Vô Thường

Chương 582: Nhạc công. (Thượng)

/1679


- Trương lão đầu, ngươi ở nơi này vạch trần việc xấu hổ của Bắc Ly tông người ta, không sợ bị trả thù sao?
Nghe xong câu chuyện của Tuyết Nữ, một người ở bên dưới ồn ào mở lời.
Người thuyết thư cười một tiếng, ôm quyền nói:
- Lão nhân gia ta bất quá chỉ là phàm phu tục tử, dựa vào mồm mép kiếm miếng cơm ăn, người ta dù sao cũng là đại phái, hàm dưỡng đương nhiên rất tốt, sẽ không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà đến tìm ta gây phiền toái đâu.
Câu này nói ra lại xóa sạch tất cả, không để lại chút nào, dù là đệ tử Bắc Ly tông đứng đây, phỏng chừng cũng không có ý làm khó lão nhân này.
- Trương lão đầu, đừng nói toàn những chuyện cũ rích này nữa, nói gì mới mẻ hơn đi.
Lại một đại hán ở phía dưới ồn ào.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một đám người liền phụ họa theo.
Thế giới này tin tức lưu thông không được tốt lắm, tuy nhiên nghe chuyện kể về Tuyết Nữ cũng khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào, nhưng người thuyết thư này đã kể đến mấy câu chuyện khác nhau về Tuyết Nữ, mọi người đương nhiên muốn nghe một chút gì đấy mới mẻ để đổi khẩu vị. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trương lão đầu vuốt râu mỉm cười, mở miệng nói:
- Chuyện mới không phải là không có, chỉ là tiểu lão nhân ta nói chuyện cả buổi rồi, miệng đắng lưỡi khô, nhưng thân lại không có một cắt bạc, muốn mua một ấm trà để uống cho thấm giọng cũng là một chuyện xa vời a. . . "
Mọi người nghe xong, sao lại không biết hắn có ý gì, một lúc sau tất cả mọi người đều đứng lên, ném một chút tiền tài lên mặt bàn trước mặt Trương lão đầu. Người trong quán trà cũng không phải là kẻ có tiền, nếu có tiền thì đâu có chui vào loại địa phương này chứ, cho nên tiền bọn hắn ném đi đa số đều là tiền đồng, chạm với mặt bàn phát ra từng tiếng đinh đang.
- Lão gia hỏa thấy tiền sáng mắt. . .
Có người cười mắng một câu.
Trương lão đầu liên tục chắp tay:
- Tạ các vị ủng hộ.
Nhặt tất cả tiền đồng trên mặt bàn lên, Trương lão đầu tìm điểm tiểu nhị mua một ấm trà, sau khi thấm giọng mới tiếp tục mở miệng nói:
- Tiểu lão nhân hôm nay liền kể một câu chuyện về Huyết Ma Đường Phong đi!
Lời kia vừa thốt ra, Đường Phong thiếu chút nữa là phun cả trà đang uống trong miệng ra ngoài.
Không thể nào? Thiếu gia chẳng qua chỉ là một tiểu gia hỏa mười sáu tuổi, sao giờ lại thành nhân vật chính trong câu chuyện của người thuyết thư rồi? Việc này thật khiến cho Đường Phong không biết nói gì nữa.
- Huyết Ma Đường Phong? Chính là một trong nhưng người bị dán lệnh treo thưởng trước cổng thành?
Trương lão đầu vừa dứt lời, đã có người kích động hỏi.
- Đương nhiên.
Trương lão đầu khẽ gật đầu
- Cả Lý Đường, ngoài hắn ra còn có người được xưng là Huyết Ma Đường Phong sao?
- Ta nghe nói hắn còn rất trẻ tuổi đấy.
Trương lão đầu tiếp tục gật đầu:
- Tuổi không lớn lắm, nhiều lắm là mười bảy mười tám tuổi, nhưng bạo ngược thành tánh, xuất đạo đã hơn một năm, chết trên tay hắn đã vượt qua vạn người.
Ở bên dưới liền truyền đến một đợt âm thanh phả hơi lạnh, Đường Phong lại càng không nhịn được trợn trắng mắt, vạn người. . . Mấy chữ này cũng quá phóng đại rồi.
- Nói mau nói mau.
- Có một vài người đã không nhịn được muốn nghe một chút.
Cũng không phải là sùng bái Đường Phong trẻ tuổi như vậy đã có bổn sự bực này, mà vì Đường Phong là một người được treo giải, tượng trưng cho hai trăm vạn lượng bạc cùng với chức vụ trưởng lão trên danh nghĩa của Đại Tuyết Cung, nghe nhiều một chút cũng không có gì không tốt.
Trương lão đầu hắng giọng, vỗ vỗ Kinh Đường Mộc, mở miệng nói:
- Việc này phải nói đến từ một năm trước, khi đó Biên Vô Huyết thân là Cự Kiếm Môn môn chủ lại muốn mưu toan chiếm đoạt Thiên Tú tông, dẫn theo vô số môn hạ tinh nhuệ, cộng thêm lung lạc một số thế lực gia tộc xung quanh ngàn dặm, tụ thành mấy ngàn đại quân, hùng hổ tiến đánh Thiên Tú. . .
Người thuyết thư bắt đầu mở miệng kể chuyện, mọi người trong trà lâu yên lặng lắng nghe.
Trương lão đầu này thật có tài kể chuyện, phỏng chừng đã làm chuyện này khá lâu rồi, đem sự việc Đường Phong nộ sát mấy ngàn người Cự Kiếm Môn, phi ngựa ngàn dặm, đến đại náo tứ tông của Lưu Vân tông, lại giết thêm mấy ngàn mạng kể ra rất là sống động, cứ như tận mắt trông thấy vậy. Dưới sự miêu tả của hắn, Đường Phong nghiễm nhiên được gán lên mình là một người tàn nhẫn nguy hiểm, một thân sát khí đậm đặc như sương, một ma đầu giết người không chớp mắt, tình tiết ly kỳ hấp dẫn, lên xuống có điệu khiến cho hô hấp của mọi người trở nên dồn dập.
Không thể không nói, Trương lão kể rất chi tiết kỹ càng, nhưng Đường Phong nghe xong, sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Bởi vì hắn nói quá kỹ.
Những chuyện hắn nói, cơ hồ kể ra tất cả đại sự xảy ra với mình kể từ khi xuất đạo đến giờ. Kể cả chuyện tại đỉnh Khúc Đình sơn dùng cái gọi là Vô Thượng Âm Công bức lui lục giai thú vương.
Cho dù những chuyện này truyền lưu ra bên ngoài, nhưng tại sao một người thuyết thư bình thường ở xa ngoài ngàn dặm lại hiểu rõ mình như vậy?
Giải thích duy nhất chính là hắn đã từng thu thập qua tình báo của mình, hoặc là đã nghe ai đó nói qua.
Đường Phong vốn không quan tâm gì đến người thuyết thư này, nhưng giờ lại nhịn không được thả ra cảm giác muốn thăm dò hắn một chút, kết quả lại khiến cho Đường Phong nhịn không được cười rộ lên.
Lão nhân này. . . thế mà lại không phải người bình thường, không ngờ lại là một người tu luyện có tu vi Địa giai.
Chuyện này thật thú vị, một Địa giai cao thủ, thực lực tuy không tính là cao, nhưng cũng không thấp, trong thành này dù có làm gì thì cũng có một cuộc sống rất tốt, mấy tên hộ vệ bên người của Khổng gia ác thiếu kia cũng chỉ là Huyền giai thượng phẩm thôi. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại đến trà lâu này tốn nước bọt để làm một người thuyết thư.
Đánh chết Đường Phong cũng không tin đây là thú vui của hắn.
Hơi nghĩ một chút, Đường Phong liền hiểu ra thân phận của Trương lão đầu này, bất quá mặt dù đoán được, nhưng Đường Phong cũng không định làm gì, mục tiêu của hắn thủy chung vẫn là tên Khổng gia ác thiếu kia.
Người thuyết thư thao thao bất tuyệt cả một nén nhang, lúc này mới lau lau miệng, vỗ Kinh Đường Mộc, nhẹ giọng nói:
- Hôm nay đến đây thôi, tiểu lão nhân cũng nên nghỉ ngơi, các vị nếu muốn nghe tiếp, ngày mai mời đến sớm. . .
Một đám người liền trở nên ồn ào, đang lúc gây cấn lão nhân này lại đột nhiên không kể nữa, đây không phải là muốn câu khách sao. Trương lão đầu lại lơ đễnh, mặt chỉ cười cười, chậm rãi thu dọn lại đồ đạc của mình.
Cửa lớn của trà lâu đột nhiên bị đá văng ra, lập tức một đám người nối đuôi nhau đi vào, sau khi thấy rõ mặt của người nọ, những người lúc nãy còn đang mở miệng bất mãn lập tức im phăng phắt, không nhưng như thế, trên mặt bọn hắn còn lộ ra vẻ chấn kinh, có một số người còn chộp lấy thời cơ, chuồn nhanh ra ngoài.
Người tới chính là Khổng gia ác thiếu cùng mấy hộ vệ của hắn.
Khổng gia ác thiếu, tại Định Khang thành từ người già trăm tuổi đến con nít ba tuổi, cơ hồ không ai không biết không ai không hiểu, nơi nào có hắn nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra, thế nên tranh thủ chuồn đi vẫn tốt hơn.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status