- Hử?
Đường Phong sửng sốt, lắc đầu nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, thay cách nói khác, nếu như trước kia ta biết nàng là bảo chủ Ô Long Bảo, ta có khả năng chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu xa, nào còn dám dừng lại nơi này, dù sao đây chính là địa bàn của nàng!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào cười:
- Nói như vậy, ta giấu diễm lại là chuyện tốt!
Nếu như trước kia thực sự dọa chạy tiểu tặc này, vậy thì thực sự mệt lớn.
- Ta còn là Ngọc nhi!
Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng nói:
- Trước mặt ngươi, ta chỉ là Ngọc nhi. Ngọc nhi là tên chỉ thuộc về một mình ngươi!
Lời nói trắng trợn này khiến Đường Phong có chút khó chịu nổi, xấu hổ gãi gãi đầu.
Tuyết Nữ trong lòng đã sớm thu hết toàn bộ lời đối thoại của hai người vào trong tai, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhạt, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng hô:
- Ngươi lôi kéo Phong nhi nhà ta ở bên ngoài nói chuyện làm cái gì? Còn không mau mau lăn tới dây, chậm trễ quý khách, đây là việc chủ nhân nên làm sao?
Sắc mặt bảo chủ đại nhân khổ sở, thẽ lưỡi đối với Đường Phong, nhanh chóng xoay người chạy vào, ngoài miệng nói:
- Tới rồi!
Chờ khi Phi Tiểu Nhã chạy vào trong phòng, lập tức truyền tới tiếng trách cứ của Tuyết Nữ, Phi Tiểu Nhã khúm núm, mặc cho Tuyết Nữ quở trách như thế nào, thủy chung giữ khuôn mặt tươi cười đối đãi, ngữ khí cũng tận hết khả năng ôn nhu nhiệt tình.
Đường Phong nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không muốn ngỗ nghịch vị trưởng bối mới lần đầu tiên gặp mặt này, tuy rằng nhãn thần của đối phương nhìn chính mình tràn ngập quan tâm và cưng chiều, thế nhưng Đường Phong cảm giác vị Diệp cô cô này có chút quá đà.
Nhịn không được tiến vào, Đường Phong đang muốn thay Phi Tiểu Nhã nói vài lời có ích, Tuyết Nữ đã sớm phát hiện ra thần sắc của hắn, lập tức xua tay đối với bảo chủ đại nhân nói:
- Chạy vài ngày cũng đã mệt mỏi rồi, trở về phòng thu thập một chút rồi nghỉ ngơi!
Phi Tiểu Nhã như được đại xá, nhanh chóng gật đầu.
Mấy thị nữ ở một bên nghe vậy, giống như hồ điệp xuyên thua cùng nhau chạy về phía phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã.
Sắc mặt Tuyết Nữ phát lạnh, lạnh lùng nhìn Phi Tiểu Nhã.
Bảo chủ đại nhân rất tinh tế, nhanh chóng chạy tới trước mặt các thị nữ, ngoài miệng nhu thuận nói:
- Ta đến, các ngươi đi nghỉ ngơi là được!
Đám thị nữ nhất tề sững sờ tại chỗ.
Lúc này sắc mặt Tuyết Nữ mới tốt đẹp hơn một chút.
Cho dù bảo chủ đại nhân được nuông chiều từ bé như thế nào đi nữa, loại chuyện nhỏ như trải giường trải chiếu vẫn có thể làm được, để tránh bị Tuyết Nữ tìm xương, nàng còn cố ý chỉnh lý chăn đệm và sa trướng tròn trịa ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi. Làm xong những chuyện này nàng mới nhấc hai tay cung kính đi tới nói:
- Diệp tiền bối, gian phòng thu thập xong rồi, hiện tại người muốn nghỉ ngơi sao?
Tuyết Nữ không để ý nàng, ngược lại kéo theo tay Đường Phong đi vào, thời điểm đi qua ngay bên cạnh Phi Tiểu Nhã, Đường Phong thấy bảo chủ đại nhân nở nụ cười mỉm rất tối nghĩa đối với hắn.
Tiến vào trong phòng, nhất thời một mùi hương thơm nhẹ nhàng truyền vào mũi, phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã là màu hồng phấn, sa trướng là màu hồng phất, chăn đơn cũng là màu hồng phấn, rất có đặc sắc của nữ nhi.
- Diệp cô cô!
Đường Phong quyết định hỏi rõ Tuyết Nữ vì sao lại phải làm khó đối với Phi Tiểu Nhã như vậy, nếu như chỉ là vì đối phương mắng vài câu khó nghe mà nói, việc này thực sự quá mức nhỏ bé, người không biết không có tội, trước đó Phi Tiểu Nhã không biết Tuyết Nữ là trưởng bối của chính mình, ngay cả chính mình tại thời điểm chưa biết rõ thân phận của Tuyết Nữ cũng đối đãi với nàng như địch nhân.
Chẳng đợi lâu, Đường Phong vừa mới mở miệng nói, Tuyết Nữ phảng phất như xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn, khẽ cười một tiếng nói:
- Con muốn hỏi vì sao ta lăn qua lăn lại tiểu nha đầu kia như vậy hay sao?
- Uhm!
Đường Phong gật đầu.
- Không nỡ?
Tuyết Nữ cười hỏi.
- Nói thế nào đi nữa nàng cũng là bằng hữu của ta. Mặc dù lúc trước có sai nhưng cũng không nên bị đãi ngộ như vậy!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
Diệp Dĩ Khô gật đầu:
- Uh, cách làm của ta xác thực có chút quá phận rồi, thế nhưng Phong nhi yên tâm, cô cô tự có suy tính. Ta đối với nàng như vậy là khảo nghiệm chỗ tốt cực lớn dành cho nàng!
- Chỗ tốt!
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.
- Điều này con đừng hỏi!
Diệp Dĩ Khô khẽ cười một tiếng:
- Ta sẽ không lý do đi dằn vặt nàng, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi. Được rồi, con cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi!
Nói xong, không chút phân trần đẩy Đường Phong tới giường, nhẹ nhàng cởi giầy cho hắn, chính mình thì ngồi trên giường, dưới ánh sáng ngọn đèn leo lắt, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của Đường Phong, phảng phất như nhìn bao nhiêu cũng thấy thiếu.
Ánh mắt của Diệp cô cô nhìn chính mình không hề có một chút che lấp, để lộ cảm giác ấm áp và hiền lành.
Đường Phong vốn tưởng rằng chính mình bị người khác nhìn chằm chằm như vậy sẽ rất không được tự nhiên, thế nhưng hắn không hề nghĩ tới, khong quá lâu sau, chính mình cư nhiên lâm vào mộng tưởng, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm trong phòng, mặc dù bên cạnh có một người đang ngồi, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của Đường Phong có thể hoàn toàn trầm tĩnh, hoàn toàn thả lỏng.
Lấy thực lực và cảnh giác của Đường Phong, cho dù là trong trạng thái ngủ say, chỉ cần có người tới gần hắn, hắn cũng có thể lập tức từ trong mơ giật mình tỉnh giấc. Thế nhưng hiện tại có thể ngủ hoàn toàn yên bình, loại tình huống này nói rõ một vấn đề, đó chính là từ trong tiềm thức của Đường Phong xác định được người bên cạnh chính mình không hề có bất luận nguy hại nào.
Cũng giống như Lâm Nhược Diên, nếu như là Lâm Nhược Diên thay Tuyết Nữ ngồi chỗ này, Đường Phong cũng có thể ngủ được.
Lắng nghe tiếng hít thở đều đặn mà lâu dài của Đường Phong, ánh mắt Tuyết Nữ càng thêm nhu hòa rất nhiều, nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc, lấy tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt Đường Phong, trong miệng vang lên tiếng ca dao không tên.
Nếu như Đường Phong có thể nghe được, mặc dù không hiểu bài ca dao này rốt cuộc là gì cũng có thể suy đoán ra được, bài ca dao này nhất định chính là khúc hát ru dỗ hài tử lúc đi ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một khúc hát ru kết thúc, Tuyết Nữ chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.
Ngoài cửa, bảo chủ đại nhân vẫn cung kính như cũ, đứng trước cửa vào, chưa từng động qua một bước. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Tuyết Nữ hơi hơi nhếch lên một chút.
Nàng không phải là người không nói lý lẽ, nàng cũng có thể từ bụng ta suy ra bụng người. Hài tử của chính mình là người, hài tử nhà người khác không phải là người hay sao? Đều là sinh linh có cảm tình, nếu như phụ mẫu của Phi Tiểu Nhã thấy chính mình lăn qua lăn lại hài tử của bọn họ như vậy, khẳng định cũng sẽ yêu thương. Thế nhưng… Cho dù biết Tuyết Nữ cũng không có dự định buông tha, cũng giống như lời nói của nàng đối với Đường Phong, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi, nếu như Phi Tiểu Nhã không qua được khảo nghiệm này, sớm biến mất trước mắt Đường Phong một chút mới thỏa đáng.
Đường Phong sửng sốt, lắc đầu nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, thay cách nói khác, nếu như trước kia ta biết nàng là bảo chủ Ô Long Bảo, ta có khả năng chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu xa, nào còn dám dừng lại nơi này, dù sao đây chính là địa bàn của nàng!
Phi Tiểu Nhã ngọt ngào cười:
- Nói như vậy, ta giấu diễm lại là chuyện tốt!
Nếu như trước kia thực sự dọa chạy tiểu tặc này, vậy thì thực sự mệt lớn.
- Ta còn là Ngọc nhi!
Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng nói:
- Trước mặt ngươi, ta chỉ là Ngọc nhi. Ngọc nhi là tên chỉ thuộc về một mình ngươi!
Lời nói trắng trợn này khiến Đường Phong có chút khó chịu nổi, xấu hổ gãi gãi đầu.
Tuyết Nữ trong lòng đã sớm thu hết toàn bộ lời đối thoại của hai người vào trong tai, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhạt, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng hô:
- Ngươi lôi kéo Phong nhi nhà ta ở bên ngoài nói chuyện làm cái gì? Còn không mau mau lăn tới dây, chậm trễ quý khách, đây là việc chủ nhân nên làm sao?
Sắc mặt bảo chủ đại nhân khổ sở, thẽ lưỡi đối với Đường Phong, nhanh chóng xoay người chạy vào, ngoài miệng nói:
- Tới rồi!
Chờ khi Phi Tiểu Nhã chạy vào trong phòng, lập tức truyền tới tiếng trách cứ của Tuyết Nữ, Phi Tiểu Nhã khúm núm, mặc cho Tuyết Nữ quở trách như thế nào, thủy chung giữ khuôn mặt tươi cười đối đãi, ngữ khí cũng tận hết khả năng ôn nhu nhiệt tình.
Đường Phong nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không muốn ngỗ nghịch vị trưởng bối mới lần đầu tiên gặp mặt này, tuy rằng nhãn thần của đối phương nhìn chính mình tràn ngập quan tâm và cưng chiều, thế nhưng Đường Phong cảm giác vị Diệp cô cô này có chút quá đà.
Nhịn không được tiến vào, Đường Phong đang muốn thay Phi Tiểu Nhã nói vài lời có ích, Tuyết Nữ đã sớm phát hiện ra thần sắc của hắn, lập tức xua tay đối với bảo chủ đại nhân nói:
- Chạy vài ngày cũng đã mệt mỏi rồi, trở về phòng thu thập một chút rồi nghỉ ngơi!
Phi Tiểu Nhã như được đại xá, nhanh chóng gật đầu.
Mấy thị nữ ở một bên nghe vậy, giống như hồ điệp xuyên thua cùng nhau chạy về phía phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã.
Sắc mặt Tuyết Nữ phát lạnh, lạnh lùng nhìn Phi Tiểu Nhã.
Bảo chủ đại nhân rất tinh tế, nhanh chóng chạy tới trước mặt các thị nữ, ngoài miệng nhu thuận nói:
- Ta đến, các ngươi đi nghỉ ngơi là được!
Đám thị nữ nhất tề sững sờ tại chỗ.
Lúc này sắc mặt Tuyết Nữ mới tốt đẹp hơn một chút.
Cho dù bảo chủ đại nhân được nuông chiều từ bé như thế nào đi nữa, loại chuyện nhỏ như trải giường trải chiếu vẫn có thể làm được, để tránh bị Tuyết Nữ tìm xương, nàng còn cố ý chỉnh lý chăn đệm và sa trướng tròn trịa ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi. Làm xong những chuyện này nàng mới nhấc hai tay cung kính đi tới nói:
- Diệp tiền bối, gian phòng thu thập xong rồi, hiện tại người muốn nghỉ ngơi sao?
Tuyết Nữ không để ý nàng, ngược lại kéo theo tay Đường Phong đi vào, thời điểm đi qua ngay bên cạnh Phi Tiểu Nhã, Đường Phong thấy bảo chủ đại nhân nở nụ cười mỉm rất tối nghĩa đối với hắn.
Tiến vào trong phòng, nhất thời một mùi hương thơm nhẹ nhàng truyền vào mũi, phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã là màu hồng phấn, sa trướng là màu hồng phất, chăn đơn cũng là màu hồng phấn, rất có đặc sắc của nữ nhi.
- Diệp cô cô!
Đường Phong quyết định hỏi rõ Tuyết Nữ vì sao lại phải làm khó đối với Phi Tiểu Nhã như vậy, nếu như chỉ là vì đối phương mắng vài câu khó nghe mà nói, việc này thực sự quá mức nhỏ bé, người không biết không có tội, trước đó Phi Tiểu Nhã không biết Tuyết Nữ là trưởng bối của chính mình, ngay cả chính mình tại thời điểm chưa biết rõ thân phận của Tuyết Nữ cũng đối đãi với nàng như địch nhân.
Chẳng đợi lâu, Đường Phong vừa mới mở miệng nói, Tuyết Nữ phảng phất như xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn, khẽ cười một tiếng nói:
- Con muốn hỏi vì sao ta lăn qua lăn lại tiểu nha đầu kia như vậy hay sao?
- Uhm!
Đường Phong gật đầu.
- Không nỡ?
Tuyết Nữ cười hỏi.
- Nói thế nào đi nữa nàng cũng là bằng hữu của ta. Mặc dù lúc trước có sai nhưng cũng không nên bị đãi ngộ như vậy!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
Diệp Dĩ Khô gật đầu:
- Uh, cách làm của ta xác thực có chút quá phận rồi, thế nhưng Phong nhi yên tâm, cô cô tự có suy tính. Ta đối với nàng như vậy là khảo nghiệm chỗ tốt cực lớn dành cho nàng!
- Chỗ tốt!
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.
- Điều này con đừng hỏi!
Diệp Dĩ Khô khẽ cười một tiếng:
- Ta sẽ không lý do đi dằn vặt nàng, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi. Được rồi, con cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi!
Nói xong, không chút phân trần đẩy Đường Phong tới giường, nhẹ nhàng cởi giầy cho hắn, chính mình thì ngồi trên giường, dưới ánh sáng ngọn đèn leo lắt, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của Đường Phong, phảng phất như nhìn bao nhiêu cũng thấy thiếu.
Ánh mắt của Diệp cô cô nhìn chính mình không hề có một chút che lấp, để lộ cảm giác ấm áp và hiền lành.
Đường Phong vốn tưởng rằng chính mình bị người khác nhìn chằm chằm như vậy sẽ rất không được tự nhiên, thế nhưng hắn không hề nghĩ tới, khong quá lâu sau, chính mình cư nhiên lâm vào mộng tưởng, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm trong phòng, mặc dù bên cạnh có một người đang ngồi, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của Đường Phong có thể hoàn toàn trầm tĩnh, hoàn toàn thả lỏng.
Lấy thực lực và cảnh giác của Đường Phong, cho dù là trong trạng thái ngủ say, chỉ cần có người tới gần hắn, hắn cũng có thể lập tức từ trong mơ giật mình tỉnh giấc. Thế nhưng hiện tại có thể ngủ hoàn toàn yên bình, loại tình huống này nói rõ một vấn đề, đó chính là từ trong tiềm thức của Đường Phong xác định được người bên cạnh chính mình không hề có bất luận nguy hại nào.
Cũng giống như Lâm Nhược Diên, nếu như là Lâm Nhược Diên thay Tuyết Nữ ngồi chỗ này, Đường Phong cũng có thể ngủ được.
Lắng nghe tiếng hít thở đều đặn mà lâu dài của Đường Phong, ánh mắt Tuyết Nữ càng thêm nhu hòa rất nhiều, nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc, lấy tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt Đường Phong, trong miệng vang lên tiếng ca dao không tên.
Nếu như Đường Phong có thể nghe được, mặc dù không hiểu bài ca dao này rốt cuộc là gì cũng có thể suy đoán ra được, bài ca dao này nhất định chính là khúc hát ru dỗ hài tử lúc đi ngủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một khúc hát ru kết thúc, Tuyết Nữ chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.
Ngoài cửa, bảo chủ đại nhân vẫn cung kính như cũ, đứng trước cửa vào, chưa từng động qua một bước. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Tuyết Nữ hơi hơi nhếch lên một chút.
Nàng không phải là người không nói lý lẽ, nàng cũng có thể từ bụng ta suy ra bụng người. Hài tử của chính mình là người, hài tử nhà người khác không phải là người hay sao? Đều là sinh linh có cảm tình, nếu như phụ mẫu của Phi Tiểu Nhã thấy chính mình lăn qua lăn lại hài tử của bọn họ như vậy, khẳng định cũng sẽ yêu thương. Thế nhưng… Cho dù biết Tuyết Nữ cũng không có dự định buông tha, cũng giống như lời nói của nàng đối với Đường Phong, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi, nếu như Phi Tiểu Nhã không qua được khảo nghiệm này, sớm biến mất trước mắt Đường Phong một chút mới thỏa đáng.
/1679
|