Vô Thường

Chương 488: Thiếu gia người đi chậm một chút (hạ).

/1679


- Thiếu gia…
Phi Tiểu Nhã bước tới cạnh Đường Phong, phảng phất giống như mệt thành hư thoát, nhanh chóng thả bè gỗ xuống dưới mặt đất, thở phì phò từng ngụm lớn, vươn cánh tay trẵng nõn lau lau mồ hôi trên trán, trên mặt nở nụ cười hài lòng, giấu đầu lòi đuôi bổ xung một câu:
- Ngọc nhi không mệt đâu!
Đường Phong chỉ cảm thấy có một thanh đại chùy gõ mạnh vào trái tim chính mình, để hắn có một loại xung động muốn lập tức đi chết.
Quả nhiên, nhãn thần đại hán kia nhìn chính mình đã trở nên coi thường hơn nhiều.
- Cô nương…
Đại hán có chút tiếc hận và yêu thương nhìn Phi Tiểu Nhã:
- Vì sao cô nương vác theo thứ này?
- Đây là do ta và thiếu gia tự tay làm, chúng ta tiếc bỏ lại!
Phi Tiểu Nhã đáp.
Rõ ràng là chính ngươi không muốn bỏ lại? Sao lại kéo theo ta xuống nước? Đường Phong tàn bạo trừng mắt nhìn Phi Tiểu Nhã, trên mặt nở nụ cười, nụ cười so với khóc còn xấu xí hơn nhiều.
- Thực không phải nam nhân!
Đại hán quay về phía Đường Phong nhỏ một tiếng.
- Vị đại thúc này!
Phi Tiểu Nhã vẫn tỏ bộ dáng thiếu nữ ngoan ngoãn, nhãn thần nhu nhược tràn đầy nhu nhược khiến người khác yêu thương, một mặt nháy mắt với Đường Phong, một mặt ôn nhu nói:
- Phụ cận nơi này có thành trì hoặc trấn nhỏ hay không nha?
- Có!
Đại hán thở dài một tiếng, thuận tiện chỉ về một phương hướng:
- Đi thẳng theo phương hướng này, đi khoảng chừng một canh giờ là có thể thấy được Mặc Thành rồi.
Cùng là một vấn đề, hai loại đãi ngộ, Đường Phong cảm khái thở dài, nhân sinh a nhân sinh, ngươi bảo ta sống như thế nào cho phải?
- Cảm tạ!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào nở ụ cười, sau đó lại nhấc bè gỗ lên bờ vai, dịu dàng nhìn Đường Phong:
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi!
- Được!
Khóe miệng Đường Phong co giật, động tác vô cùng cứng ngắc.
Nhanh chóng chạy khỏi nơi này, tiếp tục đi thật lâu, Đường Phong vẫn luôn luôn cảm giác được phía sau lưng chính mình có một đôi con mắt tràn đầy vẻ khinh thường và phẫn nộ, phảng phất giống như kim châm, toàn thân không được tự nhiên.
Quay đầu nhìn Phi Tiểu Nhã một chút, nữ nhân này vẫn cười cười ngọt ngào như cũ, cười đến vô cùng đắc ý, đó là một ác ma, nữ nhân này tuyệt đối là ác ma, Đường Phong nhanh chóng dành cho Phi Tiểu Nhã một danh hiệu.
Trầm mặc chốc lát, Đường Phong mở miệng nói:
- Ngọc nhi!
- Có cái gì phân phó sao, thiếu gia?
Phi Tiểu Nhã nghiêng đầu, cười dài nhìn hắn.
- Uhm, ta sai rồi!
Đường Phong nghĩ thầm, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được mới là vương đạo:
- Vì vậy, để cho ta vác bè gỗ được không?
- Thân thể vàng ngọc của thiếu gia sao có thể làm loại chuyện nặng này, đây vốn là việc của hạ nhân chúng ta!
Phi Tiểu Nhã giả bộ thành nghiện rồi, thuận miệng đáp một câu quy củ của quy củ, còn bày ra tư thế rất nghiêm trang.
Những lời này nàng đã nghe qua vô số lần tại Ô Long Bảo, tự nhiên biết phải trả lời như thế nào.
- Đây là… Nghiêm phạt sao?
Đường Phong quay đầu trừng mắt liếc nhìn nàng.
- Không có đâu!
Phi Tiểu Nhã một mặt lắc đầu, một mặt đi nhanh về phía trước, vẻ mặt vân đạm phong khinh.
- Đây là nghiêm phạt, nàng đang tức giận!
Đường Phong càng thêm xác định rồi.
- Tuyệt đối không có, thiếu gia người suy nghĩ quá nhiều, thể xác lẫn tinh thần của người ta đều là của người, người chỉ tam ta không dám đi bắc, chỗ nào dám tức giận với người?
Phi Tiểu Nhã nói ra những lời này, ngữ khí nhu nhược rối tinh rối mù.
- Nàng còn không thừa nhận!
- Không có!
Phi Tiểu Nhã phi thường kiên trì.
- Được rồi, đó chính là oán niệm của bè gỗ, là nó đang nghiêm phạt ta, đúng hay không?
Đường Phong đổi một phương thức hỏi.
- Không sai biệt lắm!
Phi Tiểu Nhã hì hì nở nụ cười.
- Vì vậy hiện tại ta xin lỗi nó, đưa nó cho ta đi, ta muốn giao lưu thật tốt với nó!
Đường Phong hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã cảnh giác nhìn hắn:
- Thiếu gia người muốn làm cái gì? Người có phải muốn bắt được nó liền thay đổi, hủy diệt nó? Ta nói cho người, người đang nằm mơ!
Phía trước chính là Mặc Thành, căn cứ lời chỉ dẫn của đại hán ngư dân, Đường Phong và Phi Tiểu Nhã tiếp tục đi về phía trước không tới một cnah giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy Mặc Thành trước mặt.
Nhìn cửa thành rộng mở cùng với dòng người qua lại tấp nập bên trong, bước tiến của Đường Phong đột nhiên dừng lại, giờ khắc này, hắn dĩ nhiên có chút cảm giác cực kỳ khó khăn bước qua, phảng phất giống như có thiên quân vạn mã đang chờ đợi hắn, một khi bước vào trong tòa thành trì này, định trước hắn chết không có chỗ chôn.
Đôi lông mày của Đường Phong nhấc lên.
- Thiếu gia, Mặc Thành cách phía nam Ô Long Bảo chừng ba trăm dặm, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tới buổi tối là có thể trở lại Ô Long Bảo rồi!
Phi Tiểu Nhã vách bè gỗ nói. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đường Phong nhìn nàng một cía, ngữ khí tận lực ôn nhu, nếm thử lần đàm phàn cuối cùng đối với nàng:
- Ngọc nhi, nàng thực sự không giao bè gỗ cho ta sao?
- Không được, ta khiêng là được rồi!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào đáp.
- Vậy… Vào đi thôi!
Không phải nghìn người chỉ trỏ sao? Không phải vạn người thóa mạ hay sao? Đường Phong tự nhận da mặt của chính mình tốt xấu cũng là cấp bậc tường đồng vách sắt, chẳng lẽ chỉ một chút như vậy cũng khiến cái mặt già của chính mình bị phá rách hay sao?
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Bích lập thiên quân, vô dục tắc cương. Trong bụng thiếu gia có cả thiên hạ, không cần phải chấp nhặt với những người này.
Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng Đường Phong mới hơi chút giảm xuống.
Khi hắn và Phi Tiểu Nhã bước vào trong Mặc Thành, vô số đạo ánh mắt vẫn như trước đâm xuyên qua lưng Đường Phong, khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không chịu nổi.
Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã tràn đầy mỉm cười vui vẻ, cười tới thanh thuần, hoàn toàn cất giấu khuôn mặt ác ma tận sâu trong xương cốt, một tay kéo cánh tay Đường Phong, một tay giữ bè gỗ trên vai, thực giống như nông dân vừa mới vào thành, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, trong mắt là vẻ hiếu kỳ đơn thuần. Trong miệng thiếu gia thiếu gia kêu gọi liên tục không nghỉ, tuy rằng thanh âm không lớn, thế nhưng đủ khiến tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy được. Lấy bản lĩnh của cao thủ nhất lưu, làm điều này không phải đơn giản hết mức?
Một đường bị nhìn chằm chằm, Đường Phong cảm giác bước tiến của chính mình đã có chút không quá ổn định rồi.
Ánh mắt của những người này toàn bộ đều hiện rõ vẻ tiếc hận và yêu thương đối với Phi Tiểu Nhã, còn đối với Đường Phong chính là thống hận và lên án đặc thù của thiếu gia nhà giàu không biết liêm sỉ, ăn thịt sống uống máu tươi.
Rất thường xuyên có tiếng thóa mạ chửi rủa truyền vào trong tai Đường Phong.
Hải nạp bách xuyên tẫn thanh lãnh, bích lập thiên nhận vô y tỷ!
Da mặt của Đường Phong dần dần thiêu cháy, hắn cảm thấy chính mình vẫn đánh giá thấp lực lượng của dư luận rồi.
- Thiếu gia!
Phi Thiểu Nhã thở khí như lan bên tai Đường Phong, lộ ra vẻ đắc ý:
- Cảm thụ được loại gánh nặng trên vai này sao.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status