nhã đều chỉ có thể hoạt động trong một khối địa phương rất nhỏ.
Thời điểm buổi chiều tối nhỏ, Đường Phong đã không chỉ một lần để Phi Tiểu Nhã từ trên bè gỗ lăn xuống biển rộng lạnh lẽo rồi. Nữ nhân này lúc ngủ cực kỳ không thành thật, bình thường nửa thân thể lăn lộn ra ngoài khơi, dẫn tới cảnh Đường Phong vừa thấy nàng nghỉ ngơi liền lập tức không dám nhắm mắt, rất sợ chính mình tỉnh lại đã thấy nàng biến mất không còn.
Bất quá hiện tại tốt rồi, cuối cùng cũng đã tới đất bằng, sau này không cần phải lo lắng tới chuyện như vậy phát sinh.
Phi Tiểu Nhã giống như một tiểu cô nương, nhắm hai mắt hít từng hơi thật lớn, cảm nhận khí tức thuộc về lục địa, sau đó chậm rãi thở ra, trên mặt một mảnh biển tình thích ý vui sướng.
Chậm rãi mở mắt, Phi Tiểu Nhã khẽ cười nói:
- Ta đã trở về.
Lần này thực đúng là sống sót sau tai nạn, lúc bảo chủ đại nhân xông vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng hoàn toàn không hề có một chút ý niệm sống sót trong đầu, thế nhưng trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng đã trở về an toàn, bảo sao nàng không vui vẻ?
- Đi thôi, chúng ta tìm một người hỏi đường trước!
Đường Phong từ trên bè gỗ nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi bước trên bờ cát mở miệng nói.
- Chờ chút!
Bảo chủ đại nhân gọi lại Đường Phong, xoay người nhìn bè gỗ gặp bờ cát phải dừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ quấn quýt không nỡ.
- Sao vậy?
Đường Phong quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn còn tưởng rằng đối phương có chuyện gì đó không tốt, dù sao thần sắc trên mặt Ngọc nhi vô cùng nghiêm túc khiến hắn nhịn không được có chút suy đoán trong lòng.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status